Bạn đang đọc Gả Cho Bác Sĩ Kiều FULL – Chương 67: Mang Thai
Kiều Việt nhanh chóng bế cô ra sô pha, hàng trăm khả năng đảo qua trong đầu.
Tô Hạ vừa choáng váng một hồi đã nhanh chóng tỉnh táo lại, lấy tay vuốt vuốt ngực, nhíu chặt chân mày: “Em không muốn ngửi thấy mùi này nữa.”
Vừa nói xong lại cúi rạp xuống, vị chua trong cổ họng lại trào lên.
Kiều Việt nhìn cô chằm chàm, tất cả những khả năng khác đều bị loại bỏ, chỉ còn lại một khả năng duy nhất.
Có khi nào…rất có khả năng…không, chắc chắn không thể nào sai…
Tô Hạ vừa buồn nôn nhưng thấy anh không an ủi mình, cảm thấy cực kỳ uỷ khuất: “Phản ứng của anh là sao?”
Trong nháy mắt Kiều Việt không biết phải làm sao, anh chậm rãi cúi xuống, quỳ một chân trên sàn, vẻ mặt phức tạp muốn vuốt v3 khuôn mặt cô.
Cô tránh đi không cho anh sờ.
Kiều Việt áp trán vào trán cô, một lúc lâu sau mới thấy nghe thấy giọng nói của mình: “Hình như…em có thai rồi.”
Tô Hạ nhìn anh không chớp mắt, ngây thơ hỏi lại: “Hả?”
“Làm sao có thể?”
Mới làm có mấy lần, chỉ có mấy lần.
Lần nào cũng dùng biện pháp bảo hộ, lần duy nhất không dùng là khi…
Tô Hạ ôm bụng, không khỏi há hốc mồm.
“Khi đó là kỳ an toàn mà…” Điều bất ngờ này làm cô có chút hoang mang lo sợ, tất nhiên là có vui mừng, nhưng cũng có chút sợ hãi.
Lúc đó là thời gian loạn lạc nhất, ăn không ngon ngủ không yên, mỗi ngày đều phải lo lắng đề phòng xung quanh.
Nếu thật sự mang thai, không biết có ảnh hưởng gì hay không?
Hơn nữa cô còn đi máy bay xa như vậy…
Tô Hạ càng nghĩ càng sợ, Kiều Việt cũng cảm nhận được sự lo lắng của cô, chống tay bên cạnh cô: “Đừng sợ, nếu như thật sự có thai, con đã cùng chúng ta trải qua nhiều chuyện như vậy mà vẫn ở đây, chứng tỏ đây là một tiểu gia hoả kiên cường.”
Tô Hạ ngẩng đầu lên, cảm nhận được trong đôi mắt anh rất nhiều sức mạnh: “Thật vậy sao?”
“Có tin anh không”
Cô nghiêm túc nhìn anh, sau đó chậm rãi gật đầu: “Em tin.”
Hạ Hạ của anh đã mang thai rồi, anh sắp được làm cha rồi.
Kiều Việt cảm thấy mình đang nằm mơ, ôm khuôn mặt nhỏ bé của Tô Hạ trong bàn tay mình, anh bỗng nhiên cười ra tiếng.
“Anh vui quá.”
Tô Hạ chưa thấy anh cười vui vẻ như vậy bao giờ, bầu không khí hạnh phúc này khiến cô cũng mỉm cười theo.
“Anh vui quá.” Anh bõng nhiên bế cô lên, như bế một bạn nhỏ xoay khắp phòng khách.
Tô Hạ giữ lấy cánh tay anh la lên: “Hahaha.
Anh mau cho em xuống.
Chóng mặt quá.”
Kiều Việt ngoan ngoãn thả cô xuống, hai người tựa vào trán nhau, trông rất ngô nghê.
Anh hôn lên chân mày của cô, hôn lên cánh mũi thẳng tắp, lại hôn lên tai cô, cuối cùng vùi mình vào vòng tay của cô.
Qua một lúc sau, hốc mắt Tô Hạ nóng lên.
Nơi anh tựa vào mang theo hơi ấm, làm cho tâm hồn cô tan ra.
Anh đang khóc.
Tuy Kiều Việt đã chắc chắn tám chín phần, nhưng cũng muốn xác nhận lại.
Cửa hàng tiện lợi ở dưới lầu có bán que thử thai, anh chuẩn bị xuống dưới lầu mua cho cô.
“Từ từ”, Tô Hạ kéo tay anh, “cùng nhau đi”
Cũng không phải bị đau tay đau chân gì, xuống lầu mua đồ cũng là chuyện bình thường.
Nhưng Kiều Việt kiên trì đỡ cô, sợ cô bị ngã.
Mua về nghiên cứu nửa ngày trời, hai vạch tức là có thai, chỉ có một vạch thứ 2 đỏ là âm tính không có trúng thưởng, chỉ có vạch đầu tiên đỏ coi như không hợp lệ
Tô Hạ ngồi trong toilet chờ, một phút sau đưa lên xem, hai vạch rõ ràng.
Thật sự…có rồi.
Tin tức Tô Hạ mang thai đến tai hai ông bà lão ở Tô gia, Thẩm Tố Mai dường như trẻ ra mười tuổi, gặp ai cũng vui cười, đồ tẩm bổ bao lớn bao nhỏ mua không chớp mắt.
Tô Thần còn đang làm luận văn cuối kỳ nhận tin qua điện thoại, mừng như điên: “ Chị, chị thật lợi hại.
Chị lên chức em cũng lên chức.
Trời ơi, là con trai hay con gái vậy? Em phải đi dạo cửa hàng bán đồ trẻ em mới được, quần áo trẻ con thực sự rất dễ thương.”
Tô Hạ theo bản năng vuốt bụng: “Hiện tại chị vẫn còn chưa biết.
Bây giờ mới hơn một tháng, chờ đến khi năm tháng tới bệnh viện kiểm tra.
Em vẫn còn đang đi học, mua cái gì, khi nào nghỉ hè chị đưa em đi mua quần áo.”
Tô Thần cảm động: “Người chị bảo bối của em.”
Thực ra đây cũng là một người em bảo bối.
Hai chị em nói chuyện mãi không ngừng, mãi đến khi ánh mắt Kiều Việt lướt qua, cô không nỡ nhưng cũng đành buông điện thoại xuống.
“Có mấy bà bầu nào không dùng điện thoại chứ?” Tô Hạ tự tìm cho mình một cái cớ, cười hì hì tiến lại gần anh: “Thần Thần đang hẹn hò, đã theo đuổi được hoàng tử thư viện rồi.
Kiều Việt lột vỏ nho đút cho cô ăn, Tô Hạ ăn xong cảm thán xoa bụng: “Em cảm thấy năm tháng không bỏ quên ai, Tô Thần ngày càng trưởng thành, em cũng già rồi.”
Anh khẽ cười, vẫn tiếp tục bóc nho, lớp vỏ lột ra bên trong là quả nho mọng nước, cô ăn đầy miệng rồi: “Tới đây.”
“Anh cũng ăn đi.”
Tô Hạ rất niềm nở: “Thử đi mà.”
Kiều Việt cắn nửa quả, chau mày nhìn cô: “Em không thấy chua à?”
Tô Hạ lại ăn thêm một quả, trong miệng là quả nho chua lòm, cười gian manh: “Lại đây hôn một cái nào.”
Kiều Việt: “…”
Sau khi hôn anh nhăn mặt nhíu mày, cô rất thoả mãn, bỗng nhiên nghĩ ra: “Em muốn ăn sầu riêng quá.”
“….Anh đi mua.”
“Nói đùa thôi.” Thấy Kiều Việt không nói lời nào chuẩn bị ra cửa, Tô Hạ cười ha ha kéo anh lại: “Bây giờ em chỉ muốn ăn nho thôi.”
Ngày thứ 3 sau khi xác định Tô Hạ mang thai, Kiều Việt phải tới bệnh viện nhận chức.
Trước khi đi bỗng cảm thấy Tam viện có chút xa, đi mất nửa giờ, sáng 7 giờ 30 phải đi rồi.
Anh không đành lòng gọi cô dậy sớm như vậy, dù đã cố nhẹ nhàng, Tô Hạ vẫn dậy sớm.
Kiều Việt tắm xong liền thấy cô đang ủi đồ: “Ngày đầu tiên đi làm phải mặc đẹp một chút, anh mặc cái áo sơ mi này là đẹp trai nhất.”
Đáy lòng cảm thấy ấm áp, không nhịn được mà hôn cô: “Em thích thì anh sẽ mặc.
Phải rồi, hôm nay anh không ở nhà, một chút nữa mẹ sẽ qua đây chăm sóc em.”
“’Anh yên tâm, cũng đâu phải em không biết chăm sóc bản thân.”
Kiều Việt xuống lầu lái xe, vẫn còn ngẩng đầu lên nhìn, Tô Hạ đứng ngay cửa sổ vẫy tay với anh.
Anh ngồi vào trong xe, không nhịn được gọi điện thoại.
“…Mẹ.”
“…Mẹ sắp làm bà nội rồi.”
Anh nói xong liền yên lặng chờ, đầu bên kia trầm mặc, giọng của mẹ Kiều vang lên: “Ừm, biết rồi.”
Kiều Việt bỗng thấy nhẹ nhõm, khoé miệng cong lên, khởi động xe.
Từ đường vành đai hai tới đường vành đai ba, vừa tới cửa bệnh viện điện thoại đã rung liên hồi.
Phương Vũ Hoành: “Nghe nói anh chơi đùa làm chị dâu lớn bụng rồi?”
Kiều Việt trực tiếp cúp điện thoại.
Phương Vũ Hoành không gọi được điện thoại, liền nhắn mấy tin nhắn liền: “Mấy tháng rồi, mấy tháng rồi.”
“Người anh em, tốc độ nhanh như vậy là không tính cho tôi đường sống sao? Tôi còn chưa lấy được bao lì xì đám cưới, đã phải đi tặng bao lì xì đầy tháng rồi.”
Kiều Việt nhìn màn hình, vừa cười vừa trả lời tin nhắn: “Phải bao dày đấy nhé.”
Tâm trạng không tồi, suốt chặng đường tới văn phòng nụ cười vẫn treo ngay khoé miệng.
Khoa phẫu thuật tim của Tam viện ở lầu 8, chủ nhiệm khoa là Chu Chí Viễn năm nay đã ngoài 60.
Ông xem qua hồ sơ của Kiều Việt, đánh giá anh rất cao.
Có điều mấy năm nay anh tập trung nhiều vào bệnh nhiệt đới, mà làm phẫu thuật thì ngoài kiến thức vẫn cần nhiều kinh nghiệm lâm sàng.
Cho anh chút thử thách lẫn rèn luyện.
Chu Chí Viễn không yêu cầu Kiều Việt ngay lập tức nhận bệnh nhân, mà cùng ông ta đi kiểm tra phòng bệnh.
Kiều Việt bắt đầu theo ông kiểm tra từng phòng bệnh.
Hai người ngẫu nhiên trao đổi, dù ngắn ngủi nhưng ông cũng nhận ra Kiều Việt trả lời không kiêu ngạo cũng không khiêm nhường, việc nào ra việc đó, hoàn toàn không có sự cao ngạo của bác sĩ có hai học vị.
Cảm giác xa lạ dần vơi đi, Chu Chí Viễn hỏi anh: “Để cậu bắt đầu từ vị trí cơ bản nhất, cậu có đồng ý không?”
“Hai năm rồi không động tới, đúng thật là cháu cần bắt đầu lại từ đầu.”
Chu Chí Viễn cười đáp: “Vậy phòng tiếp theo cậu đi một mình, có vần đề gì thì tới tìm tôi.”
“Thầy.” Cửa được đẩy ra, một người đàn ông đeo kính bước vào, nhìn thấy Kiều Việt có chút bất ngờ.
Chu Chí Viễn nhìn ra anh ta bất ngờ, nhàn nhạt giới thiệu với Kiều Việt: “Đây là học trò của tôi, Lý Thâm.
Đây là bác sĩ mới đến, Kiều Việt.”
Lý Thâm kính cẩn đứng bên người thầy mình, tỏ vẻ khách khí với Kiều Việt: “Hoan nghênh anh đến.”
Sau màn tiếp đón mới là việc chính.
Lý Thâm nhìn Kiều Việt rồi nói: “Chút nữa em còn có ca phẫu thuật, việc thầy giao trước đó sợ làm không kịp.”
“Cậu đã trì hoãn dự án phẫu thuật giảm thể tích tim này lâu rồi, nếu cậu thật sự không làm được thì sẽ có người khác thay cậu.”
Lý Thâm đột nhiên cảm thấy xấu hổ.
Kiều Việt trầm mặc: “Quả thật trong nước tỷ lệ phẫu thuật batista thành công còn thấp.”
*Phẫu thuật batista: Phẫu thuật cắt một phần thành sau của tâm thất trái bằng dao.
Phẫu thuật làm cho tim sau khi khâu lại nhỏ hơn.
Nguồn: https://iims-vnm.com/tin-tuc/phuc-hoi-chuc-nang-tim-trong-benh-co-tim-do-gian-benh-vien-da-khoa-ims-tokyo-katsushika.html *
“Cho nên đó mới là mục tiêu của chúng ta…Cậu có tìm hiểu gì về batista hay không?” Chu Chí Viễn nhắc tới vấn đề này liền cảm thấy sắc mặt Lý Thâm càng khó coi.
Kiều Việt đảo mắt nhìn anh ta, sau đó lại nói: “Chỉ biết một chút thôi ạ.”
“Vậy bảo Lý Thâm đưa tài liệu cho cậu, có thể nói đại khái xem như cũng không tồi.”
Người đi xa rồi, sắc mặt Lý Thâm vẫn đen thui, anh ta nhìn Kiều Việt: “Đi thôi, để tôi đưa tài liệu cho anh.”
Tới văn phòng, anh ta nhìn đông nhìn tây, sau đó lại đi tìm mấy bác sĩ thực tập đùa giỡn, cuối cùng gọi điện thoại cho hộ sĩ hỏi xem đã chuẩn bị tốt cho ca phẫu thuật chưa.
Một lúc lâu sau mới nhìn đến Kiều Việt.
Kiều Việt cũng không gấp, dù sao cũng còn 3 tiếng nữa mới tan làm, anh kéo ghế ngồi lật xem bệnh án.
“Này.”
Kiều Việt nhìn lên.
“Lính nhảy dù hẳn phải rất có năng lực, anh giỏi nhất là lĩnh vực nào?”
Kiều Việt khép bệnh án lại: “Bệnh nhiệt đới.”
Lý Thâm không tin, nhưng cũng không hỏi nữa: “Tài liệu về batista không có ở đây, hình như tôi để quên ở nhà rồi.”
Đúng như dự đoán, Kiều Việt khoanh tay ung dung chờ.
“Vậy được, chút nữa tôi còn phải làm phẫu thuật, mấy phòng còn lại anh kiểm tra dùm tôi nhé.
Còn nữa, tôi cũng có hướng dẫn sinh viên, lúc đi kiểm tra phòng bệnh cũng có hướng dẫn thêm cho bọn họ.
Trừ Bùi Giai Âm, hai người còn lại không có gì đặc biệt.”
Cánh cửa đóng sầm lại, Kiều Việt cười nhẹ.
Đúng là ấu trĩ.
Ba sinh viên kia vẫn còn đang trong giai đoạn nghiên cứu.
Hai chàng trai mắt đều có quầng thâm, trông rất mệt mỏi, nhưng mà… Kiều Việt nhìn đồng hồ: “10 giờ bắt đầu, người còn lại đi đâu rồi.”
Người đang đứng ở cửa chỉnh lại mắt kính: “Ai biết.”
Đợi khoảng 10 phút, người đến muộn cuối cùng cũng tới.
Chỉ có một người là nữ, Kiều Việt cũng đoán được: “Cô là Bùi Giai Âm?”
Cô ta căn bản cũng không có hứng thú gì, nhưng vừa rồi nghe nói khoa tim mạch có một bác sĩ nam mới đến, vừa cao vừa đẹp trai.
Bùi Giai Âm tỏ vẻ khinh thường không tin, nhưng khi người đàn ông đang cầm bệnh án nói chuyện với hai chàng trai kia ngẩng đầu lên, cô cảm giác như bị điện giật.
Cả người tê dại.
Kiều Việt nhíu mày: “Cô đến muộn.”
Bùi Giai Âm đứng thẳng lưng, khó khăn nặn ra một nụ cười: “Xin lỗi thầy, vừa rồi em có việc nên đến trễ.”
Kiều Việt bắt đầu di chuyển: “Người cô cần xin lỗi không phải là tôi, là người bệnh cô sắp gặp.”
Bùi Giai Âm sửng sốt.
“Còn nữa, hôm nay tôi chỉ tạm thời đi cùng mọi người thôi, không phải là người hướng dẫn của cô.”
Chàng trai đeo kính khẽ bật cười.
Kiều Việt đúng là bị thiếu hụt hai năm kinh nghiệm lâm sàng, nhưng trong lĩnh vực này có vấn đề gì nổi bật, anh đều có chú ý theo dõi.
Một tầng có rất nhiều bệnh nhân, anh kiểm tra rất cẩn thận, cũng trao đổi rất ăn ý với hai nam sinh kia.
Chàng trai đeo mắt kính không còn cảm giác chán nản nữa, bắt đầu suy nghĩ, chỉ có chàng trai còn lại phản ứng hơi chậm.
Chỉ có người được Lý Thâm đánh giá cao là Bùi Giai Âm lại thích nói chen lời người khác, tỏ vẻ như mình đang là người giải thích, không để ý xem đây lúc nào hay là ai, cũng mặc kệ người khác đang nói gì.
Mấy lần như vậy làm Kiều Việt nhiú mày: “Tôn trọng người khác nói chuyện rất khó sao?”
Bùi Giai Âm nào có từng bị đối xử như vậy.
Hôm nay cô ta nói nhiều chỉ vì muốn thể hiện bản thân, không nghĩ tới bị phản ứng ngược.
Cô ta chậm rãi bình tĩnh lại, ra vẻ cười cười xin lỗi: “Xin lỗi, em ít khi nào được nghe đến những vấn đề này, cho nên không kiềm chế được nói nhiều một chút.
Bình thường thầy hướng dẫn rất bận, ít khi nào trao đổi với tụi em nhiều như vậy.”
Lời này làm cho hai chàng trai bên cạnh không thể nào đồng ý được, cô ta nói xong cũng không ai tiếp lời.
Sau khi kiểm tra các phòng bệnh xong, Kiều Việt lúc này chưa phải tiếp nhận bệnh nhân nào, đúng 12h có thể tan làm.
Hôm nay chưa có đồng phục, lúc ra về anh vô thức kiểm tra mùi trên áo, sợ mang mùi thuốc sát khuẩn ở bệnh viện về nhà.
Cô vợ nhỏ nhà anh có cái mũi thính lắm.
“Bác sĩ Kiều.”
Kiều Việt nhíu mày, cảm thấy có chút phiền phức, sao lại là cô ta.
Bùi Giai Âm cười vẫy tay: “Thầy cũng đi về sao? Thầy có tiện cho em đi nhờ một đoạn không ạ? Chỗ này khó bắt xe lắm.”
Kiều Việt nhìn cô ta: “Cô ở đâu.”
Cô ta nói ra địa chỉ.
“Ồ, ngại quá, không tiện đường rồi.”
Anh nói xong liền lên xe, nhanh chóng đạp chân ga như chạy trốn bệnh dịch.
Chỗ của cô ta thật ra cũng tiện đường, nhưng mà anh muốn đánh phủ đầu, Bùi Giai Âm nói chỗ nào, anh chắc chắn đều “không tiện đường”.
Càng về gần nhà, đáy lòng càng cảm thấy ấm áp, đi ngang qua tiệm trái cây tiện tay mua sầu riêng mà cô thích.
Kiều Việt vừa về đến nhà đã nghe thấy trong nhà có tiếng cười ha ha quen thuộc, sau đó cất giọng: “Mùi gì vậy, hôi quá.”
Tô Hạ ôm bụng cười, quay đầu phát hiện anh đã về: “Anh về rồi à, xem ai tới nhà chúng ta này.”
Kiều Việt: “…”
Sao cái tên Phương Vũ Hoành này lại đến nhanh vậy?.