Bạn đang đọc Gả Cho Bác Sĩ Kiều FULL – Chương 29: Nơi Chữa Bệnh
Trong tiềm thức của Tô Hạ, châu Phi là một nơi huyền bí và tự do.
Cô nhớ năm đó lúc thầy Lý dạy học từng chỉ lên bản đồ hỏi, có thấy đường biên giới của mấy nước này rất thẳng không.
Libia, Ai Cập, Sudan, Chad, lần lượt như những khối bánh ngọt, lúc trước phân chia lãnh thổ dường như cũng đi theo những đường thẳng.
Nhưng mà sau này lại có vấn đề xảy ra.
Ý thức được dầu mỏ có thể giúp mình giàu lên nhanh chóng, các nước liền thay đổi.
Các quốc gia bắt đầu tìm kiếm “vàng đen” trong lãnh thổ của mình, cũng vì lý do tùy hứng lúc trước, có quốc gia may mắn, tài nguyên phong phú nên giàu lên rất nhanh.
Có nước thì tìm mãi không ra, hơn nữa khí hậu khắc nghiệt, nghèo đói khốn khổ.
Vừa may, chỗ bọn họ đến là gần chỗ biên giới với Nam Sudan, là một cái thôn nhỏ.
Chỗ này không có dầu mỏ, nghèo có tiếng trên thế giới.
Tình hình bất ổn hỗn loạn mấy năm trước làm cho nơi đây lộ ra vẻ hoang vu, đường đi là đất nhão, hai bên đường là rừng cây rậm rạp, trong màn đêm không có đèn đường, chỗ đèn xe không chiếu sáng được là cả một thế giới thần bí.
Đường vào thôn vừa nhỏ vừa gồ ghề, xóc nảy đau hết cả lưng.
Hai giờ sáng, cô buồn ngủ nhíp mắt lại, nhưng trong xe xóc nảy thế này, không cách nào ngủ được.
Kiều Việt ngồi ở ghế phụ, nghe thấy tiếng động bên này, liền đem áo khoác đưa cho cô: “Em lấy cái này mà gối, nằm xuống ngủ một lát.”
Tô Hạ nhận lấy: “Còn anh thì sao?”
“Anh ngồi nói chuyện với tài xế.”
Cuối cùng không chịu đựng được nữa, Tô Hạ lấy áo khoác của Kiều Việt gối lên, ngủ một lúc, lúc mặt trời lên, rốt cục cũng đến được ngôi làng nhỏ phía Nam Kordofan, gần phía Nam Sudan bên bờ sông Nin.
Mặt trời chưa tới 5 giờ đã mọc, Tô Hạ mơ mơ màng màng có cảm giác có người gọi mình, mở mắt ra, cào cào lại tóc: “Tới rồi à?”
Tới rồi.
Tài xế da đen giúp họ đem hành lý xuống, cuối cùng nói thầm với Kiều Việt cái gì đó.
Tô Hạ theo xuống xe, cảm giác cả người sắp nhũn ra rồi.
Trung tâm chữa bệnh ngay trước mắt, cô nhìn chằm chằm, không nhìn ra được chỗ nào tốt.
Tòa nhà hai lầu lợp ngói, thẳng như chữ I, ở giữa dùng một mảnh gỗ đính vào kéo một cái lều, được lợp bằng cỏ tranh rất kín.
Ở cửa đã có người đứng chờ bọn họ, là người bản xứ, một người đàn ông trung niên hơi gầy, cười toét miệng lộ hàm răng trắng.
Người nọ nhiệt tình bắt tay với Kiều Việt, vừa nói một chập xong liền cười nhìn Tô Hạ, dùng tiếng Anh địa phương khen cô xinh đẹp.
Tô Hạ ngượng ngùng: “Cảm ơn.”
Anh chàng răng trắng này là phiên dịch ở đây, tiếng Anh nói từ từ, Tô Hạ nghe hiểu được.
Anh ta tên là “Ngưu Bối”.
Tô hạ sửng sốt, còn nhỏ giọng hỏi vài lần: “Là cái lưng của con bò có sừng kia á?”
Ngưu Bối rất vui vẻ: “Đúng vậy.”
Kiều Việt phổ cập kiến thức: “Mọi người ở đây rất thích bò, bởi vì bọn nó vừa đem lại thức ăn vừa đem lại thu nhập, cho nên rất nhiều người thích những thứ liên quan đến bò.”
Thì ra là thế.
Ngưu Bối giúp bọn họ xách hành lý, thôn xóm buổi sáng lộ ra vẻ tĩnh lặng yên bình.
Tô Hạ mệt nên phản ứng hơi chậm, đi một lúc lâu sau mới nghĩ ra, cảm thấy tên “Ngưu Bối” này rất hay: “Nhập gia tùy tục, sau này gọi tôi là “Sữa Bò” cũng được.”
Trong hành lang chật hẹp, Kiều Việt kéo theo vali 30 inch của anh đi phía sau, nhân tiện nhẹ nhàng dẫn cô đi: “Vậy anh thì sao?”
“Đuôi bò.”
Bác sĩ Kiều: “…”
Không ngờ trong phòng Tô Hạ còn một người nữa.
Hai phòng một hành lang, trong phòng khách chỉ đặt một cái ghế mây, toilet cũng ở trong này, cửa đã cũ đến nỗi đóng không chặt.
Tô Hạ ngẩn người, chỉ vào Kiều Việt: “Anh ấy thì sao?”
“Anh ấy ở lầu một.” Ngưu Bối trả lời rất kiên quyết.
Lầu một à? Biết được đáp án, Tô Hạ có chút tiếc nuối.
Kiều Việt rất thích phản ứng này của cô: “Hình như em có vẻ thất vọng.”
Lúc này anh đang tựa vào cửa nói chuyện, phía sau anh là nắng sớm, giống như tạo thành vầng sáng quanh người anh.
Sau khi nói xong, vầng sáng biến mất, người nào đó thẹn quá hóa giận muốn đóng cửa: “Đi thong thả, không tiễn.”
“Thôi nào,” anh cười khẽ, lấy tay cầm nắm đấm cửa, nâng cằm ý bảo: “Khoan hãy ngủ, theo anh xuống dưới.”
Tô Hạ đứng ở cửa làm mặt quỷ, cuối cùng sau đó cũng ngoan ngoãn theo Kiều Việt xuống lầu.
Kiều Việt tìm Ngưu Bối lấy chén nước ấm, lấy viên thuốc đưa cho Tô Hạ: “Em uống đi.”
“Đây là cái gì?” Cô hiếu kỳ cầm viên thuốc nhỏ màu trắng xem xét, ngửi mùi có vẻ đắng.
“Phòng bệnh sốt rét.”
Tô Hạ lập tức uống.
Kiều Việt kéo ngăn kéo ra, lấy từ bên trong hai cái kim tiêm dùng một lần.
Đây là phòng nghỉ đơn sơ của bác sĩ, có khe hở chiếu ánh sáng vào, gian bên cạnh chứa đầy thuốc, còn phải nhồi nhét, thùng giấy chất trong góc phòng.
Trong phòng có mùi thuốc khử trùng, Kiều Việt thành thạo lấy đầy chất lỏng màu hồng vào hai ống tiêm, ở chỗ ngăn kéo cô không thấy rõ anh nhẹ nhàng mở nắp lọ thủy tinh.
Chất lỏng bị hút vào ống tiêm, chiếm một phần ba ống.
Thấy anh tay phải cầm kim, tay trái mở ra, Tô hạ ngồi một lúc mới hiểu ra: “Anh chích cho em?”
“Chích mũi này phòng bệnh sốt đen.”
Từ nhỏ đến lớn, cô sợ nhất là bị chích.
Nhưng lần này người chích là Kiều Việt, chính cô cũng là người lớn rồi, nhìn từ tay trái sang tay phải, cuối cùng đưa tay trái ra.
Kiều Việt lau khử trùng cho cô, cầm trong tay cổ tay mềm mãi trắng nõn, giống như dùng lực một chút có thể bẻ gãy.
Bác sĩ Kiều đã tiêm cho người khác vô số lần, bỗng nhiên cảm thấy dùng tiêm chích vào cánh tay này có chút không đành lòng.
Nhưng không còn cách nào khác, vắc xin phòng bệnh thì phải chích.
Làn da cô rất trắng, mạch máu lại không dễ tìm, nhưng điều này cũng không làm khó được Kiều Việt.
Anh gõ gõ vào chỗ da kia: “Chích sẽ hơi đau.”
Tô Hạ ừ một tiếng, quay mặt sang chỗ khác.
Đẩy mạnh đầu kim tiêm, cánh tay bị ấn run lên một chút, Kiều Việt xoa xoa giúp cô thả lỏng, vừa chậm rãi đẩy kim tiêm, sau khi chích xong Tô Hạ mới hé mặt ra: “Kỹ thuật không tồi.”
Xem như khẳng định.
Tô Hạ biết mạch máu của mình vừa nhỏ vừa khó tìm, mỗi lần đi bệnh viện lại bị chích nhầm vài cái, nhất là khi truyền dịch hoặc khi kiểm tra sức khỏe, người khác hết sức thuận lợi, đến lượt cô lại hết sức gian nan.
Cơn đau kia không thể nói rõ, cho nên đối với việc tiêm chích, cô vẫn rất kháng cự.
Nhưng Kiều Việt tìm một tí là đã ra rồi, cô lấy tay đè miếng bông, cảm thán: “Nếu sau này toàn là anh chích cho em thì tốt rồi.”
Kiều Việt cười khẽ, vén tay áo mình lên bắt đầu khử trùng, lấy răng xé bịch kim tiêm ra tự tiêm cho mình.
Toàn bộ quá trình đều rất lưu loát, quả thực rất chói mắt.
“Xong rồi,” làm xong hết anh vỗ vỗ bả vai Tô Hạ: “Em đi nghỉ ngơi đi.”
Lúc tỉnh lại sau đó, mặt trời đã ngả về Tây.
Trong phòng nhỏ chỉ có một giường và một tủ đầu giường, không còn đồ vật gì khác.
Giường rộng khoảng mét ba, mét tư, cửa sổ phân thành hai tầng, phía bên ngoài có dán báo, đóng vào rồi không phân biệt nổi ngày đêm, mà phía bên trong cũng treo một tấm màn dày, bên trong này dùng để chống muỗi.
Tô Hạ cảm thấy nóng, thay váy ra mặc quần bò cùng áo sơ mi vào cho dễ hoạt động, lúc vận động cánh tay cảm thấy đau nhói chỗ ngực.
Trong phòng không có gương, cô lấy điện thoại ra tự chụp lại xem.
Không thấy thì thôi, thấy rồi liền bị dọa cho hết hồn.
Trên ngực có một vết bầm tím, cô không xem được phía sau lưng, chắc là đằng sau cũng có.
Cái này khẳng định là từ tai nạn đêm hôm đó mà ra.
Cột tóc lên, cô vội vàng chạy ra ngoài.
Hai ngày đều cô phải làm quen với chỗ này đã, thu thập đầy đủ tin tức, sau đó mới có thể viết bài tốt được.
Nhưng vừa mới ra khỏi phòng liền ngửi thấy mùi thuốc lá, cửa đối diện phòng đang mở, có thể trực tiếp nhìn thấy một tấm thảm cuộn tùy ý đặt trên giường, trên giường không có ai.
Tô Hạ sửng sốt vài giây, sau đó mới nhớ ra mình còn có bạn chung phòng.
Một nữ phóng viên người Pháp.
“Bonjour,” giọng nói thản nhiên vang lên sau lưng, Tô Hạ xoay người liền kinh ngạc.
Một mỹ nữ tóc vàng ngồi bên cạnh cửa sổ, chân phải vắt lên chân trái, dưới nắng chiều như được dát thêm một lớp ánh kim.
Cô ấy đang hút thuốc, tóc ngắn cắt ngang vai, nhẹ nhàng phun một ngụm khói, con ngươi màu xanh biếc có chút mệt mỏi.
Cô ấy nhìn từ trên xuống đánh giá Tô Hạ, nhưng mà ánh mắt kia cũng không khiến người ta cảm thấy phản cảm.
Tô hạ cũng bắt chước cô ấy: “Bonjour.”
Đối phương cũng không nói nhiều, chào hỏi xong liền quay đầu đi, ánh mắt hơi nheo lại, khói trắng vây quanh gương mặt cô.
Soái quá, cá tính quá.
Tô Hạ nhìn một lúc rồi ngây ngô cười đi xuống dưới lầu.
Nhưng Kiều Việt không có ở đây, đi đâu mất rồi?
Nắng chiều buông xuống đồi cát, vòm cây chung quanh có không ít quạ đen.
Sắp sáu giờ tối, nhiệt độ vẫn khô nóng như trước, trong lều tranh rộng rãi chính là nơi chữa bệnh, mấy người bản xứ đang ngồi ở cửa nói chuyện.
Bọn họ nhìn thấy Tô Hạ đều cười với cô, Tô Hạ cười đáp lại, sau đó dùng tiếng Anh hỏi: “Bên trong có bác sĩ không?”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, lắc tay tỏ vẻ không hiểu, nhưng vẫn cười thân mật như trước.
Thôi bỏ đi, tự mình tìm là được rồi.
Trong lều có hai cái quạt điện, đặt ở trong góc đang thổi vù vù, máy phát điện đặt ở bên ngoài, thì ra tiếng ong ong nãy giờ cô nghe thấy là từ nó mà ra.
Xem ra Kiều Việt nói đúng, chỗ này rất hay bị cắt điện.
Phòng bệnh không phân khu, người bệnh yên tĩnh nằm truyền nước.
Nhìn một lượt, hình như đều là trẻ em.
Đều cùng một kiểu đầu to thân nhỏ, vóc dáng gầy yếu, ánh mắt mở to nhìn cô, có chút chậm chạp, không giống như ánh mắt của những đứa trẻ khác.
Bỗng nhiên cảm thấy hình như mình là người tới quấy rối, cô cũng không dám đi tiếp vào bên trong, huống hồ ở cuối đường có ghi chú tiếng Anh – “Không phải nhân viên y tế, miễn vào.”
Tô hạ dừng lại chỗ này, vẫn không thấy Kiều Việt ở đâu.
Mùi bên trong không hề dễ ngửi, bầu không khí cũng rất áp lực, cô quay ra cửa.
Bên cạnh hai người đang nói chuyện ngoài cửa vẫn còn một cái nệm cói, Tô Hạ nhìn thấy liền ngoan ngoãn ngồi xuống, giống như bé gái đang chờ được nhận nuôi.
Cứ mơ mơ hồ hồ theo anh sang bên này, nói thật ra cô cũng có chút hốt hoảng.
Tầm nhìn từ chỗ này ngoài cát ra thì chỉ có bụi cây, cái cây cao cao kia là cây chà là hay là cây cọ nhỉ?
Không biết nữa.
Ngồi ở đó buồn chán, lại cảm thấy đói, Tô Hạ nhịn không được nghệnh cổ lên nhìn, lần này nhìn thấy Kiều Việt.
Anh đang cúi người khám bệnh cho bệnh nhân nằm trên giường, bên cạnh là một người đứng phiên dịch cùng một bác sĩ bản xứ đang cầm bệnh án.
Anh cầm tay đối phương, cánh tay đó gầy như que củi.
Rồi sau đó nghiêng người nói với người bên cạnh cái gì đó, bác sĩ bản xứ nãy giờ vẫn đi theo Kiều Việt cúi đầu liên tục ghi chép.
Lúc anh ta viết, Kiều Việt lại chuyển sang giường kế tiếp, khom người dùng ống nghe khám bệnh.
Ánh mắt Tô Hạ không kiềm lại được, dõi theo anh, Kiều Việt lúc làm việc khí chất tỏa ra lại càng mê người.
Anh còn nắm rõ tình hình của người bệnh lúc trước, hôm nay lại ghi chép thêm, vóc dáng anh cao, mỗi lần đến một giường lại phải cúi người vài lần.
Lúc anh đứng dậy hoạt động gân cốt, liền nhìn thấy Tô Hạ đang chống cằm ngồi ở cửa nhìn mình, mặt mày nhu thuận đáng yêu.
Khuôn mặt từ từ giãn ra.
Bác sĩ Kiều khử trùng xong đi về phía Tô Hạ, khóe miệng cười thật đẹp: “Em đến rồi.”
“Làm việc lâu chưa?”
10 giờ sáng đã bắt đầu làm đến bây giờ, nhưng mà cái này không cần nói cho cô biết.
Tô Hạ thấy trên trán anh ra mồ hôi, kéo anh ngồi xuống, giúp anh lau từng chút một.
Đáy lòng ngập tràn cảm giác ấm áp, cùng với nắng chiều và gió sa mạc, có chút say.
Kiều Việt ấn tay cô, nhẹ nhàng kéo cô vào lồng ngực.
Anh vừa định cúi đầu hôn cô, Tô Hạ dường như cảm thấy giật mình, đưa tay đẩy anh ra.
Anh đũng vào vết bầm trên ngực cô, đau.