Bạn đang đọc Gả Cho Bác Sĩ Kiều FULL – Chương 10: Ghen
Đi ra nước ngoài cùng anh…….Đùa gì vậy?
“Như vậy không hay lắm đâu.”
Tô Hạ vội gật đầu theo, nhưng gật một hồi lại cảm thấy buồn bực, những lời này lại không phải cô nói, mà là xuất phát từ miệng người phụ nữ đang ngồi cạnh Kiều Việt.
Hứa An Nhiên cắn môi dưới: “Kiều Việt, anh cũng kết hôn rồi, lại mang theo một cô gái khác ra nước ngoài, vợ anh không ghen à?”
Tô Hạ không dám hít thở, ho khan vài cái, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
“Ghen?” Anh khẽ cười, ánh mắt nhìn Tô Hạ: “Đối với chuyện công việc của tôi, cô ấy tuyệt đối ủng hộ.”
Không rõ vì nguyên nhân gì mà hai mắt của Hứa An Nhiên trở nên dịu dàng, thân thể dường như cứ muốn dán lên người Kiều Việt: “Đúng rồi, hôm nay anh tới đây, cô ấy…sao lại không đến?”
Đáy lòng Tô Hạ rủa thầm, mắt đã muốn phun lửa.
Kiều Việt thản nhiên nói: “Cô ấy bảo muốn đi gặp một người bạn nữ giới, chắc cũng đang ở gần đây.”
Không biết là do trong lòng mình có quỷ hay là bị làm sao, nhưng cô cảm thấy bốn chữ “người bạn nữ giới” Kiều Việt nhấn hơi mạnh.
Cô không nhịn được lại khụ khụ vài cái, Lục Lệ Ngôn ở bên cạnh lại kinh ngạc một phen: “Bác sĩ Kiều cũng kết hôn rồi à? Đầu năm nay nhiều người kết hôn trong thầm lặng thế nhỉ?”
“Cũng?” Mắt Kiều Việt nheo nheo.
“Đúng vậy,” Lục Lệ Ngôn chống cằm nhìn Tô Hạ, nói đùa: “Nhưng cũng nói đến đây rồi, việc ra nước ngoài phỏng vấn chúng tôi nhất trí vô điều kiện, chi phí cô không cần lo.
Nếu cô có chồng thật rồi, anh ấy có đồng ý không?”
Cái gì mà có thật rồi…Chồng tôi đang ngồi đối diện anh kia kìa.
Đang nói chuyện với mỹ nữ kia kìa.
Tô Hạ bặm môi, người nào đó đang tán gẫu cũng dừng lại: “Tôi nghĩ, đối với công việc của tôi, anh ấy cũng sẽ ủng hộ vô điều kiện.”
Trong nháy mắt, không khí trên bàn an tĩnh lại.
Hứa An Nhiên chưa bao giờ thấy Kiều Việt lại nói nhiều như vậy trước mặt người lạ, đối tượng còn là một cô gái, không khỏi đánh giá Tô Hạ thêm lần nữa, hận không thể dùng ánh mắt của mình nhìn thấu con người cô.
Lục Lệ Ngôn cười sâu xa: “Vậy thì tốt rồi, chừng nào bác sĩ Kiều quay về châu Phi?”
“Mấy ngày nữa thôi, nhưng chỉ sợ cô Tô không sắp xếp kịp, hộ chiếu, visa, thư xin phép…hơi phiền một chút.”
Tô Hạ đã sớm bị mấy thứ này làm cho hoa mắt chóng mặt, ngày bé cô từng cùng mẹ đi Thái Lan đi Myanmar, việc này cứ giao hết cho công ty du lịch là được rồi.
Còn tự mình đi làm? Hay là ra nước ngoài giao lưu? Thư xin phép là cái gì?
Ly trà này đúng là không dễ uống.
Tô Hạ chầm chậm đứng lên, đeo bao tay, khoác khăn quàng cổ vào, cuối cùng kính cẩn cúi người chào: “Chủ biên, chuyện anh nói tôi sẽ về suy nghĩ thêm, chuyện ra nước ngoài quan trọng như vậy tôi phải về trao đổi với chồng tôi đã, hiện tại thời gian không còn sớm nữa, tôi về trước, mọi người cứ từ từ nói chuyện.”
Tô Hạ nói xong cũng không quay đầu chạy vội ra cửa, vừa hay Phương Vũ Hoành vừa đội tuyết đi vào, mắt hoa đào trông thấy cô thì chân mày nhếch lên:”Em…”
Từ còn chưa nói ra, miệng đã bị người ta bịt lại, tim cô bị dọa sợ hết hồn, nếu gọi ra “em dâu”, cô thật muốn té xỉu.
“Không được nói, ngậm miệng lại, giả vờ không quen biết em.” Tô Hạ nói nhanh, buông tay ra là đi vội ra cửa.
Phương Vũ Hành ù ù cạc cạc, quay đầu nhìn cô, quay lại lại thấy Kiều Việt khoanh tay ngồi trên sô pha, mà bên cạnh lại là Hứa An Nhiên.
Đây là tình huống gì vậy?
Phương Vũ Hoành há mồm ngạc nhiên.
Tô Hạ thở dốc đi ra ngoài, mới vừa ra liền sửng sốt.
Bên ngoài không ít siêu xe, từ Rolls-Royce đến Aston Martin, lúc nãy đi ra có thấy gì đâu, trong mười phút ngắn ngủi mà như biến thành triển lãm xe quốc tế.
Nhưng trừ mấy xe đó ra, cô nhìn xung quanh thật lâu, cũng không tìm được bóng dáng chiếc taxi nào.
Điện thoại trong túi xách rung không ngừng, Tô Hạ rốt cục không lờ đi được nữa, lúc tiếp điện thoại khẩu khí không hề tốt chút nào: “Alo.”
“…”
“Ở đâu.” Không cần nghe cũng biết là anh, Tô Hạ ngồi xổm xuống bên cạnh đường cái, lầm bầm nói: “Em về nhà.”
“Quay lại.”
“Không.”
“Được, phường trộm cắp buôn người đầu năm mới còn đang lo không có tiền xài, em cứ đi đi.”
“…” Vừa nói như vậy Tô Hạ lập tức khẩn trương, nhìn quanh bốn phía phán đoán xem có bọn buôn người hay trộm cắp không, vừa hay thấy có hai người đang đi về hướng này, sợ tới mức đứng bật dậy.
Cô đứng lên, xuất hiện bất ngờ, hai người đang tản bộ kia sợ tới mức hét lên, người đàn ông che chở vợ mình lùi về phía sau vài bước, rốt cục thấy rõ Tô Hạ đang đứng, tức giận mắng cô: “Cô bị bệnh à, tối muộn ra đây ngồi muốn hù chết người ta à? Vợ tôi đang mang thai, nhỡ xảy ra chuyện gì cô có chịu được không?”
Tô Hạ cắn môi dưới: “Ngại quá, hai người không sao chứ?”
Người phụ nữ nhẹ nhàng thở ra, lắc đầu: “Không sao, thôi bỏ đi anh, mình đi.”
Nhìn theo bóng dáng một nam một nữ, người đàn ông kia cẩn thận ôm thắt lưng vợ, đi ngang qua chỗ có tuyết đọng hoặc trơn bóng thì đều lên tiếng nhắc nhở, Tô Hạ đứng nhìn đến ngây người.
Hình thức ở chung của mình và Kiều Việt, sợ là cả đời này cũng không được như bọn họ.
Cô bỗng nhiên mơ màng, nghĩ về tương lai, nghĩ về cuộc hôn nhân hữu danh vô thực này.
Tô Hạ vẫn đang nhìn đến xuất thần, bả vai bỗng bị vỗ một cái.
Trong không gian yên tĩnh bỗng bị người ta vỗ một cái, Tô Hạ chưa kịp suy nghĩ gì đã hét lên.
Nhưng kêu nửa ngày mà người sau lưng cũng không có phản ứng gì, Tô Hạ quay đầu liền phát hiện bác sĩ Kiều đang lạnh lùng nhìn cô.
Miệng cô vẫn chưa khép lại, nhưng dường như trong cổ bị nghẹn, cuối cùng chỉ liếm môi cho bớt xấu hổ: “Sao anh lại ra đây?”
“Vừa rồi bị làm sao?”
Vừa rồi?
Tô Hạ ù ù cạc cạc: “Vừa rồi cái gì bị làm sao?”
Cô vừa nói xong liền phát hiện hơi thở anh vẫn còn gấp gáp, trên người cũng chỉ mặc một cái áo lông phong phanh, rõ ràng là vội vàng chạy ra đây.
Nỗi lòng mù mịt khi nãy trong nháy mắt không còn nữa, Tô Hạ cũng không hề náo loạn.
Cô thật áy náy lấy thân mình đứng ngay hướng gió che cho anh: “Hồi nãy em dọa người ta sợ, anh mặc như vậy sao lại ra ngoài này, mau quay vào đi.”
Kiều Việt ấn bả vai cô, mạnh mẽ xoay người đổi vị trí, tránh khỏi đầu gió rõ ràng là ấm áp hơn hẳn.
“Đêm nay bạn bè họp mặt, hôm nọ Phương Vũ Hành có nói rồi đấy, cậu ấy mời em.”
Chả trách lúc nãy lại gặp cậu ta ngay cửa.
“Oh…” Cô gái nhỏ cúi đầu đi theo, nhưng vừa tới cửa mặt lại bắt đầu nhăn nhó: “Vậy…”
“Lục Lệ Ngôn?”
Nhắc tới người này, Tô Hạ càng thêm chột dạ, hai mắt không dám nhìn thẳng Kiều Việt.
“Anh ta vẫn còn ở bên trong.”
Thế này cũng đủ dọa người, anh thấy cô cứ lúng túng không dám bước vào trong, thở dài: “Thôi bỏ đi, vẫn còn có cửa sau.”
Yên lặng đi một vòng rồi cũng không gặp Lục Lệ Ngôn, tấm lưng cứng đờ cũng bắt đầu thả lỏng.
Nhưng nghĩ lại Tô Hạ liền cảm thấy tức giận.
Kiều Việt anh cũng dẫn theo phụ nữ đến đấy thôi.
Dựa vào cái gì mà chỉ mình cô lo lắng.
Lưng vừa thả lỏng lại bắt đầu thẳng lên, Tô Hạ bắt đầu bước đi oai vệ khí phách hơn.
Nhưng khi lên đến lầu hai, suy nghĩ của cô liền bay đi hết.
So sánh với cách trang trí đơn giản ở lầu một, lầu hai quả thực là rất phong cách.
Hai bên tường đều treo tiêu bản cái loại đầu động vật, mô phỏng khoang thuyền hải tặc thời trung cổ, ngọn đèn u ám tạo ra hiệu ứng vầng sáng nước chảy, thật giống như đang đi du thuyền xa hoa.
Hơn nữa bên cạnh còn trang trí ốc anh vũ và một đầu sói sống động như thật.
Có lẽ vì thấy Tô Hạ rất tò mò chỗ này, Kiều Việt nhịn không được: “Mấy thứ này đều là chính phẩm đào được trên thế giới mang về, đừng chạm vào, cẩn thận…”
Anh còn chưa nói xong, đằng sau đã nghe thấy tiếng rắc nhỏ, tay vẫn còn đang nắm cổ tay Tô Hạ chợt hóa đá.
Một khối đá trắng vàng rơi xuống thảm.
Tô Hạ vội vàng ngồi xuống chộp lấy “tang vật”, cổ bắt đầu đỏ ửng: “Em chỉ muốn sờ một chút, không ngờ nó lại rơi ra…”
Cô nghĩ Kiều Việt sẽ nghĩ biện pháp giúp mình, hoặc là an ủi vài câu, nhưng anh lại chỉ khoanh tay đứng dựa vào tường xem.
Đôi mắt sâu thẳm, bóng anh đổ dài trong hành lang nhỏ.
“Muốn làm ra một tiêu bản sói xám Kenai hoàn chỉnh không hề dễ chút nào, hơn nữa còn phải bảo tồn đầu và răng nanh hoàn hảo không bị sứt mẻ.”
Tô Hạ nắm chặt cái răng nanh trong tay, ngồi xổm trên mặt đất không biết phải làm sao.
“Sói xám Kenai?” Cô chột dạ thăm dò: “Là để bảo hộ động vật?”
Kiều Việt trả lời: “À, là tiêu diệt động vật, cuối cùng là năm 1951.”
Tô Hạ bất ngờ cao giọng, há hốc mồm: “60 năm trước đã tiêu diệt hết rồi?”
Cô nhìn chằm chằm cái ranh năng trong tay, lại nhìn mấy cái trên tường vẫn còn hết sức uy phong, nhưng lại thiếu mất một cái, bèn nhìn về phía Kiều Việt xin giúp đỡ: “Vậy làm sao bây giờ?”
Anh nhún vai.
Bên hông hành lang truyền đến tiếng người nói chuyện, lưng Tô Hạ căng cứng.
Cô cố gắng nhón chân gắn cái răng lại, nhưng mà chiều cao của cô nhón chỉ tới cái cằm sói chứ đừng nói gì sờ được miệng nó.
Thử vài lần không được, liền quay đầu nhìn Kiều Việt, hai mắt long lanh ra vẻ cầu xin giúp đỡ.
Kiều Việt bị đôi mắt kia làm cho động lòng, không còn cách nào khác, đi tới chỗ cô.
Tô Hạ rốt cục không ai oán nữa, cười đem răng nanh đưa cho anh.
“Chiếu đèn.”
Dáng người anh cao, làm chuyện này rất thích hợp, nhưng mà Tô Hạ nghe anh nói liền làm theo, bác sĩ Kiều cần ánh sáng, chuyện nhỏ thôi.
Tô Hạ lấy điện thoại ra, kiễng mĩ chân giơ lên cao, giống như đang châm lửa cho anh: “Được chưa?”
“…Không vừa tầm mắt anh, cao thêm tí nữa.”
Tô Hạ đổi tay: “Ò.”
Cô gái nhỏ rất chuyên chú nhìn Kiều Việt gắn lại cái răng, tầm mắt nhìn theo từ chỗ miệng con sói đến bàn tay anh, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên sườn mặt anh.
Hai người dựa vào rất gần nhau, gần đến nỗi có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.
Kiều Việt nhanh chóng gắn xong, thấy anh quay đầu Tô Hạ vội vàng điều chỉnh lại vẻ mặt mình, có chút tiếc nuối xác nhận lại: “Xong rồi?”
“Ừ.”
“A Việt.”
Phương Vũ Hoành từ lầu một đi lên, phía sau còn có vị mỹ nữ ngồi cạnh Kiều Việt lúc nãy.
Trong tay đại mỹ nữ còn cầm theo áo khoác của Kiều Việt, Tô Hạ thấy thế ánh mắt hơi nheo lại.
Thế nhưng, đối phương lại được một phen kinh ngạc: “Phóng viên Tô?”
“Phóng viên?” Phương Vũ Hoành không biết lúc nãy xảy ra chuyện gì: “Em dâu là phóng viên?”
Sắc mặt Hứa An Nhiên trong nháy mắt liền tái nhợt: “Cô ấy là vợ anh?”
Có lẽ vì biểu lộ của cô ta hơi quá, giọng nói cũng chứa nhiều cảm xúc, ngay cả Phương Vũ Hoành đứng bên cạnh cũng cảm thấy có chút xấu hổ.
Cuối cùng Tô Hạ cũng cảm giác được chút mùi vị.
Cô chậm rãi chìa tay ra, khoác lên tay Kiều Việt, không để ý bàn tay nắm chặt của đối phương: “Vừa rồi chưa kịp giới thiệu, ngại quá.”
Thấy Kiều Việt không phản đối, huyết sắc trên mặt Hứa An Nhiên cũng không còn: “Thì ra anh kết hôn thật rồi.”
À, cô ta cũng biết Kiều Việt là đàn ông đã có vợ rồi à?
Phương Vũ Hoành tuy rằng trông có vẻ ngốc nghếch, nhưng thời điểm này lại nhanh chóng biết đường tìm cách hòa giải: “Chính xác, Kiều Việt và chị dâu đúng là một đôi tuyệt phối.
Đi thôi đi thôi, bọn Hà Quân Tường đã sớm tới rồi.”
Hà Quân Tường?
Tô Hạ chưa từng nghe qua cái tên này, nhưng cái mũi thính của cô đã bắt được mùi nước hoa trên người mỹ nữ kia, giống như đã từng ngửi thấy ở đâu đó.
Khứu giác của cô rất mạnh, suy nghĩ một hồi mới nhớ ra trên người mẹ Kiều cũng có mùi này.
Cô đang suy nghĩ về mối quan hệ rắc rối này, nghĩ đến mức xuất thần, vì thế hai người bên cạnh đang nói chuyện gì cô cũng nghe không vào.
“Dù sao cũng muốn vào, A Việt em không gạt anh nữa, hôm nay lão tứ cũng đến đây.”
Hứa An Nhiên cắn môi dưới: “Em vốn không nói cho anh ấy biết…Không ngờ anh ấy cũng tới, A Việt thật ngại quá.”
Tô Hạ đi phía trước vài bước, phát hiện bên cạnh không có ai, quay đầu phát hiện Kiều Việt đang đứng phía sau, khuôn mặt không rõ biểu tình trong ánh sáng mờ.
Qua một lúc, anh trả lời đơn giản: “Hiểu rồi.”
Bệnh nghề nghiệp nhạy bén làm cho Tô Hạ cảm thấy, giữa lão Tứ và Kiều Việt từng có chuyện gì đó.
Phía cuối hành lang có một người phục vụ đang đứng, tây trang thẳng thớm, khuôn mặt thanh tú, anh ta gặp ai cũng khom người chào, đẩy cánh cửa nặng trịch, ánh sáng đột nhiên tới khiến Tô Hạ cảm thấy không thoải mái nhắm mắt lại, lỗ tai nghe được tiếng trò chuyện nói cười bên trong trong nháy mắt trở nên an tĩnh.
Tô Hạ chậm rãi mở to mắt ra, phát hiện bên trong là sàn nhảy lớn, vây quanh đều là ghế sô pha tròn, có khoảng mười mấy người đang ngồi, cả trai lẫn gái, ăn mặc rất thời thượng, nhưng ánh mắt chứa đầy sự tò mò cùng đánh giá.
Trong nháy mắt, cô có cảm giác mình đang là con cá nằm trên thớt, vừa có chút xấu hổ lại không biết phải làm gì.
Cô quay lại nhìn người đàn ông bên cạnh, nhưng tâm tư của Kiều Việt rõ ràng không ở chỗ này, ánh mắt trầm xuống không biết là đang nghĩ gì, nhưng cũng không có ý đứng ra giải vây.
Ngay cả chỉ là nắm tay cô để đối phó, cũng không có.
Tô Hạ nhắm mắt, trong tim cảm giác được một trận xào xạc, sau đó là cảm giác mất mát.