Bạn đang đọc Gả Cho Bác Sĩ Hoắc FULL – Chương 14
Trong bóng tối, tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Thân thể Đàm Tích mềm như bông, tựa như không có xương sống, tóc tai thì dính bết lên trán, trong hoàn cảnh này còn ai có thời gian để ý hình tượng của mình cơ chứ.
Cuối cùng thì Đàm Tích cũng có thể nắm chặt một tia hy vọng!
“Có người không? Có thể giúp tôi gọi cho trung tâm sửa chữa thang máy một chút được không? Tôi đang bị mắc kẹt ở bên trong.”
Giọng Đàm Tích có phần khàn khàn thô ráp, cô cố gắng khuếch đại giọng nói vì muốn cho người ở bên ngoài nghe được.
Đàm Tích gần như không nhìn thấy được bất cứ thứ gì, nhưng thính giác lại vô cùng nhanh nhạy.
Cô nhạy bén nhận ra tiếng bước chân ở bên ngoài thật ra là hai người, một trước một sau, tiếng cộp cộp hết sức rõ ràng, hẳn là bước chân của đàn ông.
Cô chợt nhớ ra mình đã rơi xuống tầng hầm B2, trên thực tế thì cũng không đến nỗi là hỏng bét, bởi vì bên dưới của nơi này là bãi đỗ xe, tuy rằng thời gian hơi muộn một chút, nhưng chắc chắn vẫn có người qua lại.
Quả nhiên bước chân của hai người này nhanh hơn, bọn họ nhanh chóng đi đến trước thang máy.
“Bên trong có người hả?” Là một giọng nam trong trẻo.
“Vâng, tôi bị kẹt một lúc rồi, có thể làm phiền các anh giúp tôi liên hệ với trung tâm sửa chữa được không? Điện thoại của tôi không có tín hiệu.”
Một người thanh niên khác có giọng nói tương đối trầm thấp: “Chị ở trong đó không ấn nút kêu cứu sao?”
“Tôi ấn rồi, nhưng bên kia không có phản ứng.”
Người thanh niên thứ nhất khẽ cười, chất giọng trầm ổn mạnh mẽ: “Chỗ của tôi cũng có không tín hiệu, bây giờ tôi ra ngoài giúp chị liên hệ với nhân viên sửa chữa, chị ở bên trong đừng sợ nhé.”
Lúc này ở đây chỉ còn lại Đàm Tích và cậu thanh niên có giọng nam trầm.
Khó khăn lắm mới có người làm bạn cùng cô, sợ hãi trong lòng cũng giảm bớt rất nhiều.
“Chị gái, chị đừng sợ nhé, sự cố thang máy bình thường cũng không có gì nguy hiểm, đợi lát nữa nhân viên sửa chữa đến là chị có thể ra ngoài rồi.”
Kỳ thật Đàm Tích cũng có chút ngượng ngùng, người ta đến bệnh viện giờ này nhất định là có chuyện gì đó, thế mà lại lãng phí thời gian ở chỗ này với cô, nhưng mà cô thật sự quá sợ hãi, trong lòng vô cùng áy náy.
“Các cậu là nhân viên bệnh viện sao?”
Người thanh niên gãi đầu: “Thật ra cũng không tính là phải, bọn em là thực tập sinh, em tên là Trương Hiểu Bằng, người gọi điện thoại tên là Trương Hiểu Lực.”
Tên này thật đúng là ngắn gọn dễ nhớ, nỗi sợ hãi trong lòng Đàm Tích dần dần được xua tan: “Các cậu là anh em ruột à?”
“Không phải, hai đứa bọn em chỉ là có duyên được phân đến cùng một phòng ở tập thể thôi, rất nhiều người đều cho rằng bọn em là anh em ruột.” Trương Hiểu Bằng vừa nói vừa cười, chợt nhận ra được điều gì đó, “À, chị gái, em nghe giọng chị có hơi quen tai, chị là luật sư Đàm phải không?”
“Làm sao cậu biết?” Đàm Tích kinh ngạc.
Đàm Tích khá là hoang mang, cô cũng không phải nhân vật của công chúng gì hết, việc đến bệnh viện lại không phải bí mật mà hết thảy người nào cũng biết, huống chi cũng chỉ từng tiếp xúc với Trương Ái Quốc, làm sao có khả năng chỉ dựa vào giọng nói đã có người nhận ra cô?
Trương Hiểu Bằng cười khà khà hai tiếng: “Lúc em đi kiểm tra phòng bệnh với bác sĩ Hoắc có nhìn thấy chị ở đó.”
“Cậu đi theo Hoắc Kỳ thực tập à?”
Đàm Tích đã từng một lần thấy cảnh tượng một đống người rầm rầm rộ rộ đi kiểm tra phòng bệnh, nhớ rõ lần đó có hai thực tập sinh đi theo đằng sau Hoắc Kỳ.
Thế giới này thế mà nhỏ bé như vậy, lúc này lại gặp được nhau.
“Vâng, bác sĩ Hoắc là thầy của em.”
“Vậy thì thật đúng là rất trùng hợp.” Vốn dĩ cô định gọi điện cho Hoắc Kỳ, nhưng thực tập sinh của Hoắc Kỳ lại cứu cô.
Lúc này, Trương Hiểu Lực dẫn theo công nhân sửa chữa lại đây.
Công nhân sửa chữa thực hiện một loạt các thao tác, Đàm Tích cuối cùng cũng được cứu ra ngoài.
Cô dựa vào tường khom lưng, sắc mặt trắng bệch.
Sau khi ra ngoài cô lại phải thích ứng với thế giới có ánh sáng, mất một hồi lâu mới coi như phục hồi lại tinh thần.
Vừa rồi Đàm Tích chỉ lo nói chuyện với Trương Hiểu Bằng, điện thoại vẫn luôn sáng ở giao diện quay số, lúc này lượng pin cuối cùng cũng dùng hết, điện thoại tự động tắt nguồn.
Đôi mắt Trương Hiểu Bằng lấp lánh, trong lúc vô tình đã liếc thấy được màn hình điện thoại của cô trước khi nó tắt ngúm.
“Hôm nay thật sự cảm ơn các cậu.” Đàm Tích thật tâm thật ý biểu đạt lòng biết ơn, “Vốn là tôi đã cho rằng có lẽ mình phải qua đêm trong thang máy.
Nếu sau này các cậu có vấn đề gì về phương diện pháp luật, hoan nghênh đến tìm tôi để được tư vấn miễn phí.”
Trương Hiểu Lực cười thẹn thùng: “Ai da chị Đàm, chị khách sáo quá rồi.”
“Các cậu không chê một luật sư thực tập như tôi là tốt rồi.”
“Sao có thể chứ?” Trương Hiểu Bằng nói, “Chị Đàm, vừa rồi chị bị dọa sợ rồi phải không, hay là chúng ta cùng đi uống ly cà phê đi.”
Kỳ thật người trưởng thành thỉnh thoảng gặp phải hiện tượng thang máy trục trặc cũng không có gì đáng sợ, nhưng vấn đề ở đây là Đàm Tích có hơi sợ không gian kín.
Ở trong một không gian chật hẹp tối tăm như vậy, nó thực sự sẽ khiến cô tăng thêm vài phần sợ hãi.
Quán cà phê ở ngay bên cạnh bệnh viện nên cũng không cần đi nhiều.
Đàm Tích đứng trong thang máy nửa ngày, một số vị trí khớp xương đã khó có thể chịu đựng tiếp, có hơi sưng to cứng đờ không linh hoạt, hai người Trương Hiểu Bằng nói lái xe chở cô qua, nhưng thật ra Đàm Tích cảm thấy không cần phiền phức như thế.
Trong quán cà phê, tiếng nhạc réo rắt vang lên.
Trước hết Đàm Tích sạc pin cho điện thoại rồi bật máy lên.
Đàm Tích sớm đã có trực giác Trương Hiểu Bằng gọi cô đến đây uống cà phê tuyệt đối không đơn giản như vậy, quả thực Trương Hiểu Bằng đã mở miệng: “Chị Đàm, thật ra bọn em đại khái có thể đoán được chuyện của chị và thầy Hoắc là như thế nào.”
Đàm Tích nhấp một ngụm cà phê, ừm một tiếng: “Đều là chuyện quá khứ rồi.”
“Đối với chị mà nói, có lẽ thật sự đã trôi qua, nhưng mà đối với thầy Hoắc……” Trương Hiểu Bằng thở dài, “Tuy rằng thời gian em quen biết thầy Hoắc không dài, nhưng mà anh ấy… Cái người này tuy rằng bề ngoài nhìn qua thì lạnh lùng, nhưng nội tâm tuyệt đối không phải như thế.
Có phải trước đây anh ấy thiếu sự quan tâm dành cho chị, rồi sau đó chị không thích anh ấy nữa không?”
Đàm Tích không kìm được cười một tiếng.
Cậu nhóc này thật là thú vị.
“Hai người các cậu vẫn còn quá nhỏ,” Khóe môi Đàm Tích giương cao, “Đương nhiên tôi biết thầy Hoắc của các cậu không giống với bề ngoài thoạt nhìn cao ngạo lạnh lùng rồi.”
Chỉ là bề ngoài lạnh lùng thôi, nội tâm ngược lại nồng nhiệt như lửa.
Thời cấp ba cô thích đọc tiểu thuyết ngôn tình, khi đó thịnh hành một kiểu nam chính là “Muộn tao” (ngoài lạnh trong nóng).
Cô đọc rất nhiều bộ truyện có kiểu nam chính như vậy, chỉ là vẫn cảm thấy thiếu chút hương vị, sau này gặp Hoắc Kỳ rồi cô mới biết cái gì gọi là ‘muộn tao’ hàng thật giá thật.
Cô không cảm thấy tính cách của anh lạnh lùng chút xíu nào, ngược lại cảm thấy tình yêu quá mức mãnh liệt của anh làm cho cô không thở nổi.
“Vậy thì vì sao chia tay……” Nhận thấy mình đang đào sâu chuyện riêng của người khác, Trương Hiểu Lực nhanh chóng thay đổi đề tài, “Chị và thầy Hoắc, hai người còn có khả năng không?”
“Sao lại hỏi một câu như vậy?” Đàm Tích dở khóc dở cười, cô và Hoắc Kỳ cũng chẳng phải kiểu vừa mới giận dỗi rồi mọi người xung quanh chạy đến hòa giải.
Hai cánh tay Trương Hiểu Lực chồng lên nhau, cậu ấy gác cằm trên cánh tay, nói chuyện rất nghiêm túc: “Em cứ cảm thấy thầy Hoắc rất thích chị, em có thể cảm nhận được mỗi lần chị vừa đến bệnh viện, cho dù trong tay đang có chuyện gấp anh ấy cũng muốn gạt hết công việc sang để đi nhìn chị một cái, em vẫn chưa bao giờ thấy thầy Hoắc đối xử với người nào như vậy.”
Trương Hiểu Bằng: “Thầy Hoắc thật sự là một người rất tốt, cực kỳ tốt, gả cho anh ấy tuyệt đối sẽ không hối hận, nếu em mà là phụ nữ…… Bậy bậy bậy, thầy Hoắc đâu thèm để mắt đến em chứ.” Cậu ấy tươi cười thành thật: “Nếu trước đây anh ấy thật sự đã làm sai chuyện gì thì chị tha thứ cho anh ấy đi.”
Hoắc Kỳ đã làm sai chuyện gì? Anh không làm sai chuyện gì cả.
Trong quán cà phê vô cùng yên tĩnh, đây là quán cà phê 24 giờ, nhân viên phục vụ bước chân rất nhẹ, tiếng nhạc êm ái du dương.
Đàm Tích im lặng vài giây, có vẻ như đang tự hỏi.
Cô mấp máy môi, vẫn là nói ra lời: “Chúng tôi không có khả năng nữa rồi.”
Câu thoại “Hay là chúng ta bắt đầu lại từ đầu” giống như trong các tác phẩm điện ảnh và truyền hình đều là ở trạng thái vô cùng cực kỳ lý tưởng.
Đàm Tích sống ở hiện thực, không thích nằm mơ, chỉ muốn yên ổn kiên định mà từng bước tiến về phía trước.
Cô không muốn một lần nữa trải qua những đau khổ đã trải qua trước kia.
Huống hồ căn cứ vào phản ứng của Hoắc Kỳ ngày hôm đó, cô biết chắc lá thư cô tự tay viết không được giao tới tận tay Hoắc Kỳ, rốt cuộc là xảy ra vấn đề ở chỗ nào? Đáp án quá dễ đoán, đơn giản chính là gia đình giàu sang quyền thế như nhà họ Hoắc không chịu tiếp nhận người con gái như cô.
Cốt truyện kiểu này cô từng đọc qua nhiều lần, đã không còn cảm giác mới mẻ từ lâu rồi.
Cô không có dũng khí để đấu trí đấu dũng với gia đình giàu sang quyền thế, cũng không dám hy vọng xa vời rằng tình yêu với Hoắc Kỳ có thể trường tồn vĩnh viễn.
Bọn họ ở bên nhau, đau khổ nhiều hơn vui sướng, đây đều là nguyên nhân từ tính cách nhạy cảm tự ti của cô, huống chi cô cũng không muốn để Hoắc Kỳ phản bội gia đình của mình vì cô.
Trương Hiểu Bằng thoáng trầm mặc: “Chị Đàm, ngoài miệng chị chắc chắn như vậy, nhưng trái tim chị là như thế này sao?” Do dự một chút, cậu ấy mới nói, “Ở cửa thang máy em thấy được, chị vốn dĩ muốn gọi điện cho thầy Hoắc.”
“Hơn nữa khi đó điện thoại của chị sắp hết pin rồi, con người ta khi rơi vào tình huống nguy cấp, người muốn gọi điện thoại đầu tiên chắc chắn là người quan trọng nhất.”
Đàm Tích lắc đầu: “Tôi muốn gọi điện cho Hoắc Kỳ chỉ bởi vì anh ấy là người tôi quen biết ở bệnh viện, hơn nữa bây giờ hẳn là anh ấy sống ở khu tập thể của bệnh viện, đến đây khá là thuận tiện.”
Cô dùng giọng điệu bình đạm nhất để tự thuật, Trương Hiểu Bằng nghe xong cũng bị thuyết phục: “Được rồi, thầy Hoắc giúp đỡ em rất nhiều, vốn là em muốn giúp anh ấy một chút, nhưng có vẻ chuyện của anh chị vẫn nên để chính hai người giải quyết thì hơn.”
Vốn dĩ Trương Hiểu Bằng muốn trả tiền, nhưng không tranh được với Đàm Tích.
Hôm nay Trương Hiểu Bằng giúp cô, cô mời ly cà phê cũng là chuyện nên làm, huống hồ hai người bọn họ vẫn là thực tập sinh, trước mắt không kiếm được mấy đồng.
Sau khi Trương Hiểu Bằng và Trương Hiểu Lực rời đi, Đàm Tích lại ngồi nán lại trong quán cà phê một lúc, mím mím cánh môi khô khốc.
Hôm nay dường như là một ngày dài đằng đẵng khác thường, gặp quá nhiều người, cũng trải qua quá nhiều chuyện.
Điện thoại đột nhiên vang lên.
Là Hoắc Kỳ.
Hôm nay tuy rằng không gặp Hoắc Kỳ, nhưng bất kể là nói chuyện với ai cũng không thể tránh khỏi nhắc đến anh.
Cô thật sự không muốn nhận cuộc gọi nên đã nhấn từ chối.
Chỉ là Hoắc Kỳ không chịu buông tha tiếp tục gọi qua đây.
Đàm Tích đã sớm biết anh chính là một người như vậy.
“Alo.”
“Em đang ở đâu, anh muốn gặp em.” Giọng nói Hoắc Kỳ ẩn chứa đôi chút mỏi mệt và trầm khàn.
Vốn dĩ Đàm Tích cho rằng chuyện đầu tiên anh gọi đến chính là hỏi cô tại sao cúp điện thoại, nào ngờ được Hoắc Kỳ căn bản không để ý đến vấn đề này.
Dựa vào điều này có thể suy đoán ra, Hoắc Kỳ tìm cô vì có chuyện quan trọng hơn.
Đàm Tích trợn mắt nói dối: “Tôi đang ở văn phòng luật sư tăng ca.”
“Vậy thì anh đến dưới văn phòng của bọn em chờ em, chừng nào em tan tầm thì anh chờ đến chừng đó.” Chất giọng trầm thấp của Hoắc Kỳ dịu dàng rơi vào tai cô.
Hôm nay anh không vội vàng không nóng nảy, dường như rất kiên nhẫn.
Không hề giống với Hoắc Kỳ của ngày trước một chút xíu nào.
Đàm Tích khẽ nhíu chặt ấn đường, chẳng lẽ anh đã biết cô từng viết lá thư đó cho anh? Nếu đã biết, nhất định anh sẽ lấy chuyện này ra thổi phồng lên, sẽ không dễ dàng buông tha cho cô.
“Nhưng mà tôi rất bận, không có thời gian để gặp anh.” Đàm Tích bình tĩnh và quyết đoán từ chối anh.
“Anh có chuyện muốn hỏi em,” Nhận thấy sự kháng cự của cô, Hoắc Kỳ cũng hoàn toàn không buồn bực, “Chúng ta nói qua điện thoại cũng được.”
Cô lạnh nhạt nói: “Tôi nghĩ là trước đây tôi đã nói rất rõ ràng rồi, cũng không có chỗ nào khiến người khác hiểu sai.
Bác sĩ Hoắc, anh là người bận rộn, mong anh dùng thời gian cho những bệnh nhân cần được giúp đỡ thì hơn.
Không cần biết trước đây tôi đã nói điều gì khiến anh hiểu lầm, hoặc là đã làm điều gì khiến anh hiểu lầm, nhưng tất cả đã là chuyện của quá khứ rồi.”
Hoắc Kỳ đang muốn nói gì đó, Đàm Tích lại chen ngang: “Bây giờ tôi cũng rất bận, nếu anh muốn trao đổi chuyện quá khứ với tôi, thứ lỗi cho tôi không thể nào tiếp chuyện được.”
Nói xong cô kết thúc cuộc gọi không chút do dự, thở phào một hơi.
Có lẽ Hoắc Kỳ đã biết cô từng viết cho anh một lá thư, nhưng anh có đọc nội dung lá thư ấy hay chưa? Thời gian trôi qua đã lâu, nhà họ Hoắc nên xử lý sạch sẽ từ lâu rồi mới phải, làm sao có thể giữ lại một quả bom ngầm.
Hoắc Kỳ sẽ không từ bỏ.
Trốn được lần này nhưng không trốn được lần sau, anh nhất định sẽ lấy chuyện lá thư ấy đến chất vấn cô, Đàm Tích cũng không muốn trốn tránh.
Chỉ là hôm nay cô thật sự quá mệt mỏi, không muốn tranh luận những chuyện quá khứ với Hoắc Kỳ.
Đàm Tích chống cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ, từ nơi này có thể nhìn thấy khu tập thể của bệnh viện, từng ánh đèn tỏa sáng giống như ánh lửa đom đóm mênh mang, tạo nên cảm giác quá đỗi ấm áp.
Hoắc Kỳ hẳn là đang ở bên trong, trong đó có một ánh đèn có lẽ là do Hoắc Kỳ bật lên.
Nét cười bên môi Đàm Tích xuất hiện một tia chua chát.
Hoắc Kỳ đâu thể ngờ là khoảng cách giữa bọn họ chỉ cách nhau mấy trăm mét, nhưng lại trắc trở không gặp được nhau.
–
Sáng sớm hôm sau, Đàm Tích nhận được WeChat của Trương Hiểu Bằng.
【Chị, hôm qua chị có đồ vật đánh rơi ở bệnh viện, sáng nay em ở văn phòng chờ chị đến lấy nhé.】
Đàm Tích lập tức lục tìm trong túi của mình, phát hiện cũng đâu có rớt mất thứ gì, cô nhíu mày trả lời lại tin nhắn của Trương Hiểu Bằng, hỏi bên chỗ cậu ấy nhặt được thứ gì.
Trương Hiểu Bằng lại rất lâu không phản hồi.
Tối hôm qua từ bệnh viện trở về, cô đi dạo một mình một lát rồi mua quà cho Tiểu Hà, dù sao cũng phải mang đến, vừa lúc hôm nay đi vậy, cũng may là ngày nghỉ.
Ngày hôm qua Đàm Tích có nghe Trương Hiểu Bằng nhắc đến vị trí văn phòng của cậu ấy, tặng quà cho Tiểu Hà xong, cô nhanh chân đi tìm Trương Hiểu Bằng.
Gần đây tần suất chạy đến bệnh viện khá thường xuyên, Đàm Tích cũng cảm thấy chân của mình có sức chịu đựng hơn ngày trước nhiều.
Đôi chân này tuy rằng không có sức khỏe như của người khác, nhưng tốt ở chỗ rèn luyện nhiều nên cũng không chịu thua kém, chỉ là hình dáng khó coi thôi.
Trương Hiểu Bằng nói cậu ấy ở phòng 204, Đàm Tích liếc mắt một cái đã thấy được tấm biển 204, cô mím môi mỉm cười, cất bước nhanh hơn đi về hướng bên kia, khi lướt qua phòng 203 thì có hơi ngừng lại.
Cánh cửa của phòng 203 mở rộng, một y tá cười tủm tỉm đẩy xe bánh kem, trên đó đặt một chiếc bánh kem bảy tầng, điểm xuyết tràn ngập chocolate và trái cây, mùi kem ngọt ngào luẩn quẩn quanh người.
“Chúc bác sĩ Hoắc sinh nhật vui vẻ!”
“Bác sĩ Hoắc năm nay 26 tuổi rồi nhé!!”
Xung quanh Hoắc Kỳ chen chúc đầy những người là người, ai ai cũng sôi nổi chúc mừng và tặng quà cho anh.
Hôm nay chính xác là sinh nhật của Hoắc Kỳ.
Một nơi thế này rõ ràng không thích hợp với Đàm Tích, cô đang định đi tiếp về phía trước thì cô y tá mặt tròn đột nhiên xuất hiện chỗ cánh cửa: “Ây da, luật sư Đàm, sao cô lại ở đây? Hôm nay là sinh nhật của bác sĩ Hoắc, không phải cô là bạn học của anh ấy sao? Đi, đi vào ăn mừng cùng chúng tôi!”
Đàm Tích chưa kịp giải thích đã bị đẩy vào, những người ở bên trong hoặc là mặc áo blouse trắng hoặc là quần áo y tá, cô một thân thường phục ở trong văn phòng tràn ngập mùi nước sát trùng lại thành ra cực kỳ lúng túng.
Cô nhanh chóng lướt mắt nhìn một vòng xung quanh, cũng không có mấy cô y tá nói bậy sau lưng cô, xem chừng Hoắc Kỳ thật sự không qua lại với các cô đó.
Chu Lượng cười hì hì, tiếp tục gửi lời chúc mừng: “Bác sĩ Hoắc, cậu cũng không còn trẻ nữa, chúc cậu sớm ngày kết hôn, sớm sinh quý tử!”
Lời chúc vừa được thốt ra, mọi người đều bật cười trêu chọc.
Hoắc Kỳ cũng thản nhiên mỉm cười, con ngươi tựa như hồ nước sâu lại nhìn về phía Đàm Tích, đáy mắt như có mạch nước ngầm phun trào.
Trong ánh sáng và bóng tối đan xen nửa tỏ nửa mờ, gương mặt kia của anh vẫn cứ đẹp trai ngời ngợi.
“Sinh nhật vui vẻ.”
Trong cái nhìn tò mò đánh giá từ mọi người, cô cũng đưa ra lời chúc mừng của mình.
Đang muốn cất bước rời đi.
“Tích Tích.” Hoắc Kỳ gọi tên cô, cánh tay thon dài mạnh mẽ ngăn cô lại, dịu dàng nhưng kiềm chế bắt lấy cánh tay trắng như ngó sen của cô, giọng nói trong trẻo dần dần nhẹ bẫng: “Em đừng đi.”