Gả Cho Ba Của Bạn Trai Cũ - Đam Mỹ

Chương 6


Bạn đang đọc Gả Cho Ba Của Bạn Trai Cũ – Đam Mỹ – Chương 6


Edit: Min
Buổi phát sóng trực tiếp chỉ kéo dài hai tiếng đồng hồ, nghe được người hầu gõ cửa nhắc nhở ăn cơm, Quý Lam Xuyên không chút lưu luyến nào mà hướng màn hình nói tạm biệt.
Vật ít mới quý, xem xong cho người thứ ba, cậu bắt đầu chậm rì rì “Giảng kinh luận đạo”.

Cho dù cách cái võng tuyến cậu có thể xem bách phát bách trúng, những cũng không chịu nổi có người mang tâm hoài nghi bất mãn cố ý tìm sứt nẻ.
Dù sao cậu làm streamer cũng là vì muốn kiếm ít tiền tiêu vặt để nuôi sống bản thân.

Người xem tin hay không tin cũng thế, chỉ cần làm cho nhân khí của mình từng bước bay lên là được.
Bởi vì sáng nay thành công ngồi cùng bàn với Tần Chinh dùng cơm, thái độ của người hầu đối với thiếu niên cũng có chuyển biến vi diệu.

Ít nhất ở trong mắt Quý Lam Xuyên, cậu cũng đã có tư cách xuống lầu ăn cơm một mình.

“Hôm nay Trương mụ không có ở đây sao?” Không thấy bóng dáng đầu bếp quen thuộc, Quý Lam Xuyên thuận miệng hỏi Tiểu Vương mang đồ ăn lên.

Đối phương là đồ đệ của Trương mụ, ngày thường hay làm trợ thủ trong bếp.
“Hôm nay trên đường tới không cẩn thận té ngã một cái, hiện tại đang nằm ở bệnh viện.” Biết Trương mụ rất thích bạn trai đại thiếu gia, Tiểu Vương cũng không giấu giếm nhiều, “Bác sĩ nói không có gì trở ngại, hảo hảo nghỉ ngơi hai ngày là được.”
Gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, Quý Lam Xuyên cũng không có cảm giác thất bại gì.

Sinh tử hữu mệnh, phú quý tại thiên*.

Cho dù có thể cậu nhìn thấu mọi chuyện, cũng chưa chắc có thể thay đổi sự tình hướng đi.
(*) sống chết có số, giàu sang do trời.
Tựa như sư phụ, liều mạng giảm tuổi thọ để giúp cậu ngăn cản mệnh kiếp.

Nhưng không phải cuối cùng “Quý Lam Xuyên” cũng chết sao?
Vẻ mặt thiếu niên bình thường, ngữ khí quan tâm Trương mụ lại thập phần chân thành tha thiết.

Cũng không biết vì sao, ở một khắc kia, Tiểu Vương thấy được trong mắt đối phương dường như là đã sớm đoán trước.

Ảo giác như vậy chỉ trong một cái chớp mắt.

Hắn lắc lắc đầu, cho rằng chính mình bị thời tiết nóng làm hồ đồ.
Tần tam gia là người bận rộn, ngược lại, công chính Tần Tử Hành luôn vây với tình tình ái ái lại nhãn rỗi hơn rất nhiều.


Sau khi quyết định câu hồn đối phương, WeChat của Quý Lam Xuyên cũng vang lên không ngừng.
Dù sao thì nguyên tác cũng là lấy góc nhìn Bạch Thời Niên làm đề tài khai triển tiểu thuyết.

Cho nên tác giả sẽ không miêu tả quá nhiều về sự ngọt ngào của Tần Tử Hành cùng Quý Lam trong một tháng này.

Quý Lam Xuyên mặt vô cảm mà nhớ lại nội dung, cảm giác được mình sẽ thập phần khổ sở trước khi cốt truyện kết thúc.
Cậu không thích câu dẫn nam nhân tí nào.

Mẹ nó, vừa khó khăn lại nghẹn khuất.
Nhưng nhớ tới ước định cùng nguyên chủ định ra, cậu vẫn là héo hắt mà đạp vào vũng bùn này.

Một thân kinh niên nghiên cứu mấy quyển tiểu thuyết máu chó của ngôn lẫn đam, cậu không tin mình không trị được tra nam Tần Tử Hành.
Trừ bỏ khuôn mặt giống Bạch Thời Niên kia, thì nguyên chủ cũng muốn cho Tần Tử Hành nhớ tới chính là, một thân da thịt kiều nộn.

Cho dù hắn thủ thân như ngọc vì Bạch Thời Niên, nhưng cũng phải bị không ít lần ngầm rụng rịch ngọn lửa cháy trong người.
Quý Lam Xuyên không có vì đạt được kết quả mà tính toán hiến thân.

Mặc dù lợi thế lúc đầu, cậu cũng chỉ có bề ngoài tuyệt hảo này.

Nho ngọt nước mà không được ăn thì người ta mới nhớ thương.

Có lẽ, cậu sẽ thử trò lạt mềm buộc chặt trong tiểu thuyết xem.
Nói là làm liền, vì không để cho mình trở nên “Hoa tàn ít bướm”, Quý Lam Xuyên chào hỏi qua Tiểu Vương rồi đi về phòng tập thể hình kéo gân áp chân.

Địa vị đã được nâng cao, đại bộ phận các phòng của nhà cũ Tần gia cũng mở ra với cậu.
Nhà cũ Tần gia là kiến trúc đã tu sửa.

Dù bề ngoài có hương vị cổ sắc mười phần, nhưng nội thất bên trong lại thập phần hiện đại.

Có nền tảng kinh nghiệm của nguyên chủ, cho nên Quý Lam Xuyên lăn lộn như thế nào cũng không thấy đau.

Nhớ tới tình tiết nào đó trong nguyên tác, tròng mắt Quý Lam Xuyên chuyển động, nảy ra ý hay.
Vì thế, lúc Tần Chinh về nhà, đi qua ngang phòng gym khép hờ cửa, dư quang đảo qua liền thấy rõ người nào đó ở bên trong mặc vũ đạo phục (quần áo dùng cho nhảy, múa).
Để thể hiện sự ngây thơ và trong sáng của mình, nguyên chủ mặc quần áo luôn luôn có phong cách đơn giản.


Một kiện vũ đạo phục màu đen này, Quý Lam Xuyên lật hơn phân nửa tủ quần áo mới tìm được.
Vì là kiểu dáng của nam giới, nên trang phục này giống như một bộ quần áo thể thao ngắn tay rộng rãi vậy.

Nhưng nếu nhìn kĩ, liền thấy phần eo, cổ áo, ống tay áo và ống quang đều được làm thon gọn hơn.

Chân trái gác lên xà ngang, thanh niên cúi đầu chơi di động, hiển nhiên không phát hiện có người bên ngoài cửa.

Chắc là vừa tập thể dục xong, trên trán thiếu niên lấm tấm mồ hôi, chân không đi tất cùng dép lê, đôi chân như ngọc cứ vậy mà lộ ra.

Ngón chân mượt mà, đường cong lưu loát, với thị lực tốt, Tần tầm gia liền thu hết thảy mọi thứ vào đáy mắt.

Hắn muốn nhấc chân rời đi, nhưng ánh mắt lại theo thói quen mà bay về phía mắt cá chân của đối phương.
Tương phản với màu đen của trang phục, là màu da trắng như sữa bò của thiếu niên.

Mắt cá chân nhỏ hơi hơi nhô lên.

Thiếu niên nghiêng người gập eo, ngón tay vô tình chắn đi tầm mắt của người nào đó.

Đối phương quay lưng về phía cửa, Tần Chinh không nhìn thấy được xương quai xanh lộ ra ngoài cổ áo của thiếu niên.

Mà tất nhiên, hắn cũng không thấy được tia hoảng sợ chợt loé qua dưới đáy mắt thiếu niên.
Quý • phát giác siêu sai • Lam Xuyên:……………Đù! Sao hôm nay Tần Chinh lại tan tầm sớm như vậy?
Vốn dĩ xà tinh bệnh* này đã cảm thấy mình không biết kiểm điểm rồi.

Giờ lại thêm khoản này nữa, đối phương sẽ không trực tiếp đá mình ra khỏi cửa đi?
*bệnh thần kinh.
Trong lòng thấp thỏm lo âu, Quý Lam Xuyên đau khổ bấm đốt ngón tay tính thời gian, còn có một loại bực tức, Tần Tử Hành rác tưởi, vì cái lông gì mà cố tình hôm nay về muộn.
Lồi lõm tạo hình thế này cũng rất mệt nha.

Cái vị lưu manh ngoài cửa kia nữa, nhanh nhanh biến lẹ dùm cái!!!!
Không biết có phải ông trời nghe được lời khẩn cầu của Quý Lam Xuyên hay không.

Năm giây sau, ánh mắt như kim chích của người nào đó, rốt cuộc cũng biến mất.


Quý Lam Xuyên trộm nhẹ nhàng thở ra, sau đó nghiêm túc xem Weibo cùng với tin nhắn của fans.
Tuy rằng, sáng nay Quý Lam Xuyên đích xác làm chấn động không ít người xem trong phòng phát sóng.

Nhưng fans cậu rất ít, rất khó để để trở mình nhanh.

Strawberry Live ký hợp đồng với vô số kể streamer, cậu nghĩ, nếu không muốn bị cắt đi mấy điều kiện, trước tiên phải thành danh, mà cái này cũng chỉ có thể đi từng bước một.
Weibo của nguyên chủ rất sạch sẽ, trừ bỏ ca hát cùng nhảy múa thì chính là mấy cái live lúc trước.

Nhiều năm ngụy trang cùng khắc chế như vậy, cho nên Quý Lam mới trở thành người đáng yêu thuần khiết trong lòng Tần Tử Hành.

Nhưng mà nguyên chủ vẫn có một ít việc xấu trong quá khứ, cho dù Quý Lam đã xoá những ảnh chụp và tin nhắn đó đi.

Đáng tiếc, cuối cùng vẫn bị Bạch Thời Niên đều tìm ra được.

Tuy hơi phiền phức, nhưng quyền chủ động vẫn trong tay, Quý Lam Xuyên vẫn có thể tự gói mình tiếp tục vào vai tiểu khả ái đáng thương.
“Xem cái gì mà chăm chú như vậy?” Trầm mê trong Weibo, đột nhiên Quý Lam Xuyên nghe thấy tiếng Tần Tử Hành.

Cậu thu chân quay đầu lại, vừa vặn đối mặt với nam nhân đẩy cửa đi vào.
“Tin nhắn của fans ạ.” Điểu chỉnh tốt biểu tình trong một giây, Quý Làm Xuyên lắc lắc di động, “Nghe lời Tam gia, em cũng muốn làm ra thành tựu cho mình.”
Không nghĩ tới nghe được đáp án như vậy, Tần Tửu Hành nhẹ giọng cười: “Ngoan như vậy? Em có muốn đến công ty của anh làm không?”
Hắn nói rất chân thành, ngữ khí cũng không có nửa phần thử cùng trào phúng.

Thương thì muốn nó sống, hận thì muốn nó chết.

Sau khi Tần Tử Hành hồi tâm lại đối tốt với người như vậy, đúng thật là làm người ta khó có thể kháng cự.
Lúc này nguyên chủ đang được nghỉ hè, cho nên mới không vướng bận mà vào Tần trạch ở.

“Không đi đâu.” Đối với việc đi làm ở công ty, Quý Lam Xuyên không có hứng thú, liền vội vàng lắc đầu cự tuyệt, “Em vẫn còn đi học, ngày thường còn phải live nữa cũng đã đủ bận rồi.”
Tần Tử Hành thấy đôi mắt thiếu niên sáng lấp lánh, hắn sủng nịnh mà gõ nhẹ một cái lên chóp mũi của đối phương: “Được, đều nghe em.”
Hắn tựa hồ đã quên một ngày trước còn ngó lơ “Quý Lam”, giờ đây lại bày ra bộ dạng ôn nhu săn sóc như người yêu hoàn mỹ nhất.

Ọe ọe, buồn nôn quá mà…………….
“Mấy ngày nay ở trong nhà rất buồn chán đúng không?” đem tóc mai hơi ướt của thiếu niên vuốt ra sau tai, Tầm Tử Hành đột nhiên nhớ tới cái gì, “Ngày mai bạn anh tổ chức một bữa tiệc, vừa lúc anh dẫn em ra ngoài cho khuây khỏa.”
Yo! Cái này chính là Hồng Môn Yến trong giới thượng lưu nè.

Tất cả mọi người ở đấy đều biết “Quý Lam” là vật phẩm thay thế cho Bạch Thời Niên.
Nghiêng đầu nhìn sườn mặt Tần Tử Hành, Quý Lam Xuyên không đoán được lời này của đối phương có ý gì.

Chẳng lẽ hắn không biết, gương mặt này của nguyên chủ, là đề tài bàn tán tốt nhất cho đám thiếu gia đó sao?
“Làm sao vậy?” Tưởng thiếu niên sợ hãi, Tần Tử Hành giơ tay xoa xoa đầu cậu, “Người lớn cũng đã gặp qua, không có ai dám nhàn thoại em đâu.”

Quý • thuộc cốt truyện • Lam Xuyên:………………Ha hả.
“Vâng.” Là phúc không phải họa, là họa không tránh khỏi, quyết định thuận theo tự nhiên, Quý Lam Xuyên bất chấp tất cả gật đầu, “Cảm ơn anh, A Hành.”
“Bảo bối khách sáo với anh làm gì.” Tần Tử Hành vỗ vỗ lên cái mông vểnh của thiếu niên, đẩy người về phía trước, “Đi thay quần áo đi, lát nữa nhớ xuống lầu ăn cơm.”
Vành tai thiếu niên đỏ bừng, gương mặt như ngọc thoáng nhiễm một tầng kiều diễm.

Không đợi Tần Tử Hành lại trêu đùa vài câu, đối phương đã như con nhỏ mà chạy nhanh ra ngoài.

Tần Tử Hành lắc đầu bật cười: Ai, nhóc con này ngây thơ như vậy, thật đáng yêu.
Nhưng mà chỉ có ông trời mới biết, mặt Quý Lam Xuyên đỏ là bởi vì tức giận.

Nếu không phải còn nhớ rõ chấp niệm của nguyên chủ, cậu đảm bảo một đá chuẩn xác bộ phận cách dưới rốn ba tấc của Tần Tử Hành.

Trong lòng có hỏa, Quý Làm Xuyên đi đường cũng nhanh như gió.

Cậu cúi đầu đi về phía trước, vô tình đụng phải một bức tường thịt rắn chắc.
“Ngô!”
Chóp mũi phiếm hồng, đôi mắt phượng trong trẻo của thiếu niên lập tức ngấn ngấn nước.

Tần Chinh nhìn bộ dáng đáng thương của cậu, ôm hai cánh tay nhìn từ trên cao xuống: “Nhào vào trong ngực? Chiêu trò này cũng quá cũ kỹ rồi đấy.” ( Ủa anhhh)
Nhào vào trong ngực em gái anh! Mũi của tôi không phải suýt nữa bị anh đụng gãy sao?
Trong lòng hận không thể đem đối phương ra chặt làm tám khúc, nhưng Quý Lam Xuyên hoàn toàn không khống chế được nước mắt của mình.

Nguyên chủ một thân da thịt kiều nộn, một chút va chạm cũng thể để lại dấu vết.
Hốc mắt thiếu niên đỏ bừng, một đôi mắt phượng ngấn nước, càng làm cho người ta thương tiếc.

Tần Tử Hành không biết vì cái gì mà chưa ra khỏi phòng, trên hành lang lúc này chỉ có hai người không ưa nhau đứng đó.

Tần Chinh bị đối phương khóc đến phiền, nhưng một câu quở trách cũng không thể thốt ra.
Người này làm bằng nước sao? Có còn khí khái của nam tử hán không?
Môi mỏng mím thẳng một đường, Tần Chinh cho tay vào túi lấy khăn tay “Cầm…….”
“Bảo bối?”
Bạn trai chính quy vội vàng chạy tới, thấp giọng dò hỏi sao lại thế này.

Thiếu niên nhẹ nhàng lắc đầu, ngượng ngùng nói nhỏ: “Đụng vào mũi.”
———nửa câu cũng không có đề cập tới mình.
Rõ ràng ba người đứng gần nhau như vậy, nhưng Tần Chinh cảm thấy mình giống như người ngoài cuộc thừa thãi.
Thật là chướng mắt.
Bước nhanh qua hai người, nam nhân vô thức giác siết chặt cái khăn tay trong túi.
➖➖➖➖➖.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.