Gả Cho Ba Của Bạn Trai Cũ - Đam Mỹ

Chương 34


Bạn đang đọc Gả Cho Ba Của Bạn Trai Cũ – Đam Mỹ – Chương 34


Edit: Min
Quý Lam Xuyên còn không biết mình đã bị người nào đó gán mác là trẻ nhỏ thời kỳ phản nghịch.

Lúc này, cậu mới bồi Tần Chinh ăn xong cơm chiều.

Sau đó, liền vô cùng vui vẻ mà chạy lên lầu thay quần áo tắm rửa.
Mấy túi đồ mà Trương mụ bỏ vào phòng ngủ, đều là quà do Quý Lam Xuyên đặc biệt chuẩn bị cho mọi người.

Bất quá, tối nay Tôn bá không có ở đây, cho nên định tìm cơ hội khác để tặng cùng một thể.

Về phần của Tần Chinh, cậu chỉ có thể đợi đối phương ngủ say, rồi lén đặt ở đầu giường phòng ngủ.
Đúng vậy, chính là sau khi thấy dùng linh khí xoa dịu rất dễ đi vào giấc ngủ.

Tần tam gia liền đề nghị đổi địa điểm masage về phòng ngủ của mình.

Quý Lam Xuyên trong lòng không có ý niệm không chính đáng, tự nhiên sẽ không cảm thấy cái này có gì không ổn.
Ngâm nga một khúc hát đi ra khỏi phòng tắm, Quý Lam Xuyên vừa lau tóc lung tung vừa chọn một bộ quần áo ở nhà mới mua.
Tủ quần áo của nguyên chủ phần lớn là áo sơ mi và quần jean chỉnh tề.

Đẹp thì đúng đẹp, nhưng thường xuyên mặc ở nhà thì thật sự có chút không thoải mái.
Quý Lam Xuyên là người hợp mắt thì mua, thẩm mỹ từ trước đến nay đều không cố định.

Hiện tại cậu đang mặc một bộ tương đối “Thành thục”, ít nhất nguyên chủ sẽ không lựa chọn mặc màu xanh biển có tính ổn trọng như này.
Nhờ có điểm này, thiếu niên trong gương mặc dù vẫn tươi trẻ như cũ.

Nhưng cũng sẽ không bị người ta hiểu lầm là vị thành niên như trước nữa.
“Hình như là có chút thay đổi.”
Tùy tay đem khăn lông đặt lên trên kệ, Quý Lam Xuyên nhìn chằm chằm mặt mình, rồi ngó trái ngó phải.

So với vừa lúc mới xuyên qua đây, ngũ quan của cậu đích xác có sự thay đổi rất nhỏ.
Mặc dù sự thay đổi này không quá rõ ràng, Quý Lam Xuyên vẫn có thể tìm thấy một số dấu vết của chính mình trên khuôn mặt này.

Chẳng hạn như sống mũi cao hơn, đuôi mắt nhàn nhạt đỏ ửng.
Trước mắt cậu chịu đựng phản phệ nhưng hồn phách lại an ổn.


Đời trước đã chết, Quý Lam Xuyên đời này sẽ dùng thân thể của Quý Lam ở cái thế giới này mà sống.
“Đáng tiếc, vẫn còn một phần nhân quả mà mình không thể hiểu rõ.

Không biết Tần Tử Hành cùng Bạch Thời Niên thế nào rồi.”
Thu hồi tầm mắt, Quý Lam Xuyên nhàn nhạt thở dài.

Tổng tài ba ba đem cậu nuôi quá tốt, làm cho cậu một chút cũng không muốn ra ngoài gây chuyện thị phi.
Nói cũng buồn cười, kể từ ngày bọn họ chia tay ở sơn trang.

Quý Lam Xuyên chưa từng nhận được tin tức gì của Tần Tử Hành.

Những lời ngọt ngào mà ngày xưa anh ta dùng để theo đuổi nguyên chủ, bây giờ xem ra cũng chỉ là lời nói suông mà thôi.
Bất quá, theo đúng cốt truyện ban đầu, nhân vật chính công thụ hiện tại đang trong tuần trăng mật điên loan đảo phượng.

Tuy rằng, tác giả của cuốn tiểu thuyết gốc không viết chi tiết, nhưng sau đó dùng từ ngữ là biết “Tình hình chiến đấu” của hai người có bao nhiêu kịch liệt.
Lắc đầu để ném rớt những cái liên tưởng không tốt lắm ở trong đầu.

Quý Lam Xuyên ngồi ở trước máy tính, khởi động máy rồi đăng nhập vào phòng livestream của mình.

Hôm nay xử lý chuyện của Chung Dao mất nhiều thời gian, cậu chỉ có thể đem thời gian phát sóng chuyển sang buổi tối.
Đại loại là sợ cậu nhìn vật nhớ người, những bộ thiết bị mà Tần Tử Hành đưa cho nguyên chủ trước kia, đã sớm bị “Hủy diệt thi tích” trước khi Quý Lam Xuyên từ sơn trang trở về.

Hiện tại, bộ máy này bị fans đào ra là có giá trên trời, vừa nhìn liền biết là bút tích của tổng tài ba ba.
Thiết bị đắt tiền hơn cả con người.
Trong tay có chút tiền dư dả, Quý Lam Xuyên không cảm thấy nhận được món quà này bỏng tay đến mức nào.

Sau khi điều chỉnh tốt góc máy, cậu bắt đầu chuyên tâm làm việc một cách nghiêm túc.
Lúc nào cũng giảng kinh thì cũng không thú vị, trừ bỏ mỗi ngày chỉ xem ba quẻ, Quý Lam Xuyên cũng sẽ kể một số câu chuyện về kiếp trước làm thiên sư của mình dưới góc nhìn của ngôi thứ 3.

Phong cách phát sóng trực tiếp độc đáo này, thực sự thu nhận được không ít fans trung thành.
Liếc mắt nhìn thời gian ở góc dưới bên phải màn hình.

Nhận ra đã đến lúc đến lúc đi dỗ tổng tài ba ba ngủ, Quý Lam Xuyên không chút nào lưu luyến mà nói lời từ biệt.


Đối mặt với một loạn bình luận “Đừng đi”, “Nói chuyện tiếp đi mà”….của các fans.

Thiếu niên lãnh khốc vô tình mà lắc đầu: “Không được, tôi phải đi dỗ bạn nhỏ ngủ.”
Nhìn thiếu niên nghiêm trang nói hươu nói vượn trong màn hình, Tần Chinh lắc đầu bật cười.

Sau đó, nhanh chóng rút khỏi tài khoản đứng thứ ba trong bảng xếp hạng tặng quà livestream của kênh Vân Lam.

Vì không muốn để lộ danh phận thổ hào của mình, Tần Chinh đặc biệt yêu cầu Triệu Trác chuẩn bị sẵn một số tài khoản cũ cho hắn, để tránh khỏi người khác hoài nghi.
Nói cách khác, trong số 10 người dùng hàng đầu của danh sách quà tặng Vân Lam, thì có 7 cái tiểu hào là của Tần tam gia.
Mà Quý Lam Xuyên lần đầu đặt chân vào vòng trực tiếp, cậu căn bản sẽ không nghĩ đến, gia chủ Tần thị từng chê cười cậu “Chỉ có hai ngàn fans”.

Hiện giờ mỗi ngày đeo tai nghe rồi ngồi xổm ở văn phòng tổng tài xem cậu livestream.
Hôm nay thiếu niên cũng rất đẹp, chính là bộ quần áo kia quá rộng, để lộ xương quai xanh quá nhiều.
Âm thầm lưu lại ảnh chụp màn hình mình hài lòng nhất.

Tần Chinh cảm thấy, hắn cần thiết phải giáo dục lại phong cách ăn mặc của nhóc con nhà mình.

Nhưng nghĩ đến mấy quyển sách đặt khẩn cấp sáng nay trên mạng, hắn vẫn là từ bỏ suy nghĩ này đi, bởi vì sợ đối phương có suy nghĩ phản nghịch.
Có lẽ hắn nên tìm hiểu xem giới trẻ bây giờ thích gì……
“Cốc cốc.”
Tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của nam nhân.

Hắn giơ điện thoại lên soi chỉnh chang một chút, sau đó cẩn thận điều chỉnh lại tư thế ngồi của mình: “Mời vào.”
Có lẽ có liên quan đến tính cách, bao gồm chiếc giường lớn màu đen, nội thất bên trong phòng ngủ của Tần Chinh đều là tông màu lạnh nhạt nhẽo.

Quý Lam Xuyên đánh giá mọi nơi một vòng, còn phát hiện có cả cái thảm lông mà mình từng đắp.
Đây là lần đầu tiên Tần Chinh cho người ngoài tiến vào lãnh địa riêng của mình.

Hắn cũng vui vẻ mà dung túng cho đối phương mặc sức tò mò.

Thấy thanh niên một lần nữa đem lực chú ý thả lại trên người mình, hắn mới đưa tay vỗ vỗ chỗ bên người: “Ngồi đi.”
Mới vừa vào cửa liền lên giường, phát triển này thật đúng là có đủ kích thích.
Quen thói mà ở trong lòng phun tào, đã cùng đối phương ngủ chung một lần,

Quý Lam Xuyên coi như bình tĩnh mà ngồi xuống mép giường.

Dư quang đảo qua xương quai xanh tinh xảo của thiếu niên một lượt.

Tần Chinh đột nhiên cảm thấy, cái áo lỏng lẻo này kỳ thật cũng không tồi.
“Tam gia, gối đầu lên đi.”
Ánh sáng trong phòng ngủ mờ ảo, chỉ để lại một ngọn đèn không ảnh hưởng đến giấc ngủ.

Có lẽ sự tồn tại của nam nhân quá mạnh mẽ, hoặc là bầu không khí khá vi diệu, làm cho cậu nhớ tới một khúc dạo đầu khó tả nào đó trong nguyên tác.

Quý Lam Xuyên đột nhiên cảm thấy có chút không tự nhiên.
Tuy rằng càng muốn tiếp xúc thân mật với thiếu niên hơn, nhưng khi săn thú thì nên nhẫn nại thật tốt, Tần Chinh vẫn là gối đầu qua.

Giống như đêm qua gối đầu lên đùi đối phương, Tần Chinh tìm đề tài để thiếu niên bớt khẩn trương: “Nếu tôi nhớ không lầm, hình như cậu sắp khai giảng à?”
Còn hai ngày nữa là đến tháng 9, ngay cả những sinh viên đại học tương đối nhàn nhã, cũng nên thu dọn hành lý và chuẩn bị trở lại trường học.
“A…..”
Sau khi nghe thấy Tần Chinh nhắc tới, Quý Lam Xuyên mới nhớ tới nguyên chủ đang là sinh viên năm hai có thành tích tốt.

Từ trong đầu lật ra ký ức tương ứng, cậu dùng âm thanh mềm nhẹ đáp: “Đúng vậy ạ.

Thông báo nhà trường viết là mùng 3 tháng 9.”
Tổ sư gia tại thượng.
Tuy nói, cậu kế thừa toàn bộ ký ức cùng thiên phú của nguyên chủ.

Nhưng cũng không đại biểu cậu có thể thuận lợi thông qua kỳ thi hai năm kế tiếp.
“Vẫn muốn trọ ở trường?” Không nhận thấy được nội tâm kêu gào của thiếu niên, Tần Chinh bất động thanh sắc nói, “Tôi nghe nói hoàn cảnh ký túc xá của trường các cậu không quá đạt tiêu chuẩn.”
Điều này là đúng, trường đại học của nguyên chủ có đội ngũ giảng viên hùng hậu, nhưng cơ sở vật chất rất chung chung.

Ngoại trừ một vài tòa nhà dạy học mới xây, còn lại, đa số sinh viên đều sống ở kiến trúc cũ “Chứng kiến lịch sử.”
Mặc dù ngôi trường đã quảng cáo rùm beng với bên ngoài, đây là “Di sản văn hóa” và “Hơi thở lịch sử mạnh mẽ”.

Nhưng đối với nguyên chủ một lòng theo đuổi sự hưởng thụ an nhàn, kì thực, cậu ta rất ghét ở chỗ này.
Nhưng ngay cả như vậy, nguyên chủ cũng phải tiếp tục ở lại trường học.

Bởi vì trước khi được Tần Tử Hành mang về Tần gia, cậu ta cũng không có chỗ nào để đi.

“Là không tốt lắm.” Thu hồi suy nghĩ lung tung, Quý Lam Xuyên không mạnh mẽ khen cũng không có thuận thế bán thảm.

Một đầu ngón tay cậu dừng lại, dựa theo hình tượng nguyên chủ đáp: “Bất quá cũng không có gì, mọi người là đều ở giống nhau.”
Tuy nói quan hệ giữa mình cùng Tần Chinh đã thân cận rất nhiều, nhưng chuyện xuyên qua này vẫn là bí mật mà Quý Lam Xuyên muốn giấu kín.


Nguyên chủ cho người ta ấn tượng là một tiểu bạch hoa nhu nhược lại cứng cỏi, dù cốt truyện có thay đổi, cậu cũng không thể ngay lập tức ghét bỏ hoàn cảnh ký túc xá này được.
“Cậu mới bệnh nặng một hồi, ở lại trường một mình tôi không yên tâm.”
Nghe thấy giọng điệu thiếu niên có vẻ muốn ở ký túc xá, Tần Chinh rất nhanh tìm ra một lý do thoái thác tốt cho mình: “Trụ sở Tần thị cùng trường cậu tiện đường, cậu có thể ngồi cùng xe với tôi tới trường.”
“Nếu lúc sau không có tiết, cậu gọi tài xế tới đón cậu về nhà.”
Vẫn là một đề nghị phù hợp khiến người ta không thể từ chối.

Quý Lam Xuyên không ngờ đối phương trăm công ngàn việc, lại còn có thời gian lo lắng cho mình.

Theo một ý nghĩa nào đó, kiếp trước Quý Lam Xuyên là “Thất học”, đừng nói là đại học, ngay cả tiểu học cậu cũng chưa học xong.
Quý Lam Xuyên không sợ chịu khổ, nhưng cũng không thích bị nhét vào một hoàn cảnh mình không hiểu biết gì.

Lời kiến nghị thành khẩn của Tần Chinh, có thể là gãi đúng chỗ ngứa mà cho cậu một cái bậc thang.

“Như vậy hơi phiền toái” Dối lòng một chút, Quý Lam Xuyên không quên tượng trưng một chút khách sáo, “Nếu ngài có việc gấp, lại không có tài xế.”
“Cậu cho rằng, toàn bộ Tần thị chỉ có một mình Lý Khánh là biết lái xe sao?”
Nghe thấy lời nói nhỏ nhẹ, Tần Chinh không khỏi dở khóc dở cười.

Hắn thừa thắng xông lên: “Quyết định như vậy đi, ngày mai đem thời khoá biểu đưa cho tôi, tôi an bài tài xế để phù hợp thời gian của cậu.”
Thấy đối phương do dự mà không chịu đáp lời, thanh âm nam nhân trùng xuống: “Có nghe thấy không?”
Tốt Tần tổng! Tôi nghe Tần Tổng! Ngài là nhất, ngài nói gì cũng đúng.
Mục đích đạt thành, Quý Lam Xuyên một bên hát vang tổng tài ba ba uy vũ, một bên “Miễn miễn cưỡng cưỡng” mà đáp ứng.

Tầm Chinh nhớ lại mấy cách dạy dỗ trong sách, bỗng nhiên ảo não mà nhắm chặt đôi mắt.
Không quát không mắng, có phải vừa rồi hắn hơi hung dữ hay không?
“Ngài đừng luôn nhíu mày như vậy.”
Phát giác không biết vì sao nam nhân lại nhăn mày, Quý Lam Xuyên đã vẽ xong lá bùa, cuối cùng nhịn không được mà đem đầu ngón tay xoa xoa giữa mày.

Còn không chờ Tần Chinh cao hứng quá ba giây, hắn liền nghe thấy thiếu niên nghiêm túc mà bổ sung thêm một câu: “Sẽ rất xấu.”
Không muốn nghe con thỏ ngây ngốc này nói chuyện nữa, nam nhân nằm trên giường mím chặt khoé môi.

Dưới sự nổi giận đùng đùng được linh khí bao vây mà đi vào giấc ngủ.
Sau khi Quý Lam Xuyên xác nhận đối phương ngủ say, cậu chuẩn bị đặt lén lễ vật trong túi rồi chạy lấy người.
Nhưng ngay khi thiếu niên chuẩn bị đi rời đi, chiếc điện thoại trong túi vốn đã tắt tiếng, lại cố tình sáng lên.
Sợ Tần Chinh thật vất vả mới ngủ say bị đánh thức, Quý Lam Xuyên tay mắt lanh lẹ mà ấn tắt điện thoại.
Sau khi đi ra ngoài, liền nhận được tin nhắn vội vàng của đối phương.
【Chung Dao đã chết.】
Người gửi, Triệu Trác.
➖➖➖➖➖.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.