Đọc truyện Gả cho anh trai nam chính giàu ngầm – Chương 5
Edit: Tiểu Ry
Triệu Linh biết chứng bệnh kén ăn, còn được gọi là AN, nguyên nhân gây ra bệnh thường tương đối phức tạp. AN liên quan đến nhiều mặt, có văn hóa xã hội, tâm lý học và sinh vật học cũng như nhiều phương diện ảnh hưởng khác.
Ngày nay, bệnh nhân AN phần lớn đều là nữ giới bởi xã hội không ngừng lưu hành văn hóa “thon thả”, truyền thông marketing cũng không ngừng xây dựng chế độ ăn uống điều độ khiến nhiều phụ nữ cho rằng thon thả càng hấp dẫn hơn các bạn nữ mập mạp, càng dễ đạt được thành công.
Được rồi! Những điều này trước mắt không có quan hệ với Nghiêm tổng.
Anh là nam!
Hơn nữa còn là người đàn ông vừa cao vừa soái, thời điểm Triệu Linh tiếp nhận anh, cha cô từng nói qua: Nghiêm Úy không chỉ đơn thuần mắc bệnh kén ăn, mà còn mất ngủ nghiêm trọng. Nhưng không phải anh không thể ăn cũng không thể ngủ, dưới tình huống cần thiết của cơ thể, anh có thể ăn được uống được, cũng có thể ngủ đến khi mặt trời lên cao.
Nhưng khi cơ thể có thể chống đỡ được, anh liền không muốn ăn cơm, cũng không ngủ ngon được một giấc. Anh từng cùng bác sĩ Triệu nói qua, cho dù anh có anh ở đâu, cơm cũng vô vị. Cho dù anh có đi ngủ sớm, cũng không ngủ được an ổn.
Cho nên, hai mắt của anh thường xuyên thâm quầng, may mà thân thể khỏe mạnh nên không có gì ảnh hưởng quá lớn.
Nhiều năm như vậy, cũng xuất hiện nhiều lần đói đến bất tỉnh.
Cho nên, anh không giống các bệnh nhân AN khác, cũng sẽ bị giảm thể trọng nhưng vẫn huy trì được khuôn mặt tuấn mỹ.
Tuy rằng có hai quầng thâm mắt trên mặt, nhưng giá trị nhan sắt người ta lại tốt, cho dù có hai quầng thâm mắt bất quá cũng chỉ mang theo cảm giác mệt mỏi, cũng không ảnh hưởng đến nhan sắc tuất mỹ của anh.
Bởi vậy, từ lúc tiếp nhận Nghiêm Úy từ cha, Triệu Linh thường mặt đỏ tim đập. Cô chỉ là con cái nhà y học, sinh hoạt so với tầng lớp trung lưu tốt hơn một chút, nhưng cũng không đến tình cảnh sinh hoạt xa xỉ. Huống chi, cô còn làm nghề bác sĩ, đi theo nghề nghiệp này rất khó để tiếp cận với các giới khác.
Lúc mới làm bác sĩ không bao lâu, Nghiêm Úy có tiền có nhan sắc lập tức phù hợp với mọi ảo tưởng của cô, luôn cảm thấy mình được chú ý. thích đến mức tôn tại ảo giác.
Đây là lần đầu tiên, cô thấy ánh mắt băng lãnh của Nghiêm Úy, nhưng lại hiểu câu cha nói: Cậu ta không thích ai nói bị bệnh, điểm này con phải chú ý.
Cô vốn muốn Nghiêm Úy thừa nhận bệnh tình của mình, nhưng dưới ánh mắt của Nghiêm Úy cô đành bỏ qua.
Nghiêm Úy nhắm mắt lại, không nhìn Triệu Linh. Phùng Hi Viện ngồi một bên cười trào phúng cũng không nhìn Triệu Linh, anh quay đầu nhìn Nghiêm Úy nói: “Tôi đi trước, cậu chú ý thân thể một chút.”
Nghiêm Úy từ từ nhắm hai mắt lại, gật đầu, nhẹ giọng nói: “Để Mao Lượng đưa cậu về.”
Phùng Hi Viện lắc đầu nói: “Không cần, tôi gọi xe về. Mao Lượng là lái xe của cậu, cũng không chắc chắn cậu không có chuyện dùng đến hắn.”
Phùng Hi Viện nói xong thì rời đi, Triệu Linh bị Phùng Hi Viện tươi cười trào phúng đến mặt đỏ tai hồng, cô nhìn Phùng Hi Viện mặc đồ đen viền ren bó sát người, mặc quần ống rộng màu trắng đen, cả người trông tinh xảo, lão luyện, lộ ra vẻ ngạo mạn cùng tự tin khiến cho người ta hâm mộ.
Đến khi Phùng hi Viện rời đi, Triệu Linh mới nói với Nghiêm Úy: “Kiểm tra huyết áp lần này của anh có chút thấp. Anh hẳn không để ý tới, sắc mặt anh gần đây cũng không tốt. Nếu anh lại không ăn gì như bình thường, tình huống sẽ càng nghiêm trọng.”
Nghiêm Úy mở mắt, mắt anh trong veo, thời điểm người chăm chú người khác sẽ khiến cho người đối diện có ảo giác anh muốn nhìn thấu tâm của mình. Triệu Linh thường thất thần bởi ánh mắt chăm chú này của anh, anh tựa hồ có chút mê mang nhìn phương xa, anh suy nghĩ kỹ trong chốc lát liền nhẹ nhàng nói: “Tôi biết rồi.”
Chờ Triệu Linh dời khỏi, Nghiêm Úy thở dài nhẹ giọng nói: “Quả thật ăn không ngon!”
Anh nhắm mắt lại, dù thế nào cũng không đi vào giấc ngủ. Lại nói tiếp, đã hai ngày không có ngủ ngon. Hôm qua ngủ được bao lâu? Hình như là hai giờ.
***
Thời điểm anh trai kính đen đến đưa cho Chu Kiều Kiều biên lai còn vô cùng oán giận: “Cô xuất viện tịa sao lại muốn tôi đến tính tiền thế?”
Chu Kiều Kiều cũng rất ủy khuất: “Cái kia NGhiêm Diệp sau khi đi cũng không quay lại thăm tôi, anh ta cũng không gọi người đưa tiền tới, tôi lại không có tiền!”
Anh trai kính đen hết nói nổi: “Cô nghèo đến như nào vậy? Tôi nghe Chu Hùng Hùng nói cô cũng ra ngoài đi làm được hai năm. Hai ba vạn cũng không tả nổi sao?”
Đứng tính tiền trước cửa sổ, Chu Kiều Kiều bị mắng không dám ngẩn đầu. Anh trai kính đen vừa nói cô, vừa oán giận nói: “Bệnh viện này không thanh toán trên mạng được cũng thật kì lạ.”
Đám người trước và sau anh trai kính đen đều muốn nói anh ta hai câu. NHưng đây cũng là chuyện nhà người ta, rốt cuộc một lão gia gia bên cạnh anh trai kính đen khong nhịn được nói: “Tiểu tử, bạn gái ngã bệnh trả có chút tiền thôi, sao lại nói cô như vậy? Chẳng lẽ ai cũng thích đến bệnh viện sao?”
Anh trai kính đen sửng sốt, đột nhiên kêu lên” “Không phải, tôi không phải bạn trai cô ấy.” Ánh mắt tôi làm gì kém như vậy chứ?
“Vậy thì càng không đúng rồi, không phải bạn gái anh anh cũng dám mắng? Chẳng lẽ là em gái anh?”
Anh trai kính đen giải thích: “Không phải, tôi làm gì có em gái ngốc như vậy chứ.”
Chu Kiều Kiều không phục,lớn tiếng nói: “Tuy rằng không phải em gái, nhưng đầu tôi bị anh làm cho bị thương. Anh ứng trước cho tôi một chút, tôi có trở về liền trả anh.”
Anh trai kính đen: “…”
Lúc này, không chỉ lão gia gia bên cạnh, ngay cả nam nữ trước sau anh trai kính đen đều chỉ trích nói: “Anh đánh cô ấy. Đây là thời đại gì rồi, anh còn dám đánh phụ nữ?”
“Bạo lực gia đình sao? Không giống.”
“Người anh em, anh đây là không đúng đâu! Phụ nữ là để yêu thương, nhất là nữ nhân của mình.”
Thấy mọi người chỉ trỏ, giáo dục anh trai kính đen, Chu Kiều Kiều rưng rưng gật đầu, giống như đồng ý với mọi người.
Bởi vậy, dưới rất nhiều áp lực, anh trai kính đen không chối cãi nổi nhanh chóng thanh toán tiền, sau đó kéo Chu Kiều Kiều về phòng bệnh.
Trên đường, anh không hiểu hỏi: “Cô cúi đầu cái gì?”
Chu Kiều Kiều hết sức vui mừng nói: “Tôi cảm thấy mọi người nói có lí.”
“Cô có biết hành vi gật đầu vừa rồi của cô khiến tôi nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch oan ức?” Anh trai kính đen vô cùng tức giận giải thích vẫn khiến mọi người hiểu lầm thấy Chu KIều Kiều gật đầu, trong lòng càng thêm thương tiếc, càng giáo dục anh ta.
Đáng tiếc, lời này của anh cũng như đàn gảy tay trâu, chỉ khiến Chu Kiều KIều mê mang nhìn anh, sau đó nhìn anh cười ngọt ngào, vô cùng quang minh chính đại lắc đầu.
Anh trai kính đen: “…” Phốc, máu tôi ngày càng nóng.
Về phần tại sao, vì vẻ đáng yêu của Chu Kiều Kiều, hay là vì tức giận, đều có đi!