Đọc truyện Gả cho anh trai nam chính giàu ngầm – Chương 18
Edit: Sherry
Chu Kiều Kiều cần một công việc, dù cô có nhận được 50 vạn tệ tiền bồi thường của nam chính Nghiêm Diệp cũng không thể lười biếng nếu không cô sẽ gặp tình trạng miệng ăn thì núi lở. Hơn nữa, vấn đề Nghiêm Úy nói, không phải ngày một ngày hai là có thể suy nghĩ cẩn thận, vừa lúc đi làm có thể điểu chỉnh tâm trạng.
Vì vậy, Chu Kiều Kiều bật công tắc chăm chỉ, cô quyết định tìm một công việc.
Chu Kiều Kiều tốt nghiệp đại học ngành kế toán doanh nghiệp, trước đó vốn còn được cử đi nghiên cứu sinh. Không đi được chỉ có thể đi tìm công việc, Chu Kiều Kiều vốn xui xẻo nên rất vất vả mới tìm được công việc thì bị người ta đụng trúng.
Sau này, công việc lại không dễ tìm. Công ty tốt lại không thích những kế toán mới như cô. Công ty không tốt thì Chu Kiều Kiều lại do dự. Cuối cùng chỉ có thể làm ở một siêu thị nhỏ, tiền lương chỉ có 2500 tệ.
Chu Kiều Kiều nhìn thông tin tuyển dụng trên web mà ngẩn người, tìm công việc khi mới tốt nghiệp cô cũng đã làm như tại sao người khác tìm việc rất đơn giản cô vì cái gì lại khó khăn như vậy.
Nhưng thị trấn Y Võ vẫn còn rất nhiều người tìm nhân viên, Chu Kiều Kiều rất nhanh nhận được không ít cuộ gọi của các công ty, sau đó hẹn trước thời gian phỏng vấn.
Nhưng người phỏng vấn lại không hài lòng với cô vì những lí do kì lạ, như là:
“Chào cô, chúng tôi là người gọi cho cô.”
“Ngại quá, cô có kinh nghiệm làm việc bao lâu rồi?”
“Chỉ là hai năm làm tài vụ thôi sao?”
“Cô tốt nghiệp trường gì?”
“Cô còn chưa kết hôn sao?”
“Cô lúc nào thì chuẩn bị kết hôn?”
“Cô có nghĩ tới muốn sinh mấy đứa không?”
Chu Kiều Kiều đeo túi xách đi khắp thị trấn Y Võ phỏng vấn, mùa hè nắng chói trên đầu, tóc giả mướt mồ hôi.
Chu Kiều Kiều gọi điện cho Lương Giai Mẫn oán giận nói: “Có ý gì? Hai năm làm tài vụ không tính là khinh nghiệm hay sao? Không kết hôn cũng phải biết lý do? Còn hỏi tớ muốn có con hay không? Không cần con cái? Tớ thật bực tức quá đi Giai Mẫn cục cưng.”
Lương Giai Mẫn ngồi ở cửa hàng đồ ăn nhanh ăn cơm, nói với Chu Kiều Kiều: “Gấp cái gì, bây giờ làm gì có phỏng vấn nào đơn giản như vậy? Người ta không thích dùng nhân viên nữ, cậu chưa kết hôn rất nhanh sẽ xin nghỉ để kết hôn. Kết hôn xong lại sinh con. Sinh con lại xin nghỉ. Người ta cho nghĩ lễ còn tiết kiệm đấy. Cho nên, công ty cũng băn khoăn nhiều.”
Chu Kiều Kiều thương tâm hít mũi nói: “Chẳng lẽ tớ sinh ra là phụ nữ đã là một sai lầm sao?”
“Đúng vậy.” Lương Giai Mẫn buông đũa, lau miệng nói: “Thế giới này mạnh thắng yếu thua, làm gì có công bằng, công bằng cũng quá xa vời.”
Chu Kiều Kiều tức giận nói: “Nếu như vậy, bây giờ tớ liền kết hôn.”
Nói xong, cô cúp điện thoại. Lương Giai Mẫn nhíu mày, nhìn điện thoại nói: “Cậu cùng ai kết hôn chứ? Cô ngốc như vậy bạn trai cũng không có?. Chẳng lẽ…”
Lương Giai Mẫn che mặt kêu lên: “Cậu coi trọng tớ à???? Không cần đâu!!!
Chu Kiều Kiều không biết Lương Giai Mẫn ngồi ở tiệm đồ ăn nhanh đang tự biên tự diễn trở thành một người dở hơi, cô có một phỏng vấn mới. Đây là một công ty đầu tư, gần đây thị trường phát triển nên thông báo tuyển dụng thêm kế toán viên cao cấp.
Chu Kiều Kiều xem trên mạng rất lâu, công ty này sáng chín giờ đi làm, chiều năm giờ về, tuần được nghỉ hai ngày, mỗi tháng tiền lương là 7800 tệ. Ông trời ơi, đây đúng là công việc vì tôi mà tạo ra mà. Sau khi sơ yếu lý lịch được thông qua, Chu Kiều Kiều kích động đi phỏng vấn.
Nếu Chu Kiều Kiều biết người phỏng vấn mình là ai, có chết cô cũng không đến.
Thời đại học Chu Kiều Kiều từng được cử đi nghiên cứu sinh nhưng vì con gái giáo sư trong trường thi không đạt nên chiếm mất vị trí trong danh sách này.
Sinh viên kia tên là Nguyễn Tiểu Kiều, là con gái duy nhất của giáo sư trong trường.
Nguyễn Tiểu Kiều bằng tuổi Chu Kiều Kiều, năm đó nghiên cứu sinh có tên Nguyễn Tiểu Kiều nhưng cô tự lựa chọn không đi sơ khảo nhưng không hiểu vì lý do gì lại không thi đậu. Cô không tình nguyện học lại một năm nên gạch tên Chu Kiều Kiều ra khỏi danh sách.
Chu Kiều Kiều cũng không biết chuyện này, cô đã báo danh, tiền cũng đã nộp, thi cũng qua, chỉ chờ xét duyệt nhưng đột nhiên được thông báo đổi người.
Chu Kiều Kiều lúc ấy vô cùng tức giận, đi hỏi thăm một chút thì biết danh sách thay đổi, hơn nữa còn là người cô rất ghét Nguyễn Tiểu Kiều.
Chu Kiều Kiều từ trước đến nay chưa từng gây chuyện ở trường học nhưng lần này xóa tên của cô ra khỏi danh sách. Ba năm trầm mặc bạo phát trong giây lát, cô đi đến kí túc xá Nguyễn Tiểu Kiều gây gổ.
Mọi người trong kí túc xá đều biết truyện Nguyễn Tiểu Kiều thi trượt, Nguyễn Tiểu Kiều lại là một người sĩ diện. Cô tức giận mắng Chu Kiều Kiều trước mặt mọi người, bị mắng một lúc, tức giận vừa định mắng lại Nguyễn Tiểu Kiều thì bị ngã từ trên lầu xuống gãy tay.
Lương Giai Mẫn ở kí túc xá của Chu Kiều Kiều nghe nói trường học có người bị ngã gãy tay thì đoán là Chu Kiều Kiều, đuổi đến nơi thì đúng là cô. Vì thế, hai người kết thù, luận văn của Chu Kiều Kiều cũng bị cha của Nguyễn Tiểu Kiều làm khó, ngày cuối cùng mới cho cô thông qua.
Khiến Chu Kiều Kiều vô cùng sợ. Không may vặn tay một cái thì bị sốt cao.
Nguyễn Tiểu Kiều từ nhỏ đã là thiên chi kiêu tử, tính cách cũng không tốt, năm đó thi sơ khảo có người nói cô dựa và cha, bản thân không có năng lực gì.
Nguyễn Tiểu Kiểu có thể chịu sao? Cô cứng rắn tự mình đi thi, kết quả lại không đỗ. Trường học chỉ cho học sinh thi đỗ vào danh sách sẽ không có trường hợp đặc biệt.
Vì vậy Nguyễn Tiểu Kiều nói với cha mình muốn một vị trí trong danh sách, danh sách được thông báo sẽ không ai biết cô thi trượt. Quả nhiên, thật vất vả mới có thể làm các bạn trong kí túc xá im lặng, Chu Kiều Kiều đột nhiên xuất hiện nói ra chuyện sanh sách, đem cô tới đầu sóng ngọn gió. Nguyễn Tiểu Kiều cô còn chưa đắc ý đủ đâu! Các bạn trong kí túc xá lại được thể cười nhạo cô, ngay cả bạn cùng phòng cũng nhìn cô trào phúng, Nguyễn Tiểu Kiều lúc ấy ngay cả suy nghĩ muốn giết chết Chu Kiều Kiều cũng có.
Cô không nghĩ tới còn có thể gặp lại Chu Kiều Kiều, nghe nói Chu Kiều Kiều ngã gãy tay, sau khi tốt nghiệp làm tài vụ cho một công ty nhỏ, Đây là lần đầu tiên sau sự việc đó, Nguyễn Tiểu Kiểu gặp lại Chu Kiều Kiều.
Sau khi học xong nghiên cứu sinh, cô được cha giới thiệu làm ở một công ty quản lý đầu tư, công việc coi như không tệ, lương mỗi tháng 13000 tệ, rất nhanh được ông chủ tăng chức làm một quản lý nhỏ.
Đây là lần đầu tiên sau khi cô vào công ty tham gia phỏng vấn, được làm người phỏng vấn khiến lòng cô có chút đắc ý, tuy rằng quyết định nằm phần lớn trên tay các tiền bối.
Chu Kiều Kiều là người phỏng vấn số 32, cô mặc tây trang đen, sơ mi trắng, tóc nhuộm nâu tự nhiên xõa trên vai. Nhìn lại, cả người Chu Kiều Kiều mang theo khí chất mềm mại khiến cả người cô như một thành phần trí thức nhu hòa lại xinh đẹp làm cho người ta thương tiếc.
Nhưng mà Nguyễn Tiểu Kiều lại không cho là thế, khi họ nhìn thất nhau, đều cảm thấy không ổn. Nhưng Chu Kiều Kiều không tốt tới khó nhìn còn Nguyễn Tiểu Kiều lại không tốt tới ý.
Phỏng vấn bắt đầu, Nguyễn Tiểu Kiều lúc này cũng không dám nói cái gì, Chu Kiều Kiều biểu tình lạnh nhạt tiếp nhận phỏng vấn.
Tiền bối bên cạnh Nguyễn Tiểu Kiều hỏi Chu Kiều Kiều: “Trước đây em làm ở công ty nào?”
Chu Kiều Kiều cương ngạnh nói: “Trước đây em làm ở một siêu thị nhỏ.”
Người phỏng vấn cau mày, như có chút bất mãn đối với Chu Kiều Kiều, cô lại hỏi: “Em có hiểu rõ về công ty của chúng tôi không?”
Những điều này Lương Giai Mẫn đã nói với cô ngay từ đầu, Chu Kiều Kiều thấy Nguyễn Tiểu Kiều thì tức giận quên hết. Lần đó cô cùng Nguyễn Tiểu KIều kết thù, Nguyễn Tiểu Kiều ở trường nói xấu cô không ít, thậm chí còn chụp phí sinh hoạt cảu cô phát lên cộng đồng trường. Nguyễn Tiểu Kiều làm Chu Kiều Kiều mất cơ hội đi nghiêm cứu sinh, cả đời cô khó có thể quên.
Chu Kiều Kiều tức giận thì thế nào? Cô phản kháng một chút, luận văn đã bị cha Nguyễn Tiểu Kiều cản trở, cô cái gì cũng không dám làm.
Phỏng vấn đơn giản nhất cũng cho thấy năng lực cô có vấn đề, Chu Kiều Kiều ngốc nghếch một chút, mở miệng nói: “Thực lòng xin lỗi.”
Tiền bối kia thở dài, nói: “Tôi thấy đại học của em rất tốt, nói chung còn rất vừa lòng với em…”
Chu Kiều Kiều sửng sốt, vẻ mặt cứng ngắt sau đó thay bằng vẻ mặt khiếp sợ, cô nhìn tiền bối kia một hồi lâu mới đột nhiên mỉm cười nói: “Cám ơn.” Có những lời này là đủ rồi.
Chu Kiều Kiều nói xong thì xoay người ra ngoài, cô quên không mở cửa, sau đó đụng trúng cửa. Bị chảy máu mũi tại chỗ, Nguyễn Tiểu Kiều trào phúng cười. Sau đó cô giả vờ thương xót nói: “Kiều Kiều, cậu thật không cẩn thận.”
Người phỏng vấn bên cạnh Nguyễn Tiểu Kiều ngạc nhiên quay đầu hỏi Nguyễn Tiểu Kiều: “Cô quen cô ấy?”
Nguyễn Tiểu Kiều che miệng nở nụ cười nói: “Trước kia chúng em học cùng một trường đại học, cô ấy rất nổi tiếng ở trường.”
Chu Kiều Kiều che mũi, nhìn chằm chằm Nguyễn Tiểu Kiều.
Nổi tiếng? Đúng vậy, ở trường đại cô đúng là rất nổi tiếng. Mà người làm cô nổi tiếng toàn trường chính là Nguyễn Tiểu Kiều.
“Hoạt động của trường chưa bao giờ tham gia, cũng không thân thiết với người khác. Tiền bối biết không? Cô ấy đi ăn đều dùng bình nước đựng nước đun, ở căn tin trường cũng chỉ mua cơm trắng sau đó xin nước luộc rau ăn cùng.” Nguyễn Tiểu Kiều cười nói.
Nổi tiếng?
Chu Kiều Kiều nhìn trần nhà nghĩ: Đúng vậy, thật nổi tiếng. Có tiếng keo kiệt, có tiếng không hòa đồng, có tiếng kì lạ. Là loại người mọi người ghét nhất: mọt sách, không thân quen với ai cũng không chủ động nói chuyện với ai.
Chu Kiều Kiều có chút đau đầu, cô muốn hỏi: Keo kiệt là vì tôi không có tiền nhưng tôi chưa bao gườ thiếu nợ người khác. Không hòa đồng là vì tôi không có tiền, không chủ động nói chuyện với người khác là vì tôi sợ họ nghĩ tôi muốn lượi dụng họ. Tôi không hòa đồng cũng không ảnh hưởng đến cô.
Mỗi tháng cô chỉ có 300 tệ, 10 ngày là 100 tệ, mỗi ngày 10 tệ. Mỗi bữa cơm chỉ có thể trả 3 tệ, cơm trắng 1 tệ, rau xanh 2 tệ.
Mỗi tuần cô đi làm thêm 3 ngày, một tháng có thêm 1000 tệ. Một học kì cô phải đóng 4000 tệ nhưng mẹ kế lại không cho cô tiền đóng học.
Cô chỉ muốn tiết kiệm một chút cho dù là 1 tệ…
Cô sai rồi sao? Cô đã làm tổn thương ai sao?