Gả Cho Anh Trai Đại Nhân

Chương 70: Gả cho anh trai đại nhân


Đọc truyện Gả Cho Anh Trai Đại Nhân – Chương 70: Gả cho anh trai đại nhân

Kỳ Lạc là người từng mất đi Du Linh một lần, lần này ai làm Du Linh bất thường thì kẻ đó đứng ra, anh không sợ bất cứ điều gì trên thế giới này cả. 
 
Chỉ sợ rằng một ngày không có Du Linh.

 
Ngày không có Du Linh anh sống không bằng chết. 
 
Vì vậy ai khiến anh sống không bằng chết, anh khiến người đó sống không bằng chết, không tin thì thử đi!
 
“Em nói, em nói, chúng ta đi, đừng nói ở đây, anh trai, đừng ở đây nói nữa, em cầu xin anh đó.”
 
Du Linh không dám nhìn Hoàn Mộng Nguyệt, cô biết có rất nhiều người đang quay phim xung quanh Hoàn Mộng Nguyệt, chỉ có thể vùi mặt vào lòng của anh trai, đẩy anh trai lùi bước. 
 

Nếu cô đã bằng lòng ‘chủ động’ thú nhận tại sao bất thường, Kỳ Lạc cũng không ở đây gây chuyện nữa, anh chỉ nhìn Hoàn Mộng Nguyệt một cách thờ ơ, lạnh lùng nói:
 
“Cô nên biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.”
 
Anh bị Du Linh đẩy lùi về phía sau, đi vào phòng, dần dần, hai người cứ như vậy biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
 
Để lại một mình Hoàn Mộng Nguyệt còn ngồi trên đất, sững sờ, lúng ta lúng túng, còn chưa kịp phản ứng lại hành động giữa Du Linh và Kỳ Lạc.

 
Anh trai và Du Linh….rốt cuộc mối quan hệ của họ có thể tốt đến mức nào? 
 
Đợi đến lúc Hoàn Mộng Nguyệt nhận thức được người xung quanh đều đang cười nhạo cô ta, đều đang quay phim nơi tư mật của cô ta, sắc mặt của cả người đều bắt đầu tái nhợt, cô ta vội vàng đứng dậy, che chiếc váy ngắn của mình, hét lên:
 
“Đừng chụp nữa, đừng chụp nữa, cầu xin các người đừng chụp nữa.”
 
Nhưng mọi người vẫn nhắm mắt bịt tai, cứ cầm điện thoại, từ trước ra sau đều không ngừng chụp nơi tư mật của Hoàn Mộng Nguyệt.

 
Trong biệt thự, Kỳ Lạc khoác vai Du Linh, tức giận bước xuống lầu, lần lượt có mấy cô gái mặc bikini cũng đi lên lầu vây xem Hoàn Mộng Nguyệt.
 
Hoàn Mộng Nguyệt có dáng người đẹp, trông cũng ưa nhìn, nói thật thì tối hôm nay có mấy tên nhà giàu thế hệ n đã nhìn trúng Hoàn Mộng Nguyệt.
 
Chỉ đáng tiếc Kỳ Lạc thu tay rồi, nếu không tối nay, chắc chắn Hoàn Mộng Nguyệt sẽ không được sống thoải mái.

 
Đến một khu đất trống sau biệt thự, tay Kỳ Lạc dùng sức xoay người Du linh lại, ôm ở phía trước, cúi đầu, vẫn có chút tức giận:
 
“Nói đi, ở đây không có người, em mau nói đi, rốt cuộc hôm qua làm sao?”
 
Du Linh trông giống như chú thỏ con bị giật mình, sắc mặt tái nhợt lại cúi đầu hoảng sợ, hai tay để trước ngực anh trai, vẫn chưa lên tiếng, nước mắt đã chảy xuống trước.

 
Vừa nhìn thấy bộ dạng này của cô, sắc mặt Kỳ Lạc cáng xấu, hay lắm, đúng là chuyện không nhỏ.
 
Nhưng lần này anh không tức giận, rất kiên nhẫn đợi Du Linh mở miệng, nói ra đầu đuôi gốc ngọn với Kỳ Lạc những lời mà dì cả nói với cô.
 
Kỳ Lạc nghe xong, cười nhạt nói: 
 
“Chỉ vì chuyện này à? Bà ấy nói nếu anh lấy ai thì anh phải cưới người đó à? Em xem mấy năm nay là anh nghe lời bà ấy, hay là bà ấy nghe lời anh?”
 

“Nhưng…”
 
Du Linh muốn nói, anh lên tiếng ngắt lời, “Em im miệng, việc này em không cần quản, để anh đối phó với bà ấy.”
 
Sau khi biết được tại tính cách của Du Linh lại bất thường, Kỳ Lạc đã yên tâm rồi, không phải vì lý do khác, còn là vấn đề lớn nhất giữa anh và cô đó, cũng là vấn đề khó vượt qua nhất. 
 
Gia thế, địa vị, thật ra những vấn đề đều rất nhỏ, hai người không môn đăng hộ đối, càng không cản trở việc kết hôn sinh con, nhưng giữa anh và Du linh, cái khác thì dễ nói, kết hôn, là chuyện tuyệt đối không thể.
 
Sinh con cũng càng không thể sinh, phải có trách nhiệm với thế hệ sau.
 
Du Linh đang khóc ngẩng đầu lên, nhìn anh trai, đột nhiên dưới chân ập đến cảm giác mát lạnh, cô bị Kỳ Lạc nghiêng người một bên, đúng lúc vòi sen tưới cây dội thẳng lên cao, khiến cô và Kỳ Lạc ướt hết nửa người.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.