Đọc truyện Gả Cho Anh Trai Đại Nhân – Chương 67: Gả cho anh trai đại nhân
“Thù sâu oán nặng gì vậy?”
Hầu Tử ném điện thoại xuống, khom người cầm một điếu thuốc trên bàn trà lên, có một cô gái đến châm lửa cho cậu ta, cậu ta đưa tay ôm eo cô gái, vòng qua đặt trên đùi cậu ta, rồi mỉm cười không đứng đắn:
“Làm tới chết, vậy thì không khách sáo với cô gái này rồi…”
Trong lúc nói chuyện, dưới lầu Hoàn Mộng Nguyệt một tay đang cầm tài liệu, một tay cầm ly sâm panh, bị mấy cô gái mặc bikini ‘không cẩn thận’ xô xuống bể bơi.
Cô ta hét lên một tiếng, đạp mạnh trong bể bơi, đám người xung quanh, vây bên cạnh bể bơi, đều đang cười nhạo sự nhếch nhác của Hoàn Mộng Nguyệt.
Hoàn Mộng Nguyệt tức điên lên, may mà cô ta biết bơi, chỉ uống mấy ngụm nước trong bể, rất nhanh đã ổn định bản thân lại.
Thế là, cô ta giơ tài liệu ướt đẫm trong tay lên, đôi giày cao gót mang dưới chân lúc rơi xuống bể bơi đã không thấy nữa, chỉ có thể để chân trần bò ra khỏi bể, xông về phía những cô gái mặc bikini đứng bên cạnh bể bơi cười nhạo cô ta rồi tức giận nói:
“Ai đụng tôi? Xin lỗi tôi ngay!”
Không ai quan tâm cô ta, cả đám người thấy cô ta bước lên, lần lượt đều cúi đầu xì xào bàn tán, có người liếc nhìn ngực của Hoàn Mộng Nguyệt, trong ánh mắt mang theo tia sáng không rõ ràng.
Du Linh vội chạy lên phía trước, còn chưa đợi cô nói, Hoàn Mộng Nguyệt đã hét lên:
“Du Linh, em cứ nhìn chị nhếch nhác như vậy à? Mang khăn lại cho chị, tài liệu của anh trai ướt hết rồi!”
“Em đi tìm anh trai.”
Du Linh không đến gần Hoàn Mộng Nguyệt, vội vã quay người lên lầu hai.
Rất rõ ràng, bây giờ Kỳ Lạc muốn chỉnh Hoàn Mộng Nguyệt, Du Linh là người của Kỳ Lạc, đương nhiên vào lúc này không thể giúp Hoàn Mộng Nguyệt đối nghịch với Kỳ Lạc.
Trước khi Hoàn Mộng Nguyệt vào biệt thự, Du Linh khuyên cô ta là vì không muốn Hoàn Mộng Nguyệt bị chỉnh, nhưng Hoàn Mộng Nguyệt vào biệt thự rồi, Du Linh lại giúp Hoàn Mộng Nguyệt, Du Linh thành cái gì? Kẻ hai mặt ư? Ăn cây táo rào cây sung? Ăn đồ nhà đi giúp người khác?
Nhất là trước mặt nhiều người như vậy, thái độ của Du Linh càng thẳng thắn hơn, điều Kỳ Lạc không thích nhìn thấy nhất chính là trong vòng bạn bè của anh, Du Linh lại làm ra chuyện chống lại anh.
Trong biệt thự, những cô gái mặc bikini, trên dưới lắc lư như con thoi, Du Linh từ lầu một lên lầu hai, đến bên ngoài ban công, gọi Kỳ Lạc đang ngồi trên ghế sô pha một tiếng:
“Anh…”
“Bé Linh, mau lại đây.”
Kỳ Lạc không quan tâm đến cô, mà Hầu Tử thì lại vẫy tay gọi Du Linh, cậu ta vỗ mông cô gái kế bên, bảo cô ta đứng dậy, tự mình xê dịch một chút, nhường vị trí bên cạnh Kỳ Lạc cho Du Linh.
Chỉ nghe thấy Hầu Tử cười nói:
“Bé Linh chơi game không?”
Du Linh lắc đầu, đi qua, ngồi trên ghế sô pha, liếc nhìn xuống lầu, không ai xin lỗi Hoàn Mộng Nguyệt, hình như cô ta được người khác dẫn đi thay quần áo rồi.
“Anh trai.”
Ngồi bên cạnh Kỳ Lạc, Du Linh có hơi lo lắng, kéo vạt áo của Kỳ Lạc.
Người đàn ông anh tuấn đang chơi game, mắt cứ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, dường như biết Du Linh đang muốn xin tha cho Hoàn Mộng Nguyệt, nhưng anh mặc kệ Du Linh, thậm chí, cũng không thèm liếc nhìn Du Linh.
Du Linh liền nhìn sang Hầu Tử, hy vọng bọn họ dừng lại hành động nhắm vào Hoàn Mộng Nguyệt tại đây, Hầu Tử nghiêng đầu, sờ tay của cô gái đứng kế bên, giả vờ không nhìn thấy ánh mắt của Du Linh.
Thế là, Du Linh lại nhìn Kỳ Lạc, nói:
“Anh trai, bảo Hoàn Mộng Nguyệt về đi.”
“Em thì tốt với cô ta, nhưng chưa từng nhìn thấy cô ta tốt với em.”
Kỳ Lạc bắt chéo chân, cơ thể dựa vào tay vịnh, vẫn đang cầm điện thoại trong tay chơi game, nói một cách giễu cợt:
“Hay là em cảm thấy, cô ta gánh nạn cho ai, nên trong lòng em đang áy náy?”