Đọc truyện Freud Thân Yêu – Chương 71: Ngoại truyện: Mỉm cười với anh, vẫn như năm ấy (2)
Lúc Ngôn Cách ngồi trên chiếc giường thiếu nữ màu hồng phấn, cúi người thắt dây giày, anh không kìm được mà nhớ tới chuyện tối hôm qua. Tivi chiếu video ca nhạc chúc mừng năm mới của các doanh nhân trẻ tài năng, trong đó có một đoạn xuất hiện Thích Miễn. Thấy vậy, Chân Ý nhướng mày hỏi: “Woa, cậu chủ này thật trẻ trung tuấn tú.”
Khi đó, Ngôn Cách không trả lời.
Cô xem tivi một hồi, lại ngờ vực nói: “Ông cụ nhà này cứ mãi nhìn em cười ngây ngô, anh nói xem người ta có bị Alzheimer không?”
Khi đó, Ngôn Cách cũng vẫn im lặng.
Anh biết mình không còn nhiều thời gian nữa. Chân Ý ở ngoài phòng khách ngâm nga bài hát: “… Mưa rơi suốt đêm, tình yêu của em dâng trào ào ạt tựa cơn mưa…”
Là bài Hương bảy dặm của Châu Kiệt Luân mà hồi cấp ba cô rất thích, đến nỗi ngày nào cũng để nó vang trên bờ môi. Lần cuối nghe cô hát bài này là mười năm trước. Anh kìm nén trái tim dần dần chùng xuống, đứng dậy gấp chăn. Chiếc chăn đơn họa tiết hoạt hình được trải rộng ra, mang mùi hương kiều diễm của một đêm triền miên. Đêm qua mưa suốt, tầng áp mái tòa dân cư nơi nhà xưởng hoang phế chìm trong tiếng sấm sét vang dội như chiếc thuyền cô độc trên mặt biển mênh mang. Nhưng cô lại rất hưng phấn, cọ tới cọ lui trong ngực anh, cười khanh khách không ngừng, nói sấm chớp đùng đoàng rất buồn cười.
Sáng nay, trời quang mây tạnh. Ánh nắng vàng óng rải khắp căn phòng nhỏ, bầu trời xanh ngoài cửa sổ tinh khiết như đá quý. Ngôn Cách gập chăn xong, ánh mắt vô tình liếc tới cái bàn nhỏ màu xanh nhạt bên giường. Trên đó nguệch ngoạc đủ màu sặc sỡ, là kiệt tác hồi bé của Chân Ý. Một hình vẽ trái tim màu mực bút xóa với vài chữ xiêu vẹo được viết ở giữa: “Ngôn Cách Chân Ý.”
Ban nãy Chân Ý thức dậy vừa trông thấy đã bối rối: “Tại sao có tên của chúng ta?”
Ngôn Cách nhìn một lượt. Tủ quần áo thời niên thiếu còn đặt ở trong góc. Căn phòng không trang trí gì, cũng không có búp bê mà con gái nên có, chỉ có vài tấm sticker và poster rẻ tiền. Thật ra, căn phòng nhỏ này chứa rất nhiều ký ức ngây ngô và ấm áp mà cô đã bắt đầu quên lãng.
Ngoài kia, giọng hát của cô ngày càng gần: “… Em viết tiếp, viết mãi mãi yêu anh vào đoạn kết bài thơ, anh là sự lý giải duy nhất mà em muốn có…”
Ngôn Cách tới bên cửa, đúng lúc gặp cô đi vào. Tiếng ca và bước chân bỗng khựng lại. Cô dừng bước, ngước nhìn anh bằng đôi mắt đen nháy như hạt châu yên bình và trong suốt, đang suy nghĩ gì đó với vẻ nghiêm túc vô cùng. Anh đón ánh mắt ấy mà trái tim như đột nhiên ngừng đập, tưởng chừng sẽ ngủ yên ở khoảnh khắc này. Nhưng… một giây sau, khóe miệng cô nhoẻn lên nụ cười tươi rói, nhảy tới ôm anh một cách cường điệu: “Anh sửa soạn xong chưa, sáng nay em mời anh ăn cháo nhé?”
“Được.” Anh điềm đạm đáp, lòng nhẹ nhõm trở lại, dắt tay cô, kéo cô đi tới bên chiếc vali nhỏ đặt ở góc tường.
Chân Ý mừng vui theo sát anh, trước khi ra ngoài không quên quay lại vẫy tay với ông nội đang ngồi trên ghế sofa: “Tạm biệt ông ạ.”
Ngôn Cách ra ngoài, liếc nhìn Tô Minh đứng cạnh cửa, Tô Minh hiểu ý gật đầu. Lát nữa, anh sẽ cử người đưa ông nội về viện điều dưỡng. Chân Ý xuống cầu thang, đi vài bước quay lại nhìn Tô Minh rồi khẽ hỏi Ngôn Cách: “Đó là con trai của ông cụ à?”
“… Ừ.”
Cô “Ồ” một tiếng. Đi giữa cầu thang bẩn thỉu, cô cảm thấy khó hiểu cực kỳ, không biết tại sao Ngôn Cách lại đưa cô đến một nơi không hề thú vị chút nào. Nhưng cô không nói gì, chỉ nghiêng đầu dựa lên vai anh, nắm lấy cánh tay anh. Chỉ cần có anh ở bên, đi đâu cũng không sao cả.
Cầu thang chuyển hướng, tay anh buông ra rất tự nhiên. Nhưng ngón tay vừa tách ra, tay cô đã quấn lấy, bàn tay nhỏ bé lại tiến vào lòng bàn tay anh siết chặt. Anh sửng sốt, nghiêng đầu thấy cô đã bám lấy cánh tay anh như gấu koala. Hồi trung học, cô thường có tư thế này, khiến ký ức của Ngôn Cách có phần hốt hoảng.
Rất nhiều năm về trước, anh nghe lời cô, sáng nào anh cũng đến đón cô đi học. Khi đó, anh đứng bên này tấm cửa sắt cũ mòn, nghe thấy tiếng đánh răng rửa mặt ồn ã của cô bên trong cùng giọng bác gái mắng cô nhanh ẩu đoảng. Bởi vì cô biết Ngôn Cách đang đợi cô. Anh không hề sốt ruột, lẳng lặng đứng giữa cầu thang mơ màng dưới ánh nắng sớm, nghe tiếng cô từ xa đến gần, tiếng kéo rầm cửa ra rồi vội vàng đóng lại vì sợ bác gái phát hiện ra thiếu niên ngoài cửa.
Còn chưa xỏ giày xong cô đã cười tủm tỉm chạy đến trước mặt anh, vui vẻ cùng đi học. Khi đó đã vào mùa hạ, lối cầu thang nóng hầm hập. Chân Ý đi theo anh xuống nhà, nhìn chiếc áo sơ mi trắng và quần dài không một nếp nhăn của anh, không kìm được mà cảm thán: “Sao còn mặc áo tay dài quần dài, nóng lắm. Nữ sinh vẫn tốt hơn, mặc váy mát rượi.”
Ngôn Cách không nói gì.
“Thật mà.” Cô xoay người, “Mặc váy mát lắm, bên dưới có gió lùa.”
Ngôn Cách: “…”
Ra khỏi tòa nhà, cô đi lên phía trước. Thế này Ngôn Cách mới nhìn rõ, có lẽ cô đi vệ sinh quá gấp nên váy bị mắc vào quần lót. Chiếc quần lót in hình SpongeBob mềm mại nho nhỏ và cái mông tròn tròn đàn hồi lộ rõ hết thảy.
Anh hơi đỏ mặt, lẳng lặng tiến đến, nhẹ nhàng kéo váy cô xuống. Chân Ý đang líu ríu nói về giấc mộng đêm qua, thấy động tác của anh thì bỗng im bặt. Cô ngẩn ngơ, quay lại nhìn thẳng vào anh, khuôn mặt trắng ngần bỗng đỏ bừng lên. Vẻ mặt thoáng niềm vui nhưng xấu hổ và kinh ngạc rõ ràng như đang phiên dịch câu nói: Ồ, Ngôn Cách vừa sờ mông em kìa.
“…” Ngôn Cách biết cô hiểu lầm, muốn giải thích nhưng thấy con ngươi trong suốt của cô nên cuối cùng chỉ mấp máy môi mà không nói gì.
Bởi vì động tác này của anh, cô gái đã không dám tự tiện động chạm từ lúc xác định mối quan hệ chợt vui mừng quay lại bổ nhào vào anh, ôm lấy tay anh. Từ đây, cô không cách nào kiềm chế mọi loại tiếp xúc cơ thể. Về sau, anh tới đón cô đi học, lúc xuống nhà cô cố ý đi sau anh, mượn bậc thang níu lấy cổ anh, hai chân mềm oặt không chịu bước, giả như anh đang cõng cô xuống nhà.
Không biết cô còn nhớ câu chuyện xưa cũ này chăng?
Ngôn Cách liếc tới, cô tựa lên vai anh, mím môi cười dáng vẻ không hề câu nệ. Anh thích cô bướng bỉnh, nghịch ngợm và bá đạo như bây giờ, thích đến mức… có phần đau lòng.
“Lát nữa muốn đi ăn cháo gì?” Anh ôn hòa hỏi.
“Muốn đi ăn cháo à?” Cô bối rối, lại tươi vui nói: “Trùng hợp em muốn ăn cháo. Cháo bào ngư đi, nhưng không biết có ngon bằng cháo anh nấu không. Cháo mua ngoài hàng không thể bằng cháo anh nấu được.”
“Vậy ư?” Trong lòng anh có nỗi đau như kéo tơ, cố cong nhẹ khóe môi khi thốt ra câu này với hy vọng cô sẽ nhớ dáng điệu khi cười của mình. Cô sửng sốt trước nụ cười thanh khiết lạnh nhạt của anh, ngơ ngẩn nói: “Ngôn Cách, anh cười đẹp quá. Em chưa từng thấy anh cười bao giờ.”
Anh áp nhẹ vào trán cô, khẽ nói: “Vậy sau này anh thường xuyên cười với em.”
“Được!” Cô vui vẻ ôm anh chặt hơn, ngọt ngào thầm thì, “Ngôn Cách, tự dưng không hiểu sao em thấy anh chiều chuộng em quá.”
Anh lại cong khóe môi, nhưng không lên tiếng.
Xuống nhà, Ngôn Cách cất vali của cô vào cốp xe. Chân Ý mở cửa xe, kéo chiếc gương trên ghế lái soi mặt mũi tóc tai. Vừa chạm vào, cô lại bất ngờ trông thấy một tấm ảnh thẻ màu đen trắng đặt trong chiếc túi đựng thẻ trong suốt gắn bên rìa gương. Chân Ý hồi mười ba tuổi nhoẻn miệng cười trước ống kính với khuôn mặt nhỏ bé non nớt, tràn trề sức sống. Bao năm trôi qua, tấm ảnh đã ố vàng cả, nhưng cô gái ấy mãi giữ dáng vẻ tươi trẻ đáng yêu như thuở nào.
“Ảnh ở đâu thế?” Chân Ý tò mò, ngón tay chọc vào khuôn mặt trắng nõn của mình trong ảnh.
“Hình thẻ học sinh.” Ngôn Cách nói.
Một lần vô tình thu dọn cặp sách cho Chân Ý, trông thấy thẻ học sinh của cô, anh hỏi: “Sao ảnh của em lại đen trắng?”
Chân Ý le lưỡi: “Chụp ảnh màu hết mười đồng, đen trắng chỉ mất năm đồng thôi, còn năm đồng em mua đồ ăn vặt. Dù sao bác cũng không biết. He he. Thật có lỗi.”
Nhiều năm sau khi chụp tấm ảnh đó, cuối cùng cô quyết định đổi một tấm ảnh màu, nên đã bỏ tấm đen trắng ra vứt bừa trên bàn, anh nhặt được đem về cất. Ngày đó, rất hiếm học sinh trung học dùng di dộng. Bây giờ nghĩ lại, mười hai năm đã trôi qua mà hai người không có một tấm ảnh chung.
Ngoại trừ…
Lên xe, Ngôn Cách nói: “Ăn sáng xong, chúng ta đi chụp ảnh.”
“Chụp ảnh Hàn Quốc à?” Cô hớn hở hỏi.
“… Ừ.” Thứ đầu tiên anh nghĩ tới là tiệm chụp ảnh chân dung.
“Được, được.” Cô vui phơi phới, “Chúng ta chưa từng chụp ảnh Hàn Quốc bao giờ. Hừ, anh rõ khó tính, chẳng bao giờ đồng ý cả.”
Ngôn Cách tập trung lái xe, không lên tiếng. Trước kia, anh cảm thấy chuyện chụp ảnh này không hề có ý nghĩa, cũng không hiểu sao cô lại cố chấp và quyến luyến chuyện chụp ảnh chung với anh đến vậy. Mãi đến thời khắc chia xa vào tám năm trước, anh mới hiểu ra.
Thật ra, họ từng chụp ảnh Hàn Quốc, lúc ấy là dịp nghỉ hè năm anh học lớp 12, cô học lớp 11. Anh không thích ống kính và không gian hẹp, cơ thể không tự nhiên đến mức bài xích. Nhưng anh không lay chuyển được cô, ngoài mặt lạnh lùng nhưng vẫn cùng cô ngồi vào phông nền sặc sỡ phô trương, chọn hình ảnh rồi tiến vào căn phòng nho nhỏ để chụp.
Trước khi vào, nhìn thấy những tấm ảnh nam nữ ôm ấp trên máy, Ngôn Cách nhíu mày: “Chúng ta cũng bị dán lên trên đó sao?”
Chân Ý dẩu môi: “Em muốn lắm, nhưng người ta không cho đâu.”
Ngôn Cách nói: “Anh không muốn.”
“Biết rồi, biết rồi.” Chân Ý đẩy anh vào, tạo dáng xong xuôi, ôm chầm lấy anh, lấy nét rồi lướt qua hết tấm này đến tấm khác. Anh không thoải mái lắm, một lúc sau mặt đã đỏ lựng nhưng vẫn tỏ vẻ thản nhiên. Mãi đến khi Chân Ý muốn hôn anh thì anh mới kiên quyết không chịu. Nhưng… Trong cuộc đấu giữa hai người, phần thắng luôn thuộc về cô.
Ảnh được in ra, ông chú vừa cắt ảnh vừa cười tủm tỉm. Ngôn Cách đút tay vào túi với vẻ hết sức bình thản và lạnh lùng… đỏ mặt. Có điều, hôm ấy họ vừa rời trung tâm thương mại thì gặp bạn học của anh rồi đến thẳng quán karaoke. Túi ảnh nhỏ kia được đặt trong cặp sách cô, từ đó không còn thấy nữa.