Fog [điện Cạnh]

Chương 131Fog điện Cạnh -


Đọc truyện Fog [điện Cạnh] – Chương 131: Fog điện Cạnh –


Ván đầu tiên Free dùng chiến thuật cực nhanh giành chiến thắng trong 17 phút, cho khán giả trong nước một liều thuốc an thần.
Phải thắng ba trong năm ván, ăn được ván đầu tiên thật ra cũng không được bao nhiêu ưu thế, mà thao tác của bốn người Free quá sức áp chế, nhịp điệu vô cùng nhanh, cưỡng chế ép ván game nửa tiếng xuống còn mười bảy phút, bình luận viên cũng theo không kịp thao tác của mấy người, về lại hậu đài, xương ngón tay của Thời Lạc với Thần Hoả nhói lên từng cơn.
Thần Hoả kéo tay chuyên gia phân tích dữ liệu đè lên ngực mình, nhe răng, “Nghe thử đi, tim tôi muốn nhảy ra ngoài rồi đó được không? Bây giờ tôi nghi ngờ lúc trước mấy người quyết định chiến thuật này là để chơi bọn tôi, mẹ nó phát bệnh tim rồi ai chịu trách nhiệm?!”
Chuyên gia phân tích dữ liệu cười không ngậm được mồm, “Bọn tôi cũng không ngờ các cậu thực chiến có thể thao tác tốt như vậy, lợi hại, vất vả rồi vất vả rồi.”
“Ván cuối có muốn đổi chiến thuật hay không?” Lão Kiều hỏi Dư Thúy, “Hai người bọn họ quá mệt, cậu chỉ huy đầu óc cũng căng thẳng, luôn tiếp tục đánh như vậy, sợ các cậu không chịu được, có muốn chậm lại chút không?”
Dư Thúy hỏi xin nhân viên một miếng dán giữ nhiệt, cầm lấy hơi dùng sức xoa xoa, kéo tay Thời Lạc qua đặt lên khớp xương mu bàn tay Thời Lạc, lắc đầu, “Không cần.”
Thời gian nghỉ giữa trận không bao nhiêu, xung quanh đều có người, còn phải thương lượng chiến thuật với tổ huấn luyện viên, căn bản không có thời gian kéo Thời Lạc đi tránh người khác nói cái gì, Dư Thúy xem tất cả mọi người trong phòng nghỉ, bao gồm cả nhân viên công tác ở sân đấu như không tồn tại, dùng miếng dán giữ ấm xoa hai tay Thời Lạc, “Có đau không?”
Thời Lạc gật đầu, “Hơi hơi…Có điều không ảnh hưởng tới phát huy ván tiếp theo, không thành vấn đề.”
Tay Thần Hoả cũng đau, cường độ thao tác của Tay Đột Kích vốn lớn hơn những chức vụ khác, chơi chiến thuật này chính xác là xem hắn với Thời Lạc như trâu như ngựa mà dùng, Thần Hoả nghiến răng liếc mắt nhìn Dư Thúy, cố ý đổ thêm dầu vào lửa, “Đầu tiên không nói có đổi chiến thuật hay không, lại đi hỏi có đau hay không, nếu Thời Lạc nói đau lắm,
vậy cậu cũng đổi à?”
Người của tổ trọng tài tiến vào bảo Dư Thúy ký tên xác nhận đồng ý kết quả ván thi đấu đầu tiên, một tay Dư Thúy vẫn như trước nắm lấy tay Thời Lạc, tay kia cầm bút cắn mở nắp, nhanh chóng ký xuống ID của mình, nói, “Không đổi.”
Thần Hoả nhận lấy miếng dán giữ nhiệt Puppy đưa cho mình đắp lên tay, chà chà, “Thời thần, nhìn xem cậu tìm được loại tuyệt thế tra nam thế nào đây này.”

Thời Lạc ngước mắt đối diện với Dư Thúy, thấp giọng noí, “Tôi nhìn trúng tra nam…Không phải đã biết hết từ lâu rồi sao?”
“Hầy, hai cậu kẻ tám lạng người nửa cân, Thời Lạc cũng đâu có tốt gì?” Puppy ngồi bên cạnh lành lạnh nói, “Đùa giỡn tình cảm của Dư Thúy…Ngủ với Dư Thúy…Lại không cho phép Dư Thúy công khai quan hệ của hai người, thật đó, các cậu thử đổi Whisper thành người bình thường xem, có phải Thời Lạc tra ngầm hay không?”
Biết tuyển thủ là đang điều hoà không khí sốt sắng, mấy nhân viên công tác bên cạnh nở nụ cười, chuyên gia phân tích dữ liệu vội vàng bàn giao vài vấn đề mấy người gặp phải ván vừa nãy và những vấn đề có thể sẽ gặp phải nếu ván sắp tới tiếp tục chơi chiến thuật này, từ đầu tới cuối Dư Thúy luôn nắm tay Thời Lạc.
Chu Hoả đứng bên ngoài, giành giật từng giây tận dụng mọi thứ báo cáo tình huống, “Vừa nãy tôi đi ngang qua phòng nghỉ của Thánh Kiếm, cả đám bày ra vẻ mặt Tư Mã! Vẻ hung hăng kiêu ngạo không còn nữa, nghe không hiểu tiếng Đức, dù sao chắc chắn là đang mắng người, mọi người không ngừng cố gắng.”
(*Tư Mã [Sī mǎ] phát âm gần giống với Chết mẹ [Sǐ mā], là một câu chửi thề đó, cơ mà nếu tác giả ghi hẳn ra thì kiểu gì cũng bị khoá thành dấu ***, ngoài ra cũng giống như mấy từ chửi thề của Việt Nam mình nói lớ đi ấy, giảm nhẹ tính thô tục mà nghe còn buồn cười hơn nhiều.)
“Trước tiên đừng lơ là đừng khinh địch.” Lão Kiều sợ bị tác dụng ngược, tận lực căng chặt vẻ mặt, “Sắp tới ván kế tiếp, bọn họ cũng không ăn chay, vừa rồi hoàn toàn là bị chúng ta đánh cho ngây ngốc, ván sau các cậu phải gặp chiêu nào phá chiêu đó, Dư Thúy, bây giờ áp lực dồn về phía cậu, chiến thuật giành giật từng giây, rút lui sớm thì thiệt thòi mà rút lui muộn lại thất bại nửa chừng, sống hay chết tất cả là ở cậu…”
Lão Kiều dừng lại, “Hết cách rồi, việc này chỉ có thể để người chưa từng phạm sai lầm đến làm, Dư thần…Sống hay chết tất cả đều dựa vào cậu, gánh vác được chứ?”
Dư Thúy gật đầu, “Không cần làm phụ đạo tâm lý cho tôi, nói với Thần Hoả vấn đề vừa nãy đi.”
Lúc gần kết thúc ván vừa nãy Thần Hoả có một sai lầm nhỏ, lão Kiều gật đầu, vội vã quay ra nhấn mạnh vấn đề di chuyển Thần Hoả luôn phạm phải.
Dư Thúy hít sâu, hai tay khép lại trên tay Thời Lạc, xoa xoa.
Trọng tài nhắc nhở sắp bắt đầu ván thứ hai, mọi người gật đầu, uống một ngụm nước cuối cùng xong dồn đập đi ra ngoài, không ai để ý đến ai, chỉ có lão Kiều đi cuối cùng chú ý thấy Dư Thúy cúi đầu hôn lên tay Thời Lạc, thuận theo đó buông Thời Lạc ra.
Thẳng nam như lão Kiều, nhìn bóng lưng Dư Thúy với Thời Lạc, trong lòng cũng tự dưng thấy hơi chua.

Không phải Dư tra nam không đau lòng.
Đó là Thời Lạc của hắn, cả một ván game, hai tay Thời Lạc vì sử dụng quá độ còn đang phát run, hắn sao có khả năng không đau lòng?
Chu Hoả quay đầu lại nhìn lão Kiều, thuận theo ánh mắt lão Kiều nhìn qua___
Mu bàn tay trắng nõn của Thời Lạc bị miếng dán giữ ấm làm nóng lên mấy vệt ửng đỏ, lại nhìn kỹ hơn một chút…Bàn tay phải của Dư Thúy cũng bị nóng đỏ lên như thế.
Lão Kiều lơ đãng đối diện với Chu Hoả, tự mình ngượng ngùng nở nụ cười, giọng điệu không tự nhiên lắm lắc đầu một cái nói, “Đây tính là gì, có thể đau thế nào được? Cũng không phải ngày nào cũng mệt như vậy…”
Nói thì nói thế, sắc mặt lão Kiều vẫn trầm hơn vừa nãy, khoé miệng không tự nhiên hơi co quắp.
Không biết có phải bị bảng đèn ngợp trời trước lúc thi đấu làm cảm động hay không, lão Kiều cũng nhạy cảm hơn xưa một chút.
Lão Kiều nhìn bốn tuyển thủ ra khỏi phòng nghỉ, chờ mọi người đi hết rồi mới miễn cưỡng nở nụ cười với mấy chuyên gia phân tích dữ liệu và Chu Hoả, “Hầy, muốn thắng, thì phải chịu khổ nhiều hơn người khác, tưởng thiên tài sẽ không phải chịu khổ à? Đó cũng là…”
Anh quay phim chuyển hướng camera sang lão Kiều, lão Kiều ngượng ngùng không muốn nói tiếp, phất tay một cái, ngồi xuống.
Những ngày qua huấn luyện làm sao, các tuyển thủ để che giấu chiến thuật đã ở sau lưng mọi người trong căn cứ luyện tập thế nào, mọi người trong phòng này đều rõ ràng, không cần phải nhiều lời.
Chu Hoả luôn rất bao che con, trong lòng biết không nên trách quyết định của tổ huấn luyện viên, vẫn than vãn một câu, “Thật ra sát chiêu thế này có thể chờ đến ván thứ ba, thứ tư lấy ra cũng được mà…”

“Chen lời một câu.” Chuyên gia phân tích dữ liệu yếu ớt nói, “Ngày bốc thăm tứ kết xong, lúc thảo luận chiến thuật…Là chính Evil đề xuất, mở màn trực tiếp thả sát chiêu giấu đã lâu, dứt khoát làm Thánh Kiếm bối rối.”
Chu Hoả nghẹn lời, không còn gì để nói.
Tuyển thủ giải lao giữa trận, khán giả ngoài sân lại không cần nghỉ, trong thời gian này không khỏi rảnh rỗi, phía sân thi đấu sẽ chiếu video tuyển thủ đã quay trước đó.
Lúc này tại màn hình lớn bên ngoài đang chiếu video người nhà tuyển thủ Thánh Kiếm chúc may mắn cho Thánh Kiếm.
Lão Kiều nhìn video chúc may mắn trong màn hình trực tiếp, cau mày, “Mấy cái này không phải lúc chưa lên đã chiếu một lần rồi sao? Có gì hay mà chiếu thêm lần nữa…”
Người lớn trong nhà mấy tuyển thủ chiến đội mình không tham gia phân đoạn này, lão Kiều căn bản cũng lười xem.
Chu Hoả ngước mắt nhìn, mặt không có vẻ gì là giận, “Không sao, cứ để bọn họ chiếu, cũng không giống của đội chúng ta.”
Lão Kiều bất ngờ nhìn Chu Hoả, “Của chúng ta từ đâu ra?”
“Cậu đừng xía vào, nói chung là chúng ta có.” Chu Hoả ung dung nói, “Ván này chiếu của bọn họ, lúc kết thúc nghỉ giữa trận sẽ chiếu chúng ta.”
Lão Kiều nhíu mày, “Cậu…Cậu gọi cho người nhà mấy đứa này để quay?”
“Trong đội có tới hai phú nhị đại, nhà người nào người nấy còn trâu bò hơn cả nhau, tôi có thể gọi được cho ai?” Chu Hoả bất đắc dĩ nở nụ cười, “Không phải đâu, đừng hỏi nữa, tí nữa đánh xong là các cậu được xem ngay…Không dám quấy rầy người nhà mấy cậu này, tuyển thủ chắc chắn cũng không muốn, dù sao…” 
Chu Hoả thấp giọng nói, “…Tuyển thủ nhà chúng ta mặc kệ là cái gì, xưa nay đều tự lực cánh sinh, cho nên cũng quen rồi.”
Lão Kiều trầm mặc chốc lát, miễn cưỡng nở nụ cười, “Cũng không biết có phải là luôn bao che cho con hay không, mà sao tôi cứ cảm thấy….Mặc kệ là chuyện gì, chúng ta đều khó khăn hơn người khác thế?”
“Mẹ nó đều là tuyển thủ như nhau, cũng không kiếm lời nhiều hơn những tuyển thủ cùng trình độ khác cái gì, tại sao tuyển thủ nhà chúng ta phải đi đường vòng hơn nhiều bước như vậy, ăn nhiều khổ sở hơn đến nỗi thế?”

Chu Hoả cứng lại, xua xua tay, “Đừng sến sẩm nữa, cầu xin cậu, nước mắt của tôi phải để giành đến hết chung kết, đúng rồi, ngày hôm nay chính là chung kết, với lại…”
Chu Hoả đứng dậy, chỉnh lại quần áo, nhẹ giọng nói, “Con đường thành thần, nào có dễ dàng như vậy?”
“Càng khỏi phải nói….” Chuyên gia phân tích dữ liệu chen miệng, “Chiến thuật ngày hôm nay là lần đầu tiên Evil đề xuất ra, ba người còn lại đều đồng ý.”
Chuyên gia phân tích dữ liệu không được dồi dào khí thế lắm nhìn về phía anh quay phim, không quá nắm chắc cả giận, “Thi đấu xong tôi khó tránh khỏi bị fan lôi ra mắng, tôi phải học quản lý Chu, anh trai quay phim cho người không tên không họ tôi một cảnh quay ngắn nhé?”
Chu Hoả bị tức bật cười, “Cậu học tôi làm gì? Cứ tự nhiên, cậu thích quay thì quay.”
Chu Hoả yên lặng thêm một câu: Dù sao cắt nối hậu kỳ cũng phải qua tay tôi, cắt hết đi cho cậu một nhát dao, cậu cũng đâu thể làm gì.
Anh quay phim nhẫn nhục chịu khó nhắm camera vào ngay chuyên gia phân tích dữ liệu, ra hiệu có thể rồi.
Chuyên gia phân tích dữ liệu nhìn về phía ống kính, thấp kém nói: “Các bạn fan à, nếu như thi đấu xong tuyển thủ bạn thích có vất vả quá…Chẳng hạn như Whisper dùng não quá độ, hay Evil Thần Hoả sử dụng tay quá sức xảy ra tai nạn lao động, đừng trách tổ huấn luyện viên bọn tôi, cái chiến thuật này đúng thật là chúng tôi phối hợp với các tuyển thủ phát triển ra, nhưng thật sự hoạt động sắp xếp cả trận BO5 làm sao, là chính tuyển thủ quyết định, về phần tại sao phải quyết định như vậy….”
Chuyên gia phân tích dữ liệu nuốt nước miếng, “Chờ thi đấu xong, nếu như kết quả có thể làm cho tuyển thủ thoả mãn, chính bọn họ chắc chắn sẽ nói tại phỏng vấn sau thi đấu.”
Trong phòng cách âm trên sảnh thi đấu, Thời Lạc hoạt động hai tay bị đỏ cả khớp xương lên, nhìn mấy ID Thánh Kiếm đối diện, lạnh lùng nói, “Bởi vì ông muốn toàn thắng, muốn cạo đầu*, muốn 3-0.”
“Tôi thà gãy tay, cũng phải khiến Thánh Kiếm một điểm cũng không lấy được.”

(*Cạo đầu trong trường hợp này có nghĩa là dù thế nào đi nữa cũng phải dùng mọi cách, kể cả có từ bỏ thứ quan trọng nhất vẫn phải dành chiến thắng.)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.