Đọc truyện Fog [điện Cạnh] – Chương 125: Fog điện Cạnh –
NSN thuận lợi vượt qua vòng bảng, Ngõa Ngõa không có gì bất ngờ giành được MVP trận BO1 cuối cùng, thuận tay làm mới kỷ lục số lượng thương vong ít nhất trong một trận và số lần Trị Liệu cao nhất trong một trận kể từ giải Vô địch thế giới đầu tiên đến nay.
Tuy vào vòng trong ở hạng 2 bảng, những trận BO1 cuối cùng của NSN đối chiến với đội Hàn Quốc phát huy quá xuất sắc, các số liệu vô cùng doạ người, Ngõa Ngõa vốn bị so sánh là khuyết điểm của cả đội, vậy mà bây giờ cục khuyết điểm này đột ngột tiến hóa thành MVP, các chiến đội đã chắc chắn đến tứ kết không dám khinh thường NSN, chiến đội hạt giống số một bảng B đăng hai bài twitter, bày tỏ lúc rút thăm bọn họ không hi vọng gặp phải NSN.
NSN thuận vượt qua vòng bảng, qua đi hai năm khu thi đấu Trung Quốc có hai chiến đội cùng đánh vào tứ kết thi đấu thế giới, NSN thi đấu xong trận cuối cùng Cố Càn là đội trưởng phải đi nhận phỏng vấn, lúc bị hỏi tứ kết sắp tới muốn nghênh chiến chiến đội nào, Cố Càn không chút nghĩ ngợi nói chiến đội Thánh Kiếm.
Trên mạng có rất nhiều chiến đội đã mở màn hỗn chiến nhiều ngày, trước thi đấu vượt qua vòng bảng một ngày của bảng C, Thánh Kiếm còn ở trên mạng nói bai bai NSN, mùi thuốc súng đã đốt lan ra bên ngoài, xác suất tứ kết gặp phải Thánh Kiếm quá lớn, Cố Càn cũng lười giả vờ, nói thẳng muốn đấu loại với Thánh Kiếm tại tứ kết, chiến đội mình thua thì chúc Thánh Kiếm vào bán kết may mắn, mình thắng thì xin Thánh Kiếm trực tiếp cút đi.
“Nhìn xem, Lạc Lạc dạy hư bao nhiêu người, lão Cố cũng bắt đầu nói độc miệng rồi.” Puppy vừa ăn cơm vừa xem phỏng vấn, than thở, “Bao nhiêu tuổi rồi, không thận trọng.”
“Thận trọng có tác dụng chó gì, bị người ta trắng trợn giẫm lên mặt trào phúng, thật đó, tuy thi đấu thế giới năm nay là năm loạn nhất, nhưng năm nay đánh vui nhất, má nó xem thú vị không cơ chứ, không chỉ là thắng thi đấu nữa, mọi người còn đẩy thẳng bầu không khí một mất một còn này lên trước.” Thần Hỏa rất thoả mãn, “Không chỉ muốn phắc mấy người, còn muốn thẳng mặt nói muốn phắc mấy người.”
Chu Hoả xem Cố Càn phỏng vấn, quay đầu hỏi lão Kiều, “Nếu bọn họ gặp phải Thánh Kiếm thật, tỷ lệ thắng là bao nhiêu?”
“Nhiều nhân tố phát huy ngay tại sân thi đấu, ở đâu ra có tỷ lệ so sánh thắng thua chính xác như vậy.” Lão Kiều thấy NSN được vào vòng trong vốn đang rất vui, nghĩ đến đây ý cười trên mặt phai đi mấy phần, bất đắc dĩ nói, “Không nên nói đến tỷ lệ thắng….Nếu nói đến vậy Thánh Kiếm chắc chắn có tỷ lệ thắng cao nhất.”
“Anh cũng nói có nhiều nhân tố phát sinh.” Thời Lạc ở bên cạnh ăn một miếng cơm lớn, hàm hồ nói, “Tiếp sau Ngõa Ngõa chắc chắn phát huy càng lúc càng tốt hơn.”
“Đúng…Bây giờ Ngõa Ngõa chính là tiểu Thiên Sứ Kiếm, lo lắng cái này làm gì, còn chưa chắc sẽ gặp phải mà, nói không chừng là chúng ta nội chiến đó.” Chu Hỏa nói với Dư Thúy, “Ngày mai đừng hẹn thi đấu luyện tập, ngày mai bảng D thi đấu xong là rút thăm luôn, cậu phải đến rút thăm.”
Đánh nhiều năm như vậy, Dư Thúy biết rõ quy trình thi đấu thế giới, chỉ ừ một tiếng, Thời Lạc nghe vậy ngẩng đầu nhìn Chu Hỏa, lại nhìn Dư Thúy nói, “Em đi với anh.”
Chu Hoả nhìn Thời Lạc, nhún nhún vai, “Rút thăm là chiến đội hạt giống số một đi lên rút đội hạt giống số hai, nhiều nhất chỉ 5 phút xong việc, mà phải đến sớm ít nhất 2 tiếng để chờ, đi đến sân thi đấu cũng chỉ ngồi ngốc ở đó, mấy phút rút xong lại phải mất hơn nửa tiếng đi về…Lãng phí mấy tiếng, cậu đi cùng làm gì? Không chê mệt?”
Dư Thúy cũng nhìn Thời Lạc, Thời Lạc nói, “Không chê mệt, tôi cũng đi cùng.”
Chu Hoả mờ mịt, “Tại sao?”
Thời Lạc nuốt cơm trong miệng xuống, hơi do dự một lát, không giải thích.
Khóe miệng Dư Thúy hơi cong lên, cũng không nói gì.
Chu Hỏa nhìn về phía Dư Thúy, không tìm ra manh mối gì, “Tuy cậu đi rút thăm đụng phải người Thánh Kiếm, nhưng bọn họ có thể bắt cóc cậu hay là thế nào? Cậu là đàn ông cao hơn một mét tám, không gì phải lo lắng, mình cậu đi có thể làm sao?”
“Cả nghĩ quá rồi, không phải Thời Lạc sợ tôi bị bắt cóc.” Dư Thúy cầm ly nước ấm qua uống hai ngụm, “Em ấy không quen phần mềm xã hội bên này, không muốn thấy người khác ồn ào, mấy ngày nay tôi đều phải tìm trên điện thoại của tôi cho em ấy xem…”
“Đúng lúc có người gửi tin nhắn bày tỏ hay mấy cái càng hơn…gì đó trên mạng xã hội cho tôi, em ấy không cẩn thận ấn vào thấy.” Dư Thúy tiếp tục từ từ ăn cơm, “Hiểu chưa?”
“Hiểu rồi.” Chu Hoả chà chà, “Bao giấm chua đổ ra rồi? Cùng đi với cậu, để mấy người bên châu Âu này biết cậu đã có bạn trai?”
Thời Lạc liếc mắt nhìn Chu Hoả một cái, Chu Hoả biết điều không nói thêm nữa, gật đầu, “Được thôi, cậu không chê mệt là được, ngày mai hai cậu đi, bọn tôi ở khách sạn chờ kết quả rút thăm của hai cậu.”
Ăn xong cơm tối, mấy người lại đánh thêm 4 ván thi đấu luyện tập, lần lượt xem lại video thi đấu xong đã là 5 giờ sáng, xem xong mọi người đi về phòng mình ngủ, 2 giờ chiều mai Dư Thúy với Thời Lạc phải đến sân thi đấu đúng giờ.
Trên đường đến sân thi đấu Thời Lạc buồn ngủ không mở nổi mắt, ngồi trong xe không ngừng dựa vào Dư Thúy ngủ gà ngủ gật, Dư Thúy liếc mắt nhìn tài xế một cái, ỷ tài xế không nghe hiểu tiếng Trung, cực kì nghiêm túc thương lượng với Thời Lạc, “…Nếu thật sự không yên lòng, không thì em để lại cho anh hai dấu hôn đánh dấu chủ quyền đi? Chờ anh đến sân thi đấu rồi em theo tài xế về khách sạn nhé? Buồn ngủ chết phải đổ tội cho ai bây giờ?”
Đôi mắt Thời Lạc mở ra một khe nhỏ, xúc động đầy mặt, “Buồn ngủ không chết.”
Dư Thúy mỉm cười, “Ăn giấm thật à?”
“Mấy người nổi tiếng trên mạng bên này đều phóng túng như thế sao?” Thời Lạc thật sự không hiểu nổi, “Trực tiếp gửi loại ảnh đó qua, nghĩ gì thế?”
Thời Lạc bất mãn nhìn Dư Thúy, “Hai năm trước…Cũng không thiếu mấy chuyện như vầy phải không?”
Dư Thúy bật cười, người khác gửi cho hắn, hắn có thể làm thế nào được? Lại nói bình thường hắn cũng đâu có xem.
Sắc mặt Thời Lạc vẫn không tốt, Dư Thúy lẳng lặng nhìn Thời Lạc, đột ngột nói, “Cởi áo khoác đồng phục em ra đi.”
Trong chốc lát Thời Lạc không kịp phản ứng, ngơ ngác cởi áo khoác ra.
Dư Thúy cầm lấy, cởi áo khoác của mình đưa cho Thời Lạc, mặc áo khoác đồng phục đội in chữ Evil lên người mình.
May mà đồng phục đội của Thời Lạc rộng, Dư Thúy mặc vào cũng rất vừa người.
Dư Thúy kéo dây khóa lên, tựa lưng vào ghế ngủ bù.
Thời Lạc hơi sửng sốt, khóe miệng không khống chế được cong lên.
Trên đường đi hơi kẹt xe, gần 1 tiếng hai người mới đến sân thi đấu, hai trận BO1 đầu của bảng D đã đánh xong, nhân viên phía liên minh đưa hai người tới phòng nghỉ đợi lên sân, phòng nghỉ không lớn lắm, cũng may còn có màn hình phát sóng trực tiếp thi đấu, hai người ngồi xuống xem, đợi toàn bộ bảng D đánh xong rồi đi rút thăm.
“Trước khi tới Ngõa Ngõa gửi tin nhắn thoại cho em, bảo em nói với anh, trước lúc rút thăm nhất định phải đi rửa tay.” Thời Lạc vẫn cực kì buồn ngủ, không có tinh thần xem bảng D thi đấu, nhỏ giọng nhắc nhở, “Chúng ta là hạt giống số một bảng A, anh hẳn là người rút thăm đầu tiên, Ngõa Ngõa xin anh tuyệt đối đừng rút phải NSN.”
Thời Lạc nhớ lại giọng gào động đất của Ngõa Ngõa vẫn còn cảm thấy tê da đầu, “Ngõa Ngõa nói với em bây giờ thật sự không còn sợ ai nữa, nói với em, chúng ta không nội chiến, tại tứ kết cậu ấy nhất định phải đụng mặt Thánh Kiếm, lỡ thắng thì năm nay khu thi đấu chúng ta có hai chiến đội cùng vào bán kết, nếu thua, bọn họ đánh một lần BO5 với Thánh Kiếm đã có kinh nghiệm ứng đối, chiến đội bọn họ thương lượng xong cả rồi, bị loại cũng sẽ không về nước, ở lại làm đội phối hợp cùng huấn luyện cho chúng ta, chết cũng phải đưa chúng ta đến chung kết.”
Dư Thúy cúi đầu xem điện thoại, lông mày hơi nhíu.
Sau khi NSN vượt qua vòng bảng, năng lượng ông chủ NSN trong nháy mắt nạp đầy, liên tục nhằm vào Thánh Kiếm, gần như là mang ý khiêu khích, hỏi Thánh Kiếm có muốn hẹn gặp một buổi tại tứ kết không, nhưng rất kỳ lạ, lần này Thánh Kiếm không phản kích không đáp lại, giống như không nhìn thấy, nửa tiếng trước mới khoan thai đến chậm đăng một bài twitter không rõ ý nghĩa, nói rằng đối tượng bọn họ muốn hẹn e rằng là người khác, không phải NSN.
Ảnh đính kèm càng có ý khác hơn, là cánh thiên sứ bị chém đứt một nửa.
Dư Thúy nhíu mày, lẩm bẩm, “…Một năm không gặp, càng ngày chơi càng bẩn.”
Thời Lạc nhìn Dư Thúy, “Anh nói gì?”
“Không có gì.” Dư Thúy nhìn màn hình trực tiếp, “Xem thi đấu.”
Bảng D thi đấu lượt một Thánh Kiếm toàn thắng, đội Thuỵ Điển giành được 2 điểm, đội Nhật Bản 0 điểm, đội Bắc Mỹ 1 điểm, thi đấu vòng bảng lượt 2 ngày hôm nay Thánh Kiếm và Thuỵ Điển đều được 1 điểm, Thánh Kiếm dẫn đầu bảng, đội Thuỵ Điển thứ hai.
Nếu không có gì bất ngờ, đây cũng là thứ tự vào vòng trong.
Điều kiện tiên quyết, là không có gì bất ngờ.
Cái BO1 thứ ba, đội Thuỵ Điển lại giành thêm 1 điểm, hai đội khác trong bảng đã không còn hi vọng.
BO1 thứ tư, đội Bắc Mỹ giành được 1 điểm từ đội Nhật Bản, không liên quan đến đại cục.
BO1 thứ năm, Thánh Kiếm đối chiến với đội Nhật Bản, thi đấu vừa bắt đầu không bao lâu, đôi mắt khép hờ của Thời Lạc chậm rãi mở to.
Vẻ mặt Thời Lạc dần lạnh đi, cười nhẹ nói, “Thánh Kiếm chơi gì thế? Hôm nay thành viên của bọn họ ăn phân để thi đấu hả? Thao tác ngu ngốc này là gì?”
Dư Thúy híp mắt, một lát sau cầm điện thoại lên mở màn hình, ấn vào bài twitter Thánh Kiếm đăng vừa nãy đưa cho Thời Lạc, “Xem đi.”
Twitter Thánh Kiếm đăng là tiếng Anh, không cần Dư Thúy dịch, tự Thời Lạc có thể đọc rõ ràng.
Thánh Kiếm giống như đang đáp lại NSN, nhưng dùng từ uyển chuyển hơn trước kia rất nhiều, không châm chọc khiêu khích hay quái gở, thậm chí còn hơi tiếc nuối, bày tỏ không thể đáp lại sự nhiệt tình của NSN, không thể tham dự cuộc hẹn NSN mong đợi.
Tín hiệu bên trong sân thi đấu không tốt lắm, một lát sau tấm ảnh dưới bài viết mới hiện lên.
Thời Lạc nhìn tấm ảnh cánh chim nhuốm máu bị chém đứt, trong nháy mắt mặt lạnh như băng.
Logo đội Free, chính là cánh chim trên vai.
Ánh mắt Dư Thúy dần tối lại, nhẹ giọng nói, “Thì ra là lao về phía chúng ta.”
“Vậy thì đến đi!” Thời Lạc nhìn bài twitter không rõ ý nghĩa của Thánh Kiếm, nhìn vết máu trên cánh chim ngay lập tức bị chọc giận, “Bọn họ chém ai đó? Có phải đang ám chỉ anh không? Có ý gì? Đang nguyền rủa chiến đội chúng ta?”
“Phắc cả nhà bọn họ! Nếu không phải ông sợ làm bẩn lý lịch chuyên nghiệp của mình, ngày hôm trước đã khống chế điểm nhằm vào bọn họ rồi! Chẳng lẽ ông sợ bọn họ? ! Bọn họ cho rằng ông là hạt giống số một vào vòng trong thì vui lắm à? Ông đây con mẹ nó muốn bắn chết bọn họ lâu rồi đây này!” Thời Lạc lửa giận công tâm, cả giận nói, “Bọn họ nguyền rủa ai chảy máu đó? Còn ý nào khác nữa sao?”
Dư Thúy chưa kịp an ủi Thời Lạc, điện thoại Dư Thúy đột nhiên vang lên, Thần Hỏa gọi điện tới, Thời Lạc không chút nghĩ ngợi trực tiếp ấn mở loa ngoài, giọng oang oang của Thần Hỏa truyền ra, “Tới đây! ! ! Mẹ nó bọn họ còn thật sự cho rằng có thể đè chết chúng ta tại tứ kết?!”
Tiếng cười lạnh của lão Kiều truyền ra, “Thế nào? Chúng ta cảm thấy buồn nôn không thể làm được, còn người ta thì làm rất tiện tay đấy, chiến đội Nhật Bản này chỉ là đội tặng điểm, lượt trước Thánh Kiếm còn đè bọn họ xuống đất đá chơi, mấy ngày không gặp, vừa gặp lại đã bị Nhật Bản cưỡi lên mặt đánh, chơi ai đó? Người anh em này có phải diễn hơi giả quá không?”
Puppy cười nhạo, “Mở mang kiến thức, một năm không gặp, càng ngày càng không thấy giới hạn đâu nữa.”
Chu Hoả đầu bên kia điện thoại còn đang động viên mọi người, “Chưa chắc là đang khống chế điểm mà, ván này còn chưa đánh xong đâu, Thánh Kiếm đánh với đội yếu vốn thích mèo vờn chuột, khó nói, các cậu có thể đừng giống như bị khiêu khích không…”
Thời Lạc cười lạnh, “Là mèo vờn chuột, nhưng bọn họ xem chúng ta thành chuột.”
Thi đấu còn đang tiếp tục.
Thánh Kiếm cũng không diễn quá rõ ràng, người bình thường chỉ cảm thấy ván này Thánh Kiếm đánh giai đoạn đầu hơi buông lỏng, quá vô ý, bị đội Nhật Bản nắm được ưu thế, bây giờ muốn hoà ưu thế hơi khó.
Lừa gạt người chơi bình thường thậm chí lừa gạt cả bình luận viên thi đấu, nhưng bọn họ không lừa được tuyển thủ chuyên nghiệp.
Ngõa Ngõa gửi tin nhắn cho Thời Lạc: [ Anh Thời, đám người này có phải muốn hạng hai vào vòng trong không? Nhắm vào chiến đội hạt giống số một các anh? ]
Thời Lạc không trả lời.
Trận BO1 thứ năm kết thúc rất nhanh, Thánh Kiếm thua chiến đội Nhật Bản, mất đi 1 điểm.
Trận BO1 thứ sáu, Thánh Kiếm đối chiến với đội Thuỵ Điển.
Điểm trước mắt, Thánh Kiếm và chiến đội Thuỵ Điển đều 4 điểm.
Hai chiến đội khác trong bảng D đã mất khả năng được vào vòng trong, ván thi đấu thứ sáu, Thánh Kiếm và đội Thuỵ Điển ai thắng sẽ trở thành hạt giống số một vào vòng trong, đội còn lại trở thành hạt giống số hai.
Chu Hoả không tin Thánh Kiếm vì muốn làm buồn nôn các chiến đội hạt giống số một khác mà thật sự khống chế điểm, còn đang động viên mọi người đừng nổi giận, đặc biệt dặn dò Dư Thúy Thời Lạc đang ở sân thi đấu, không ngừng an ủi, chỉ lo hai người bị Thánh Kiếm chọc giận tí nữa chạm trán rút thăm sẽ bắt đầu xung đột.
Chu Hoả hối hận muốn chết, hận không thể bay đến sân thi đấu, không nhịn được nói, “Bình tĩnh bình tĩnh, tôi thật sự cảm thấy Thánh Kiếm chỉ là bị thất bại một ván, chắc chắn không có ý kia, đặc biệt là cậu, Thời Lạc, chúng ta không chơi động thủ, không được động thủ, cũng không được mắng bọn họ trước máy quay, thậm chí tôi hoài nghi đây là mưu kế của Thánh Kiếm, nếu lúc này cậu nổi lên xung đột với bọn họ, không thoát khỏi bị cấm thi đấu đâu biết chưa? Chúng ta không có một người dự bị nào, nếu cậu bị cấm thi đấu chúng ta mới thất bại thật sự, Thời Lạc? Thời Lạc? Cậu có nghe không?!”
Trong lòng Thời Lạc chỉ còn tấm ảnh cánh chim nhuốm máu kia, sắc mặt giống như kết băng, nghe vậy lạnh lùng nói, “Biết rồi.”
Chu Hoả ôn tồn nói, “Thật đó, tôi cảm thấy là chúng ta suy nghĩ nhiều, đều là tuyển thủ chuyên nghiệp, phải có đạo đức nghề nghiệp, bọn họ thật sự không đến nỗi, tuyệt đối không phải diễn kịch…”
Chu Hoả còn chưa nói hết câu đã bị vả mặt, ván thứ sáu bắt đầu, Tay Đột Kích Thánh Kiếm giống như bị mù, trực tiếp đi lên phía trước, mở màn bị đội Thuỵ Điển lấy đầu người.
Vẻ mặt Dư Thúy như thường, chỉ có ánh mắt dần tối lại, nhàn nhạt nói, “Ừm, đây không phải diễn kịch.”
Chu Hoả nghẹn lời.
Thánh Kiếm cũng không muốn vướng phải phiền phức thi đấu tiêu cực, ngoại trừ mở màn cực phóng khoáng, về sau đều rất có kỹ xảo, thỉnh thoảng còn phản công một phen, tình hình chiến đấu dường như cực kì nôn nóng, bọn họ cứ như muốn thắng vô cùng, chỉ là thao tác này của bọn họ trong mắt Dư Thúy không khác gì cởi truồng mà chạy.
Thi đấu còn chưa kết thúc Dư Thúy đã đứng dậy, hoạt động xoay xoay cổ tay.
Chu Hoả đã sớm bỏ máy Dư Thúy, đổi sang kết nối video với Thời Lạc, kinh hồn bạt vía nhìn Dư Thúy với Thời Lạc trong sân thi đấu, “Có, có cần tôi đưa cho hai cậu bảng điều lệ cấm và nội quy thi đấu không?”
Thời Lạc lạnh lùng nói, “Đã thuộc lòng, không cần anh, cảm ơn.”
Chu Hoả nuốt nước miếng, run cầm cập, “Đừng làm trái quy tắc, cầu xin hai cậu.”
Trận cuối cùng của bảng D kết thúc, chiến đội Thánh Kiếm bất ngờ thua, “tiếc bại” bởi chiến đội Thuỵ Điển, trở thành hạt giống số hai vào vòng trong.
Dư Thúy cầm điện thoại mình lên, làm mới.
Thánh Kiếm lại đăng một bài twitter, gõ một cái icon mỉm cười chào hỏi ba chiến đội hạt giống số một bảng ABC.
Thần Hỏa cũng ở khách sạn lướt twitter, thấy thế tức giận không phát ra được, cả giận nói: “Mẹ nó đây là ý gì?! Nói tôi nghe xem đây không phải khiêu khích thì là gì?!”
Điện thoại Thời Lạc cũng rung không ngừng, Ngõa Ngõa điên cuồng gửi dấu chấm hỏi cho Thời Lạc.
Tất cả thành viên NSN đã tự giác ngộ chịu chết, chỉ còn một bước, quán quân Thánh Kiếm năm nay trở thành chiến đội hạt giống số hai giống NSN, không còn khả năng chạm mặt tại tứ kết.
Cửa phòng nghỉ bị gõ vang lên, nhân viên tới nhắc Dư Thúy có thể đi rút thăm rồi.
Dư Thúy đứng dậy, nhìn Thời Lạc.
Dư Thúy đột nhiên nở nụ cười.
“Vận may của anh luôn không tốt…” Dư Thúy tự lẩm bẩm, vươn tay, “Kéo em đến bên cạnh, có lẽ đã tiêu hao sạch sẽ vận may đời này. Bảo bối, hôn một cái, chia cho anh chút vận may.”
Thời Lạc lẳng lặng nhìn Dư Thúy, hỏi, “Anh muốn vận may gì, mấy chiến đội hạt giống số hai, anh muốn đội nào?”
Dư Thúy nhàn nhạt nói, “Thánh Kiếm.”
Thời Lạc cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên tay Dư Thúy, “Đừng đưa NSN về cho em.”
Dư Thúy ra khỏi phòng nghỉ.
Trong hành lang gặp được Cố Càn, Cố Càn vẫn chưa kịp phản ứng lại, ngơ ngác, “Thánh Kiếm bọn họ…”
“Chuyện không có bằng chứng, đừng nói ra.” Dư Thúy lạnh giọng nhắc nhở, “Người ta vẫn chưa bị lộ, anh đừng gây phiền phức cho mình trước.”
Bôi nhọ phỉ báng những chiến đội khác là làm trái quy tắc, Cố Càn biết rõ, gật đầu không nói gì nữa.
Chờ lúc vào sân, đội trưởng Thánh Kiếm, cũng là đồng đội năm ngoái của Dư Thúy, mỉm cười nhìn Dư Thúy, dùng tiếng Đức cười hỏi: Có sợ hay không?
Dư Thúy không nói một lời, một ánh mắt cũng không thèm cho, bắt đầu rút thăm, bốn chiến đội hạt giống số một được chia thành một nhóm, người chủ trì nhắc nhở đội trưởng chiến đội hạt giống số một bảng A lên rút thăm, cũng là Dư Thúy có thể bắt đầu rồi.
Dư Thúy khẽ vuốt mu bàn tay Thời Lạc hôn, trực tiếp rút ra một trong bốn quả bóng, đưa cho người chủ trì.
Người chủ trì mở quả bóng rút thăm ra___
Thánh Kiếm.
Dư Thúy quay đầu lại nhìn về phía đội trưởng Thánh Kiếm, đôi môi khẽ động.
Chỉ dùng khẩu hình không lên tiếng, nhưng đội trưởng Thánh Kiếm có thể nhìn ra, nụ cười trên mặt hơi cứng lại.
Dư Thúy cũng nói tiếng Đức, cũng hỏi lại như vậy:
Có, sợ, hay, không?
Định hoàn rồi đăng một thể, cơ mà thôi mình thích dừng ở đây cho Gay cấn cơ.
Tự nhiên nửa đêm mình ngang ngược đi post chap mới, sin lối được chưa!