Bạn đang đọc Flame – Fanfic Exo: Chương 23
Chap 23
Tôi gọi taxi cho Chanyeol về KTX, còn mình thì đi dạo cho khuây khỏa. Những lúc thế này sông Hàn là nơi rất lý tưởng.
Sông Hàn là nơi mà các tiểu thuyết gia hay viết về nhất, bởi lẽ ngoài nơi này ra không còn nơi nào thuận lợi hơn để kể hết. Ở bên bờ sông có rất nhiều bạn trẻ đang tụ tập, các đôi yêu nhau cũng không thiếu. Gió lạnh đến run người, nhưng tôi thích nhất cảm giác này. Lúc trước, khi còn là Song Mi lúc mà tôi vẫn là một sinh viên, tôi thường ra bờ sông Hàn thả thuyền giấy. Thuyền giấy của tôi chở rất nhiều thứ, đều là những thứ làm tôi muộn phiền, suy nghĩ, không biết cách giải quyết phù hợp khi ở đây. Ý tôi là mấy cái bọc ni lông gói bánh, lần nào dì rãnh là tôi với dì ra sông Hàn làm party. Cơm no rượu say rồi mà không biết vứt rác ở đâu, tôi đành gửi “muộn phiền” theo dòng nước. Đứng chắp tay cầu nguyện, hy vọng không bị bác bảo vệ túm cổ. Ở đời thường không có gì trọn vẹn, nửa giây sau đó. Tôi bị mời về phòng trực, lập biên bản về việc xả rác bừa bãi!
Tôi ôm tay mình giả bộ sầu muộn như trong phim để khỏi phải lạc lõng. Trong phim thường có mấy cảnh này, nữ chính bánh bèo sầu lo về cơm áo gạo tiền sau đó ngây thơ ra bến sông cầu hà bá giúp đỡ. Ví như là ban cho nhiều tiền để sống sung sướng, hoặc đơn giản là một bữa ăn để lót dạ. Sau đó “vô tình”gặp nam chính đang xốp nhau với bọn côn đồ, một thân một mình đánh không lại bọn kia, ngã lăn ra đất. Tình thế cấp bách nên có hai trường hợp xảy ra. Một là nữ chính bánh bèo bay vào trợ giúp, dùng kungfu của mình giải vây cho nam chính. Hai là la lên cho bọn kia nghe mà bỏ chạy, sau đó đỡ nam chính đem về nhà. Thiệt là kịch bản lúc nào cũng vậy, mô tuýp nhàm đến không chịu được. Theo quán tính tôi cũng nhìn về góc cầu tối, nơi mà tụi đánh nhau vẫn hay tập hợp. Vâng, ngoài mong đợi tôi thực sự gặp bọn đánh nhau.
Đối với một idol điều cần tránh nhất là những vụ bê bối. Bởi lẽ khi khuôn mặt anh dính vào camera của nhà báo dù chỉ là nhìn cũng dám khẳng định anh bị dân chúng ném đá. Tệ hơn là lịch trình đều bị cắt. Biết thế nên tôi cũng không muốn dính vào, chuyện ngày hôm nay đã đủ để tôi điên đầu. Nếu lúc này tôi xen vào chưa biết chừng họp báo ngày mai sẽ là mồ chôn!
Nói thì nói thế, thực ra tôi cũng không thể để người ta chết vậy được! Mạnh dạn lại gần, tôi càng hoảng sợ hơn! Nguyên một đám lanh chanh tầm 5-6 tuổi, nước mũi lòng thòng mà ăn hiếp người ta. Khổ nỗi thằng nhỏ bị ăn hiếp lại không phải là thứ biết nhường nhịn. Nhìn cái mặt hách hách của nó là muốn tát một phát rồi. Đã móm còn làm màu, thằng nhỏ này y hệt Sehun vậy! Cái mặt này mà nói là bị ăn hiếp, miễn cưỡng chấp nhận.
-Mấy đứa, khuya rồi còn ở đây làm gì vậy? Ba mẹ ở nhà lo lắng lắm biết không! –Tôi ra mặt.
Bọn nhỏ chỉ giương mắt nhìn tôi, riêng thằng móm nhìn tôi hét lớn. Phải công nhận sức công phá của nó cỡ đại bác chứ chẳng chơi. Mà thằng này ngộ lắm, bọn loai choai kia không đuổi tôi thì thôi ngược lại nó còn ra sức đuổi tôi nữa.
-Chị kia, chị biết gì mà nói! Đi mau…
Tôi trợn mắt nhìn nó, sau 5 giây im lặng tôi giơ nắm đấm về phía thằng móm hù dọa. Nó cũng trợn mắt nhìn tôi rồi nhìn xung quanh. Tiếp đó 10 phút, tôi một tay cầm túi đá to một tay dắt sáu đứa nhỏ đang khóc ròng sau lưng! Sự là thằng móm nhỏ bị tôi dọa, với người tay không tấc sắt bản tính nguyên thủy sẽ nổi lên, nó chộp mấy cục đá to to phang tới tấp về phía tôi. Không chỉ tôi lãnh đạn mấy đứa phía sau cũng bị ăn đá! Tôi định chuồn lẹ ai ngờ bị đám nhỏ kéo lại, tôi nghĩ là tụi nó bắt tôi chịu trách nhiệm nên mới dẫn chúng nó đi điều trị! Chẳng may chúng nó về nhà, cục u u vẫn chưa hết ba mẹ hỏi lý do lúc đó thấy tôi xuất hiện trên ti vi thế nào cũng chỉ vô màn hình và nói:
-Mụ ta làm thế với con đó, ba mẹ nhờ luật pháp xử lí đi!
Nếu chuyện đó xảy ra thật có mười cái miệng tôi cũng không thể cãi lại được! Mà nói ra cũng mới lạ, thằng hung thủ theo lí lẽ ra không nên đi theo mới phải. Vậy mà lúc tôi dỗ dành rồi nắm tay đứa nhỏ nhất trong đám đầu gấu (tôi còn chưa xác định được ai mới là đầu gấu) đi mua đá chườm thì thằng móm xăm xăm đi lại nắm tay tôi, rồi nắm tay đứa nhỏ. Tôi còn đang chưa hiểu chuyện gì nó đã dùng cái loa cực đại hét với tôi, cái đó vẫn còn chưa đặc sắc câu mà nó nói ra mới là vấn đề
-Không cho bà xã nắm tay thằng khác!
Tôi không ngờ nó còn nhỏ mà đã mơ như vậy, người xinh đẹp như tôi đâu dễ để mơ! Tôi không phải người dễ bỏ qua nên đã xốp lại
-Nhóc à, cưng muốn mơ thì tí chị xinh đẹp mua thuốc ngủ giúp cho!
-Bà xã hỗn láo, dám nói chuyện với ông xã vậy à?
-Ông xã cái đầu cưng, muốn sống tiếp thì im miệng! Chán đời quá chị đây cho xuống sông Hàn làm ông Thủy? Biết chưa? Con nít con nôi…
Thằng móm nghe tôi nói cũng rất biết điều mà im lặng, nhưng tay vẫn nắm chặt tay tôi không chịu buông! Đành để nó nắm, tôi nhìn tụi nhỏ phía sau vẫn đang ôm đầu khóc rống. Thật là tội nghiệp cho tôi, nhây vào làm gì để phiền phức! Cái đầu thật là ngu, ngu như con bò!
Bệnh viện
Tại một phòng bệnh trung cấp, một bóng người cao gầy thấp thoáng nhìn vào trong, khuôn mặt lo lắng đến không thể lo lắng hơn được. Kế bên là một cô gái xinh đẹp đang tựa lưng vào khung cửa, ánh mắt xa xăm. Bầu không khí u ám đến rợn người
-Baekhyun, chị nghĩ cậu và Taeyeon nên kết thúc thôi!
Baekhyun lo lắng nhìn về phía giường bệnh trong phòng Taeyeon đang ngồi đó, ánh mắt ngây dại như một con búp bê. Cậu im lặng không lên tiếng. Tiffany thở một hơi dài, lại nói
-Như thế tốt ọi người, nhất là cậu!
-Chị Tiffany!
-Cậu đang là một ca sĩ nổi tiếng, nếu tiếp tục quen Taeyeon sự nghiệp của cậu chỉ dừng lại ở đây mà thôi! Bao nhiêu fan hâm mộ đã từ bỏ cậu rồi?
-Em không quan tâm!
-Tôi quan tâm
Giọng Taeyeon làm cả hai giật mình, từ lúc nào Taeyeon khập khễnh bước ra, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào Baekhyun. Xoáy sâu vào tâm can, Baekhyun lại gần đỡ Taeyeon nhưng…
Chát
Một cái tát đã giảng thẳng xuống khuôn mặt xinh đẹp của Baekhyun, Teayeon thở hồng hộc, có lẽ cái tát vừa rồi đã lấy hết sức lực của chị ấy. Tiffany thấy thế đưa mắt nhìn Baekhyun vẫn trơ trơ đứng đó, cô quay người tránh mặt một lát
-Tớ đi lấy thuốc, hai người vào trong nói chuyện đi!
-Chúng ta vào trong rồi hãy nói. – Baekhyun đỡ vai tay Taeyeon nhưng chị ấy lại dùng sức hắt tay cậu ra
-Cậu đừng chạm vào tôi! Chúng ta chia tay đi!
-Em…em đang mệt, vào trong nghỉ ngơi đi! Hôm nào lại nói!
-Chị…Taeyeon là chị của Byun Baekhyun! Taeyeon…là…tiền bối của Byun Baekhyun!
Baekhyun đưa mắt nhìn Taeyeon, điều vừa nghe không có sức ảnh hưởng lớn đến cậu, nhưng đây là lần đầu tiên Taeyeon kiên quyết đến như vậy
-Được rồi, chị! Vào trong rồi nói được không?
-Baekhyun, cậu không đủ khả năng bảo vệ tôi! Từ lúc chúng ta công khai hẹn hò, tôi đã mất tất cả! Danh dự, fan hâm mộ, bạn bè, địa vị,… tất cả mọi thứ!
-Taeyeon, không phải lúc trước em nói không quan tâm những việc đó hay sao? Không phải em nói… – Baekhyun đau lòng nói.
-Tôi nhắc lại lần cuối, tôi là chị của cậu! Chúng ta chấm dứt, đường cậu cậu đi, đường tôi tôi đi! Tôi quá mệt mỏi rồi…
-Chấm dứt như vậy sao? Năm năm, chúng ta quen nhau năm năm! Vượt qua dư luận mà sống, chúng ta kết thúc như vậy sao Taeyeon?
Taeyeon mắt ngấn đỏ, cố kiềm những giọt nước chực trào. Đúng vậy, năm năm, năm năm họ vượt qua dư luận, họ cùng nhau tạo ra những kỉ niệm ngọt ngào, cùng nhau chia sẻ muộn phiền, áp lực của công việc. Chưa bao giờ họ có ý định từ bỏ mối tình này, nhưng hôm nay lại khác! Song Mi đã trở về, cô ấy sẽ trả thù, chị không muốn Baehyun phải hứng chịu hậu quả không liên quan tới mình! Không muốn con đường ngôi sao của cậu dừng lại tại đây, cậu còn trẻ, Exo hãy còn trên bậc thang phát triển, vì việc của chị mà ảnh hưởng thật không đáng! Buông tay là cách tốt nhất để cả chị và cậu ấy không mệt mỏi! Vì vậy, chị sẽ lấy hết sự căm ghét của người đời, đổi lại là nụ cười của cậu ấy!
-Cậu về đi, sau này gặp nhau chỉ cần cúi đầu đã đủ lắm rồi! Tôi không muốn cậu ảnh hưởng tới sự nghiệp của tôi sau này! Về đi
Baekhyun cố dò xét trên khuôn mặt Taeyeon, quá bình tĩnh, không một chút giả dối. Có phải chị ấy đã quá mệt mỏi nên mới buông tay trước? Hay tại cậu chưa đủ người lớn để làm chỗ dựa cho chị? Cậu đã cố gắng hết sức để là một thần tượng tốt, một bạn trai mạnh mẽ để xứng đáng với chị! Thậm chí các thành viên trong nhóm cũng không còn thân với cậu nữa, vậy mà bây giờ “Chúng ta chia tay đi”, đơn giản, ngắn gọn lại như một nhát dao đâm vào phổi. Cậu như người bị rơi xuống hố chỉ nắm được nhánh cây yếu ớt, còn chị đứng bên trên lạnh lùng nhìn cậu rồi quay gót bỏ đi! Buông tay, để mình rơi xuống hơn là níu kéo tia sống cuối cùng trong vô vọng. Chết ngay lập tức còn hơn đến lúc kiệt sức mới chết!
-Chị Taeyeon, Baekhyun đã hiểu! Baekhyun đã làm chị Taeyeon mệt mỏi! Lẽ ra Baekhyun không nên quen chị Taeyeon, Baekhyun xin lỗi! Chị đang bệnh nên nghỉ ngơi đi nhé, Baekhyun sẽ cùng Exo đến thăm chị sau! Cảm ơn chị, đã giúp đỡ Baekhyun trong năm năm qua!
Cậu mỉm cười, rồi bước nhanh qua chị để chị không thấy cậu yếu đuối. Kết thúc, là thiên đường hay địa ngục với cả hai?
Cậu rời đi mang theo trái tim đầy vết thương, nhưng vẫn có tình yêu của năm năm qua! Chị ở lại quỵ xuống với nổi đau vô tận! Chia tay không đau như chúng ta tưởng, bởi vì nó đau đến thấu xương tủy nên cơ thể tê liệt đến nỗi không biết được nó đau đến thế nào!
Ngày mai, ánh mặt trời sẽ sưởi ấm nhân gian! Sưởi ấm những con người trong biển tình lạnh lẽo!