Bạn đang đọc Flame – Fanfic Exo: Chương 1
Cửa hàng đa năng “Waiting”.
– Ngọn lửa cháy có phải rất mãnh liệt không hả anh? Vậy anh có thể như ngọn lửa ấy không? Giống như nó, bất chấp mọi thứ, đốt cháy mọi cản trở, để cho hai ta cơ hội…
– Anh xin lỗi, anh không thể cho em hạnh phúc cả đời. Thứ mà anh có thể cho em lúc này chỉ là những khoảnh khắc tươi đẹp của mối tình đầu.
– Xin chào!
Tôi giật mình làm rớt cả kịch bản khi nghe tiếng gọi. Nhặt kịch bản lên trước tôi mới ngẩng đầu chào vị khách ấy. Vị khách này rất lạ, trùm kín từ đầu đến chân, nhưng nhờ chất giọng trầm khàn lại rất trẻ tôi mới biết được giới tính của người này, xem ra cậu ấy khoảng 24-25 tuổi.
– Xin chào quý khách, tôi có thể giúp gì cho quý khách?- Tôi nhoẻn cười chào hỏi, theo thói quen tôi vuốt mái xướt lòa xòa trước mặt
– Tôi cần một bó hoa để tặng sinh nhật bạn của tôi. – Cậu ấy cúi đầu nói.
– Vâng. Quý khách muốn mua hoa gì?
– Gì cũng được ạ.
Tôi nhanh nhẹn lại kệ hoa, chọn bó hồng vàng mà sáng nay dì tôi mới nhận, nhưng loáy hoáy một lúc lâu tôi vẫn không thể bó chúng gọn gàng. Chàng trai đứng đó chờ hoa có vẻ sốt sắng, ngoáy đầu nhìn vào bó hoa đang bị tôi bó đến tả tơi. Sau mười phút tôi cật lực cố gắng bó hoa và cảm thấy cắn rứt với cậu ấy nhưng vẫn bó hoa mà tôi trang trí vẫn không ra gì, liếc nhanh về phía trước, tôi với tay chộp lấy chậu xương rồng bên cạnh, hí hửng đem chậu xương rồng đặt lên quầy. Tôi cười lấy lệ.
– Xin lỗi đã để quý khách chờ lâu. Đây là loại xương rồng hiếm, rất phù hợp với mọi người nhận, lại rất dễ chăm sóc. Quý khách nghĩ sao?- tôi cố dò xét suy nghĩ của cậu ấy với đôi mắt dưới cái kính râm nhưng rất tiếc tôi chỉ thấy hai tròng kính màu đen, khéo léo tôi đẩy chậu xương rồng về phía trước.
– Vâng, cảm ơn cô. Cô có thể cho tôi một tấm thiệp nhỏ không?- Cậu ta mỉm cười, nhẹ giọng nói.
Tôi có phần lúng túng với nụ cười kia, lục lọi trong ngăn tủ một lúc lâu tôi mới đem ra một sấp giấy nhỏ màu tím. Tôi lại mỉm cười:
– Của quý khách đây.
– Cô có thể viết giúp tôi được không, tay tôi đang bị thương- Cậu ấy khẽ cong môi, khó xử nhìn tôi rồi đưa tay phải đang bị bó bột lên bàn.
Tôi đành phải chấp nhận.
– Viết gì đây ạ? – Tôi hỏi
Cậu ấy chu mỏ suy nghĩ rồi cười nói
-“ Byun BaekHuyn, mình biết cậu thích mình, nhưng hiện mình đang bị thương nên ngày sinh nhật của cậu mình không thể giao mình cho cậu được. Vậy nên, cậu hãy chăm sóc chậu xương rồng này thật tốt, chờ ngày mình hồi phục sẽ tự giác đến tìm cậu.
Kí tên: Park ChanYeol”
Tôi cười thầm, mặc dù tôi rất tò mò về chuyện “giao mình” của cậu ấy nhưng với cương vị là một nhân viên, tôi không thể xen quá nhiều vào đời tư của khách hàng.
Tôi đặt viết xuống bàn, nâng cả hai tay giao tấm card nhỏ cho cậu ấy. Cậu ta cũng rất lịch sự mà nhận bằng hai tay mặc dù tay cậu ấy đang bị thương.
– Bao nhiêu tiền vậy ạ?
– 3000 won thưa quý khách!
Cậu ấy khẽ gật đầu, rút trong ví ra 5000 won. Tôi nhanh nhẹn thối lại tiền dư, rồi nhẹ cúi đầu. Cậu ta cảm ơn tôi rồi bỏ đi. Tôi cũng không chú ý nhiều với vị khách này cho lắm, cầm kịch bản tôi tiếp tục luyện tập.
Tôi là người Việt Nam nguyên gốc, tôi rất thích diễn xuất nhưng chuyên ngành tôi đang học lại nghiêng về thiết kế. Các bạn thấy lạ đúng không?! Thật ra là thế này, gia đình tôi luôn ngăn cản tôi vào showbiz và luôn bắt tôi phải học thiết kế, tôi cũng lực bất tòng tâm nên tạm gác ước mơ sang một bên. Nhưng tôi vẫn luôn âm thầm tham gia những buổi casting phim. Một lần mẹ tôi vô tình phát hiện con gái bà – là tôi – xuất hiện trong bộ phim bạo lực học đường ngắn, với vai diễn quần chúng, ngay sau đó bà bắt tôi tu dưỡng một khóa học tiếng Hàn. Cuối cùng, tôi bị tống cổ sang nhà dì ở Hàn Quốc và thi vào Đại học Seoul với khoa thiết kế. Một điều không thể thiếu chính là nghiêm cấm mọi hoạt động “diễn xuất” của tôi.
Nhưng mẹ tôi cũng không thể ngờ, dì và tôi rất giống nhau. Từ nhỏ đều mê đóng phim nhưng đều bị gia đình bác bỏ ước mơ. Dì cũng như tôi, vẫn đi học ngành mà ông bà ngoại yêu cầu . Sau đó dì di cư sang Hàn Quốc, mở một cửa hàng đa năng nhỏ ở trung tâm thành phố và tiếp tục theo đuổi ước mơ. Còn ngành mà dì theo học lúc trước, bây giờ cũng chỉ là tấm bằng để chưng trong nhà.
Dì tôi hiện tại đã thực hiện được ước mơ của mình, dì đã có một chỗ đứng ổn định trong giới showbiz Hàn Quốc. Mặc dù dì không nổi tiếng, nhưng dì vẫn được mọi người trong giới giải trí biết đến với danh hiệu “cô gái kiên cường đến từ Việt Nam”, dù sao ước mơ của dì đã trở thành hiện thực thì còn gì hạnh phúc hơn cơ chứ!
Dì biết tôi cũng thích làm diễn viên, nên lúc nào có vai diễn cần casting dì đều xin kịch bản cho tôi trước hết, dù là chưa bao giờ tôi được lựa chọn cho vai diễn ấy. Nhưng tôi cũng rất vui, vì tôi có thể diễn thỏa thích, mặc kệ có được chọn hay không tôi cũng đều hạnh phúc.
Tôi đang mải mê đọc kịch bản thì nghe tiếng báo tin nhắn. Là tin của dì gửi đến nhắc tôi đến buổi casting đúng giờ, còn nhắc tôi phải khóa cửa cửa hàng thật kĩ nữa, dì tôi quả thực chu đáo. Tôi đang rất hào hứng và chờ đợi. Hi vọng buổi casting thành công, có được chọn hay không còn phải do cái duyên của tôi với nó nữa.
End chap