First Comes Marriage

Chương 18


Đọc truyện First Comes Marriage – Chương 18

Sau khi cho người hầu của mình đi nghỉ, Elliott đứng trong phòng ngủ của anh hồi lâu, nhìn ra bóng đêm bên ngoài cửa sổ. Những ngón tay gõ nhẹ lên bệ cửa. Một người gác đêm đang đi vòng qua góc tòa nhà, chiếc đèn xách dập dờn theo bước chân. Rồi anh ta băng qua chỗ khác và một lần nữa chỉ còn lại bóng tối.

Elliott tự hỏi sự việc vừa qua có phải là cố ý. Nó chỉ là một kiểu hành động Con sẽ thực hiện. Nó là một kiểu trò chơi họ có thể đồng lõa từ ngày xửa ngày xưa, trong suốt thời trai trẻ vô trách nhiệm của Elliott. Sau đó họ sẽ tìm thấy niềm thích thú vô bờ từ khoảnh khắc bối rối của nạn nhân của họ. Dù cho anh không thể nhớ có bất cứ lúc nào họ chủ đích ác tâm, phương hại một người vô tội có thể bị tổn thương nghiêm trọng.

Vanessa có bị tổn thương không? Anh nghi ngờ rằng có thể.

Nhưng làm thế nào Con có thể biết được, rằng họ sẽ ở nhà hát tối nay? Đến bản thân Elliott còn không biết trước khi đưa ra lời gợi ý bốc đồng vào cuối chuyến đi chơi buổi sáng.

Nhưng tất nhiên là Con không nắm chắc. Tuy nhiên anh ta có thể đưa ra hàng loạt phán đoán theo kinh nghiệm, về những địa điểm Elliott và Vanessa có thể xuất hiện vào khoảng tuần tới hoặc hơn. Chắc chắn việc họ đang ở London chẳng có gì là bí mật. Nếu họ không đến nhà hát tối nay, thì sớm muộn gì họ cũng sẽ có mặt ở buổi họp mặt này.

Đúng, đó là một sự chủ đích. Tất nhiên là thế. Không còn nghi ngờ gì nữa.

Nhưng sự tham gia của Anna Bromley-Hayes cũng là chủ đích sao? Đó mới là ý đồ chính.

Nhưng nếu không phải, tại sao cô lại đến trong giờ nghỉ giải lao để gặp gỡ những người đi cùng anh và để được giới thiệu với vợ anh? Nếu không phải là cố ý, sao cô không lảng tránh một cuộc chạm trán đầy lúng túng như thế?

Đúng, đó là một sự cố ý. Anh trông chờ những gì tốt đẹp hơn ở cô nhưng không có quyền yêu cầu điều đó. Chắc chắn anh đã làm tổn thương cô. Anh đã coi nhẹ những cảm xúc của cô và giới thiệu cô với tâm thế của việc đã rồi mà không báo trước.

Và lạy Chúa, điều này có phải là do ảnh hưởng của Vanessa, cái xu hướng mới mẻ này của anh khi cứ phân tích tất cả mọi thứ, cứ băn khoăn về những cảm xúc của người khác.

Dù sao đi nữa, vợ anh và tình nhân cũ của anh đã không chỉ mặt đối mặt mà còn được giới thiệu với nhau. Đó là một khoảnh khắc cực kỳ ngượng ngập với anh và không nghi ngờ gì là sự hấp dẫn tương đương như thế với số người bàng quan đứng xem.

Con đã dự tính trước tất cả. Và Anna cũng vậy.

Dường như ham muốn trả thù đối với Anna còn quan trọng hơn sự ý nhị tinh tế của tự trọng cá nhân.

Cô đã trang điểm cho mình trông đáng yêu nhất và mê hồn nhất. Và Con đã khoác vẻ quyến rũ nhất và giả tạo nhất của mình – cả hai khía cạnh ấy trong tính cách của anh ta đều rất quen thuộc với Elliott. Mặc dù trong suốt thời tuổi trẻ của mình anh chưa bao giờ nghĩ rằng có ngày mình sẽ trở thành một trong những nạn nhân của Con.

Chắc là Vanessa đang đợi anh, anh đột nhiên nghĩ, tâm trí quay về với hiện tại. Có lẽ anh đang làm cô thao thức. Nếu anh không định đến với cô đêm nay, đáng lẽ anh phải nói với cô điều đó.

Vậy anh thực sự sẽ không tới chỗ cô ư?

Quả thật anh thích ngày hôm nay – buổi sáng và buổi tối – cho đến giây phút cậu Merton kêu mọi người chú ý tới sự hiện diện của Con trong lô đối diện và Elliott nhìn sang và thấy không chỉ mình Con, mà cả Anna cũng bên cạnh anh ta. Mắt anh gặp mắt cô, và anh đọc thấy vẻ thách thức trong đó bất kể khoảng cách giữa hai người.

Anh đã ở trong tâm trạng vui vẻ cho đến lúc đó. Vì lí do kì cục nào đấy mà anh thích sự đồng hành của vợ mình. Có một sự lôi cuốn không thể cắt nghĩa nổi ở cô.

Những ngón tay của anh gõ mạnh hơn vào bệ cửa trong một lúc.

Anh rời khỏi cửa sổ và chậm rãi đi qua phòng thay đồ của mình, giữ cánh cửa mở hé để ánh sáng từ cây nến rọi vào trong.

Điều anh phải làm là bước đi kiên quyết vào phòng Vanessa và nói cho cô nghe điều cô muốn biết. Cô muốn anh đưa ra một lí do chính đáng cho mối hiềm khích giữa anh và Con, một lí do chính đáng để cô tránh xa anh ta. Anh nên đưa luôn nó cho cô. Con là một tên trộm và là kẻ dâm đãng. Anh ta đã lấy cắp của chính em trai mình, người đã tin tưởng anh ta hoàn toàn nhưng không có khả năng về đầu óc để biết rằng lòng tin của mình đã bị lợi dụng. Và anh ta đã dan díu với gia nhân trong nhà và những phụ nữ khác trong vùng, điều mà không một người đàn ông đứng đắn nào làm.

Nhưng anh biết nói với Vanessa như thế nào, không hơn gì khả năng anh có thể nói cho mẹ hoặc các chị em gái của anh – cho dù thỉnh thoảng anh đã tự lập luận rằng họ phải biết vì lợi ích của chính họ? Làm sao anh có thể phản bội danh dự của mình với tư cách người bảo trợ cho Jonathan? Làm sao anh có thể phá vỡ sự cẩn mật của một niềm tin như thế? Hơn nữa, anh không có một bằng chứng cụ thể nào. Con đã không phủ nhận những lời buộc tội, nhưng cũng chẳng thừa nhận chúng. Anh ta chỉ nhướng một bên chân mày và cười toe toét khi Elliott đối đầu với anh ta, và mời anh xéo đi với quỷ cho rồi.

Làm sao một người có thể bôi nhọ tên tuổi người khác khi chỉ có duy nhất sự nghi ngờ, bất kể người ta có chắc chắn tới mức nào về nguồn gốc của những nghi ngờ đó?

Mẹ kiếp, vẫn thật là khó khăn khi phải chấp nhận rằng Con có thể đê tiện tới mức ấy. Anh ta luôn luôn bị phê phán vì bất cứ trò láu cá và ngớ ngẩn và quỷ quái nào – nhưng Elliott cũng đã như vậy cho mãi tới thời gian gần đây. Nhưng anh chưa bao giờ là một kẻ vô lại.

Và thật khó khăn để chấp nhận rằng Con có thể căm ghét anh dữ dội – và rằng anh ta có thể sẵn sàng liều mạng làm tổn thương Vanessa để chứng tỏ sự căm ghét đó.

Anh mở cánh cửa dẫn vào phòng thay đồ của vợ mình. Cửa phòng ngủ của cô khép hờ, một việc cô đã làm mỗi đêm từ khi yêu cầu anh phải gõ những cánh cửa đóng chặt. Ánh sáng rực rỡ của ngọn nến hắt ra từ trong đó.

Anh đến đứng trước ngưỡng cửa, nhớ lại một lần mình đã làm thế mà không được mời. Nhưng lần này, cô đang ngủ trên giường.

Anh băng qua phòng và đứng bên giường ngắm nhìn cô. Mái tóc ngắn của cô rối tung và xõa rộng trên gối. Đôi môi cô hơi hé mở. Trong ánh sáng từ cây nến đơn độc đôi má cô ửng hồng.

Trông cô thật mong manh, như một nàng thiếu nữ. Hai bầu ngực chỉ khẽ nâng tấm chăn được kéo phủ lên chúng một chút ít. Hai cánh tay và bàn tay thanh mảnh.

Trong một lúc vô ý anh nghĩ đến Anna và đưa ra một loạt sự tương phản. Nhưng lạ thay chúng không phải là những ý nghĩ mà anh phải vận dụng bất cứ nỗ lực nào để dập tắt.

Có một đôi điều ở Vanessa. Cô không đẹp. Cô thậm chí còn không xinh xắn. Cô không ưa nhìn. Nhưng có một điểm gì đó…cô không khêu gợi. Nếu có từ nào trái nghĩa với từ đó – anh chẳng nghĩ ra từ nào vào lúc ấy – thì nó sẽ đúng với cô. Ở cô chẳng có gì có thể gọi là hấp dẫn về tình dục cả.

Vậy mà không biết vì sao nó vẫn hiển hiện.

Anh đã ham muốn cô gần như liên tục trong suốt cái giai đoạn mà cô gọi là tuần trăng mật kia – cái từ thấy ghê! Anh đã ham muốn cô mọi đêm kể từ đó mặc dù anh đã biến những lần gần gũi ngắn ngủi của họ thành việc giao dịch bởi vì…

Chà, chính xác là vì sao! Vì cô vẫn còn yêu người chồng quá cố và anh cảm thấy bị xem thường? Tổn thương? Không, chắc chắn không phải như thế. Bởi vì anh muốn trừng phạt cô, để làm cho cô cảm thấy rằng cô chỉ có một chức năng duy nhất trong cuộc sống của anh.

Anh thực sự nhỏ nhen đến thế sao? Nó là một ý nghĩ không dễ chịu gì.

Lúc này anh lại ham muốn cô. Thực ra anh đã ở trong tinh trạng đó cả ngày hôm nay – ngay từ lúc cô đột ngột xuất hiện nơi ngưỡng cửa văn phòng của George trước giờ điểm tâm.

Còn về phần cô thì sao?


Anh chạm hai đốt ngón tay lên má cô và miết chúng nhẹ nhàng qua gò má.

Cô mở mắt và nhìn anh vẻ ngái ngủ – và mỉm cười.

Nhất định đó là một điểm ở ngoại hình của cô, anh quyết định. Anh chưa từng biết một ai có đôi mắt như biết cười hầu như liên tục với vẻ thành thực của…thế nào nhỉ? Sự ấm áp? Yêu đời? Cả hai?

Cô có vui khi thấy anh không? Khi mà cách hành xử của anh đối với cô trong phòng ngủ mấy đêm vừa qua chẳng khác sự lăng mạ là mấy?

“Em không ngủ, em chỉ cho mắt mình nghỉ ngơi thôi,” cô nói, và cười.

Và đó cũng là do tiếng cười của cô nữa. Chân thực, ấm áp. Rất dễ lây.

Có một số người dường như đã vui vẻ ngay từ lúc mới sinh. Vanessa là một trong số đó. Và cô là vợ anh.

Anh tháo thắt lưng áo choàng của mình và nhún vai thoát khỏi nó. Anh mặc một chiếc áo ngủ bên trong, trang phục mà anh đã mặc hàng đêm từ khi bắt gặp cô khóc nức nở buổi chiều hôm đó ở Finchley. Anh cởi nốt nó ra và ném xuống sàn nhà trong lúc cô nhìn anh.

Anh nằm xuống bên cạnh cô, một cánh tay đặt ngang mắt. Trên đời này có tồn tại thứ gì đó như một cuộc hôn nhân tốt đẹp không? Anh tự hỏi. Có thể nào không? Thứ mà chẳng ai trong giới quý tộc từng mong chờ, dù sao chăng nữa cũng không phải nếu chúa trời đánh đồng nó với hạnh phúc. Hôn nhân là một giao kèo về mặt xã hội và thường là một giao kèo kinh tế nữa. Người ta tìm kiếm khoái cảm xác thịt và sự thỏa mãn đam mê ở nơi khác – nếu người ta cần chúng.

Hiển nhiên là cha anh đã làm thế. Và ông nội của anh nữa.

Cô đang nằm nghiêng người, anh cảm thấy vậy, và nhìn anh. Tối nay anh đã để nến cháy.

“Elliott,” cô dịu dàng nói, “Hôm nay là một ngày kì diệu. Là một ngày em sẽ nhớ rất lâu. Hãy nói với em đó không phải một ngày chán ngắt đối với ngài đi.”

Anh bỏ tay xuống và quay đầu nhìn cô.

“Em nghĩ tôi không đủ khả năng thấy thích thú ư?” anh hỏi cô.

“Không,” cô nói. “Nhưng em tự hỏi liệu ngài có khả năng thấy hứng thú với em không. Em chẳng hề đáng yêu hay tinh tế hay -“

“Chưa có người nào khen em đáng yêu sao?” Anh hỏi cô trước khi cô có thể nghĩ ra một từ thấp kém khác để gán cho mình.

Cô im lặng một lúc.

“Có ngài,” cô nói, “ở bữa tiệc Valentine.” Cô cười. “Và rồi ngài bổ sung thêm là mọi cô gái khác ở đó cũng vậy, không trừ một ai.”

“Em có yêu mùa xuân không?” anh hỏi cô. “Em có nghĩ nó chất chứa cả một thế giới tươi đẹp mà ta không tìm thấy được trong bất cứ mùa nào không?”

“Có,” cô nói. “Nó là mùa em yêu thích nhất.”

“Tôi đã gọi em là một mảnh trời xuân trong tối nay,” anh nói. “Tôi đã nói thật đấy.”

“Oh,” cô thở ra. “Nghe dễ thương làm sao. Nhưng ngài không cần phải nói những điều như vậy với em. Ngài là chồng em mà.”

“Vậy em kiên quyết coi mình là một kẻ xấu xí hả?” anh hỏi. “Đã có ai gọi em như vậy chưa, Vanessa?”

Cô lại suy nghĩ một lúc.

“Không,” cô nói. “Trong thế giới của em không có một ai quá nhẫn tâm cả. Nhưng cha em hay nói với em rằng ông buộc phải gọi em là Jane vì em là cô bé Jane thô kệch của ông.”

“Với tất cả lòng kính trọng xứng đáng đối với đức cha Huxtable quá cố,” anh nói, “tôi tin rằng ông phải bị treo cổ, moi ruột, và phanh thây.”

“Oh, Elliott,” mắt cô mở to. “Ngài nói những điều thật kinh khủng.”

“Nếu tôi vẫn chưa lập gia đình,” anh nói, “và phải lựa chọn giữa em và chị gái em chỉ dựa vào ngoại hình, tôi sẽ chọn em.”

Đô mắt cô lại tràn ngập nét cười, và đôi môi cong lên thành một nụ cười.

“Ngài quả là chàng hiệp sĩ ga lăng của em,” cô nói. “Cám ơn ngài.”

“Vậy tôi không còn là một tổ hợp của lạnh lùng và cáu kỉnh nữa chứ?” anh hỏi cô.

Nụ cười càng tươi hơn.

“Như tất cả mọi người,” cô nói, “ngài là một sự pha trộn chóng mặt của nhiều thứ và ngài đừng quá để tâm đến lời nói của em khi em bảo ngài chỉ có một hoặc hai hoặc cùng lắm là ba đặc điểm. Em dám chắc ngài có đến một nghìn phẩm chất và em sẽ khám phá được khoảng một trăm trong số đó trong suốt cuộc hôn nhân của chúng ta. Nhưng không phải tất cả. Chúng ta chẳng bao giờ có thể biết tường tận về người khác.”

“Chúng ta có thể biết hết được bản thân mình không?” anh hỏi.

“Không,” cô nói. “Thậm chí chúng ta còn luôn ngạc nhiên bởi chính mình nữa. Nhưng cuộc sống chẳng phải là buồn tẻ sao nếu lúc nào ta cũng dự đoán được tất cả? Làm thế nào để chúng ta tiếp tục học hỏi và trưởng thành và thích nghi với những hoàn cảnh mới của cuộc sống?”

“Hai ta lại đang triết lí đấy à?”anh hỏi cô.


“Nếu ngài cứ đặt câu hỏi,” cô nói, “hẳn là ngài mong em trả lời chúng chứ.”

“Em biết cách cải tạo tôi theo chiều hướng tốt hơn,” anh nói.

“Em ư?” Cô ngờ nghệch nhìn anh.

“Em sẽ nghĩ ra vài cách, em có tài sáng tạo vô tận mà.” Anh trích dẫn câu nói cho cô nghe, y như cô đã nói chúng ở nhà hát lúc trước.

“Oh,” cô bật cười. “Em thực sự nói những điều đó sao?”

“Trong lúc em đang nằm đây thế này,” anh nói, “không ngủ mà chỉ nhắm mắt để đấy, có phải em đang suy nghĩ? Em đang sáng tạo?”

Cô cười khẽ.

“Nếu không phải,” anh nói, “tôi tin là mình phải chịu số phận bi đát là phải lạnh lùng và cáu kỉnh cho đến hết đêm. Tôi sẽ nằm đây và xem liệu mình có ngủ được không.”

Anh nhắm mắt lại.

Anh nghe thấy tiếng cười dịu dàng của cô một lần nữa, và rồi là sự yên tĩnh – cho đến khi anh cảm thấy mặt đệm rung rinh và nghe thấy những tiếng sột soạt không thể nhầm lẫn của áo ngủ đang được cởi ra. Cô đã mặc nó trong những đêm trước, cũng như anh đã mặc áo ngủ của mình.

Anh bị khuấy động ngay lập tức. Anh nằm im vờ ngủ.

Sau đó một lúc anh cảm thấy bàn tay cô đặt lên ngực mình, những ngón tay vẽ thành vòng tròn và vuốt ve, đi lên vai anh, xuống tới rốn anh.

Nhưng dùng một bàn tay không khiến cô thỏa mãn. Cô quỳ lên bên cạnh anh và cúi xuống anh, sử dụng cả hai tay để vuốt ve anh rồi đến cả những móng tay và đôi môi và hơi thở và răng cô nữa.

Anh giữ cho mắt nhắm nghiền và tập trung vào điều hòa nhịp thở. Xét cho cùng thì kỹ năng của cô thật phi thường.

Cô thổi một luồng hơi ấm vào tai anh trước khi liếm vào sau dái tai và rồi kéo nó vào trong miệng mình và mút và cắn nhẹ lên nó.

Hai bàn tay cô ôm quanh cái vật dựng đứng của anh và xoay tròn cho đến khi chúng chạm vào anh, nhẹ như lông tơ, và vuốt ve anh và khép lại quanh anh. Bề mặt ngón tay cái của cô miết nhẹ lên phần đỉnh của nó.

Phải huy động tất cả sức mạnh anh mới giữ cho mình nằm yên được.

Cô thật tuyệt diệu. Cô là phép màu thuần khiết.

Rồi cô ngồi dạng chân lên người anh, hai đùi cô ôm lấy hông anh, hai bầu vú cọ vào ngực anh, những ngón tay đan vào nhau trong tóc anh, miệng cô hôn lên mắt, thái dương, hai má anh, cho đến khi tìm đến môi anh.

Anh mở mắt lần đầu tiên.

Đôi mắt cô long lanh đầy nước mắt.

“Elliott,” cô thì thầm, lưỡi cô liếm lên đôi môi anh rồi trượt vào bên trong. “Elliott.”

Anh giữ lấy hông cô, tìm thấy lối vào của cô, và kéo mạnh cô xuống bên trên anh cùng với lúc cô ép xuống.

Cô hét lên, một âm thanh cao vút, nức nở, và nó kéo theo một sự điên cuồng nóng bỏng của những cú đâm và ấn xuống khiến cả hai người lên tới đỉnh đam mê trước khi có thời gian điều chỉnh bất cứ nhịp điệu nào.

Cô đang khóc, anh nhận ra khi thân thể anh đã thôi không co giật và tim anh đang đập như sấm bên tai anh. Cô đang khóc thổn thức trên vai anh, hai đầu gối cô vẫn kẹp hai bên eo anh, hai bàn tay cô vẫn vùi trong tóc anh.

Ban đầu anh cảnh giác, thậm chí cả tức giận. Vì lẽ dĩ nhiên cô đã làm tình với anh – ở một mức độ nào đó – giống như cô đã làm tình với người chồng đầu tiên, người mà sự yếu đuối kiệt quệ đã làm anh ta gần như không có khả năng thực hiện. Cô đã tự luyện tập những kĩ năng tuyệt diệu đó vì lợi ich của một người đàn ông hấp hối, người mà cô đã yêu mến.

Trừ một điều là cô không yêu anhh ta. Cô không ham muốn anh ta. Cô thỏa mãn anh ta bởi vì cô yêu mến anh ta.

Anh bắt đầu hiểu được đôi điều về sự khác biệt mỏng manh của ý nghĩa kia.

Hẳn sẽ hạnh phúc đến vô bờ khi được yêu bởi Vanessa Wallace, nữ tử tước Lyngate.

Vợ của anh.

Anh không tức giận nữa. Vì anh đã nhận ra những giọt nước mắt ấy rơi xuống vì điều gì – sung sướng vì tất cả những hành động cô đã đặt vào khúc dạo đầu được đền ơn bởi những khoái cảm của sự kết hợp đủ đầy giữa cho và nhận. Và nếu có một sự đau buồn nào đó dành cho người chồng không thể tận hưởng sự trọn vẹn của điều mà cô đã làm cho anh ta, thì sẽ là nhỏ nhen khi cảm thấy bị xúc phạm.

Hedley Dew, tên khốn tội nghiệp, đã chết rồi.

Elliott Wallace thì chưa.

Anh dùng chân móc chiếc chăn và kéo nó đắp cho cả hai. Anh lau nước mắt cho cô bằng một góc của nó.

“Elliott,” cô nói, “tha thứ cho em. Xin hãy tha thứ cho em. Nó không phải như ngài nghĩ đâu.”


“Tôi biết,” anh nói.

“Ngài…ôi, ngài thật tuyệt đẹp.”

Tuyệt đẹp? Ồ.

Anh nâng đầu cô lên khỏi vai mình và ôm lấy gương mặt cô bằng cả hai tay. Cô sụt sịt và mỉm cười.

“Trông em xấu như quỷ ấy,” cô nói.

“Vanessa,” anh nói, “tôi muốn em hãy lắng nghe tôi. Và tôi yêu cầu em phải tin tôi. Tôi sẽ đưa ra một mệnh lệnh, thực ra là thế, một mệnh lệnh em phải tuân theo. Em rất xinh đẹp. Không bao giờ em được nghi ngờ chuyện đó dù chỉ một lần.”

“Oh, Elliott,” cô nói, lại thút thít. “Ngài thật là tốt quá. Nhưng thực sự ngài không cần phải -“

Anh đặt một ngón tay cái lên đôi môi cô.

“Cần có người nói cho em sự thật,” anh nói, “và tốt nhất đó nên là chồng em. Em quá rụt rè với nhan sắc của mình. Em đã giấu chúng với tất cả ngoại trừ những người có thời gian được sưởi ấm trong nụ cười của em và nhìn sâu vào mắt em. Bất cứ ai dành ra thời gian sẽ sớm khám phá ra bí mật của em. Em đẹp lắm.”

Chúa ơi, tất cả những câu này đến từ đâu vậy? Anh thậm chí còn không tin nổi chúng, đúng không?

Đôi mắt cô lại chan chứa nước.

“Ngài là người đàn ông tốt bụng,” cô nói. “Cho đến lúc này em vẫn chưa bao giờ nghi ngờ điều đó. Ngài có thể lạnh lùng và ngài có thể có thể tức giận và ngài có thể tử tế. Ngài là một con người phức tạp. Em rất lấy làm vui mừng.”

“Và tuyệt đẹp nữa chứ?” anh nói.

Cô cười và bị nấc.

“Vâng, cả điều đó nữa.”

Anh ngả đầu cô lên vai mình lần nữa và rồi duỗi thẳng đôi chân cô dọc theo người anh. Anh cầm mép chăn và phủ kín lên họ cho ấm áp hơn.

Cô buông ra một hơi thở dài giống như sự mãn nguyện.

“Em đã nghĩ đêm nay ngài sẽ không đến,” cô nói. “Em đã ngủ quên trong nỗi lo lắng cho ngày mai.”

Ngày mai? À, phải, lễ diện kiến của cô trước nữ hoàng. Một trong những ngày quan trọng nhất của đời cô. Và rồi đến vũ hội đáng sợ vào buổi tối nữa.

“Tất cả sẽ ổn thôi,” anh trấn an cô. “Và tôi lại nghĩ là em đang cho mắt mình nghỉ ngơi.”

“Mmm,” cô nói. “Em mệt quá.”

Cô ngáp thật to và gần như ngủ thiếp đi ngay lập tức.

Họ vẫn còn ở trong nhau.

Cô gần như chẳng nặng là bao. Nhưng cô thật ấm áp và có mùi dễ chịu của xà phòng và nữ tính.

Xinh đẹp ư?

Cô có xinh đẹp không?

Anh nhắm mắt và cố phác họa hình ảnh cô khi anh nhìn thấy cô lần đầu tiên, đang đứng cùng cô bạn ở bữa tiệc Valentine, trong chiếc áo dài kì dị màu oải hương.

Xinh đẹp ư?

Nhưng rồi anh nhớ rằng ngay khi anh dẫn cô vào điệu nhảy và âm nhạc nổi lên, cô đã mỉm cười và sáng ngời lên với niềm hạnh phúc. Và khi anh đưa ra một câu đùa đáng tiếc về các cô gái khác, cũng như cô, đều đẹp đến lóa mắt, cô đã ngả đầu ra sau và bật cười, không hề thất vọng vì lời khen đó không chỉ áp dụng với mỗi mình cô.

Và giờ cô nằm khỏa thân và thư giãn và thiếp ngủ trong vòng tay anh.

Xinh đẹp?

Chắc chắn ở cô có một điều gì đó.

Anh theo cô chìm vào giấc ngủ.

Vì cô là một quý cô đã có chồng và không phải một thiếu nữ trẻ lần đầu tiên ra mắt, nên Vanessa không bắt buộc phải mặc màu trắng. Đó cũng là một điều hay. Trông cô xấu kinh người trừ khi có vài màu sắc trên trang phục của cô.

Chiếc váy sa tanh của cô, buông rủ một cách tự nhiên từ vòng eo và xếp nếp trên những vành váy rộng, mang màu xanh nhạt dịu mát. Chiếc yếm che ngực cũng vậy, nhưng nó lấp lánh với ánh sáng phản chiếu vì thêu kín những sợi chỉ bạc. Chiếc áo ôm sát bằng đăng ten mặc bên ngoài yếm và chân váy phủ sang hai bên nhưng tách ra ở giữa để lộ ra lớp váy thứ hai, mang màu xanh thẫm hơn một chút, cũng như đuôi váy dài và những nếp áo buông xuống đằng sau cô từ dải băng thêu chỉ bạc cô quấn quanh đầu. Những chiếc lông vũ màu xanh nhạt và trắng bạc rung rinh trên đầu cô. Đôi găng tay màu bạc cao đến quá khuỷu tay.

“Ôi trời,” cô thốt lên, nhìn mình trong chiếc gương treo tường trong phòng thay đồ của mình khi cô hầu của cô hoàn thành công việc, “mình thực sự xinh đẹp. Elliott nói có phần đúng.”

Cô cười phá lên phấn khích vì cô thực sự nghĩ mình đã đề cao bản thân quá đáng. Cô phải tranh thủ ăn mặc như thế này thường xuyên. Cô nên ra đời sớm hơn độ năm mươi năm mới phải. Trừ một điều là cô có thể làm bà của Elliott được, và cô sẽ ghét chuyện đó.

“Dĩ nhiên là chị đẹp rồi,” Katherine kêu lên, bước tới ôm lấy chị gái, nhưng cô làm thế thật rón rén vì sợ sẽ làm hỏng thứ bộ phận nào đó. “Em chẳng quan tâm có bao nhiêu người cười giễu sự bắt buộc phải mặc những kiểu thời trang lỗi mốt thế này để vừa lòng nữ hoàng. Em nghĩ chúng rất lộng lẫy. Ước gì chúng ta vẫn được mặc chúng hàng ngày nhỉ.”

“Đó đúng là điều chị đang nghĩ,” Vanessa nói.

Nhưng Margaret đã nghe thấy điều gì đó trong câu nói lúc trước của cô.

“Tử tước Lyngate khen em xinh đẹp ư?” cô hỏi.

“Đêm hôm qua,” Vanessa thú nhận khi vuốt phẳng đường khâu chiếc găng tay bên trái, “ngài ấy ngớ ngẩn quá đi.”


“Ngài ấy rất mẫn cảm,” Margaret xúc động nói. “Vậy là mọi chuyện tiến triển tốt đẹp phải không, Nessie?”

Vanessa mỉm cười trước đôi mắt lo lắng của chị gái. Quả là đêm hôm qua anh rất ngớ ngẩn. Cô không biết cái gì đã nhập vào anh nữa. Nhưng dù là gì, nó cũng đã để lại một tia hạnh phúc trong cô sáng nay. Anh đã lệnh cho cô phải nghĩ rằng mình xinh đẹp – và cô đã hứa trong lễ cưới của họ là sẽ luôn nghe lời anh.

Người đàn ông ngốc nghếch!

Sáng nay cô đã tỉnh giấc sớm vì cô đã ngủ thiếp đi, ấm áp và thoải mái trên người anh, hai cánh tay anh ôm quanh cô, má cô tựa vào vai anh. Và anh vẫn còn ở bên trong cô, trừ một điều là anh đã vươn dài và cứng lên lần nữa. Và, cảm thấy cô đã thức, anh liền lăn cô xuống dưới mình, vẫn không rút ra khỏi cô, và làm tình với cô một cách nhanh chóng trước trước khi trở về phòng mình.

Vì một lần nữa anh đã không cảm ơn cô lúc rời đi, nên cô rất mừng.

Cô không nhìn thấy anh kể từ lúc ấy. Cô hầu của cô đã mang bữa sáng vào giường – hình như là theo lệnh của anh – và sau đó cô đã ở trong phòng thay đồ. Tâm trạng cô dao động giữa phấn khích và lo lắng khủng khiếp. Mẹ chồng cô và Cecily đã vào và đi ra, quan sát quá trình cô hầu đang thực hiện. Meg và Kate đã đến để tiễn cô lên đường tới cung điện. Stephen cũng sang. Cậu ở dưới nhà với Elliott. Cả hai người cũng sẽ đến cung điện. Elliott sẽ giới thiệu Stephen với hoàng tử xứ Wales tại một trong những buổi chiêu đãi của ông.

“Kate đúng đấy,” Margaret nói. “Trông em thực sự rất xinh, Nessie. Và không chỉ là do quần áo. Nếu tử tước Lyngate đã thắp ánh sáng đó trên gương mặt em, thì chị sẽ tha thứ cho em vì tội đã cầu hôn ngài ấy trước.”

“Chị đã làm gì cơ?” Katherine nhìn cô với đôi mắt sửng sốt.

“Cả hai ta đều biết anh ấy đến để cầu hôn Meg,” Vanessa vội vàng giải thích. “Meg không muốn anh ấy. Chị thì có. Và thế là chị chìa tay ra trước khi anh ấy có thể đưa tay mình cho Meg.”

Ôi, Nessie!” Mắt Katherine tràn đầy thích thú. “Làm thế nào chị có thể làm những chuyện dũng cảm như thế? Nhưng sao chị lại không muốn lấy tử tước Lyngate, hả Meg? Ngài ấy đẹp trai rạng ngời giữa vô vàn tài sản khác. Em cho rằng chị cảm thấy cần phải ở lại với Stephen và em thêm chút nữa.”

“Chị không có mong muốn kết hôn,” Margaret khẳng định.

“Với bất cứ ai.”

Họ bị cắt ngang giữa lúc đó bởi tử tước phu nhân và Cecily đã quay lại. Cecily kêu ré lên vì kích động. Tử tước phu nhân quan sát Vanessa với vẻ tán thưởng và gật đầu.

“Con sẽ làm rất tốt, Vanessa,” bà nói. “Chúng ta đã khá đúng về màu sắc. Nó làm cho con trông thật trẻ trung và duyên dáng và thực sự xinh xắn.”

“Tuyệt đẹp,” Katherine nói với nụ cười trìu mến. “Chúng cháu đã nhất trí, thưa phu nhân, là chị ấy đẹp tuyệt trần.”

“Một quan điểm con cực kì tán thành,” Vanessa nói với tiếng cười khúc khích. “Từ giờ nếu con có thể xoay sở để giữ những túm lông ở nguyên trên đầu hơn là rủ xuống mắt và không ngã ngửa vào đuôi váy trong lúc có mặt nữ hoàng, thì con sẽ hoàn toàn hài lòng với bản thân mình.”

“Và trông bà cũng rất đẹp, phu nhân,” Margaret nói lễ phép và thành thực.

Mẹ chồng của Vanessa mặc trang phục màu đỏ rượu vang, một sắc thái phù hợp hoàn hảo với nước da rám nắng miền địa trung hải của bà. Bà sẽ là người đi kèm Vanessa sáng nay.

“Đúng vậy, mẹ ạ,” Vanessa nói với nụ cười ấm áp.

Đã đến lúc lên đường. Chắc chắn không nên đến muộn trong buổi gặp mặt quan trọng nhất của đời cô.

Những người khác đứng lùi lại nơi đầu cầu thang để cô có thể đi trước. Cô có thể thấy ngay tại sao khi bắt đầu bước xuống. Elliott và Stephen đang đứng trong sảnh chờ, ngước nhìn lên.

“Oh, Nessie,” Stephen nói, sự ngưỡng mộ ánh lên trong mắt. “Có thật là chị không đó?”

Cô cũng có thể nói như thế về cậu. Cậu mặc chiếc áo vét màu xanh đen được cắt may khéo léo với áo gi lê thêu chỉ vàng và quần ống túm màu vàng sậm. Khăn quàng cổ trắng muốt. Trông cậu cao hơn, thanh mảnh hơn bao giờ hết. Tóc cậu đã được chải mượt nhưng đã có những dấu hiệu vùng lên trở lại. Đôi mắt cậu rực sáng với vẻ dữ dội của niềm phấn khích bị kìm nén.

Nhưng sự thực là Vanessa chỉ dành non nửa sự chú ý của mình cho em trai. Vì Elliott cũng ăn mặc cho buổi ra mắt ở cung điện.

Anh chưa nhìn thấy bộ trang phục cung điện lộng lẫy của cô cho đến bây giờ. Nhưng cô đã miêu tả nó cho anh. Cô đã kể cho anh về những màu sắc. Anh mặc chiếc áo vét màu xanh lam nhạt với quần màu xám và áo gi lê xanh nước biển thêu chỉ bạc. Chiếc khăn quàng cổ của anh tiệp một màu trắng như của Stephen.

Những sắc màu nhã nhặn mà anh mặc tương phản hoàn toàn với những đường nét Hi Lạp sẫm tối của anh.

Thật đáng tiếc, cô nghĩ, họ sẽ không xuất hiện cùng nhau nơi cung điện. Nhưng có lẽ như vậy cũng tốt. Ai có thể rời mắt được khỏi anh để dành cho cô một cái liếc ngang chứ?

Anh bước tới chân cầu thang và đưa tay ra cho cô. Cô đặt tay mình vào đó và cười.

“Nhìn chúng ta xem,” cô nói. “Không phải tất cả đều choáng ngợp nhỉ?”

Anh cúi đầu trên tay cô và nâng nó lên môi trước khi nhìn thẳng vào mắt cô.

“Tôi cho là đúng,” anh nói. “Nhưng em, quý cô của tôi, thật là xinh đẹp.”

Nếu anh cứ giữ cách nói như vậy, người đàn ông ngốc nghếch, thì cô sẽ bắt đầu tin vào nó.

“Em cũng nghĩ thế,” cô nói, chớp mắt làm bộ với anh.

Và rồi họ đã ở trên đường, mặc dù phải mất một thời gian dài kì cục để đưa cánh phụ nữ và cả mớ trang phục của họ vào trong xe ngựa.

“Xét cho cùng thì em nghĩ,” Vanessa nói sau khi vẫy tay chào Margaret và Katherine và Cecily, “em thấy mừng vì mình đã sinh ra trong thế kỉ này chứ không phải thời kì mà những bộ quần áo giống như vậy được mặc suốt ngày.”

“Tôi cũng mừng vì điều đó,” Elliott lên tiếng từ hàng ghế đối diện, nơi anh ngồi cùng Stephen, mi mắt anh trễ xuống lưng chừng trên đôi mắt.

Có thể nào, Vanessa tự hỏi khi cô mỉm cười đáp lại anh, rằng cô đang bắt đầu một cuộc sống hạnh phúc mãi mãi về sau? Không phải là cô thực lòng tin vào một chuyện như thế. Nhưng có khả năng nào cho cô có một cuộc hôn nhân hạnh phúc không? Có thể nào cô đã yêu chồng mình không? Ồ, tất nhiên điều đó là có thể. Thực tế là nó đã xảy ra rồi. Cô không thể nào phủ nhận với bản thân mình lâu hơn nữa. Nhưng cô vẫn yêu cả anh ấy nữa chứ?

Quan trọng hơn, có khả năng nào anh yêu cô không? Hay ít nhất cảm thấy một điều gì đó như sự quý mến đối với cô?

Anh đã cảm thấy điều đó chưa?

Trong sáng nay mọi thứ dường như đều có thể. Thậm chí cô sẽ không biến mình thành một cái bánh cứng đơ trước sự có mặt của nữ hoàng.

Và đúng như vậy – với sáng nay thì một cuộc sống hạnh phúc vững bền dường như cũng có thể thành hiện thực. Và thậm chí còn đáng mơ ước.

Bên ngoài mặt trời đang tỏa sáng trên nền trời xanh. Có những đám mây ở đường chân trời, nhưng chúng ở quá xa để khiến người ta lo ngại. Chúng sẽ không mang mưa tới sớm để phá hỏng buổi sáng hôm nay.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.