Fires Of Winter

Chương 25


Đọc truyện Fires Of Winter – Chương 25

Trans & edit : tranngocbicstrong24

Tiếng ốn ào của một cuộc ẩu đả đã đánh thức Brenna dậy khỏi giấc ngủ ngon.Nhận thấy rằng cô đang ở một mình, cô nhảy xuống giường và chộp lấy thứ đầu tiên trong tầm tay, chiếc áo choàng lụa trắng của Garrick, và mặc nó vào trong khi cô chạy ra khỏi phòng.Chiếc áo choàng chỉ vừa mới chạm đến đầu gối cô, nhưng cô không quan tâm đến bề ngoài của mình.

Ở cuối cầu thang, cô ẩn mình trong bóng tối và quan sát quang cảnh trong đại sảnh với sự lo sợ tăng cao.Cả 2 chiếc bàn dài đều lật lại; những chiếc ghế bị vỡ thành từng mảnh.Những chiếc vạc lớn chứa rượu mật ong đổ tràn xuống sàn nhà cùng với phần còn lại của bữa sáng.

Đôi mắt của Brenna chăm chú quan sát căn phòng một cách điên cuồng.Vài người đàn ông đang nằm bất tỉnh hoặc chết trên sàn nhà.Vài người khác đang đấm nhau bằng nắm đấm, những người khác với kiếm hoặc rìu.Làm thế nào vì Chúa có thể có một cuộc cãi lộn ầm ĩ như thế này xảy ra quá sớm như vậy trong ngày chứ?Và lạy chúa, Garrick ở đâu?

Đôi mắt cô nhanh chóng tìm kiếm ra xa hơn cho đến khi chúng bắt gặp Hugh, đang ngồi trên một chiếc ghế áp vào tường.Anh ta giữ một bên quai hàm sưng phồng với một tay, tuy vậy vẫn cười khóai trá với một người bạn trên sàn nhà.Brenna nhìn xuống và há hốc miệng kinh ngạc.Garrick nằm dài trên sàn nhà, với một cánh tay đặt trên ghế.Ánh mắt cô thấy không có gì nhưng có vết máu đỏ tươi trên chiếc áo chẽn màu nâu vàng và quần của anh.

Trong một lúc lo lắng, Brenna đã quên tất cả mọi thứ khác và chạy đến bên Garrick.Anh đang cười với vài điều mà Hugh đã nói, nhưng khi Brenna chạm vào anh và quì xuống bên cạnh anh, tiếng cười tắt đi.Anh quay lại cô với một sự ngạc nhiên, và sau đó là cơn tức giận xâm chiếm và cái nhìn trừng trừng giận dữ của anh làm cho cô nao núng.

“Cô không xấu hổ sao, cô gái?”anh hỏi cô cay nghiệt, túm lấy cánh tay cô với một cái nắm chặt đau đớn.

“Cái này có nghĩ là gì?”

Cô không hiểu anh đang nói về cái gì.”Anh bị thương.”

“Không !”anh gầm lên.”Nhưng cái chết của ta không phải là lí dó cho cô đến trước những người đàn ông này mà ăn mặc như vậy.Rời khỏi đây trước khi sự khát máu trở thành sự thèm khát đơn thuần!”

Cô lo lắng liếc qua xung quanh và thấy rằng có nhiều người đã dừng cuộc chiến lại và nhìn chằm chằm vào cô.Với mái tóc xõa tung lộn xộn chảy xung quanh bờ vai cô, và chiếc áo choàng với cổ áo chữ V khoét sâu gần như phơi trần ngực cô, gương mặt cô ửng đỏ.”Tôi chỉ muốn giúp anh.”

“Ta không bao giờ nghĩ vậy, em yêu!”anh nói một cánh dữ tợn, đẩy cô ra xa khỏi anh.”Giờ đi khỏi đại sảnh này ngay!”

Brenna cắn môi để giữ nó khỏi run lên.Cô cảm thấy một cái nút thắt phồng lên trong cổ họng và suýt làm cô tắc thở, và những giọt nước mắt lấp lánh trong mắt cô.Cô chạy nhanh ra khỏi đại sảnh trước khi những giọt nước mắt của cô rơi xuống và làm cô nhục nhã hơn.

Cô không muốn nghĩ về đêm qua.Brenna chạy vào trong phòng may vá và đóng sầm cánh cửa lại, sau đó ngã xuống đống lông thú và để lộ ra một dòng nước mắt.Nhưng sau đó một lúc cô lau một cách dữ dội đôi mắt mình.

“Mình không bao giờ khóc,”Cô lớn tiếng rít lên, “Cho đến khi mình gặp anh ta!Sẽ không có nhiều nước mắt hơn nữa, mình sẽ bỏ đi bởi bất cứ lí do gì.Nếu anh ta có thể lăng nhục mình như vậy khi mà mình chỉ muốn giúp đỡ anh ta, quỷ bắt anh ta đi!Mình sẽ không ở lại đây để nó lặp lại lần nữa!”

Brenna bới vào trong những tấm lông thú và lôi ra cái bao cô đã dấu ở đây chỉ mới tối qua.Cô không mơ rằng cô sẽ cần những đồ ăn trộm này sớm vậy, nhưng cô cũng đã không tưởng tượng nổi Garrick có thể rất vô tình như vậy.


Cô từ từ mặc quần áo của cô vào, say mê sờ lớp nhung đen lộng lẫy áp vào làn da cô.Mặc vào bộ quần áo đàn ông của cô, niềm kiêu hãnh bị xúc phạm của cô đã trở lại một chút.Sự liều lĩnh của cô đã được phục hồi, và cô cảm thấy như thể cô có thể làm được bất cứ điều gì.Cô cài thanh kiếm qua thắt lưng và thêm vào chiếc bao của cô những tấm lông thú và dây da để làm xà cạp và cuối cùng chiếc găng tay cho cô.Sau đó cô đi vào phòng của Garrick và lấy chiếc chăn từ giường anh.

Mặc vào chiếc áo choàng không tay để che đậy quần áo của cô, cô đi đến cánh cửa trên gác nhưng suýt vấp phải con chó, đang nằm ngủ ở đó.Brenna quỳ xuống và cù vào tai con chó chăn cừu.

“Anh ta cũng đuổi mày khỏi đại sảnh à?”Con vật liếm tay cô.”Không sao cả, anh bạn cũ.Mày đã ở ngoài sáng này ư?”

Cô mở cánh cửa và con chó theo cô ra ngòai bầu không khí mát lạnh của buổi sáng.Cô đã học để phán đoán thời gian của ngày bởi những vì sao.Thật là lạ để gọi đây là buổi sáng khi bầu trời rất tối.Có lẽ ở đầu phía Nam Na Uy, mặt trời đang chiếu sáng mảnh đất, nhưng ngược với nơi này, xa hơn về phía bắc, mặt trời chỉ trêu chọc đường chân trời đến gần trưa, bầu trời đổi thành một màu xanh sẫm.

Brenna chầm chậm tiến lại gần cánh cửa mở đến khu nhà bếp , nhưng con chó xông vào trong để tìm thức ăn.Khi Brenna thấy rằng chỉ có Maudya ở bàn, đang thái hành cho món súp, cô đi đến giữa căn phòng.

“Cô có một ổ bánh mì nào mà tôi có thể mang đi không?”

Maudya ngước lên với sự ngạc nhiên.”Có, nhưng cô định đi đâu?Có rất nhiều việc cần làm.Họ mới đây đã tạo ra một sự lộn xộn và cần phải dọn dẹp.”

Brenna có thể nghe thấy tiếng cười từ đại sảnh.”Vậy cuộc cãi lộn đã qua?Nguyên nhân là gì, cô có biết không?”

“Đó chính là do Garrkick,”Maudya đáp với một cái lắc đầu.”Janie ở đó và đã nói rằng Bayard đã có vài lời nhận xét mà Garrick không thích.Ông chủ tấn công Bayard như một con lợn rừng ,và đó là lý dó để cả địa ngục của Weak bị rung chuyển.Tất cả mọi người tham gia vào.”

“Bayard và Garrick giờ là kẻ thù à?”

“Không , Garrick đã đền bù.Đó là cách đối với một cuộc cãi lộn thân thiện.”

“Hừm!Bayard đã nói cái gì để chọc tức Garrrick vậy?Janie có nói không?”

“Không.”Maudya thở dài, vuốt mái tóc lộn xộn ra với lưng bàn tay của cô.

“Cô đã có một đêm nặng nề?”Brenna hỏi đầy tình cảm.

Maudya cười toe tóe.”Nó không quá tồi.”


“Và Janie?”

“Cô ấy lúc này thật may mắn.Perrin đã mang cô ấy đi mất và không ai biết.”

Brenna không thể hiểu Perrin.Garrick cần có người bạn thân của anh, còn Perrin sợ đến gần anh ấy với một vấn đề quan trọng như Janie.Garrick thực sự ngăn cấm , ngay cả với bạn anh ta sao?

“Tốt, Cô có một ổ bánh mì dư chứ, Maudya?Tôi rất đói, nhưng tôi cảm thấy thích cưỡi ngựa một lúc để làm dịu nỗi đau đầu tiên của tôi.”

“Nỗi đau gì?”

“Cô không nghe thấy Garrkick mắng nhiếc tôi một cách cay nghiệt trước tất cả bạn bè của anh ta sao?”

Maudya nhìn sửng sốt.”Ông ấy đã làm điều đó với cô?”

“Anh ta đã.”

Maudya lục cục.Cô lấy một ổ bánh mì mới khỏi lò và bọc nó với một miếng vải sạch.”Vậy thì tiến lên, cô gái.”

“Nếu Garrick hỏi về tôi, đừng nói với anh ta biết rằng những lời nói của anh ta đã làm tổn thương tôi.Chỉ nói tôi cảm thấy thích một cuộc cưỡi ngựa nhanh và sẽ chẳng mấy chốc mà quay trở lại.”

“Như cô muốn, Brenna.Nhưng nếu cô hỏi tôi, ông ấy nên biết.”

Một nụ cười ngạo xuất hiên trên đôi môi của Brenna trong khi cô đi về phía chuồng ngựa.Maudya sẽ nói cho Garrick tất cả mọi thứ cô nói , bởi vì đó là cách của Maudya.Anh ta sẽ cho rằng đã chạm đến lòng kiêu hãnh của cô và giữ cô khỏi đại sảnh rất lâu.Sau đó, khi cuối cùng anh ta nhận ra rằng cô đã bỏ trốn, anh ta sẽ nghĩ những lời nói khó chịu của anh ta là nguyên nhân cho nó.

Nhưng chỉ là một nửa, Brenna thật thà thừa nhận.Cô không thể tin tưởng bản thân cô lâu hơn để ở gần Garrick, không sau tối qua.Trong tay anh cô đã đổi hướng cơ thể ,để nó mềm đi bằng bất cứ cách nào anh muốn.Nụ hôn của anh đã xua đuổi sự chống cự của cô, ý nghĩ của cô.Cô không thể tha thứ cho điều đó.Cô là một người phụ nữ đã quen điều khiển hoàn toàn những phản ứng của mình.Bây giờ khi Garrick chạm vào cô, cô đã trở thành một con rối.Cô phải tránh xa khỏi anh- xa, xa thật xa.

Erin không ở phía trước chuồng ngựa khi cô đi vào và đi thẳng đến Willow.Cô nhanh chóng thắng yên cho con ngựa cái, cầu nguyện Erin đang ngủ hoặc đi vắng.Cô không thích lừa dối Maudya,nhưng với Erin nó thậm chí còn tệ hơn, bởi vì cô đã trở lên quan tâm đến mối quan hệ với người đàn ông lớn tuổi đó.May thay, ông ấy không ở xung quanh đây.

Brenna để 2 chiếc bao lớn đựng yến mạch lên Willow và cột chúng ngang qua hông con ngựa cái, sau đó đổ đầy 4 túi đựng nước bằng da.Cô đã sẵn sàng.


Cô thúc Willow xuống con đường phía sau chuồng ngựa, nhưng dừng lại khi con chó chạy đến sau cô, kêu ẳng ẳng và ngước lên với một sự hoảng sợ đầy rối loạn .

“Quay lại đi!”cô cáu kỉnh với nó, sợ nó đã báo động cho một vài người.”Đi đi, chó.”

Cô cưỡi ngựa đi, nhưng nó vẫn đi theo.”Tao nói, quay lại!Mày không thể đi với tao.”Nó cúi xuống với cái đầu hiếu kì và vẫy đuôi.Brenna thở dài.” tốt thôi, nếu mày đã sắp xếp một cuộc phiêu lưu, đi thôi nào.3 chúng ta sẽ là một bộ 3 kì lạ.Một con chó, một con ngựa và một nô lệ bỏ trốn.”

Cô phòng nhanh vào cánh đồng với con chó đi gần phía sau.Cô không có ý tưởng gì về nơi cô đi đến, nhưng cô tự do, và không có trách nhiệm với ai cả .

Brenna dừng lại ở rìa khu rừng và nhìn lại ngôi nhà đá trên vách đá.

“Tạm biệt, Garrick Haardrad của Na Uy – Garrick lòng dạ sắt đá.Tôi sẽ nhớ anh, không nghi ngờ gì là mãi mãi.”

Cô lại cảm thấy cổ họng cô nghẹn lại.”Mày sẽ hạnh phúc, Brenna,”cô lớn tiếng tự trách mắng bản thân.”Giờ mày đã tự do.”

Bờ biển có thể đưa lại trò chơi nhỏ cho cô, và cô biết không có gì để bắt cá.Phía nam,đó là hướng đáng khao khát nhất, cắt ngang bởi vịnh Fio.Cô sẽ thích Phía đông hơn, đó là nơi Garrick sẽ tìm kiếm cô, bởi vì anh ta không bao giờ mơ rằng cô sẽ đi về phía Bắc, nơi những cơn gió thổi còn mạnh hơn cả ở đây.Vậy nó sẽ là hướng bắc.

“Chúng ta có thể qua khỏi cho đến mùa xuân, phải không chó?Bởi vì ta có nhiều lông thú và chúng ta có thể tìm những nơi định cư khác gần nguồn nước.Chúng ta sẽ mua một vé thuyền hướng về nhà, hoặc ít nhất xa khỏi xứ sở của mày.Mày nghĩ sao?”

Nó nhìn cô nghiêm nghị.

“Đúng, ta nghĩ chúng ta có thể làm điều đó.Hoặc cố gắng đến chết- không còn cách nào khác,”cô tự trả lời với bản thân.

Garrcik trèo lên cầu thang vừa đúng lúc Maudya đi xuống.”Brenna ở đâu?”anh quát lên với cô.”Nếu cô ấy trở lên bưởng bỉnh bởi vì sáng nay, ta sẽ mang một cái gậy đến cho cô ấy.”

Maudya tái nhợt đi bởi cơn giận của anh.”Tôi vừa đi để tìm cô ấy, ông chủ Garrick.Cô ấy chưa quay về.Cô ấy đã đi cả buổi chiều, và tôi sợ một vài- “

“Đi đâu?”anh ngắt lời cô, mắt anh hẹp lại.Maudya trở lên bối rối và bắt đầu khóc.”Cô ấy nói cô ấy sẽ đi cưỡi ngựa – để làm dịu đi nỗi đau – bởi vì cách ông trừng phạt cô ấy buổi sáng.”

“Cô ấy nói với cô như vậy?”

“Tôi không cần nói với ông, nhưng chỉ cần nói rằng cô ấy cảm thấy thích đi cưỡi ngựa một lúc, và sẽ sớm quay lại.Cô ấy đã không, và tôi sợ đã có thể có vài sự tổn hại với cô ấy.”

“Tổn hại gì?”


“Những người Borgsen đã giết thịt một con chó trong khi ông đi vắng.Vài người chúng tôi cảm thấy rằng họ sớm sẽ mệt mỏi với việc giết động vật và tiếp theo đó sẽ là những nô lệ.”

“Chuyện gì vậy, Garrick?”Anselm hỏi từ chân cầu thang.

Garrick đến gặp ông, lông mày anh nhíu lại với nhau.”Cô gái nói Brenna đã đi khỏi từ sáng , cưỡi con ngựa cha đã cho cô ấy, không nghi ngờ gì cả.”

“Vậy thì cô ấy đã thích món quà?”

“Thích, tất nhiên.Thích đủ để không quay lại.Maudya nghĩ những người Borgsen có thể đã làm hại cô ấy.”

“không đâu, ta biết Latham Borgsen rất rõ.Ông ta sẽ không dùng đến cách bẩn thỉu như thế.Ta sẽ đặt cược cuộc sống của ta vào nó.

“Con đồng ý, chỉ có thể có nghĩa là Brenna đã bỏ trốn,”Garrick nói gay gắt.”Cha đưa cô ấy cho con, sau đó thì đưa cho cô ấy phương tiện để trốn thoát khỏi con.”

”Con không thể trách ta bởi điều này, Garrick,’Garrick trở lên giận dữ.”Con quên là ta đã ở đại sảnh sáng này.Ta không hiểu con nói gì với cô gái, nhưng ta nhận ra giọng điệu của con.Ta nghĩ, con đã rất khó chịu.”

Garrick nhìn chằm chằm điên tiết vào cha anh.”Cha đã nhìn thấy cô ấy ăn mặc như thế nào!Cô ấy đi vào đại sảnh gần như là khỏa thân.Và điều đó đã được định trước, con sẽ đánh cuộc vậy.Cô ấy đã trêu chọc chị gái cô ấy một cách công khai.Cô ấy muốn mọi gã ông đều mụ người đi vì cô ấy.”

“Ta không thấy như thế chút nào, chỉ là sự quan tâm trong đôi mắt của cô ấy dành cho con.Và con đã chào đón cô ấy như thế nào?Không gì ngoại trừ sự tức giận.Con có nhiều thứ phải học về phụ nữ, con trai.Không ngạc nhiên gì cô ấy đã chạy trốn khỏi con.”

Garrick cứng lại bởi những lời nói của cha anh.”Cha hành động như thể cha quan tâm nhiều đến cô gái hơn con.Nó là vậy phải không?”

“Không, nhưng hiểu cô ấy nhiều hơn con.”

“Con không nghì ngờ điều đó, bởi vì con không hiều cô ấy một chút nào cả.”

Anselm cười khúc khích.”Ta sẽ giúp con tìm cô ấy.”

“Không, con sẽ tự làm điều đó,”Garrick đáp cứng rắn.”Cô ấy cần được dạy cho một bài học mà cô ấy sẽ không thể sớm quên được.”

“Garrick!”

“Đừng xen vào, cha.Cha đã rũ sạch tay khỏi Brenna khi cha đưa cô ấy cho con.”

Anselm thở dài, nhìn chằm chằm vào lưng khi Garrick đang lui đi.Sáng nay Ông đã thích thú khi Garrick phản ứng lại những lời phê bình chế nhạo của Bayard về Brenna, nói cô ấy đã thay đổi quá nhanh từ một con mèo hoang trở thành một con mèo ngoan và rằng nó có thể chỉ là một mưu mẹo.Rõ ràng Garrick không thích khả năng đó, dù nó đó là lời nói bông đùa.Phản ứng của Garrick đã đem đến cho Anselm lý do để nghĩ Garrick thực sự quan tâm đến cô gái.Chỉ hôm qua thôi nó đã nói với tất cả mọi người là nó sẽ không chia sẻ cô ấy.Giờ thì, À,2 người trẻ tuổi sẽ mãi bất hòa với nhau ư?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.