Đọc truyện [Fanfic][Savokiku] Nữ Hoàng Chúa Tể Bóng Đêm, Em Là Của Chị – Chương 14: Ngoại truyện Đổng Chỉ Y thiên thần sa ngã (phần 2)
Đổng Chỉ Y và Thang Mẫn được Nishihori Reika đưa đến một hòn đảo. Hòn đảo nhỏ này là một hòn đảo nhân tạo được Nishihori Reika xây dựng với danh nghĩa là bang chủ bang Black Night, nó được xây dựng với mục đích đào tạo những sát thủ hạng S.
Những sát thủ của bang Black Night thực lực được chia theo thứ hạng sau từng đợi khảo nghiệm, thứ hạng càng cao thì người sát thủ càng nguy hiểm, có 5 thứ hạng xếp từ thấp đến cao là D, C, B, A và cao nhất là hạng S. Và nơi đây chính là nơi đào tạo những cỗ máy sát thủ bàng xương bằng thịt đó, nhưng đứa trẻ mồ côi, bụi đời có độ tuổi từ 12 đến 16 có tư chất liền sẽ bị đưa đến đây. Đương nhiên, có những trường hợp cá biệt như Đổng Chỉ Y và Thang Mẫn, được nhưng bang chủ, bang phó và 2 vị hộ pháp bổn bang đưa đến.
-Thang Mẫn, mong là sau này em sẽ không hối hận vì đã quyết định đi theo chị.
Đổng Chỉ Y thở dài nắm chặt lấy tay của Thang Mẫn nói, ánh mắt đầy sương bước chân chầm chậm theo Nishihori Reika. Thang Mẫn nhíu mày không hiểu nhìn Đổng Chỉ Y nhưng trong lòng hạ quyết tâm dù thế nào cũng sẽ không buông tay Đổng tỷ.
Nishihori Reika đưa đến căn cứ trên họn đảo này. Căn cứ trên hòn đảo này như một tòa thành cổ kiên cố rất tráng lệ cổ kinh tửa như nơi ở của thành chủ ngày xưa nhưng hiện đại và và to lớn hơn nhiều. Đổng Chỉ Y tự nhiên có cảm giác mình vào đây thì dễ nhưng mỗi rời đi thì khó, trong tâm không khỏi bất an một phen
Chợt, Nishihori Reika dừng bước quay lại nhìn hai người rồi nở nụ cười, nụ cười của Nishihori Reika rất đẹp nhưng lại mạng cho người khác sự nguy hiểm của thần chết rình rập. Đổng Chi Y theo phản xạ kéo Thang Mẫn ra sau mình trừng mặt nhìn Nishihori Reika cảnh cáo, cả người Đổng Chỉ Y nhất thời tỏa ra khí thế bức người như muốn ám chỉ nếu bà động vào em gái tôi thì tôi sẽ cắn chết bà.
Nhìn bộ dạng hổ giấy bảo vệ đồng bọn của Đổng Chỉ Y thực sự Nishihori Reika muốn cười vào mặt đứa nhỏ này một cái vì dám đe dọa một bang chủ khét tiếng như bà nhưng mà thiệt nghĩ một đứa trẻ đơn thuần như Đổng Chi Y lại trong một khoảng thời gian ngắn mà thay đổi nhiều như vậy. Đứa nhỏ này có vài nét giống Savoki con gái mình, Nishihori Reika thầm nghĩ. Nishihori Reika lấy trong người ra một chiếc vòng rồi bước đến đeo vào tay Đổng Chỉ Y nói.
-Cái này cho ngươi, dù thế nào cũng không được tháo nói ra biết không?….Chiếc vòng này vào lúc thích hợp thì có thể cứu sống hai người. Hãy cố mà sống sót. Cho dù có bị người khác đạp xuống bùn cũng phải bò dậy. Chỉ có sống mới có hi vọng, chỉ có sống mới có thể nghịch thiên cải mệnh, chỉ có sống mới có thể bảo vệ được những điều mà bản thân cho là quan trọng, chỉ có sống thì mới có thể lấy lại những thứ thuộc về mình. Thế giới này vốn rất bất công, mình không thể mong chờ gì vào người khác, chỉ có thể dựa vào bản thân mình. Trên đời này không có kẻ thù mãi mãi chỉ có lợi ích là mãi mãi và thứ rẻ mạc nhất trên đời này là lòng tin, đừng bao giờ quên những điều đó.
-Bà đang nói cái gì vậy?….Cái gì mà “không có kẻ thù mãi mãi chỉ có lợi ích là mãi mãi” và “thứ rẻ mạc nhất trên đời này là lòng tin”?…Đổng tỷ đừng nghe bà ta nói bậy
Thang Mẫn thấy Nishihori Reika thuyết giáo nhưng điều mà cô cho là bậy với Đổng Chỉ Y mà sắc mặt Đổng Chỉ Y cứ liên tục thay đổi khi nghe nhưng lời đó nên mới giận dữ nhìn chăm chăm Nishihori Reika hét lên. Thang Mẫn lo sợ Đổng Chỉ Y sẽ sống lệch lạc sau khi nghe Nishihori Reika nói, vì hiện giờ là khoảng thời gian khó khăn sau khi cha ruột của Đổng Chỉ Y chết nên Đổng Chỉ Y rất nhạy cảm với mọi thứ.
-Bậy hay không thì các ngươi tự trải nghiệm liền biết.
Nishihori Reika nhếch môi cười nói, tâm trạng rất vui vẻ vì gặp được hai đứa trẻ thú vị này. Một đứa thì tôn thờ suy nghĩ thế giới này là một mầu hồng, một đứa thì toàn bộ niềm tin và lòng tôn thờ trong tim đều bị sụp đổ, liệu có hay không sống sót qua nhưng đợi huấn luyện ở đây?…Thật đáng chờ đợi. Nishihori Reika đã tìm hiểu thân thế của hai người và quyết định mang hai người đến đây.
Đổng Chỉ Y đại tiểu thứ duy nhất của Đổng thị đang ở bờ vực phá sản. Xinh đẹp, tài giỏi, là một trong top 5 người ưu tú của ngôi trường có tiếng. Vừa đối mặt với cái chết của cha ruột và sự phản bội của mẹ đối với cha, yêu thầm một hot boy nam thần của trường và bị cô bạn thân cướp mất. Toàn bộ niềm tin với cha mẹ, bạn bè trong một ngày liền mất đi trước mắt, sự tồn thờ kính yêu của một người con với cha mẹ, gia đình hạnh phúc cùng sụp đổ ngay trong hôm cha ruột tự sát. Một đứa trẻ sinh ra ít nhiều có sự kính yêu tôn thờ cha mẹ của mình một khi sự kính yêu tôn thờ khi phá húy thì đứa trẻ….Thực sự, Đổng tiểu thư này có khả năng làm sát thủ ưu tú đấy. Có nét giống với đứa nhỏ Savoki của mình. Nishihori Reika nghĩ thầm
Thang Mẫn cũng là đại tiểu thư duy nhất của Thang thị rất có danh tiếng trong giới kinh doanh. Tuy còn nhỏ tuổi nhưng xinh đẹp có tài kinh doanh và đang làm CEO giấu mặt của Thang thị. Vừa mới đối mặt với sự phản bội của cha đối với mẹ, tuy rất hận cha nhưng trong lòng sự tôn thờ vẫn còn. Rất thân với nhị tiểu thư của Khổng gia Khổng Tiểu Ngâm, tính tình hào phóng với bạn bè và tin tưởng tuyệt đối vào những người mà bản thân nhận định. Chịu sự bao bọc của cha mẹ nên luôn có suy nghĩ đơn giản, luôn nghĩ những gì mình được cho là đương nhiên. Một đứa trẻ chưa tận mặt thấy những sự đen tối của thế giới, nếu đối mặt với nó liền sẽ bị sốc nhưng như thế sẽ dễ dàng uống nắn để làm sát thủ ưu tú của Black Night.
Nishihori Reika dẫn hai người đến một căn phòng lớn rất trang trọng. Có một người phụ nữ ngang tuổi Nishihori Reika đang nhâm nhi ly trà thấy Nishihori Reika bước vào liền đứng lên nở nụ cười dang hai tay ra ôm Nishihori Reika. Nishihori Reika với người phụ nứ đó có cử chỉ thân mật như những người bạn thân lâu ngày mới gặp khiến Đổng Chỉ Y nhớ đến cô bạn thân đã phản bội mình Tưởng Vũ Thiên.
-Đây là hai tâm bình mình mới mang đến, cậu hãy quan tâm đến hai đứa giùm mình nha. Rinkata!!
Lãnh Hoa Quân nghe Nishihori Reika nói thì gật đầu nở nụ cười mới cô nhưng ánh mắt thì quét tới hai người Đổng Chỉ Y và Thang Mẫn. Nishihori Reika cầm tay hai người kéo đến trước mặt Lãnh Hoa Quân nói.
-Đứa này là Đổng Chỉ Y, đứa nhỏ hơn là Thang Mẫn…
Dừng một chút, Nishihori Reika nói với hai người Đổng Chỉ Y và Thang Mẫn
-Hai ngươi còn không chào hỏi, đây là bạn của ta tên là Rinkata. Bạn của ta sẽ lo cho hai ngươi ở đây, hãy cố biểu hiện cho tốt, ta phải đi giải quyết chút chuyện, mong là khi trở lại các ngươi sẽ không yếu đuối như hiện giờ.
Dứt lời, Nishihori Reika rời đi bỏ lại Đổng Chỉ Y và Thang Mẫn lại với Lãnh Hoa Quân.
Lãnh Hoa Quân nhìn Đổng Chỉ Y rồi nhìn sang Thang Mẫn đánh giá Thang Mẫn từ trên xuống dưới, nhíu mày một cái ảnh mặt chợt lóe lên, nhếch môi nói trong giọng nói biểu thị sự hứng thú
-Ta thật không hiểu các ngươi có gì hay mà người bạn của ta lại có hứng thú với các ngươi như vậy. Ta rất tò mò các ngươi làm cái gì mà khiến cho mặt than như bạn của ta lại chú ý.
-Hư!!..Bà tò mò thì đi mà hỏi người bạn của bà ấy, bà ta vô duyên vô cơ đâm phải hai chúng tôi rồi dùng súng bắt ép chúng tôi theo bà ta đến đây, có phải hay không bà cùng với bà ta là một dạng với nhau?
Thang Mẫn trừng mắt nhín Lãnh Hoa Quân tức giận nói. Đổng Chỉ Y lập tức cầm chặt tay Thang Mẫn cho một cái ảnh mắt, Thang Mẫn biết ý cũng thu liếm nộ khí của mình lại. Ánh mắt Đổng Chỉ Y nhín Lãnh Hoa Quân vô cảm nói
-Tôi có thể nói chuyện riêng với bá một chút có được không?
-Đổng tỷ!!
Thang Mẫn bất an nhìn Đổng Chỉ Y nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu của cô ý muốn bảo đừng lo không sao đâu. Lãnh Hoa Quân dẫn Đổng Chỉ Y vào phòng làm việc của mình bên cạnh phòng trà vừa nãy. Lãnh Hoa Quân ngồi xuống chiếc ghế sofa hướng Đổng Chỉ Y nói giọng dịu dàng.
-Lại đây ngồi cạnh ta.
Đổng Chỉ Y chầm chậm bước đến ngồi xuống đối diện với Lãnh Hoa Quân nói giọng rất nghiêm túc và dõng dạc
-Tha em gái Thang Mẫn, tôi ở lại.
-Tại sao ta phải làm thế?
Lãnh Hoa Quân nhún vai hỏi ngược lại Đổng Chỉ Y. Đổng Chỉ Y nhếch môi nói.
-Điều kiện là gì?
-Rất thông minh, đủ thẳng thắn không hổ là con gái ta. Ha!!.. Ha!.. Ha! ~
Lãnh Hoa Quân cười lớn ánh mắt quỳ dị nhìn Đổng Chỉ Y. Đổng Chỉ Y rất bất ngờ với câu nói của Lãnh Hoa Quân, sau giây phút ngạc nhiên thì cô bật cười, nụ cười chua sót, tự giễu, cả tủi thân lẫn ấm ức, nước mắt lúc này cũng không hiểu sao lại rơi xuống. Đổng Chỉ Y cố gắng hít một phụm khí để bản thân ổn định cảm xúc và cũng để bản thân cảm thấy mình còn đang sống khi lồng ngực từng đợt một truyện đến cảm giác đau, đau đến không thở nổi. Đổng Chỉ Y vào lúc này tự nhiên cảm thấy mệt mỏi và choáng váng, cô phải cố gắng giữ mình tỉnh tảo nói.
-Bà có cũng đã tìm hiểu thân thế của tôi và Thang Mẫn đi. Đúng là hiện giờ nhìn tôi rất đáng thương hại nhưng bà cũng không cần phải nói lời đó để chế giễu tôi. Tôi KHÔNG – CẦN – BÀ – THƯƠNG – HẠI.
-Hiện giờ ta có nói gì thì con không cũng không chấp nhận ta nhưng sớm muốn gì thì con cũng sẽ nhớ ra thôi. Con sẽ nhớ ra ta là mẹ của con sớm thôi.
Lãnh Hoa Quân dịu dàng đặt tay lên má Đổng Chỉ Y nâng gương mặt cô lên, ánh mắt hai người chạm nhau. Khi ánh mắt Đổng Chỉ Y và Lãnh Hoa Quân chạm nhâu cô như bị xoáy vào đôi mắt mầu đen huyền đó. Đôi mắt đen huyền dần đần chuyển sang mầu đỏ, như thể một loại sinh vật khác vậy. Trong lòng Đổng Chỉ Y khẽ run lên, vội nhìn tránh đi, nghiên răng nói
-Bà định thôi miên tôi?
Mặc dù là Đổng Chỉ Y hỏi Lãnh Hoa Quân nhưng cô cũng đã rõ câu trả lời.Trong lòng dâng lên một cỗ tức giận, bản thân Đổng Chỉ Y cô cứ như thể quả hồng mềm để người ta muốn bóp là bóp muốn nắm là nắm vậy. Trước đó, đã bị người ta tính kế đưa đến đây, bây giờ thì không những bị người ta chế giễu còn suýt nữa bị thôi miên thành con rối làm trò, đây là thấy cô hiền nên bắt nạt sao?…Đổng Chỉ Y tức giận đến nỗi cả người run lên đứng dạy đi ra cửa
Lãnh Hoa Quân đối với phản ứng này của Đổng Chỉ Y là thập phần hài lòng. Tuy là đứa nhỏ này mất trí nhớ đến giờ chưa nhớ ra nhưng ít nhất hiện giờ nên còn bản năng của tộc. Lãnh Hoa Quân lặng lặng với công thủy tinh trên bàn ném về phía cửa…….
Choang!!
Chiếc cốc thủy tinh vỡ tan, Đổng Chỉ Y nhìn mảnh vỡ tung tóe trên sàn nhìn Lãnh Hoa Quân, ánh mắt hiện lên những tia máu nhỏ. Nghe tiếng động lớn mấy vệ sĩ cũng là sát thủ đứng ngoài cửa của Lãnh Hoa Quân lẫn Thang Mẫn lao vào phòng. Mấy người đàn ông bắt lấy Đổng Chỉ Y, cô vừng vằng dãy dụa phản khánh lại hướng Thang Mẫn hô to
-Đồ ngốc!!…Còn đứng đó, chạy mau!!
Đổng Chỉ Y lập tức nhân cơ hội mấy người khác còn chưa phản ứng với tiếng hộ của mình quay ra há miệng cắn mạnh mỗi người đàn ông đang muốn bắt mình một cái rồi xoay người cầm tay Thang Mẫn co chân chạy đi. Lãnh Hoa Quân nhìn bóng lưng hai người dõng dạc ra lệnh
-Bắt sống về, không được làm tổn thương
Thang Mẫn và Đổng Chỉ Y chạy nhanh qua hành lang nhưng chỉ được một đoạn thì bị chặn đường, Đổng Chỉ Y lại kéo Thang Mẫn ghẹo qua đường khác. Căn cứ trên hòn đào này bố trí như mê cung, Đổng Chỉ Y không biết nó bố trí thế nào chỉ biết chạy thiệt nhanh may ra có cơ hội thoát. Thế là Đổng Chỉ Y cứ thế cầm tay Thang Mẫn chạy đi, dọc đường gặp người chặn thì ghẹo qua đường khác chạy tiếp cứ như vậy nhiều lần. Nhất thời, cả căn cứ lớn trên đảo loạn cả lên vì cuộc đuổi bắt trốn tìm giữa Đổng Chỉ Y – Thang Mẫn với mấy sát thủ Cuộc đuổi bắt cứ thế diễn ra đến khi cả Đổng Chỉ Y lẫn Thang Mẫn mệt nhoài không đi nổi. Chính lúc này lại bị một đám đuổi tới bắt hai người lại, cả hai người kích liệt dãy dụa phản kháng. Tuy Thang Mẫn và Đổng Chỉ Y yếu hơn mấy sát thủ này nhưng những sát thủ này nhận được lệnh bắt hai người trong đó có một người là tiểu thiếu chủ con gái chủ nhân nên không được tổn thương vì thế chả ai dám động tay mạnh. Thang Mẫn bị cho một cái sốc điện nên ngất đi, Đổng Chỉ Y thấy như vậy liền trong lòng bùng lên hỏa nộ.
-Aaaaaaaaah!!!…
Một người ôm khuôn mặt đầy máu của mình. Không biết từ bao giờ trong chiếc vòng đeo mà Nishihori Reika cho ở cổ tay Đổng Chỉ Y bật ra trong lúc quà quạng tay mà rạch trúng mặt người kia. Đống Chỉ Y thấy người ta bị mình làm thương thì vừa khẩn trương vừa hoảng loạn tay chân càng dãy dụa nhiều hơn. Tiếp theo lại cái thêm vài người bị thương nữa nhưng kết cục Đổng Chỉ Y và Thang Mẫn vẫn bị bắt về và bị nhốt ở 2 phòng riêng biệt.
-Chủ nhân!!…Chúng tôi đã bắt được người giờ đang ở trong phòng giam chờ ngài định đoạt ạ!!!…Vì bắt hai người đó mà có 43 người bị thương và có 3 người bị chết.
Một thuộc hạ của Lãnh Hoa Quân đứng báo cáo. Lãnh Hoa Quân nhìn thuộc hạ nhướng mày nhác lại
-Chết?
-Tiểu thiếu chủ đeo một chiếc vòng có gắn một chiếc dao nhỏ, tiểu chủ nhân dùng nó làm thương 43 người mà giết chết 3 người. 3 Người bị chết thì có 1 người bị vết thương ở cổ, 2 người còn lại thì bị thương ở chố hiểm yếu nên chảy máu mất mạng
Lãnh Hoa Quân đi đến phòng giam giữ Đổng Chỉ Y. Đổng Chỉ Y vừa thấy Lãnh Hoa Quân đi vào phòng liền hỏi giọng khẩn trương và lo lăng.
-Thang Mẫn mấy người đã đưa em ấy đi đâu rồi?
-Ở một nơi khác gần đây, con bé sẽ được an toàn nếu người nghe lời ta.
Lãnh Hoa Quân thản nhiên nhìn Đổng Chỉ Y bị trói nằm trên giường nhìn mình bằng ánh mắt muốn xé xác mình ra mà không được. Đổng Chỉ Y nhẹ giọng nói mà lòng bất lực.
-Bà muốn tôi làm gì?
-Làm sát thủ. Điều này đối với ngươi rất dễ mà vì chiếc vòng này trong tay ngươi đã cướp đi mạng sống của 3 người.
Lãnh Hoa Quân ngồi xuống bên cạnh Đổng Chỉ Y mân mê chiếc vòng nhỏ ở cổ tay cô nói. Đổng Chỉ Y kinh ngạc nhìn Lãnh Hoa Quân như không tin những gì mình vừa nghe………
Trong khi đó ở gian phòng khác, nơi giam giữ Thang Mẫn.
-Thả tôi ra!!….Mấy người mau thả tôi ra!!…..Mấy người đã bắt Đổng tỷ đi đâu rồi?…Mấy người mau thả thả tôi ra!!…Thả tôi ra
Thang Mẫn hướng ra cửa giận dữ hét lên, đắp lại cô là một sự im lặng. Thang Mẫn bị trói chặt chân tay không thể làm gì hơn ngoài dãy dụa với hi vọng gỡ được sợi dây trói nhưng sợi dây không xi nhê gì hết.
Bỗng cánh cửa được mở ra, Thang Mẫn nhìn ra cửa thì thấy thuộc hạ bên cánh người phụ nữ kia. Không để Thang Mẫn nói gười thuộc hạ thâm tín của Lãnh Hoa Quân nói
-Chủ nhân bảo tôi nói với cô rằng nếu cô muốn Đổng tỷ của mình sống thì phải nghe lời bà ấy nếu không cả hai người sẽ phải chết.
Sau ngày hôm đó, Đổng Chỉ Y và Thang Mẫn bị tách ra huấn luyện thành sát thủ ở hai phân khu khác nhau trên hòn đảo……
—————————————————————————————————
Vốn là đằng thêm ảnh của nhân vật vào nữa cơ mà sàn truyện xóa mất chức năng chèn ảnh vào chuyện rồi nền m.n sang tự truyện và wattpad ọc nheé có đầy đủ hơn