Đọc truyện [Fanfic] Thượng Ẩn Quyển 3 – Cuộc Sống Hôn Nhân – Chương 63: Hoan lạc trên mây
By: Catherine and Friends
Nguồn: wattpad.com/story/67061101
ĐỊA KHU LÂM CHI (NYINGCHI, LINZHI) ĐƯỢC NGƯỜI DÂN ĐỊA PHƯƠNG GỌI LÀ “NGAI VÀNG CỦA MẶT TRỜI TÂY TẠNG”.
Ở Lâm Chi ngày nào cũng cũng có mặt trời mọc, một điều đặc biệt so với các khu vực khác của Tây Tạng. Nơi đây được thiên nhiên ban tặng cảnh sắc tuyệt vời với dòng sông Bá Thủy hùng vĩ.
Đến với Lâm Chi, Tây Tạng vào thời điểm mùa đông, các du khách sẽ được hòa mình vào một bầu thiên nhiên tuyệt vời nhất. Là cả một bầu trời xanh, mây trắng lững lờ trôi, rừng xanh tươi ngập tràn sắc màu, có núi có rừng có cả sông… hệt như thiên đường trên mặt đất. Lâm Chi hiện ra trong mắt du khách là bức tranh thủy mặc đẹp đến nao lòng, là thế giới trong câu chuyện cổ tích mà ai cũng muốn được lạc vào.
Dự án Khách Sạn và Resort cao cấp tại Núi Tuyết Lâm Chi của tập đoàn Diệp Thị đã được khởi công từ ba năm trước, tọa lạc ngay trung tâm của dãy núi chính, bao quanh là tuyết phủ trắng xoá, kết hợp thêm những hoạt động vui chơi giải trí kết hợp thể thao rèn luyện sức khoẻ, chắc chắn là một địa điểm lý tưởng để nghỉ dưỡng mùa đông này.
Trương Đằng là người hào hứng nhất.
“Wow. Nhìn kìa nhìn kìa” – ẻm đang tụ tập với đám nhân viên nữ chạy qua chạy lại ngắm phong cảnh – “Mấy cô xem có đẹp chưa? Nhìn đám cừu đó kìa. Lần này weibo của tôi sẽ có đầy ảnh đẹp miễn chê luôn.”
Họ tung tăng ngắm nghía một lúc lâu thì nhị vị chủ tịch mới xuất hiện.
Tại sao trễ?
Tất cả cũng tại tên sắc lang vô liêm sỉ không biết kiềm chế: Cố Hải.
Chả là khi lên máy bay xuất phát, mọi nhân viên đều ở khoang phổ thông. Cố Bạch tổng tài, Diêm Nhã Tĩnh, Đông Triệt và Trương Đằng thì ngồi hàng ghế thương gia. Ai cũng có đôi có cặp trừ tiểu tử họ Trương, nên y quyết định dời xuống khoang phổ thông hoà vào tám chuyện với mấy cô nương phòng nhân sự.Còn Diêm Nhã Tĩnh và Đông Triệt thì ngồi cách Cố Hải và Bạch Lạc Nhân khá xa, ở tận hàng ghế cuối cùng của khoang thương gia. Tóm lại họ cũng đang muốn có không gian riêng của mình.
Mà hình như Cố Hải còn muốn hơn thế. Trong lúc bay thì hắn không bao giờ ngồi yên. Bạch Lạc Nhân ngủ thì hắn phá phách, nào là xem mặt, nặn mụn, xem tay, xem chân, vạch áo ra xem ngực…. Đến nỗi Bạch Lạc Nhân phải nói: “Có yên không hay là muốn tôi đổi chổ?”
Cố Hải ngoan ngoãn được một lúc thì đâu lại vào đấy như thường. Bạch Lạc Nhân quá hiểu mà, nên nếu hắn không quá đáng thì cứ để hắn muốn làm gì thì làm.
Sai lầm là ở đó!!! Cố hải rị mọ được vài phút thì bắt đầu quá đáng. Hắn chuyển từ xem sang sờ rồi dần tăng lên thành xoa đến nắn… Bạch Lạc Nhân đang lim dim thì thấy phần dưới khoá quần của mình bị người sờ tới, kéo xuống.
“Này. Cậu nổi điên gì vậy? Ở đây là chốn công cộng.” – kịp thời nắm lấy tay hắn.
Cố Hải mặt mũi bí xị: “Tôi nhớ con.”
“Nhớ cái gì mà nhớ? Cậu ở yên cho tôi. Không thì tôi qua chổ khác ngồi.” – nói là làm, cậu liền lập tức đứng lên thị phạm cho hắn thấy.
Cố Hải đương nhiên là giữ người: “Đừng đi. Tôi yên là được chứ gì.”
Nói rồi hắn bày ra vẻ mặt hậm hực một đống của mình, im re ngồi nhăn nhó trông khó coi hết sức biết. Bạch Lạc Nhân rất mẫn cảm với những lần Cố Hải làm nũng, cậu bất giác sẽ muốn nuông chiều hắn, như thể thừa dịp thể hiện mình cũng là một hảo phu quân.
Nhưng không lẽ bây giờ phải tự cầm tay hắn đặt lên chổ đấy rồi mở miệng vô lại bảo sờ đi? Cái này Bạch Lạc Nhân không làm được. Vượt quá giới hạn mặt mũi của cậu.
Vậy giờ phải làm sao? Tên kia cứ đen thui không thèm nói chuyện thì phải thế nào? Thôi thì chịu khó xoay qua bắt chuyện vậy.
“Cậu… Có mang gì theo không?” – hỏi một câu không hiểu là đang hỏi gì.
Cố Hải cáu gắt trả lời: “Không biết”
Bạch Lạc Nhân đang suy tính, rồi choàng tay qua vai hắn, nắm lấy lỗ tai phía bên kia mà xoa xoa: “Cậu trẻ con vừa thôi. Ở đây là nơi nào? Có động dục cũng phải lựa chổ chứ.”
Cố Hải liếc cậu một cái: “Ai vào được đây? Không ai cả. Còn hai người bên dưới? Cậu nghe đi, Nhã Tĩnh còn đang muốn kêu lớn lên nữa kìa.”
Lúc này Bạch Lạc Nhân mới để ý, bên dưới hình như cũng đang hoạt động tiết mục lén lúc của hai người họ.
“Anh nhẹ một chút. Em… Em đau.” – Diêm Nhã Tĩnh khe khẽ nói.
“Anh biết rồi, xin lỗi em yêu anh không kiềm chế được. Như thế này thoải mái không?” – Đông Triệt cũng rất khẽ.
“Ưm.” – Diêm Nhã Tĩnh lấy tay che lại những âm thanh nhục dục của mình.
Chính xác đoạn đối thoại thì Bạch Lạc Nhân không nghe rõ đâu, chỉ là biết họ cũng đang nháo. Quay trở lại với Cố Hải, cậu nghiêm túc giáo huấn: “Nhưng đâu phải ở đâu cũng nên làm chuyện đó. Cái gì cũng đợi đến nơi chứ?!””Không muốn thì thôi. Không ép nữa.” – Cố Dỗi Hờn xoay đi.
Bạch Lạc Nhân cực kỳ kiên nhẫn, cậu lại một lần nữa xoa vành tai ai đó, vuốt vuốt bả vai cường tráng: “Quay sang đây” – đẩy mặt hắn qua – “Giận dỗi thì đi chơi còn gì vui nữa. Tôi hôn một cái được không? Cũng sắp đến, nhận phòng rồi thì sẽ tuỳ cậu. Ok?”
Cố Hải cũng ngoan lắm, nghe được ai đó chủ động đòi hôn thì đương nhiên cao hứng, chìa mặt ra đón nhận phúc lợi.
Nhưng cũng chính bởi vì nụ hôn này mà họ xuống máy bay trễ. Cố Hải hôn Bạch Lạc Nhân say sưa, hôn quên điểm dừng, nụ hôn càng lúc càng sâu, càng lúc càng nồng đượm, hôn đến mức hai thằng con trai của hai người đều đứng thằng dậy.
Giờ thì sao? Không làm cũng phải làm. Đều là đàn ông gian đoạn đầu trung niên, lúc hưng phấn cỡ này không được giải quyết thì chỉ có nước là bị căng cứng đến đau rát khó chịu không thẻ tả. Nghĩ thế cả hai bèn xử nhau tại chổ,
Đến khi tín hiệu thông báo máy hạ cánh, phải cài dây an toàn, thì cả hai tạm dừng lại, đến lúc hạ cánh hẳn rồi mới ba chân bốn cẳng chạy nhanh vào trong toilet giải quyết triệt để. Chứ lúc này nhân viên đang bắt đầu di chuyển ra khỏi máy bay, sẽ đi ngang chổ bọn họ. Không nên để chuyện mây mưa bị phát sóng miễn phí, không nên chút nào !!!
“Cậu nhanh lên một chút.” – Bạch Lạc Nhân bị đặt tựa vào vách nhà vệ sinh.
Phía sau là Cố Hải đang liên tục xuất nhập: “Thoải mái… Thoải mái quá bảo bối..”
“Cậu bớt cái miệng một chút đi.” – kêu người ta giữ thể diện trong khi cậu vẫn đang sung sướng đến nỗi cả cơ thể hồng lên.
“Bảo bối. Cổ.” – Cố Hải nói những lời rất ám muội. Nhưng đó là mật lệnh tình thú của họ.
Bạch Lạc Nhân xác nhận mật mã, liền cong người lên nghiêng đầu về phía sau hôn mút lên cổ Cố Hải. Gặm cắn một hồi thì bao nhiêu dấu vết cũng lồ lộ ra hết thảy.
Cố Hải đặc biệt mẫn cảm với nụ hôn cổ này, lần nào Bạch Lạc Nhân làm cũng khiến hắn lâng lâng, kiểu như được dày vò, được đánh dấu. Hắn thích !!!
Bạch Lạc Nhân có dấu hiệu muốn xuất ra, cậu sắp lên tới đỉnh, nhưng Cố Hải nhẫn tâm luồng tay ra phía trước bóp chặc Tiểu Nhân Tử: “Đợi cha nào, con trai.”
“A….” – Bạch Lạc Nhân khó chịu kêu lên một tiếng – “Buông ra, Đại Hải. Để tôi bắn.”
“Bảo bối, đợi một chút. Tôi vào vài lần nữa thôi rồi cùng nhau bắn.” – vừa nói hắn vừa đâm chọt kịch liệt vào mật khẩu.
Không phải nói chứ Cố Hải xài hàng vô cùng cẩn thận. Tiểu cúc của Bạch Lạc Nhân đến hiện tại vẫn còn rất đáng yêu. Tuy Cố Hải ham muốn hơi vô độ một chút nhưng mỗi lần làm xong đều tỉ mỉ xoa bóp nhẹ nhàng nơi ân ái, bôi kem tránh tổn thương, rồi tập thể dụng vận động cho cơ mông Bạch Lạc Nhân nhanh chóng hồi phục.
Cố Hải không chỉ ham muốn, mà còn rất có trách nhiệm với ham muốn của mình. Hắn quý trọng cơ thể đối phương, nâng niu và gìn giữ nó, chứ không vì thú tính nhất thời mà nỡ làm đau ái nhân.Cố Hải yêu Bạch Lạc Nhân, thật lòng yêu cậu đến từng chân tơ kẽ tóc.
Một đợt xâm nhập hối hả kéo đến, Cố Hải dùng sức ấn đầu Bạch Lạc Nhân xuống , tay kia thì nắm chặt Tiểu Nhân Tử, đến lúc cao trào thời mới thả lỏng và ra sức vuốt. Một phút sau cả hai đều đã xuất ra, mềm nhũng trút từng đợt hơi thở gấp gáp.
“Đại Hải.” – Bạch Lạc Nhân đang chìm trong mê man của sự thoã mãn, khẽ lên tiếng gọi người phía sau. Cậu cũng đưa tay lên sờ gương mặt đầy mồ hôi của hắn.
Ân ái trên máy bay. Kỉ niệm khó quên đây.
“Cậu rút ra để tôi lau cho sạch.” – Bạch Lạc Nhân yêu cầu.
Cố Hải vẫn là đang thả cơ thể trên lưng cậu, vô lại đáp: “Sướng quá, bảo bối. Tôi muốn làm nữa.”
Coi chịu nổi không???
“Rút ra. Nhanh lên. Muốn gì thì cũng đợi vào phòng đi đã. Cậu muốn tôi giận đúng không?”
Đâu ai muốn vợ mình giận, nhất là vợ ngạo kiều như Bạch Lạc Nhân, hắn lập tức thoả hiệp: “Tôi rút. Tôi rút. A…” – vừa rút vừa rên lên một tiếng dâm mỹ.
Bạch Lạc Nhân dùng khăn lau sạch mật khẩu và Tiểu Nhân Tử, kéo quần lên, xoay qua thì thấy tên kia vẫn chưa chịu vệ sinh gì, cứ vô lại đứng ở đó nhìn cậu.
Còn mặt dầy hơn nữa: “Bảo bối, lau cho tôi đi.”
Thật quá đáng!!! Hắn có mỗi Tiểu Hải Tử còn không biết tự lau. Bạch Lạc Nhân lau xong hai nơi của mình còn phải đi lau giúp hắn. Hết biết!!!
Rủa thầm trong bụng thế thôi, Bạch Lạc Nhân vẫn rút khăn giấy lau sạch cho Tiểu Hải Tử, vừa lau vừa nhìn nó, kiểm tra xem đã sạch sẽ chưa. Chính động tác này làm lửa dục của Cố Hải nổi lên, hai người ra khỏi nhà vệ sinh, xuống máy bay mà Bạch Lạc Nhân không hề biết bên trong lớp vải quần của ai đó, cơn cuồng phong lại bắt đầu kéo gió.
Bằng chứng là sau khi họp mặt phổ biến chuyến đi với nhân viên thì nhị vị tổng tài đã lui về nhận phòng, và ở trong đó suốt cả buổi chiều.
“Cậu làm sao vậy?” – vừa bị ném lên giường.
Cố Hải như dã thú vồ mồi, nhào đến xé quần áo cậu: “Tôi muốn. Tôi thật sự rất muốn.”
“Cậu muốn cái gì?” – Bạch Lạc Nhân hỏi câu hỏi dư thừa, như là muốn hắn tự trả lời cho cậu biết.
Đùa! Cố Hải là ai chứ? Miệng mồm có thể ngại được sao? Hắn trực tiếp đi vào vấn đề:
“Làm tình.”
“Là làm gì?” – hey, come on! Dường như ai cũng thích hỏi kiểu này nhỉ? Để đối phương nói ra thêm những lời dụ dỗ, dễ dàng sa đoạ hơn?
Cố Hải vẫn luôn thành thật: “Là làm nơi này” – đưa tay cầm lấy Tiểu Nhân Tử – “Và nơi này” – luồng xuống bên dưới chạm vào Tiểu Cúc – “Sung sướng đến quên cả trời đất.”
Bạch Lạc Nhân vòng tay ôm lấy cổ hắn, hành động mê hoặc chết người: “Vậy làm sao để những nơi đó cảm thấy sung sướng?”
“Bằng cái này” – cầm tay cậu dúi vào con trai.
“Cái này? Thật không?” – dám nghi ngờ công dụng của Cố Hải.”Vậy thử xem”
Dứt lời. Người lập tức được lật úp xuống. Bạch Lạc Nhân hết sức phối hợp, tình thú hừng hực muốn thiêu cháy cả căn phòng. Rốt cuộc thì Cố Hải có chứng minh được bằng cái kia của mình, hắn có thể làm Bạch Lạc Nhân sung sướng đến quên cả trời đất được không?
“Nhanh một chút… A…!” – tiếng kêu của Bạch Tổng.
“Bảo bối. Tôi yêu cậu. Cậu có yêu tôi không?” – vừa hì hục vừa tỏ tình.
“Tôi không biết”
Một cú đâm phập mạnh đột ngột thúc vào mật khẩu: “Cậu nói cái gì?”
“A….” – Bạch Lạc Nhân bất ngờ bị tấn công nên kêu lên một tiếng – “Ưm.. Tôi.. Tôi… Quên cả rồi.”
Vâng. Quý vị đã có thể tự có câu trả lời.
Cách đó, mọi người xung quanh không hề hay biết gì, cũng không nghe ra được tiếng động gì, chỉ có thể trách hệ thống cách âm của khách sạn quá tốt. Nhưng quả thật bên trong căn phòng ấy, đã có biết bao nhiêu trận cuồng ái phong ba không kể siết. Đến nỗi bỏ qua giờ cơm trưa.
Trương Đằng chạy qua chạy lại xem các món ăn, đột nhiên thấy nhớ ra thứ gì bèn đưa mắt tìm kiếm: “Quây. Các cô có thấy 2 tổng tài của chúng ta đâu không?”
“Không. Chúng tôi từ nãy đến giờ vẫn không thấy.”
Thắc mắc một chút thì tiểu tử ham ăn đương nhiên vẫn tập trung vào thức ăn nhiều hơn, hắn cắm cúi ăn quên ngày tháng, ôm cái bụng căng định đi về phòng ngủ một giấc.
Nhưng lại chạm mặt người mà hắn vốn đã có ác cảm từ lâu: “Diệp Tuấn Thần!? Tên này đi đâu đây? Đúng là oan gia ngõ hẹp.” – nói rồi liếc hắn một cái sau đó bỏ đi.
Đột nhiên nghe tiếng gọi lại: “Trợ lý Trương đúng không? Thật vinh dự.”
Vinh dự cái rắm ấy, tên phá gia can, tên tiểu tam đáng ghét, tên bại hoại xã hội, lão gia đây không muốn giao du với ngươiiiii
“Chào Diệp Tổng. Trăm nghe không bằng mắt thấy. Diệp Tổng quả thật tướng mạo xuất chúng, anh dũng bất phàm” – lời nói và suy nghĩ khác nhau một trời một vực.
Diệp Tuấn Thần tiến gần lại, nghĩ rằng có thể moi được chút tin tức của Bạch Lạc Nhân từ Trương Đằng, nói đúng ra thì sau lần gặp trước hắn vẫn còn bán tín bán nghi về mối quan hệ Cố Bạch. Bạch Lạc Nhân đơn giản chỉ là nhân viên kinh doanh thật sao? Điều này có nói trăm lần hắn vẫn không tin.
“Ha ha ha” – Trường Đằng cười to – “Diệp Tổng đúng là thiếu sót quá. Nhân viên kinh doanh? Bạch Lạc Nhân, cũng chính là Bạch Tổng, là vị chủ tịch thứ hai của tập đoàn Hải Nhân. Cố Tổng tên gì? Là Cố Hải!!!”
Diệp Tuấn Thần có suy nghĩ viễn vong thì cũng chưa nghĩ đến nước này. Hải Nhân? Cố Hải. Bạch Lạc Nhân. Thì ra đã sớm là rồng trong loài người, chỉ trách bản thân hắn nông cạn.
Thấy biểu hiện của Diệp Tuần Thần như vậy, Trương Đằng tranh thủ làm tới: “Hai người họ từ lâu đã có quan hệ, mà còn là dạng quan hệ lâu năm. Cách đây gần 1 năm thì đã làm lễ kết hôn. Keo sơn gắn bó, khó ai tách rời.”
“Này Trợ lý Trương. Cậu có phải chăng đã hiểu lầm gì ở tôi? Lời lẽ cậu nói có chút ẩn ý.” – Diệp Tuấn Thần nhanh mắt phát hiện ra.
“Không. Tôi làm sao dám hiểu lầm gì Diệp Tổng. Giờ tôi phải về phòng nghỉ đây, tận hưởng dịch vụ của khách sạn ngài một chút” – bị nắm đuôi nên tốt nhất là chạy trước.
“Vậy thì xin mời.” – đưa tay ra một cách lịch thiệp.
Trương Đằng về phòng, nằm ỳ trên giường ngủ một giấc đến chiều tối, mở mắt ra là đã thấy đến giờ ăn cơm. Quaooo, thật không lành mạnh mà, vừa ngủ dậy đã được ăn sao? Nhưng không thể phí bửa được, y quyết định qua rủ nhị vị tổng tài đi ăn cùng.
Cốc cốc cốc. Tiểu Trương gõ cửa phòng.
Không có tiếng đáp lại.
Cốc cốc cốc. Nổ lực lần nữa.
“Này cậu ra xem ai đi, lấy ra.” – Bạch Lạc Nhân đang bị ai kia đè dưới thân không chịu buông.
“Mặc kệ họ gõ một chút sẽ đi. Tập trung nào bảo bối.” – Cố Hải hì hục xuất nhập, tay kia còn bịch miệng Bạch Lạc Nhân khiến cậu muốn la lên cũng không được, phát ra âm thanh nhỏ nhẹ cực kì dâm mỹ.
Bên ngoài Trương Đằng nghĩ thầm Quái lạ? Không lẽ đã đi ăn rồi? Gõ thêm lần nữa
Cốc cốc cốc.
Cố Hải ghì chặc hông Bạch Lạc Nhân, xuất nhập liên hồi, càng lúc lực đạo càng gia tăng, ân ái không biết mệt từ lúc mới đến, bây giờ lại thêm có người bên ngoài thúc giục, tình thú vì thế mà cháy rực lên thêm.
Sau một hồi đấu tranh, cuối cùng Cố Hải cũng lên đỉnh, không những thế còn làm Bạch Lạc Nhân sung sướng đến rung cả hai chân.
“Bảo bối” – Cố Hải mềm nhũn nằm trên người ai kia – “Quá đã!!!”
Bạch Lạc Nhân chỉ biết nằm thở, lâu rồi chưa làm một trận ra trò như vậy, hôm nay làm lại không những không mệt lắm còn cảm thấy muốn phối hợp hơn. Nhưng làm từ trưa đến giờ cũng khiến cả hai mệt rồi, Bạch Lạc Nhân đưa tay vuốt gương mặt đầy mồ hôi của Cố Hải:
“Tắm rửa đi ăn cơm thôi.”
Cố Hải đang thở, cũng nắm lấy tay của Bạch Lạc Nhân: “Được. Tôi hầu cậu.”
Nói rồi bế người lên đi vào phòng tắm.
“Cậu để ý một chút. Chổ đó của tôi hơi đau.” – Bạch Lạc Nhân bị động.
“Để tôi xem, tôi làm cậu đau sao?” – Cố Siêu Đần.
Bạch Lạc Nhân nhàm chán liếc hắn một cái: “Vậy cậu nghĩ là ai làm?”
“Là tôi. Là tôi. Yên nào, tôi tẩy rửa rồi xoa bóp cho cậu.”
Động tác của nam nhân ôn nhu, như chứa đựng tình ý cực hạn.
[Hết