Đọc truyện [Fanfic] Thượng Ẩn Quyển 3 – Cuộc Sống Hôn Nhân – Chương 50: Anh sẽ không đấu lại tôi đâu
Hôm nay vẫn là Diêm Nhã Tĩnh mang cơm đến cho Bạch Lạc Nhân. Hơn ai hết cô hiểu hai người bọn họ đang có vấn đề, mà còn là vấn đề khá nghiêm trọng.
“Này, hai anh không hoà hoãn được sao?” – cô tỏ vẻ quan tâm hỏi han.
Bạch Lạc Nhân nhận lấy phần cơm của mình, mỉm cười nhàn nhạt: “Tôi cũng không biết phải hoà hoãn bằng cách nào.”
Diêm Nhã Tĩnh lại hỏi: “Nghiêm trọng đến vậy? Bình thường các anh đùng đùng cãi nhau thì lập tức làm hoà, lần này im lặng cả tuần nay rồi, tôi vẫn không cảm thấy có khởi sắc”
Bạch Lạc Nhân không nói nữa, chỉ mỉm cười rồi quay đầu đi xuống nhà ăn nhân viên.
“Ừ nghe nói đã từng kết hôn với tổng tài” – giọng nói đâu đó lọt vào tai Bạch Lạc Nhân.
“Ừa đồng tính mà. Hôn lễ chỉ là hình thức giống như tiệc sinh nhật thôi. Đâu có ràng buộc gì. Gần đây Cố tổng không thèm đếm xỉa đến rồi, một mình xuống đây ăn cơm kìa cô không thấy sao?” – lại một giọng nói khác.
“Không biết Cố tổng có quay trở lại thích nữ nhân không? Nếu có thì tôi cũng không ngại.”
“Tôi không biết nhưng trợ lý Trương mới tuyển vào nghe đồn rất hợp ý Cố tổng. Có thể là tình nhân mới đó.”
Biết bao nhiêu lời nói, từ ngữ phảng phất trong không khí, có câu lọt vào tai, có câu không. Miệng đời là vậy mà, cậu cũng quen rồi.
Khó khăn ăn hết phần cơm trong hộp. Cố Hải bình thường nấu ăn rất ngon, nhưng đúng là tâm tình buồn thì ăn gì cũng chán. Gói gém đồ đạc trở lại phòng kinh doanh.
Vừa bước vào thì trông thấy một cô gái đứng trước bàn làm việc của mình, chậm rãi đi tới, cô gái cũng chậm rãi xoay đầu.
“Lý y sư?” – Bạch Lạc Nhân bất ngờ nhìn người trước mặt.
Lý Yên mỉm cười: “Bạch Thượng Tá, à không. đồng nghiệp Bạch, tôi đến đưa số liệu kiểm toán tháng qua cho phòng anh. Anh giúp tôi chuyển cho trưởng phòng nhé, vì giờ này cô ấy đang dùng cơm rồi.”
“Cô tại sao lại ở đây?” – đón lấy tập tài liệu.
“Tôi đã đổi nghề rồi. Làm bác sĩ không hợp với tôi lắm, tôi xin vào Hải Nhân làm ở khâu kiểm toán cũng được mấy tháng nay.” – Lý Yên hoàn toàn bình tĩnh.
Chỉ có Bạch Lạc Nhân là không thoải mái chút nào: “Lý Yên. Cô nói rõ đi, mục đích của cô là gì? Cứu tôi, cứu Cố Hải, rồi biến mất, sau đó lại xuất hiện trong công ty. Nếu nói cô không có mục đích thật không ai dám tin.”
Lý Yên mỉm cười, nét mặt cực kỳ thanh tú: “Đúng. Nếu tôi nói tôi không có mục đích thì quả thật khó tin. Vậy thì tôi thừa nhận, mình có mục đích. Tôi không phải loại con gái tuỳ tiện. Tôi cảm thấy mình có tư cách xuất hiện thì mới hiện diện ở đây. Bạch Lạc Nhân, anh cũng đừng quan tâm nhiều chuyện quá.”
Bạch Lạc Nhân ngày ấy chôn giấu sự việc trong lòng, vì cậu không phục đám người xấu kia tự tung tự tác. Nhưng bây giờ thì sao chứ? Cậu đã từ chức và trở về đây, ru rú một góc làm nhân viên kinh doanh nhỏ bé, thì việc gì cần hỏi cho ra lẽ nữa. Cố gái này có xuất hiện hay không đối với cậu cũng chẳng ảnh hưởng gì. Hơn nữa tâm tình hiện tại đã quá rối rắm rồi, bắt cậu phải vắt óc suy nghĩ thêm chuyện của cô ta chắc sẽ sớm loạn trí mất.”Thôi được rồi. Tuỳ cô.” – Bạch Lạc Nhân ngồi vào bàn làm việc.
“Anh sẽ không đấu lại tôi đâu”
Lý Yên xoay người rồi khỏi, quẳng lại cho cậu một câu nói kèm theo ánh nhìn khó hiểu. Cô đã đợi ngày này lâu rồi, bây giờ ông trời cũng cho cô cơ hội.
Buổi chiều tan ca, Bạch Lạc Nhân xong việc định xuống lái xe về nhà. Trước khi vào thang máy còn ngoảnh đầu nhìn văn phòng của ai kia vẫn sáng đèn. Hôm nay chắc hắn lại tăng ca.
Cũng quen rồi, cả tuần nay ngày nào mà hắn chẳng trốn tránh cậu, sáng dậy thật sớm làm thức ăn sáng, sau đó thì trở vào giường, đợi cậu lái xe đi làm hắn mới thức dậy chuẩn bị cơm nước cho cử trưa và tối đầy đủ sau đó khởi hành.
Lúc tan tầm thì Bạch Lạc Nhân về nhà trước, lấy thức ăn ban sáng Cố Hải chuẩn bị sẵn ra hâm lại, tự mình dùng bửa, cô đơn hiu quạnh.
Bình thường tầm 9h tối Cố Hải sẽ về, lúc đó Bạch Lạc Nhân đang ở bàn làm việc tham khảo tư liệu, hắn thì tắm rửa thay quần áo sau đó trèo lên giường đắp chăn.
Tầm 11h mọi việc hoàn tất thì Bạch Lạc Nhân cũng vào phòng.
Một tuần rồi, mọi việc cứ như thế trôi qua.
Quyết định không nhịn nữa, tối nay sẽ trực tiếp nói thẳng với Cố Hải. Dù gì cậu cũng phải nói ra hết một lần, muốn giận nữa hay không thì tuỳ hắn.
Nhưng hôm nay Bạch Lạc Nhân không đợi được Cố Hải trở về.
Cốc cốc cốc.
“Vào đi.” – Cố Hải trả lời.
Lý Yên mở cửa bước vào, mang theo tập tài liệu đặt trước mặt Cố Hải: “Tôi đến trình báo cáo của phòng kiểm toán.”
Cố Hải bất ngờ nhìn lên: “Tại sao cô lại ở đây?”
“Cố tổng, anh đúng là không mấy sâu sát. Cũng chẳng trách, công ty lớn như vậy, bộ phận của tôi lại ở dưới tầng, anh không biết đến sự hiện diện nhỏ bé này cũng là điều hợp lý.”
“Cô? Trong công ty tôi? Xin lỗi tôi vẫn chưa hiểu ý của cô?” – Cố Hải ngơ ngác không biết người này vì sao luôn thoắc ẩn thoắc hiện trong cuộc đời hắn như vậy.
“Tôi đã được nhận vào Hải Nhân làm nhân viên kiểm toán. Cách đây 2 ngày thì chính thức được bổ nhiệm lên làm trưởng phòng kiểm toán. Việc này anh có thể hỏi Diêm Phó Tổng, chính cô ấy thông qua .” – Lý Yên cư nhiên giải thích.
Cố Hải có đầu lừa đến đâu cũng hiểu được cô gái này có âm mưu, hắn hỏi: “Cô muốn gì ở chúng tôi?”
Lý Yên nghe xong câu nói đó hai hàng lông mày mảnh mai khẽ chau lại, tạo nên nét mặt giận không được trông rất xinh đẹp: “Chúng tôi? Tôi chỉ muốn anh thôi, không liên quan đến Bạch Lạc Nhân.”
“Nói thẳng ra đi.” – Cố Hải thì biết gọi gì là thương hoa tiếc ngọc, lã lướt dụ tình chứ!
“Tôi thích anh. Từ rất lâu rồi. Từ lúc mà anh không ngờ tới được. Ngày tôi biết anh kết hôn, đối tượng là nam nhân tôi đã cùng cực đau khổ. Nhưng rồi vẫn không cam tâm, tôi muốn đến xem thật sự là người nào có bản lĩnh sở hữu trái tim anh? Tôi dùng nhiều mối quan hệ chuyển vào doanh trại chờ đợi cơ hội tiếp xúc với Bạch Lạc Nhân. Biết được anh ta là một người ưu tú chính trực, tôi cũng nghĩ mình triệt để hết hy vọng. Âm thầm thu dọn rời đi. Ngày cuối cùng tôi làm việc tại doanh trại, ông trời mang anh đến trước mặt tôi. Giây phút nhìn thấy anh, tôi đã hận bản thân không thể hét lên cho anh biết rằng tôi, chính là tôi, một người ở đây ôm tình cảm sâu nặng với anh từ rất nhiều năm nay rồi. Không ngờ anh lại đến vì mục đích khác, vì an nguy của Bạch Lạc Nhân.”Giọng cô nghẹn lại vài giây, nấc nhẹ rồi tiếp tục nói:
“Ngày tôi hay tin anh ta gặp nguy hiểm, tôi khờ khạo nhắn tin báo cho anh biết. Anh đừng nghĩ tôi tốt bụng, tôi cảm thấy bản thân ngu ngốc đến không thể chịu được. Vì thà lúc đấy tôi gọi trực tiếp còn có thể nghe được giọng điệu khẩn trương của anh, thứ mà tôi khao khát muốn nghe thấy nhất sau ngần ấy năm trời. Nhưng tôi đã chọn cách trốn tránh sự thật. Sự thật rằng mình đã quá đạo đức giả khi cam tâm trả anh ấy về cho anh.”
Lý Yên yêu Cố Hải. Cô mang tình cảm chân thành ra đối đãi với hắn, không tranh giành, không thủ đoạn. Kiên nhẫn dùng lý trí lấn át trái tim. Dù si tình những vẫn cứu Bạch Lạc Nhân, vì cô biết nếu cậu chết, Cố Hải cũng chỉ còn nửa cái mạng.
Cố Hải từ đầu vẫn chăm chú lắng nghe, nhưng hắn vẫn không ngờ trên đời còn có một người hết lòng vì hắn đến vậy, mà còn là nữ nhân. Cổ họng đột nhiên trở nên cứng đờ, không biết phải nói gì cho đúng.
“Anh đừng nói. Hãy để tôi nói hết.” – Lý Yên không chỉ yêu Cố Hải. Cô còn rất hiểu suy nghĩ của hắn nữa.
“Chắc chắn anh rất thắc mắc vì sao tôi biết Bạch Lạc Nhân gặp nguy hiểm? Cũng đoán ra được người đứng sau vụ Bạch Lạc Nhân và người bắt cóc anh là một vì mắc xích duy nhất là tôi? Đúng. Người đứng sau vụ án của Bạch Lạc Nhân là cha tôi.”
“Cô nói cái gì? Cha cô?” – Cố Hải trợn mắt trước lượng thông tin vừa nghe được.
“Tôi vì cứu tình nhân của anh mà phản bội lại cha mình. Anh thấy tôi ngu ngốc đến mức nào rồi chứ? Cũng chính vì biết được mình có đứa con gái ngu ngốc như tôi, cha tôi mới bắt cóc anh, nguyên nhân đầu não khiến con gái ông ấy bán đứng gia đình. Vốn định doạ để anh an phận, đừng dính liếu gì đến tôi nữa. Nhưng chưa kịp thì tôi lại một lần nữa ngu ngốc chạy đến thả anh ra. Một lần nữa đạo đức giả mà trả anh về với Bạch Lạc Nhân yêu dấu.”
Cố Hải điên thật rồi, cô gái này….. Bây giờ chỉ còn duy nhất một thứ hắn muốn hỏi:
“Tại sao cô lại thích tôi?”
Lý Yên mỉm cười lần nữa, nhưng lần này lại cười rất thâm tình:
“Điều này, anh nên hỏi Lý Thước. Hỏi tại sao anh ấy lại mang anh về nhà chơi? Tại sao lại để tôi trông thấy anh? Tại sao lại khiến một cô gái 16 tuổi như tôi phải ôm mối tình chôn dấu bao nhiêu năm trời để rồi cuối cùng phải tan nát khi nghe tin anh kết hôn đồng tính?” – càng nói nữ nhân càng nghẹn, nhưng cô cố hết sức kiềm chế.
“Lý Thước? Cô là bà con của cậu ấy? Chúng ta đã từng gặp nhau?” – Cố Hải liên tục nhớ lại xem đã từng gặp qua Lý Yên chưa.
“Không. Anh chưa từng gặp tôi, là tôi tình cờ trông thấy và rồi mãi mãi không bao giờ rời mắt đi được nữa”
Cố Hải loay hoay trên bàn làm việc một hồi, vốn biết mình không giỏi câu kéo phụ nữ, trước khi đến với Bạch Lạc Nhân thì yêu đương chỉ là hình thức vui vẻ của thanh niên thôi, đụng đến tình cảm ghật lòng thì hắn chịu, chưa từng xử lý qua loại tình huống này.
Hôm nay đột nhiên xuất hiện một cô gái, cô ấy nói cô ấy yêu hắn? Tin được không chứ? Nhưng không tin cũng không được, cô ấy nói quá nhiều thứ hợp lý, từng chuyện từng chuyện móc nối rõ ràng. Chính cô ta đã góp phần cứu Bạch Lạc Nhân, xông vào hang cọp cứu Cố Hải, còn xin vào làm việc ở đây, ngoài nguyên nhân Lý Yên yêu hắn ra, hắn không còn lời giải thích nào thuyết phục hơn thế.”Vậy… Hiện tại cô nói tôi nghe những lời này để làm gì? Tôi và Nhân Tử kết hôn rồi, cô vẫn chưa bỏ cuộc sao?” – Tổng tài không biết hỏi gì ngoài câu này.
“Tôi đã định buông xuôi tất cả, nhưng trong lòng vẫn nhớ anh, tôi từ chức và xin vào công ty anh làm việc, không hề có bất kỳ mục đích gì, chỉ muốn mỗi ngày nhìn thấy anh từ xa, chỉ cần được nhìn thấy anh, Lý Yên này sẽ yên ổn sống tiếp quãng đời còn lại.” – giọng điệu ôn hoà của cô gái đến lúc này bỗng trở nên cứng rắn hơn hẳn – “nhưng thật không may, để tôi phát hiện được người đàn ông kia căn bản không xem tình cảm của anh ra gì, dám gạt tay anh đi vào đại sảnh, chối bỏ mối quan hệ của hai người chỉ vì vài lời nói của người khác. Giây phút đó tôi biết, anh ta không xứng với anh. Tôi từ trước đến giờ làm việc trong công ty nhưng không hề để anh thấy mặt, vì tôi không muốn làm phiền anh cũng như chen ngang hạnh phúc của hai người. Nhưng kể từ lúc tôi chứng kiến cảnh tượng đó, mọi thứ đã thay đổi rồi.”
Từ lúc giận nhau Cố Hải luôn né tránh, không kể cho ai nghe cũng như không muốn nhắc lại vấn đề. Hôm nay, trong tình huống này Lý Yên lại khiến hắn nhớ đến tình cảnh hôm đó, kèm theo lời phân tích sắc bén kia, hắn cảm thấy trái tim lại nhói lên một đợt.
Nhưng đương nhiên, tình cảm không thể thay đổi, Cố Hải hít một hơi thật sâu đứng lên rời khỏi ghế, đè nén thương đau trong lòng, thẳng thắn đối diện với Lý Yên:
“Tôi cám ơn cô đã bỏ nhiều thời gian cho tôi, những việc cô đã làm tôi thật sự không biết làm sao để đền đáp. Nhưng tôi mong cô hiểu, tôi rất yêu Nhân Tử, là loại ái tình không gì có thể thay thế được. Dù cậu ấy có đối xử tệ với tôi thì lòng tôi vẫn như vậy. Không ai xứng với Cố Hải hơn là Bạch Lạc Nhân. Cô không được quyền đánh giá chúng tôi, vì chính tôi mới có quyền chọn một nửa cho đời mình. Và một nửa của tôi vĩnh viễn luôn là cậu ấy.”
“Nhưng anh ta không chấp nhận mối quan hệ với anh? Và anh cũng đã rất thất vọng. Gần đây nữ nhân trong công ty ai cũng nói anh không còn quan tâm gì đến anh ta nữa.” – Lý Yên vẫn cố gắng đưa ra lý lẽ của cô.
Cố Hải lắc đầu, ý tứ như thể cô không hiểu được đâu: “Không phải Nhân Tử không chấp nhận, mà cậu ta sợ công ty sụp đổ, tâm huyết bao năm không còn nữa tôi sẽ thất vọng, nên mới hành động như thế. Chỉ là tôi giận vì sao cậu ấy không hiểu tôi, không tin tưởng ở tôi? Sao cậu ấy không nghĩ rằng cứ nắm chặc tay tôi mạnh dạn tiến vào, với bản lĩnh của mình, cùng nhau xây dựng Hải Nhân ngày cành vững mạnh thì còn ai dám coi thường? Thực lực sẽ quyết định thành bại. Đồng tính thì sao? Hải Nhân là tập đoàn có tổng tài là người đồng tính đấy, họ hợp tác hay là không hợp tác?”
Lý Yên đứng ở đó chết sững, cô vẫn luôn cho rằng tình yêu thầm lặng bao năm nay của mình là to lớn nhất, cao cả nhất, nên khi biết được Bạch Lạc Nhân nỡ giấu diếm mối quan hệ với Cố Hải, cô cảm thấy cậu không hề xứng đáng với y như là cô.
Nhưng điều duy nhất cô không ngờ tới chính là tình yêu của Cố Hải dành cho Bạch Lạc Nhân còn vĩ đại gấp nhiều lần hơn nữa.
Trong lúc này, cửa phòng tổng tài đột nhiên bị người từ ngoài đẩy vào, bây giờ đã hơn 9h tối, ai còn đến?
Bạch Lạc Nhân xuất hiện đằng sau cánh cửa, nét mặt kiên định và quyết tâm, lướt qua Lý Yên nhìn cô một cái rồi đứng về phía Cố Hải, nắm lấy tay hắn, đan hai bàn tay vào nhau.
Tên tổng tài giận dỗi cả tuần đang nhớ thương ái nhân đến nóng gan nóng ruột bất ngờ thấy người tới, còn làm ra hành động lạ như vậy thì cặp mắt tròn xoe, môi lắp bắp chỉ thốt ra được hai chữ: “Nhân Tử?”
“Đại Hải, xin lỗi vì đã không tin cậu.” – mắt nhìn mắt.
Cố Chết Đứng nhìn trân trân đối phương, quên mất luôn rằng Lý Yên đang ở đó. Ban đầu chưa thể tiếp nhận kịp cú shock ngọt ngào này nên hắn im lặng vài giây, nhưng sau khi định thần lập tức kéo bàn tay đang nắm tay mình một cái thật mạnh, làm cả người Bạch Lạc Nhân bổ nhào vào người hắn.
“Nhân Tử, cám ơn cậu, cám ơn cậu đã đến.” – câu này hắn nói rất lớn. Nhưng câu tiếp theo thì ghé sát lỗ tai nam nhân thật khẽ – “chứ tôi không biết làm sao với cô ta bây giờ!!!”
“Trước tiên cậu buông tôi ra trước đã.” – đáp lại cũng thật khẽ.
Lý Yên chứng kiến hết cảnh tượng trước mắt mà trái tim quặng thắt từng cơn. Nhưng cơn đau lại rất toại nguyện. Từ khi cố chấp yêu một người như Cố Hải, cô đã biết mình sẽ đau rất nhiều. Nhưng giờ đây cô hiểu, làm thế nào thì cô vẫn không đấu lại Bạch Lạc Nhân. Vì căn bản cậu ta không cần phải đấu Cố Hải vẫn vĩnh viễn thuộc về cậu ấy rồi.
Cười nhạt nhoà: “Chúc mừng hai người. Tôi thua tâm phục khẩu phục.”
“Khoan đã” – Bạch Lạc Nhân ngăn lại người muốn đi.
Lý Yên dừng lại ở cửa.
“Chúng ta vẫn có thể là bạn. Cám ơn cô đã cứu tôi cũng như Cố Hải. Cô không phải người xấu, nếu muốn ở lại thì công ty này luôn chào đón cô.” – Bạch Lạc Nhân nói thay luôn lời của tổng tài.
Cố Tổng đứng cạnh bên há hốc nhìn nhân viên phòng kinh doanh của mình, trong lòng thầm mắng – Cậu điên à? Cô ta nhất mực si tình chồng cậu đó, sao lại mời gọi người ta ở lại??? Có muốn đền đáp cũng đâu cần như thế chứ!!!
Lý Yên không nói gì chỉ im lặng rời đi.
Cố Hải thúc thúc cùi chỏ vào hông người bên cạnh: “Này ! Về nhà đi ! Tôi muốn.”
[Hết