[Fanfic] Thượng Ẩn Quyển 3 - Cuộc Sống Hôn Nhân

Chương 44: Gia đình ấm áp


Đọc truyện [Fanfic] Thượng Ẩn Quyển 3 – Cuộc Sống Hôn Nhân – Chương 44: Gia đình ấm áp

By: Catherine and Friends

Nguồn: wattpad.com/story/67061101

Bạch Hán Kỳ thấy Bạch Lạc Nhân bước vào, nét mặt thoải mái liền hỏi: “Làm lành rồi à?”

“Chúng con không có việc gì.”

“Không có việc gì con cũng sẽ không đưa ba vào làm nhân chứng đâu.” – ông cười đầy dụng ý.

Bạch Lạc Nhân bị nói trúng, thật không khỏi nheo mắt nhìn ông một cái rồi chuẩn bị mang giày.

“Con không dùng cơm tối sao?” – Bạch Hán Kỳ hỏi.

Bạch Lạc Nhân lắc đầu: “Không, cả nhà cứ ăn đi. Đại Hải đến đón con bây giờ.”

“Anh không ở lại ăn cơm với em đi ạ? Nói anh Cố Hải ăn cơm luôn đi anh.” – Mạnh Thông Thiên vội vàng giữ người lại.

Trước sự nhiệt tình của em nhỏ, Bạch Lạc Nhân không nỡ từ chối, định bụng đợi Cố Hải đến rồi gọi hắn lên nhà luôn.

Không ngờ nửa tiếng sau, khi Bạch Lạc Nhân đang chăm chú xem bài vở giúp Mạnh Thông Thiên thì một bóng dáng cao to đã xuất hiện ngay trước cửa: “Chào cả nhà.”

“Anh Cố Hải…” – tiểu Thiên đã lâu không được gặp chiến hữu, nay mừng rỡ nghênh đón.

Cố Hải tiến vào xoa đầu nó: “Chà, không gặp một dạo lớn hơn nhiều rồi.”

Bạch Lạc Nhân chậm rãi đi đến: “Tôi còn định gọi cậu lên chơi không ngờ cậu còn nhanh hơn.”


“Đã đến nhà làm sao không lên thăm cho được.” – đánh mắt nhìn sang Bạch Hán Kỳ, hất nhẹ cằm: “Phải không ba?”

“Đúng vậy, đúng vậy. Đại Hải luôn rất ngoan mà.” – người đàn ông ôn hòa nói.

Không khí sum hợp rộn ràng khiến cả gian phòng thêm ấm cúng. Thím Trâu tất bật chuẩn bị cơm tối. Mạnh Thông Thiên lôi kéo Cố Hải vào phòng tâm sự gì đó của hai người họ. Quẳng hai cha con họ Bạch ngồi ngoài sofa xem tin tức.

Bạch Hán Kỳ cười cười: “Thật tình, không hiểu sao tiểu Thiên luôn cho rằng Đại Hải mới đúng là tri kỷ của nó. Có một lần nó nói với ba, anh Cố Hải với nó có cùng hoàn cảnh nên rất hiểu nhau. Thằng nhóc này.”

Bạch Lạc Nhân suy nghĩ một chút, đôi mắt đưa qua trái rồi lại đưa qua phải, rốt cuộc đứng lên đi đến phòng Bạch Hán Kỳ, sát vách với phòng Mạnh Thông Thiên. Nghiêm nghị ngồi tại đầu giường mà lật lật tờ báo.

“Anh Cố Hải à, cô ấy tại sao cứ lạnh nhạt với em?” – nhóc con biết yêu lần đầu.

Cố Hải giọng điệu coi bộ rất từng trải: “Có lẽ cô bạn đó chưa hiểu ra là đã thích em rồi nên mới vậy. Con gái mà hay mắc cỡ, em phải cho người ta thời gian thích ứng chứ.”

Thằng bé thắc mắc: “Vậy ngày trước anh Bạch Lạc Nhân có lạnh nhạt với anh không?”

“Nhóc con sao lại lôi chuyện anh vào?” – nói rồi tự mình thở dài: “Đến bây giờ vẫn có nhiệt tình đâu.”

“Hả?” – tiểu Thiên há hốc mồm – “Đến bây giờ vẫn lạnh nhạt sao? Vậy anh Bạch Lạc Nhân vẫn chưa hiểu ra tình cảm của anh ấy dành cho anh à?”

“Không hẳn là như vậy. Nhưng anh của em thuộc loại người cá biệt, không giống bất kỳ ai nên anh cũng có thể hiểu được. Anh của em hiểu trái tim đã yêu anh chỉ là không muốn biểu hiện nhiều ra mặt thôi.” – Cố Hải đường hoàng đính chính.”Yêu mà không muốn biểu hiện nhiều? Vậy cũng gọi là yêu sao anh?” – thằng nhóc cố gắng xoáy sâu.

“Có chứ. Nhiều người yêu trong âm thầm. Nhiều người khác lại nhiệt tình yêu thương. Như anh thuộc nhóm người nhiệt tình, nên anh của em mới ngoan ngoãn khuất phục.” – nói đến đây Cố Hải cũng có chút cao hứng.

Bên kia vách dường như có ai đó đang thì thầm: “Ngoan ngoãn cái đầu cậu.”

Tiểu Thiên nghiêm chỉnh suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Vậy nếu sau này cô ấy vẫn tiếp tục lạnh nhạt với em thì sao hả anh?”


Cố Hải vỗ ngực: “Thì em cứ như anh nè. Nhiệt tình yêu, nhiệt tình chăm sóc, nhiệt tình tiếp cận. Chắc chắn sẽ có một ngày người đó hiểu em mới là lựa chọn tốt nhất, chỉ em mới đối tốt với cô ta thật lòng.”

“Vậy tức là nếu có ai khác yêu nhiệt tình hơn em, chăm sóc nhiệt tình hơn em, thì cô ấy vẫn sẽ chọn người kia hả anh?”

“Đương nhiên rồi nhóc. Nếu em toàn tâm vì một người thì chắc chắn trên đời này không ai có thể yêu nhiệt tình hơn em.”

“Vậy anh thì sao?”

Hắc hắc. Hỏi vấn đề này thì anh đây rất tự hào: “Anh có thể cam đoan, không ai yêu Nhân Tử bằng anh. Bởi vậy anh mới thành công cướp được người. Em không thấy bây giờ anh rất hạnh phúc sao?”

“Em thấy….” – thằng nhỏ nhíu mày quan sát: “Mà trong nét hạnh phúc của anh dường như vẫn có chút gì đó hơi lấn cấn thì phải.”

Người bên kia vách tường không cầm được bật cười một cái, xíu nữa là bại lộ.

Cố Hải gõ đầu tiểu Thiên: “Nhóc con, ý tứ gì?”

“Không. Em chỉ đoán có thể anh cũng chịu nhiều ai oán lắm mới sống được qua ngày.” – Mạnh Thông Thiên vừa nói vừa khoái trá cười.

Cố Trúng Tim nên hóa giận, đạp một phát vào mông thằng nhỏ rồi nói: “Cấm em không được suy đoán linh tinh. Hiện tại bọn anh rất tốt.”

“Mà em nghe bạn em nói trong tình cảm thì ai yêu nhiều hơn người đó thiệt thòi. Có đúng không anh?” – thằng nhóc lại đổi chủ đề.

Cố Hải dù sao đi nữa cũng đầu lừa mà, ba cái chuyện tình cảm thì hắn biết cái gì đâu, toàn nói theo kinh nghiệm bản thân. Mà kinh nghiệm hắn dùng hết sức mình tán tỉnh người khác chỉ có mình Bạch Lạc Nhân thôi, nên suy ra chiến thuật cũng không mấy nhiều. Thằng nhóc này hôm nay hỏi nhiều thứ như vậy làm hắn thật khó nghĩ.

Nghĩ tới nghĩ lui quyết định hỏi ngược lại thằng nhỏ: “Vậy theo em thấy giữa anh với anh Bạch Lạc Nhân nhà em thì ai yêu ai nhiều hơn?”

“Là anh yêu nhiều hơn” – con nít rất thẳng thắn.


“Vậy em thấy anh có thiệt thòi gì không?”

“Nhiều.” – xong luôn.

“Anh thiệt thòi gì chứ?” – Cố Bốc Hỏa.

Tiểu Thiên cười che miệng: “Cái này em nghĩ anh tự mình suy ngẫm sẽ biết ngay mà.”

Thiệt thòi? Cố Hải thật sự đang suy ngẫm. Nếu nói hắn thiệt thòi là bị Bạch Lạc Nhân lạnh nhạt, rồi phải làm osin nấu cơm giặt đồ rửa chén lau nhà, kiêm luôn tài xế đưa đón, bao gối trút giận và ái nhân cường tráng lúc trên giường thì những cái đó hắn đâu thấy gì là thiệt thòi đâu. Còn vui thích nữa là đằng khác.Cuối cùng thông suốt mà rút ra kết luận: “Khi em yêu một ai đó, những thứ người ngoài nhìn vào cho rằng em đang chịu thiệt thòi thì chính bản thân em lại thấy nó mới là đãi ngộ hạnh phúc nhất. Nhóc con, yêu là chuyện của hai người, em nấu cơm cho người mình yêu là do em cam tâm tình nguyện chăm sóc cô ấy, đổi lại bằng một nụ cười của đối phương em cảm thấy thật xứng đáng, còn lời to nữa. Nhưng đối với người ngoài, nụ cười của người yêu em đâu đáng giá là gì, nên họ vội nhận xét những việc em làm là ngu xuẩn. Đó là vì họ không phải em, họ không biết thứ gì là quý giá đối với em. Giống như anh đây, dù thế nào thì chỉ cần Bạch Lạc Nhân hạnh phúc, anh làm gì cũng cảm thấy rất hạnh phúc.”

Nói xong những câu này Cố Hải cảm tưởng như mình sắp đắc đạo luôn rồi. Tại sao lại có thể nghĩ ra những triết lý đúng đắn như thế. Quá bái phục bản thân.

Người bên kia vách cũng khá ngỡ ngàng, ở nhà nói chuyện với nhau thì làm gì chịu nói ra những lời trong lòng. Hiếm lắm thì những lúc cãi vã muốn làm lành đâm ra phải nói. Hôm nay ngồi nghe trộm coi bộ đã có thể tự mình rút ra kết luận cho riêng mình: “Vậy tức là hắn bị mình đày đọa cũng không xem là thiệt thòi, còn cảm thấy hạnh phúc nữa. Vậy mình không cần áy náy làm gì, cứ như cũ cho xong.”

!!!

Mọi người cùng nhau quây quần tại bàn ăn cơm, trò chuyện rất nhiều, không khí ấm áp tràn ngập căn nhà nhỏ. Những lúc thế này cuộc đời mỗi người trải qua không bao nhiêu lần đâu, nên khi kịp nhận ra rằng ta đang sống trong hạnh phúc thì cố gắng tận hưởng đi thôi.

Chào tạm biệt Bạch Hán Kỳ, đôi phu phu ra về, trên tay còn xách cả túi thức ăn do thím Trâu một mực nhét vào tay họ. Hai người đàn ông sống chung với nhau thì làm sao mà chu toàn được, thím lo lắng nên mới chuẩn bị, đôi phu phu không nỡ từ chối.

Đến bãi đỗ xe, Cố Hải dường như vẫn còn lưu lại cảm giác vui vẻ ấm áp khi nãy trong lòng, nét cười không rời biểu cảm, như chàng trai đôi mươi mới bước vào yêu lần đầu.

Không khỏi thấy lạ, Bạch Lạc Nhân nhìn chằm chằm hắn: “Cậu làm sao vậy?”

Nam nhân không nói, chỉ nắm tay cậu kéo đến chổ đỗ xe của mình, áp người vào cửa kính hung hăn hôn xuống. Bạch Lạc Nhân bị tấn công bất ngờ liền theo bản năng vùng vẫy một chút rồi cũng thuận theo Cố Hải. Hai đôi môi triền miên, mềm mại phối hợp như một nụ hôn chúc mừng, cơ bản là cả hai bọn họ trong lòng đều đang cảm thấy rất ấm áp.

Hôn xong mới hỏi được: “Cậu phát điên gì thế?”

“Hôn cậu thì làm sao gọi là phát điên?” – Cố Mặt Dầy hỏi lại.

Bạch Lạc Nhân đương nhiên không trả lời được câu hỏi này, chỉ là cậu không biết tại sao mình luôn lạnh lùng trước những cửa chi yêu thương của hắn. Có thể dạng người như cậu thẹn quá sẽ hóa giận, cố sức bảo vệ hình tượng bản thân đến mức xem nhẹ yêu thương của Cố Hải?


Thôi tốt nhất là đánh trống lãng: “Lên xe về nhà.”

Cố Hải đưa tay kéo người trở lại, dựa dựa lên vai cậu điệu bộ đang làm nũng: “Bảo bối, tôi chưa muốn về.”

“Cậu rãnh lắm à? Công ty hết việc để làm rồi sao?” – gõ đầu hắn.

Cố Bé Bỏng vẫn cọ cọ đầu: “Đi xem phim đi.”

Hết chịu nổi tên này. Buổi sáng thì nhắn tin nhớ nhưng, buổi tối thì vừa đi vừa cười, bây giờ còn đòi đi xem phim! Hắn bị gì vậy?

Bạch Lạc Nhân là thế đó, kể cả trong suy nghĩ cũng không chịu nổi tính tình vô lại của Cố Hải. Nhưng trái tim lại yêu hắn mới khổ chứ. Nhìn nam nhân to lớn hóa con mèo nhỏ gục đầu trên vai cậu thì không nỡ từ chối hắn.

“Có phim gì hay không?”

Rất nhanh, Cố Hải nhấc đầu lên, mở cửa xe rinh Bạch Lạc Nhân bỏ vào, còn mình thì trở về ghế lái: “Có cậu ngồi cạnh tôi thì phim nào cũng hay.”

Chiếm được lợi lộc liền tráo trở như lòng bàn tay. Bạch Lạc Nhân lườm hắn một cái, cằn nhằn một câu: “Cậu xem phim hay xem tôi?”

“Xem cậu…..” – ánh mắt vô lại quét một lượt trên người Bạch Lạc Nhân – “Thì để tối xem cho kỹ nhé.”

“Chuyên tâm lái xe” – phải cắt đứt ngay mạch tượng không đứng đắn của hắn, nếu không cậu đừng hòng coi phim yên.

Màn xem phim trôi qua rất mất mặt, vì có tên nào đó lấy lý do điều hoà trong rạp lạnh đến đáng sợ, lo lắng Bạch Lạc Nhân chịu không nổi cứ cầm tay cậu vừa xoa vừa thổi hơi vào, hết tay này đến tay kia. Hai nam nhân cứ sột soạt không khỏi bị người ngoài hiếu kì chú ý đến.

Về đến nhà, Bạch Lạc Nhân tắm rửa rồi chui vào chăn, trải qua một ngày đầy mãn nguyện khiến tâm hồn con người ta thư thái lạ thường.

Nhưng thư thái không bao lâu đã phát hiện vật giữa hai chân đột nhiên bị một bàn tay hư hỏng sờ mó đến. Vội rút người lại, nhìn qua nét mặt tràn trề lửa dục bên cạnh, Bạch Lạc Nhân vốn đợi lâu lắm rồi, đợi cơ hội để nói ra điều đó, bây giờ thời cơ chín mùi, cậu thong thả mở miệng:

“Tôi từ chức rồi.”

[Hết


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.