[Fanfic TFBoys] Ước Gì Cậu Không Phải Là Con Trai

Chương 8: Tiểu vũ....là con gái sao?


Đọc truyện [Fanfic TFBoys] Ước Gì Cậu Không Phải Là Con Trai – Chương 8: Tiểu vũ….là con gái sao? tại website TruyenChu.Vip

Buổi sáng… trong cái lớp 11A1 ấy, chúng nó à không mà cả lớp nó đang quậy phá tưng bừng ngoại trừ nó và cậu, hai đứa ngồi im thin thít đeo tai phone, mắt nhắm nghiền vẻ hưởng thụ cái hay của âm nhạc. Cả lớp thì “” quẩy “” tưng bừng, lúc này đứa nào mà mang theo cái loa chắc inh cả trường mất (ông Chiên làm lớp trưởng mà đề cho chúng nó vậy à -_-!)…thôi không vòng vo nữa vào thẳng chủ đề nha các bác:P. Trong lúc đang ” quẩy ” tung cả lớp lên thì cô giáo vào, chúng nó im thin thít, giả vờ chăm chỉ:- E hèm, các anh chị không phải diễn nữa, cái lớp này không có giáo viên là y như rằng… Haizzz, lần này tôi tha, tôi có thông báo mới cho cả lớp đây – cô GVCN

– Thông báo gì hả cô, trống tiết sao, giáo viên nào nghỉ ạ!? – 1 bạn nam lên tiếng

– Cái cậu này, cái trường này ai cũng như cậu thì loạn hết lên à – cô GVCN xuống cốc vào đầu cậu ta

– Em chinh nhỗi moà cô… Cô thông báo cho các bạn đi ạ – cậu ta tỏ vẻ mặt cún con

– Được rồi… Sắp tới trường chúng ta sẽ tổ chức cắm trại – cô GVCN

– Say oh yeah – cả lớp đứng lên hét

– Trật tự, trường cho tất cả mọi người chọn nơi cắm trại, 1 là ở ngoài biển, 2 là ở trên núi – cô GVCN

– Ê, mọi người lên rừng hay xuống biển – chúng nó, cả lớp bàn tán hỏi nhau

– Các em, mỗi người hãy ghi ra giấy ý kiến của mình, nên nhớ là chỉ được chọn 1 hoặc 2, không được chọn thêm nha, cả trường sẽ đi theo ý kiến của số đông – cô GVCN

Nghe vậy cả lớp, đứa thì mặt đăm chiêu xem chọn phương án nào, đứa thì cặm cụi ghi vào giấy ý kiến của mình.

Tùng…tùng…tùng, tiếng trống ra chơi vang lên. Chúng nó xuống ghế đá dưới sân trường, tụ tập hỏi han nhau:

– Ê, mọi người chọn đi cắm trại ở đâu? – Nguyên Nguyên và Hoành Hoành hỏi

– Ở biển/núi – chúng nó tất cả đều chọn biển riêng nó thì ngược lại

– Sao anh không chọn ở ngoài biển ý, ở đấy vui hơn mà – cô

– Em biết rồi còn hỏi – nó


– Biết cái gì vậy? Nói mọi người nghe đi – Khải Thiên đồng thanh

– À…tại vì anh ấy không biết bơi – cô tủm tỉm cười

– Trời! Sao anh không đi học bơi đi – Kỳ Kỳ

– Học rồi… – nó

– Nhưng vẫn không biết, haha – Tiểu Phàm cười lớn (à quên quên, Tiểu Phàm học chung lớp với anh. Vì tiêu chuẩn mỗi nhà chỉ có 7 người nên Tiểu Phàm phải ở nhà nó và sống cùng với bà)

Nó thở dài rồi vào lớp, cả bọn đang cười nói vui vẻ tự dưng 1 người về lớp vì cô thế là chúng nó lườm cho phát. Cô nói:

– Ấy, không phải tại em nha – Tiểu Phàm xua xua tay rồi chạy “” tóe khói “” về lớp

Chúng nó sau khi nghe tiếng trống vang lên cũng về lớp

———————————————————————————————————–

Sáng hôm sau, vẫn là cái lớp 11A1 quậy phá ấy, cô giáo bước vào:

– Tôi đã có thông báo về nơi cắm trại rồi – cô GVCN bước vào lớp thông báo, cả lớp nhao nhao lên

– Trật tự – cậu quát lớn (be quiet listen to giáo viên, khửa khửa:D)

Cả lớp im phăng phắc…cô giáo lên tiếng, giờ này chúng nó đang nín thở để chờ câu trả lời của cô:

– Chúng ta sẽ cắm trại ở…biển – cô GVCN

– Yeah yeah, hú hú hú – cả lớp đứng hết cả lên


– Các cô các cậu có nghe tôi nói không, hay tôi cho cả lớp này nghỉ luôn nhé – cô GVCN

– Dạ cô nói đi ạ – cả lớp cúi mặt

– Chúng ta sẽ có 2 ngày để chuẩn bị đồ đạc, hôm đi mà còn quên cái gì tôi cho ở nhà luôn- cô GVCN

– Trong 2 ngày đấy vẫn phải đi học hả cô – Nguyên

– Tất nhiên rồi…hôm nay là thứ 3, 2 ngày chuẩn bị vậy nên sáng thứ 6 chúng ta sẽ bắt đầu khởi hành, lịch trình có gì thay đổi tôi sẽ thông báo lại sau. Cả lớp ôn bài tiếp đi – cô GVCN sau khi thông báo liền ra ngoài ngay

Chúng nó tiếp tục vào học, tiết tiếp theo là tiết hóa – là tiết của ông. Từ khi ông biết nó là con gái của ông (ông biết từ khi gặp lại bà rồi nhé), ông luôn để mắt đến việc học tập của nó. Thành tích của nó rất tốt, tính cách đặc biệt ngoan, luôn giúp đỡ các bạn học sinh khác nên tất cả các giáo viên trong trường đều yêu quý nó. Chỉ tại cái tính lạnh lùng của nó đôi khi khiến người khác đôi khi phải ớn lạnh, chỉ cần nó dùng ánh mắt nghìn viên đạn là ai cũng sợ rồi, không phải động chân động tay gì hết. Cái tính lạnh lùng của nó là do ông mà…chỉ tại ông mà khiến nó và bà phải khổ sở, ông sẽ cố gắng bù đắp cho 2 mẹ con bằng tất cả mọi thứ, bằng bất cứ giá nào…

————————————————————————————————

Tối hôm ấy, trong khi cả nhà đang chuẩn bị ăn tráng miệng và xem phim thì nó lên phòng lấy kính,(nó bị cận nhẹ nên chỉ khi nào tiếp xúc với máy tính, TV hay điện thoại, khi học thì nó mới phải đeo kính). Nó lên phòng tìm không thấy đâu, trong cặp cũng không có…nhớ lại thì mới biết mình để quên ở nhà cũ. Chả là hôm nay nó qua đấy lấy cái sạc dự phòng để chuẩn bị cho buổi cắm trại, không biết thế nào lại để quên hộp kính ở đấy nên nó nói với mọi người:

– Mọi người, em phải ra ngoài 1 chút đây – nó

– Anh đi đâu vậy – Kỳ quan tâm

– Về nhà lấy kính, hôm nay để quên. Để sáng mai đi lấy thì muộn học mất – nó nói rồi nhìn đồng hồ cũng thấy khá muộn nên đi luôn

Về nhà, nó ngồi tâm sự với mẹ, nói chuyện với Tiểu Phàm 1 chút rồi mới đi tìm kính,lúc về cũng khá muộn, không có xe bus nên nó lại phải cuốc bộ về. Vừa đi được 1 đoạn thì trời mưa lớn bà ở trong nhà thì lo lắng cho nó bởi vì không thấy nó mang theo ô, mà lại còn đi bộ nữa kiểu gì cũng bị ốm cho coi. Đúng lúc ấy, anh đang ở trong quán mua kem vì thua cá cược cái gì đấy nên phải đi mua, trời mưa nên anh ở lại quán. Anh đang trong quán kem chờ cho trời ngớt mưa thì thấy nó đi qua mà không có mũ nón gì liền mượn tạm chị chủ quán cái ô. Ra đến nơi, nó đã ngất lịm trên đường mưa lạnh giá. Anh bèn cõng nó về, haizzz khổ nỗi, đi bộ về đã muộn giờ phải cõng nó nên càng muộn hơn. Về đến nhà đã thấy mọi người ai về phòng nấy ngủ rồi. Anh đưa nó vào phòng, may sao lúc đấy nó tỉnh rồi:

– Em tỉnh rồi sao – anh

– Ưm…cảm ơn anh – nó nói rồi uể oải lết cái xác ướt sũng vào phòng tắm thay quần áo


Anh nhẹ nhàng sang phòng bên cạnh gọi cô sang xem nó thế nào:

– Nhiên Nhiên, em sang xem Tiểu Vũ có làm sao không, em ấy vừa đi mưa về nhà đấy – anh lay nhẹ người cô

– Sao? Đi mưa về nhà á…được rồi, để em sang xem – cô bật dậy sang phòng nó ngay vì biết cơ thể nó chẳng bao giờ tốt cả. Sang phòng đã thấy nó nằm trên giường, mắt nhắm nghiền rồi. Cô đưa tay lên sờ trán nó:

– Thôi chết, anh ấy bị cảm rồi – cô

– Vậy giờ làm sao – anh lúng túng

– Anh sang phòng em, lấy thuốc hạ sốt trong ngăn bàn ý, để em xuống bếp nấu cho anh ấy bát cháo, ăn xong thì mới uống thuốc được – cô

– Nấu cháo sao? Em có biết làm không đấy – anh lo lắng sợ cô không biết làm vì cô nói không biết nấu ăn

– Em biết mà, trình độ nấu ăn của em sau 3 tháng ở nhà này lên level rồi…thôi anh sang lấy thuốc mau đi – cô

Anh nghe lời, sang phòng cô lấy thuốc. Tìm được thuốc rồi, anh đang chuẩn bị ra khỏi phòng thì nghe tiếng chuông điện thoại. Anh lấy điện thoại của mình ra xem thì không phải, hóa ra là điện thoại của cô để trên giường. Anh nhấc máy:

[Alo ạ – anh

– Nhiên hả con, SuYi nó vừa đi mưa về nhà phải không, con sang xem con bé thế nào hộ cô với. Con bé này chả được cái nết gì cả chỉ làm cho mẹ nó lo thôi – bà

– Vâng, con sẽ sang xem anh ấy thế nào ạ – anh thay cô nghe máy

– Được rồi…mà có 2 cô cháu mình không cần phải giả vờ nữa đâu. Con bé cũng đã nói khi nào có người ngoài thì mới phải đổi cách xưng hô rồi mà – bà

– Dạ vâng, con quên mất ạ – anh

– Mà sao hôm nay, giọng con cứ ồm ồm khó nghe vậy – bà

– Tại con hơi đau giọng 1 chút cô ạ…khụ khụ – anh giả vờ

– Ấy chết, thế phải uống thuốc ngay con nhé…thôi cô cúp máy đây, nhớ sang xem con bé thế nào hộ cô nha – bà]

Anh sau khi bình tĩnh nghe máy thì đã sững người lại, anh nghĩ “” Giả vờ chuyện gì chứ? Tiểu Vũ là con gái sao? Không thể nào, mình phải hỏi An Nhiên mới được “”. Anh chờ sau khi cô cho nó ăn cháo uống thuốc xong rồi khi nó ngủ anh mới kéo tay cô ra khỏi phòng nó rồi hỏi:


– Nhiên à, Tiểu Vũ và em, 2 đứa có chuyện gì giấu anh không? – anh

– Chuyện gì là chuyện gì? Bọn em đâu có giấu chuyện gì đâu anh – cô lúng túng vì chỉ có chuyện nó giả trai là giấu thôi

– Vậy tại sao mẹ Tiểu Vũ lại nó vậy? Tiểu Vũ là con gái sao? Em nói cho anh biết sự thật đi – anh

– Cô ấy nói vậy sao? – cô

– Phải…em cũng biết mà, sự thật là vậy phải không – anh

– Được rồi, em nói…Tiểu Vũ không phải là con trai, là do tỷ ấy đóng giả thôi – cô thấy bà nói được bèn nói cho anh sự thật. Anh sau khi sốc nhẹ 1 hồi liền hỏi:

– Tại sao em ấy phải làm vậy? – anh

– Em nghĩ, chuyện này anh nên tự hỏi tỷ ấy thì hơn. Tỷ ấy khổ lắm, nghĩ lại em thấy thương cho tỷ ấy nhiều lắm. Anh đừng trách tỷ ấy – cô nói mà rơm rớm nước mắt rồi vào phòng trước tránh để anh hỏi thêm

Anh sững người đứng ngoài cửa, đứa em mà anh luôn tin tưởng, luôn yêu thương, anh coi như người 1 nhà mà lại lừa dối anh vậy sao. Anh nghĩ “” chắc là em ấy có nỗi khổ riêng, mình không nên trách em ấy””. Anh sau khi suy nghĩ kĩ bèn đẩy cửa vào phòng nó:

– Nhiên Nhiên, em về phòng đi, để Tiểu Vũ anh trông cho – anh

– Vậy có được không ạ – cô

– Được mà, em cũng mệt rồi phải không? Về phòng trước đi – anh

– Vậy anh trông tỷ ấy cho em, có gì thì gọi em nhé. Em về phòng trước đây – cô nói rồi ra khỏi phòng nó

Anh ngồi cạnh giường nó, tay nắm lấy bàn tay thon dài như búp măng của nó thì thầm:

– Em có chuyện gì khó khăn, khổ cực thì phải nói cho anh biết chứ, sao lại giữa trong lòng như vậy – anh nói nhỏ

Có lẽ sự mạnh mẽ trong những lúc khó khăn của nó khiến trái tim của anh rung động mất rồi. Tình cảm anh giành cho nó có đơn thuần là tình cảm giữa bạn bè, anh em nữa không?

————Đủ dài chưa nhể, thôi tập này hết ý tưởng, tuần sau sẽ có tập mới nha các bác:))—————


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.