Đọc truyện [Fanfic TFBoys] Ước Gì Cậu Không Phải Là Con Trai – Chương 6: Con sẽ chứng minh… tại website TruyenChu.Vip
3 tháng sau….
5:30 sáng chủ nhật hôm ấy…Reng…reng…rengTiếng đồng hồ báo thức vang lên, nó lập tức rời giường vào phòng tắm VSCN rồi sang phòng cô gọi dậy đi chạy bộ tập thể dục thì…..vào phòng cô vẫn thấy cô ngủ say vì đơn giản hôm nay là chủ nhật mà, tội gì phải dậy sớm. Thế là nó xuống phòng ăn mở tủ lạnh, lấy một hôm sữa uống, chợt có tiếng nói vang lên:
– Sáng ra mà đã uống sữa lạnh à, không tốt đâu – anh lên tiếng nhắc nhở
– Giật cả mình – nó
– Phải rồi, sáng ra nên uống sữa nóng – Nguyên từ đằng sau anh lên tiếng
– Liên quan – nó trả lời rồi chuẩn bị kề cốc sữa lên miệng thì…
– Nói rồi mà không chịu nghe à, cầm lấy cái này uống đi – Nguyên giật cốc sữa từ tay nó rồi đưa cho cốc sữa mà mình vừa pha
– Được rồi…mà sao hôm nay nổi hứng quan tâm tớ thế – nó chọc ghẹo
– Bạn bè quan tâm nhau cũng là cái tội sao – Nguyên
– Ừm…tội lắm nên lần sau đừng quan tâm, tớ thích uống gì kệ tớ, okey – nó
– Sao mà kệ được – anh
Nó quay sang nhìn anh
– Kệ em cứ uống sữa lạnh thì sức khỏe em không tốt mà không tốt thì sao pha cafe cho anh được – anh cười mỉm
– Cafe? Pha cho anh lúc nào – nó ngơ ngác
– Cái lúc mà anh uống tách cafe của em đấy…hảo ngon a – anh
– Chả liên quan, phiền quá – nó uống hết cốc sữa rồi chạy ra ngoài
– Hey, đợi tớ – Nguyên chạy theo
Anh cầm hai chai nước rồi cũng chạy theo hai người kia. Nguyên cuối cùng cũng đuổi kịp nó, hai đứa cùng chạy bộ mà chẳng hay anh cũng chạy theo. Đến chỗ ghế gỗ bên đường,cuối cùng hai đứa dừng lại khi tiếng chuông điện thoại của nó vang lên, là mẹ nó gọi:
[- con đây ạ – nó
– SuYi hả con – mẹ nó (mình sẽ gọi là bà cho ngắn nhé với lại mình sẽ cho các nhân vật đều biết tiếng Trung cho đỡ rắc rối nhé mn)
– Vâng, mẹ gọi có việc gì không ạ- nó
– À, mẹ đang trên máy bay đến chỗ con – bà
– Mẹ sang Trung sao ạ – nó
– Ừ…khoảng 9h30 là đến nơi, con ra sân bay đón mẹ nhé. Mẹ cúp máy đây – bà
– Vâng, con sẽ ra đón mẹ, chào mẹ ạ – nó]
– Mẹ cậu gọi à – Nguyên Nguyên
– Ừ…mẹ tớ đang trên đường sang đây – nó
– Mẹ cậu sang sao, hay quá – Nguyên Nguyên
Đột nhiên anh chạy lại, đưa cho mỗi đứa một chai nước:
– Hai đứa uống đi – anh nói rồi ngồi xuống cạnh nó
– Đại Ca tâm lí ghê cơ, đang lúc khát – Nguyên Nguyên
– Hì hì…à mà nếu không nhầm thì anh vừa nghe là mẹ em sang đây hả Tiểu Vũ – anh cười rồi quay sang hỏi nó
– Ừm…xíu nữa em sẽ ra sân bay đón mẹ – nó
– Bọn anh đi cùng được chứ – anh
– Phải phải, cho bọn tớ đi cùng nha – Nguyên Nguyên cướp lời
– Được rồi, được rồi…7h rồi, về nhà ăn sáng đã – nó nhìn đồng hồ
Thế là cả ba đều về nhà…nó lên phòng, đi ngang qua phòng cô nên mở cửa vào thì thấy cô vẫn đang ngủ tít nó liền kéo tấm rèm cửa ra:
– AN NHIÊN, dậy mau – nó kéo chăn ra
– Hôm nay ngày nghỉ cho em ngủ thêm chút đi – cô
– Dậy mau, còn đi đón mẹ anh nữa – nó
– Đón mẹ? Mẹ anh sang đây sao – cô bật dậy
– Phải, nên dậy mau đi – nó
– Okey – cô chạy vào phòng tắm VSCN luôn
– Con nhóc này – nó lắc đầu, chép miệng
Rồi nó xuống bếp làm bữa sáng cho mọi người, nó vừa xuống đã thấy cậu đang mải miết làm đồ ăn cho mọi người rồi, nó không nhanh không chậm vào làm cùng cậu:
– Mẹ cậu sang đây sao? – cậu
– Uhm, tí nữa sẽ ra sân bay đón mẹ – nó
– Tớ đi cùng được chứ – cậu quay sang nhìn nó
Nó không trả lời chỉ gật đầu cũng không nhìn cậu mà vẫn tiếp tục làm tiếp công việc của mình. Cậu nhận được cái gật đầu của nó chỉ mỉm cười rồi cũng làm tiếp công việc của mình…chợt cô cùng với Nguyên và anh chạy vào bếp than:
– Xong chưa, bọn tớ đói rồi – Nguyên với cô không hẹn mà đồng thanh
– Phải đấy, anh cũng đói rồi – anh
– Xong rồi nè – 2 đứa nó đồng thanh rồi bê đồ ăn ra bàn.
Chúng nó ăn ngon miệng, từ tốn chỉ có Nguyên Bảo Bảo là ăn phồng mồm trợn mắt lên thôi ^^
– À mà mấy giờ anh đi ra sân bay vậy – cô
– 9h30 là hạ cánh, chắc khoảng 9h đi – nó
– Oh…mẹ cậu tên gì vậy, chỉ mỗi mẹ cậu sang thôi sao- Nguyên
– Tên Diệu Khuê, chắc mẹ sang 1 mình thôi- nó
– Vậy bố cậu đâu, sao không sang cùng mẹ cậu – cậu
– Tớ không có bố – nó lạnh lùng đáp
– Sao cơ, em…không có b…- anh đang nói thì bị cô huých cho phát để chú ý không nói đến việc đó nữa
– Ờ hờ hờ…mọi người ăn đi – cô đảo mắt xung quanh thấy tình hình căng như dây đàn bèn đổi chủ đề làm 3 chàng cũng phải im lặng ăn tiếp
Ăn xong, chúng nó lên phòng soạn qua sách vở một chút rồi thay đồ chuẩn bị ra sân bay đón bà. Vẫn là Đại Ca gương mẫu bao giờ cũng xuống trước rồi gọi các em:
– Mấy đứa xong chưa – anh từ dưới nhà gọi lên
– Xuống liền đây, đi đón người mà như đi ăn cướp ý – Nguyên với cô chọc ghẹo anh
– Mũ, khẩu trang của 4 người đâu – nó chỉ vào anh, cậu, Nguyên, Hoành hỏi
– Đương nhiên là đã chuẩn bị rồi – 4 người đồng thanh
– Vậy thì đi thôi – cô nói rồi cả bọn ra ngoài đi xe của cty TFent
Đến nơi chúng nó phải mất một chút thời gian để tránh đám fan (phiền qớ) nên vừa tới hàng ghế chờ đã thấy bà gọi:
– SuYi, mẹ ở đây – bà vẫy tay gọi nó
– Mẹ, nhớ mẹ quá – nó chạy tới ôm bà, chúng nó cũng chạy theo sau
– Ơ…đây là? – nó chỉ vào người đứng cạnh mẹ mình đang đeo kính râm
– Yo, không nhớ anh sao – người đó tháo kính ra
– Kim Khởi Phàm – nó ngạc nhiên (gọi Tiểu Phàm nha mn)
– Bây giờ mới nhận ra sao…lâu lắm rồi mới gặp em đấy – Tiểu Phàm tiến tới ôm nó
– Em đang trong vai Thiên Vũ đấy nhá – nó nói nhỏ vào tai Tiểu Phàm
– Biết rồi mà – Tiểu Phàm
Chúng nó chạy tới, lễ phép chào hỏi:
– Chúng con chào cô ạ – chúng nó không hẹn mà đồng thanh
– Chào các con, An Nhiên đây phải không, con lớn quá – bà chỉ vào cô
– Mấy cậu trai này là? – bà ngạc nhiên khi thấy 4 hoàng tử nhà ta
– Thưa cô, đây là Tuấn Khải, Vương Nguyên, Thiên Tỉ là thành viên nhóm nhạc TFBoys ạ….còn đây là Chí Hoành – thực tập sinh TF Gia Tộc ạ – cô giới thiệu từng người
– Oh…các cháu là bạn của SuYi nhà cô, là người nổi tiếng sao, vinh dự quá – bà mỉm cười hiền hậu
– Dạ cô quá khen ạ…thế còn đây là – cả 4 người đồng thanh rồi chỉ vào Tiểu Phàm
– À…đây là Tiểu Phàm – anh họ tớ – nó
– Xin chào, tôi là Kim Khởi Phàm 17 tuổi, rất vui được làm quen với mọi người – Tiểu Phàm lịch sự bắt tay từng người
– Đây là An Nhiên đúng không…đã lâu không gặp, còn nhận ra anh chứ – Tiểu Phàm
– Đương nhiên là nhận ra rồi – cô nở nụ cười tỏa nắng
– Thôi, mọi người về nhà nghỉ ngơi đi – anh
– Suýt nữa thì quên, mẹ à mẹ ở nhà của con với Nhiên nhé, bây giờ tụi con phải ở trường không được ở nhà đâu mẹ ạ…anh ở cùng mẹ em luôn chứ – nó
– Được rồi – bà với Tiểu Phàm
————————————————–
GIỚI THIỆU NHÂN VẬT KIM PHỞI PHÀM
Kim Khởi Phàm ( Tiểu Phàm): 17 tuổi, là người gốc Hàn.
Là người con duy nhất của tập đoàn CIA, học giỏi nha (không học giỏi sao sau này tiếp quản cty được)
Được tạo hóa ban cho cái mặt đẹp zai, nhất là nụ cười như ánh ban mai, đốn bao nhiêu là trái tim con gái.
Tiểu Phàm cũng là người anh họ của nó và biết được nó là con gái, luôn giúp đỡ nó
Tiểu Phàm có tình cảm với cô từ ngay cái nhìn đầu tiên, vv&mm….hết
——————————————————–
Nói xong tất cả mọi người về nhà nó và cô cùng nhau ăn trưa. Nó cùng với cậu và Nguyên đi chợ để chuẩn bị cho bữa trưa còn anh, cô, Hoành ở nhà phụ giúp Tiểu Phàm và bà dọn đồ đạc. Đến siêu thị, ai ai cũng choáng ngợp vì vẻ ngoài cực kì là hảo soái của 3 thiếu niên, người này người kia đều bàn tán xôn xao về nó “” bạn học của TFBoys đấy, nghe nói là học giỏi lại còn có vẻ ngoài ưa nhìn nữa, quả không hổ danh là bạn của TFBoys mà…bla, bla…””. Nó bắt đầu nhìn Nguyên Nguyên với ánh mắt nghìn viên đạn vì chính Nguyên đã đăng ảnh của nó lên weibo mà, giờ thì nó “” hot “” rồi nhá. Bỏ qua vấn đề hot hay không hot, 3 đứa nhanh chóng chọn đồ rồi về nhà.
– Bọn con về rồi đây – Nguyên xách túi đồ đưa lên trước mặt bà
– Sao mấy đứa phải bày vẽ làm gì cho nhiều – bà khiêm tốn
– Thôi mà cô…lâu lâu mới có dịp mà – cô
– Được rồi, để cô vào bếp làm cho mấy đứa ăn – bà
– Cô à, đã lâu cô không gặp Tiểu Vũ rồi, 2 mẹ con cứ ngồi nói chuyện với nhau đi, việc nấu ăn cứ để bọn cháu làm – cậu tâm lý kéo 2 mẹ con ngồi xuống ghế sofa
– Vậy có được không – bà
– Được mà cô – chúng nó đồng thanh
– Cảm ơn mọi người – nó
– Việc gì phải cảm ơn, người nhà cả mà – anh nói rồi cùng chúng nó bắt tay vào làm bữa trưa
Chúng nó làm toàn những món ăn Trung Hoa ngon nhất như: đậu phụ Tứ Xuyên, gà sốt hạnh nhân, chả tôm hấp bông cải, sủi cảo, lẩu cay Trùng Khánh, đầu cá hấp ngâm ớt của Hồ Nam,v.v… và thanh mát lạ miệng với món chè trứng củ năng ăn tráng miệng
————————————————————
Về phần nó và bà thì…
– Mẹ à, mới 3 tháng thôi mà nhớ mẹ muốn chết rồi đấy – nó nũng nịu như 1 đứa trẻ
– Con lớn rồi mà cứ như trẻ con vậy – bà xoa đầu nó
– Mẹ chả nói là dù con có lớn thế nào thì con vẫn là đứa con của mẹ mà – nó
– Được rồi…con gầy đi rồi đấy, lo ăn ngủ cho tốt vào, mà chuyện học hành của con sao rồi, có tốt không – bà
– Vẫn tốt mẹ ạ…mẹ, bố cho liên lạc với mẹ không ạ – nó cúi mặt
– Ông ấy đã không còn quan tâm mẹ con chúng ta nữa rồi, mà giờ này cũng không biết ông ấy còn sống không nữa…con vẫn còn ý định tìm ông ta sao – bà
– Mẹ à, con vẫn đang tìm kiếm nhưng không có nghĩa là con vẫn là con của ông ấy. Con sẽ tìm cho bằng được và chứng minh cho ông ấy rằng ông ấy đã sai khi làm vậy và không có ông ấy con và mẹ vẫn sống tốt – nó nói bằng giọng căm phẫn
– Được rồi, mẹ hiểu mà – bà rơm rớm nước mắt
– Mà bao giờ mẹ về nước vậy – nó đổi chủ đề
– Con muốn đuổi mẹ về thế sao – bà chọc nó
– Con không có ý đấy mẹ biết mà – nó
– Mẹ cũng chỉ đùa con thôi….khi nào về nước mẹ cũng chưa biết nữa – bà
Chợt Tiểu Phàm chạy từ bếp ra gọi 2 người:
– Con mời 2 người vào dùng bữa trưa ạ – Tiểu Phàm
Nghe thấy Tiểu Phàm gọi, 2 mẹ con nó cũng vào xem chúng nó chuẩn bị bữa ăn như thế nào rồi….woa, thịnh soạn có, hấp dẫn có, mùi thơm nức mũi có, trang trí đẹp có, nói chung là hôm nay chúng nó đã suất sắc
– Mấy đứa làm đây sao, giỏi quá ta – bà ngồi xuống ghế vỗ tay nói
– Cô quá khen ạ, cô ăn thử đi ạ – chúng nó cũng ngồi xuống và mời bà ăn
– Ưm…ngon quá – bà vừa ăn vừa nhận xét
Chúng nó nghe được câu này thì sướng rồi, mất bao nhiêu công search google này, bao nhiêu công làm này mà không được lời khen thì hơi phí ^^
– Ngon hả cô, vậy cô ăn nữa đi ạ – anh
– Mấy đứa cũng ăn nhiều vào nhé – bà gắp thức ăn cho từng đứa một
Mọi người ăn uống, nói chuyện vui vẻ và quên mất sự suất hiện của một người, đó chính là Tiểu Kỳ. Đến khi ăn tráng miệng Hoành Hoành mới nghĩ ra:
– Ek mọi người, sao hôm nay chủ nhật mà Tiểu Kỳ không đến nhỉ – Hoành nhắc
– Ờ nhờ…em nhắc mới nhớ – cậu vừa bê đồ ăn ra vừa nói
– Chắc là bận việc gì rồi – Nguyên Nguyên suy đoán
– Chắc vậy…mọi người ăn đi – anh tỏ ý đồng tình rồi để trước mặt mỗi người 1 bát chè ( gớm, ăn bao nhiêu thế kia mà bụng vẫn chứa được bát chè nữa à =.=)
Trong khi ấy, nó cùng với Tiểu Phàm nháy măt với nhau ra ám hiệu đi ra ngoài nói chuyện riêng. Ra phía sau nhà, nó lên tiếng hỏi trước:
– Anh sang đây ắt hẳn phải có mục đích chứ nhỉ – nó
– Quả thật em rất thông minh – Tiểu Phàm
– Vậy mục đích của anh là gì – nó vào thẳng chủ đề
– Anh đã tìm ra 1 chút tung tích của bố em, bố em vẫn còn sống và hiện là 1 giáo viên trường cao trung – Tiểu Phàm
– Giáo viên sao? Ông ấy muốn cho học sinh học những thứ mà ông ấy đã làm với mẹ con em sao – nó cười nửa miệng tỏ vẻ khinh bỉ cái người đàn ông đã đối xử với mẹ con nó như vậy (mấy tập sau sẽ rõ hơn nhé)
– Và ông ấy đang sống và làm việc ngay tại Trùng Khánh này – Tiểu Phàm
– Tại ngay cái thành phố sầm uất này sao, vậy em sẽ cố gắng tìm, anh chịu khó tìm giúp em trường mà ông ấy đang dạy nhé…mà chuyện này anh đừng nói với mẹ em – nó
– Ok…anh sẽ cố gắng, em yên tâm – Tiểu Phàm
– Cảm…ơ – nó chưa nói hết câu thì có 1 giọng nói vang lên
– Sao 2 người không vào trong đi – cậu không thấy 2 người đâu liền ra ngoài tìm và cuối cùng cũng tìm thấy
– Vào liền nè – Tiểu Phàm nói rồi cùng nó vào nhà
Sau khi ăn uống, nói chuyện xong chúng nó lại phải về ngôi nhà chung để chuẩn bị cho 1 tuần học mới…
Tập này đến đây là hết nhé, hơi nhàm đúng không, tập sau đảm bảo là có chuyện thú vị hơn, mọi người cùng đón đọc nhé!!!