Đọc truyện [Fanfic TFBoys] Ước Gì Cậu Không Phải Là Con Trai – Chương 38: Hiểu lầm tại website TruyenChu.Vip
Sau một thời gian nghỉ ngơi, điều trị cuối cùng cậu cũng đã được ra viện.
Không biết là nằm giường bệnh viện quen rồi hay sao mà đêm hôm ấy cậu chẳng chợp mắt được một phút bèn ra ngoài sân một lúc. Tưởng mỗi mình khó ngủ hóa ra đã có người đứng ngoài đó trước cậu.
Trong đêm tối phát ra một giọng nói đầy cảnh giác khi nghe thấy tiếng bước chân của cậu:
– Ai?
– Aiyo, nội công thâm hậu có khác, tại hạ xin bái phục! – cậu chắp tay trước ngực trêu nó.
– Các hạ quá khen! – ngừng một lúc, nó lại trở về với giọng điệu nghiêm túc hỏi cậu – Sao giờ còn chưa ngủ?
– Cậu cũng chưa ngủ đấy thôi! – cậu bĩu môi, liếc mắt nhìn trông rất ư là đáng yêu.
– Cáo từ!
Nó nói đúng hai từ rồi quay lưng đi vào trong nhà. Cậu nhíu mày, khó hiểu mất mấy giây rồi chạy theo kéo tay nó lại. Do cậu kéo mạnh quá, dù nó có nội công thâm hậu cũng không kịp trở tay mà yên vị trong vòng tay của cậu. Thiên lãng tử đưa ánh mắt thâm tình nhìn nó. Cậu có đôi mắt hổ phách đặc biệt rất bí ẩn và cuốn hút, nó lỡ nhìn một cái mà lúng túng không biết phải làm sao. Đột nhiên cậu tiến gần lại mặt nó, gần đến nỗi có thể nghe thấy tiếng thở của đối phương.
– Cậu…có biết tại sao ở trong bệnh viện tớ lại rất buồn không?
Cậu nhìn thẳng vào mắt nó hỏi. Nó đương nhiên không biết nên lắc đầu nguầy nguậy.
– Bởi vì mỗi sáng thức dậy người tớ nhìn thấy đầu tiên không phải là cậu!
Nói xong khóe miệng khẽ tạo nên một nụ cười ôn nhu. Nghe câu nói này, nhìn vào ánh mắt ấy, nụ cười kia làm nó bối rối lạ thường. Một lúc mới trở lại bình thường được.
– Tớ nghĩ cậu không nên suất viện sớm như vậy!
Nó chép miệng nói.Cậu gãi gãi đầu tỏ vẻ khó hiểu
– Ý là cậu không giống cậu một tí nào cả, nên ở lại bệnh viện để bác sĩ khám xem cậu không ổn chỗ nào! – nó đẩy cậu ra
– Tớ rất tỉnh và đẹp trai! Không bị viruss tấn công trung ương thần kinh, hoàn toàn minh mẫn! – cậu cười trừ, xua xua tay
– Vậy thì sao hôm nay bày đặt nói mấy câu ngôn tình sến súa với tớ! – nó khoanh tay trước ngực, nheo mắt nhìn cậu hỏi.
– Ờm…thực ra…tớ chỉ muốn cảm ơn cậu vì nhờ cậu mà tớ không bị thương nặng! – cậu ậm ờ tìm một lí do.
– À…câu đấy tớ nói mới phải! – thấy cậu có vẻ thắc mắc nên nó nói tiếp – Cậu cũng vì tớ nên mới bị vậy mà…tớ biết là hắn ta nhắm bắn tớ vì lúc trước có đánh đàn em hắn trọng thương. Cảm ơn nhiều nha. Ngủ ngon!
Nó kiễng chân lên xoa đầu cậu rồi đi vào trong làm cậu ngẩn người ra với dòng suy nghĩ:”Hóa ra là cậu ấy cũng biết…nhưng mà sao cậu ấy lại vậy nhỉ? Rõ ràng là mình đã nghiên cứu 69 bí kíp võ công các trường phái tán gái rồi mà. Đỡ theo kiểu soái ca, liếc mắt đưa tình, nói cũng lãng man, trưng cả mặt đáng yêu mà sao cậu ấy không chút phản ứng nào?…Không lẽ cậu ấy có tình cảm với Long?”
———————————————
Chiều tối hôm sau Tiểu Long mời tất cả chúng nó về nhà mình “đập phá” một bữa nhân dịp ông bố nghiêm khắc sang Hàn có công việc mấy hôm. Chưa đến giờ hẹn mọi người, Tiểu Long đã gọi nó
[- Nhóc con, anh đau bụng quá, không biết ăn phải cái gì nữa! – Tiểu Long kêu xuýt xoa]
[- Em qua ngay! – nó nói không nghĩ ngợi gì bèn đáp ngay]
Cả bọn đang ngồi xem phim với nhau, sau khi nghe điện thoại của Tiểu Long nó lập tức lên phòng lấy áo khoác với mũ rồi ra ngoài cổng bắt taxi. Cậu thấy vậy liền chạy theo ngay:
– Cậu đi đâu vậy?
– Tiểu Long bị đau bụng, tớ phải qua xem thế nào đã! Cậu cứ vào xem với mọi người đi, tớ lo được!
Vừa nói xong thì xe tới rồi đi luôn chẳng để cậu nói thêm câu nào.
– Có chuyện gì vậy? SuYi đâu?
Mọi người đồng thanh hỏi cậu khi thấy nó gấp gáp chạy ra ngoài. Cậu không trả lời, nghĩ ngợi một lúc rồi lên phòng thay đồ.
– Tớ đi trước. Lát mọi người tới sau nha!
Nói rồi cậu cũng ra ngoài với vận tốc ánh sáng để lại dấu chấm hỏi to đùng trong đầu chúng nó.
Cậu ngồi trong xe mà trong lòng cứ thấp thỏm rồi nghĩ “Tên này chắc chắn lại bày trò gì rồi!”
Nó vừa xuống xe đã thấy người quản gia đứng ngoài cổng đợi sẵn:
– Cậu chủ đang đợi cậu trong nhà!
– Vâng, cháu xin phép ạ! – Nó cúi đầu lễ phép.
Vào trong nhà, đột nhiên nó nghe thấy tiếng đàn violin ở trên lầu. Không biết từ lúc nào mà đó đã bị cuốn theo âm sắc của cây đàn này. Tiếng vĩ cầm thật mềm mại, thanh tao, khi thì cao vút khi thì da diết đặc biệt là những nốt trung trầm ấm. Nó dừng chân tại cửa căn phòng – nơi tiếng đàn phát phát ra. Mạo muội, nó bèn mở cửa. Thì ra âm thanh nhẹ nhàng này được tạo ra từ Tiểu Long. Đây là lần đầu tiên nó thấy cậu nhóc này chơi đàn. Bình thường thì cậu trai này rất hoạt bát, đôi lúc còn rất nghịch ngợm, hay pha trò để mọi người cười nhưng khi bên nữ hoàng của các nhạc cụ – vĩ cầm thì cậu nhóc mang một dáng vẻ của một người con trai trưởng thành, rất ấm áp nhưng lại phảng phất một nỗi buồn khó giải tỏa. Bỗng, tiếng đàn ngừng lại. Căn phòng lại trở về với không gian tĩnh lặng khi Tiểu Long phát hiện có người đứng ngoài cửa:
– Thì ra là em! – Tiểu Long nói, nở một nụ cười ôn nhu nhưng lại buồn đến lạ thường.
– Anh nói, anh đau bụng…vậy sao giờ lại… – nó thắc mắc hỏi
– Chuyện đó nói sau, được không? – cậu nhóc hỏi, vẫy vẫy nó – Còn không mau lại đây?!
Tiểu Long nói rất dịu dàng khác hẳn với giọng điệu bình thường. Liệu có đau bụng đến mức thay đổi cả tính cách không?
——————————–
Chẳng bao lâu sau taxi của cậu đã đỗ trước cổng nhà Tiểu Long. Quản gia vẫn đứng đó, thấy cậu liền mở lời trước:
– Xin hỏi…cậu là?
– Chào bác…Dạ, cháu là bạn của Tiểu Long, cậu ấy có hẹn cháu tới đây ạ! – cậu mỉm cười trả lời.
– Là bạn của cậu chủ sao? Vậy mời cậu vào!
Cậu vào nhà, trước khi đi còn không quên cúi đầu đáp lễ và cảm ơn quản gia. Vào trong, cậu cũng bị cuốn hút trước âm thanh đặc biệt này. Giống nó, cậu cứ theo tiếng đàn mà tới căn phòng đó. Không hiểu sao cậu lại hồi hộp, bồn chồn đến khó thở khi tay cầm vào nắm đấm cửa. Bầu trời phía ngoài cửa cũng vần vũ vài đám mây với một màu đen u ám đến nặng nề tựa như cảm xúc bây giờ của cậu. Hai người họ đều đứng ngược sáng vì vậy mà Thiên Tỉ không thể nhìn rõ chỉ thấy bóng lưng của Tiểu Long. Nó đứng trước Long, dường như trong vòng tay cậu nhóc này nó rất vui vẻ cứ chốc chốc cậu lại nghe thấy tiếng cười của nó. Một lúc sau, có lẽ là trời sắp mưa nên sấp chớp cứ thi nhau xuất hiện như muốn xé ngang cả bầu trời với những tia sáng rực. Cũng nhờ vậy mà cậu có thể tận mắt thấy Tiểu Long cúi mặt xuống sát rạt mặt nó, dường như không còn thấy khoảng cách giữa hai người họ. Cậu đứng ngoài nhìn cảnh tượng này, mặt đỏ bừng bừng, nóng ran, cậu còn cảm giác máu nóng cứ sôi sùng sục trong lồng ngực mình. Nhưng cậu chỉ im lặng, khuôn mặt lộ rõ nét đượm buồn, còn cảm nhận rõ có cái gì nghèn nghẹn trong cổ họng. Cay đắng và thất vọng, cậu chỉ biết cắn chặt môi và nghĩ “Cậu ấy và Vương Nhật Long là thật. Mình chỉ là người đến sau…vĩnh viễn chỉ là kẻ thứ ba chen vào mối quan hệ của hai người họ. Cậu ấy chỉ coi mình là bạn không hơn không kém vậy mà bấy lâu nay, vẫn là tự mình ảo tưởng, tự tay bóp nát trái tim mình”.
Đúng lúc ấy, quản gia bê khay nước trên tay đang từ từ bước lên cầu thang phía căn phòng. Thấy cậu liền cất giọng hỏi:
– Ủa, sao cậu không vào trong?
Nghe thấy tiếng người ở ngoài, bấy giờ nó và Tiểu Long mới biết cậu đứng ngoài cửa. Ánh mắt của nó và cậu chạm nhau, cậu vội vàng chạy xuống, nó liền lập tức đuổi theo:
– Thiên Thiên, đứng lại!
Như không nghe thấy tiếng nó gọi phía sau, cậu càng chạy nhanh hơn ra khỏi cổng nhà Tiểu Long. Cậu cứ chạy, chạy mãi mà cũng chẳng biết mình đang chạy đi đâu nữa. Trời cũng mỗi lúc càng mưa to hơn. Cậu nghĩ nó cũng chẳng đuổi theo nữa bèn đứng lại. Giữa lòng đường không một bóng người ngoài cậu – người con trai duy nhất đứng đó, dưới trời mưa với trái tim đang vỡ vụn từng mảnh. Một lúc sau, cậu nghe thấy một giọng nói quen thuộc:
– Tiểu Thiên Thiên!
Cậu bất giác quay lại thấy nó chỉ đứng cách mình vài mét. Cậu hững hờ quay gót bước đi.
– DỊCH DƯƠNG THIÊN TỈ! CẬU ĐỨNG LẠI ĐÓ
Nó nói mà như quát, buộc cậu phải đứng lại. Thấy cậu không còn có ý định chạy đi nữa, nó bước tới trước mặt cậu. Nó nhìn thẳng vào đôi mắt hổ phách dịu dàng kia. Không còn là đôi mắt phẳng lặng tựa nước hồ giống mọi ngày nữa mà giờ ánh mắt ấy buồn như mặt hồ chợt gợn sóng.
– Sao cậu phải chạy? Tớ làm điều gì khiến cậu không thèm nhìn mặt tớ như bây giờ?
Cậu hừ mũi một cái. Nhìn ra chỗ khác nhưng vẫn trả lời nó:
– Ở bên cậu ta cậu vui vẻ lắm cơ mà…còn theo tớ làm gì?
– Cậu ta? Vui vẻ? Cậu nói gì tớ không hiểu?
– Còn giả vờ được!?
Cậu nói và nhìn nó một cái rồi cúi mặt bước đi tiếp. Nhưng lại bị nó kéo tay lại:
– Chưa nói chuyện xong cậu định đi đâu!? – Nó khẽ nâng cằm cậu lên, nhìn vào đôi mắt đang nhuốm một nỗi buồn kia – Cậu đang trốn tránh tớ? Vì cái gì?
– Không phải trốn tránh…tớ chính là không muốn xen vào mối quan hệ của hai người! – cậu nói không vòng vo nhưng vẫn không nhìn nó.
– Ý cậu là mối quan hệ của tớ và Tiểu Long? Giữa chúng tớ chẳng có mối quan hệ gì ngoài bạn bè cả!
Cậu hất tay nó ra, giương đôi mắt đỏ hoe đầy ấm ức nhìn nó rồi cứ thế mà đi. Dường như có cái gì đó nặng nề giáng một đòn đau thật đau vào trái tim của cậu.
Nó đi theo, kéo tay cậu lại:
– Sao cậu không chịu nghe tớ? Cậu giận tớ hay ghét tớ gì thì cũng phải nghe tớ nói chứ?
– Không phải sự thật, việc gì tớ phải nghe!
– Đó là sự thật, cậu còn muốn thế nào nữa? – nó bỗng gắt lên khi cậu không chịu tin mình.
– Sự thật là hai người chỉ là bạn bè?! – cậu tức đến đỏ mặt, hừ mũi một cái rõ to rồi nó tiếp – Chính mắt tớ nhìn thấy hai người thân mật, vui vẻ bên nhau, nắm tay nhau…cậu ta còn ôm cậu từ đằng sau…còn cúi xuống hôn cậu. Vậy mà cậu còn nói chỉ là quan hệ bạn bè?
– Không phải như cậu nghĩ đâu…thực ra…
Nó chưa kịp giải thích thì đã bị cậu cướp lời:
– Tớ không muốn nghe gì hết!
Nó cố níu tay cậu lần cuối để giải thích cho cậu nghe nhưng vô tình bị cái hất tay của cậu giáng trúng mặt.Tay của cậu đã hất cả kính khỏi mặt nó. Cậu quay lại nhìn khi ngờ ngợ tay mình vừa chạm vào cái gì đó. Chỉ thấy kính không còn và khuôn mặt hậm hực của nó. Nhưng chỉ đáp lại bằng một cái nhìn lặng thinh và quay lưng đi. “Trốn tránh cậu không phải vì ghét cậu hay giận cậu vì đó chính là cách tốt nhất để tớ thức tỉnh vị trí của mình trong lòng cậu trong suốt thời gian qua và…” – dòng suy nghĩ đang miên man trong lòng thì bị một giọng nói như muốn xé tan không khí này cắt đứt
– Tiểu Long chỉ là dạy tớ chơi nhạc cụ thôi mà. Còn nụ hôn mà cậu nói chính là khi tớ đau anh ấy chỉ giúp tớ xem có vết thương không thôi…Mối quan hệ bạn bè của tớ là sự thật và đó chính là điều tớ muốn nói. Nhưng sao tớ phải giải thích cho cậu nhỉ? Cậu có chịu nghe hay tin tớ đâu?
Nó nghẹn ngào nói rồi một nụ cười cay đắng, chua xót hiện lên trên khuôn mặt đầy những giọt nước chảy xuống, không thể phân biệt nước mưa và nước mắt của nó được. Cậu vẫn đứng đó nghe nó nói từ nãy giờ và dần dần nhận ra những điều mình suy nghĩ chính là sự hiểu lầm tai hại nhất từ trước tới giờ. Cậu quay lại thì đã không thấy nó đâu, có lẽ vì cậu quá đáng không nghe nó giải thích nên nó đã rời đi khuất tầm mắt cậu để cậu đỡ khó chịu?
Quả đúng như vậy, sau khi nói hết nước hết cái mà cậu không quay lại nhìn nó dù chỉ một cái nó đã quay lưng bước đi. Cậu đuổi theo với tốc độ ánh sáng. Trong lúc ấy nó chỉ biết trách cậu và trách chính mình tại sao vì một chuyện cỏn con lại gây nên cơ sự này. Có phải bây giờ đến cả tình bạn cũng không thể tồn tại giữa hai người? Đang bơi trong mớ suy nghĩ rối như tơ vò thì bị một cánh tay níu lại rồi ôm nó vào lòng. Trong tích tắc nó không thể biết được người này là ai cho đến khi giọng nói trầm ấm vang lên khe khẽ bên tai:
– Ngốc! Ai cho phép cậu đi hả?
Nhận ra lời nói quen thuộc nó vừa mừng vừa tức đến phát khóc:
– Đồ đểu, sao bây giờ mới chịu nghe tớ?
Nó vừa nói vừa khóc òa lên như vừa trút được một cái gì đó nặng nề trong tim. Cuối cùng thì cậu cũng chịu hiểu nó. Nhưng nó nó vẫn tức muốn xì khói bèn đẩy cậu ra đánh vài cái cho hả giận.
– Được rồi!…Tớ xin lỗi!
Cậu nói rồi nhẹ nhàng đặt lên trán nó một nụ hôn ấm áp.
– Tớ sẽ không như vậy nữa đâu!
Cậu ôm nó vào lòng rồi nói. Còn nó khi trong vòng tay nồng nàn của cậu khoé miệng khẽ vẽ nên một nụ cười không lý do.
Và… Tất cả những điều này đều thu vào mắt một người:
– Mình đã quyết định đúng khi để hai người họ bên nhau! Dịch Dương Thiên Tỉ, ván bài này… Tôi thua rồi!
———————-
Những hành động mà cậu nhìn thấy như ôm, hôn giữa nó và Tiểu Long thực ra là…:
Tiểu Long đang dạy nó tập violin nhưng do nó bị lỗi nên mới một tay tay cầm vĩ, một tay bấm vào phím đàn đều nằm trong tay Tiểu Long. Cậu nhóc đang giúp nó tập đàn, chỉnh tư thế nên mới đứng sau lưng nó. Ai ngờ bị cậu nhìn nhầm thành ôm từ phía sau.
– Em giỏi lắm. Rất có năng khiếu!
Nghe được Tiểu Long khen nó vui vẻ cười tươi mà chẳng hay có người đang quan sát từng cử chỉ, động thái của mình.
Lúc đó ngoài trời tí tách những hạt mưa nhỏ li ti nhưng sấm chớp lại cứ thi nhau lóe lên những tia sáng rực với những âm thanh lớn vang động cả đất trời làm nó giật nảy mình khiến chỗ tựa cằm của violin đập vào mặt:
– Uiya!
– Không sao chứ? Quay đây anh xem nào!
Nói rồi Tiểu Long nắm vai, xoay người nó lại. Cúi xuống gần mặt nó xem trên có vết thương nào không làm nó không kịp phản ứng.
Chỉ có vậy thôi. Một phút nông nổi khi nhìn hình ảnh hai người họ ngược sáng mà đã khiến cậu hiểu sai vấn đề. Bài học quý cho Dịch Thiếu!