Đọc truyện [Fanfic TFBoys] Ước Gì Cậu Không Phải Là Con Trai – Chương 27: Sự vô tâm của Nguyên Nguyên (Part 2) tại website TruyenChu.Vip
Dựa vào tên chương và nội dung tập trước chắc hẳn ai cũng đoán được lờ mờ thậm chí là rất rõ phần sau rồi đúng hong ~^^ thôi kệ ta cứ vào truyện nha, bật mí là chuyên mục ngược bắt đầu nhá~À quên, đọc xong nhớ cmt cho ý kiến để tiếp thêm động lực cho mình viết tiếp và đương nhiên sẽ ra tập mới nhanh hơn rồi!
——————————————
– Nguyên Nguyên, cậu có muốn biết thế nào là nhất dương chỉ kết hợp với phi đao thần chưởng không hả? – cô
Cô quay lại lườm Nguyên đồng thời cũng rút thước kẻ trong balo ra. Thấy vậy Nguyên nuốt nước bọt, xua xua tay ấp úng đáp:
– Ơ hơ…tớ chỉ đùa tí cho không khí nó đỡ bí thôi mà! – Nguyên cười khổ
Cô vẫn không ngừng dùng ánh mắt nghìn viên đạn nhìn Nguyên cho tới khi nhận được tin nhắn dưới đây: “Tiểu Nhiên, em lên sân thượng ngay đi, anh có chuyện muốn nói, nhanh nhé, anh đợi em!”
– Ờm…được rồi, sẽ không có lần sau đâu đấy! – cô
Nguyên vội gật đầu. Nói rồi cô cầm điện thoại đi thẳng lên sân thượng nơi Tiểu Phàm đang đợi. Nguyên thấy lần đầu tiên cô tha cho mình, chắc tại cái tin nhắn đó nên cô mới phải đi gấp vậy rồi. Trí tò mò bắt đầu dâng lên, Nguyên bèn theo cô vì nhớ tới bí kíp mà lần trước Tiểu Long dạy Hoành Hoành là phải luôn theo sát đối phương.
Theo chân cô lên tới sân thượng…
– A, Tiểu Nhiên! – Tiểu Phàm
– Anh có chuyện gì mà gọi em lên đây gấp vậy? – cô
– Trước khi nói anh có…có thể tặng em món quà này không?…Em không nhận là anh…buồn lắm đấy! – Tiểu Phàm ngượng ngùng gãi gãi đầu
“Hai người họ nói chuyện gì vậy ta? Tiểu Phàm còn tặng quà cậu ấy, xem cậu ấy cười vui chưa kìa…phải lại gần xem họ nói gì mới được!” – Nguyên đứng sau cánh cửa gỗ ngó ra xem nhưng lại chẳng nghe được gì nên quyết định tới gần hơn chút nữa và…:
– Ưm…thôi được rồi, em sẽ nhận, em mở ra nhé! – cô
Tiểu Phàm gật đầu rồi cô mới mở hộp quà. Woa, là một sản phẩm độc đáo và ý nghĩa món quà tặng hữu ích cho người nhận đây.Hộp cắm bút đồng hồ cát độc đáo thể hiện thời gian chờ đợi trong học tập, tình yêu và công việc.Với những thiết kế hoa văn là tháp nghiêng Pisa Ý làm cho sản phẩm thêm sống động hơn.
– Sao anh biết em thích thứ này? – cô
**FLASHBACK**
– Liệu em ấy có thích không? – Tiểu Phàm
– Chắc chắn. Lần trước đi qua shop đồ lưu niệm nó áp mặt vào tủ kính ngắm hộp bút đồng hồ cát đó, định mua nhưng em và nó chả đứa nào mang tiền cả. Tới chiều, nó kéo em ra hí hửng mua nhưng đã hết mất rồi, nó mặt bí xị đi về mà chẳng nói lời nào! – nó
**END FLASHBACK**
Tiểu Phàm kể lại cho cô nghe.
– Ưm…giờ thì anh nói chuyện gấp đó được chưa nào? – cô mỉm cười nghiêng đầu hỏi
– Thực…thực ra…anh…anh… – Tiểu Phàm lúng túng
– Sao anh có vẻ căng thẳng thế? Anh cứ nói đi! – cô
– Thật ra…anh thích em!…Em có thể nhận tình cảm này không?…Làm bạn gái anh nhé! – Tiểu Phàm
Tiểu Phàm sau khi hít thở sâu thì đã dũng cảm mà dõng dạc nói. Cô thì bối rối không biết phải làm sao vì cô chỉ coi Tiểu Phàm là anh trai thôi, tuyệt đối không có tình cảm nam nữ. Còn Nguyên nấp sau tường khi nghe đến đây “Cậu ấy sẽ trả lời sao đây…sao mình lại căng thẳng thế này?!” vừa nghĩ Nguyên vừa thấy tức ngực hụt hơi chờ đợi cô trả lời Tiểu Phàm.
– Hmm…em cũng rất thích anh… – cô ngập ngừng
Nghe cô nói chẳng khác nào sét đánh ngang tai. Nguyên vội bước vào, trái tim như tan vỡ, khóe mắt chợt cay cay, đôi mắt sáng như vì sao lấp lánh giờ đã đỏ ngầu “Haha…thì ra cậu ấy đã có người thương trong lòng từ lâu rồi…Mày thật ngốc khi đem tình cảm trao cho cậu ấy…Thức tỉnh được rồi Vương Nguyên…An Nhiên, chúc cậu hạnh phúc, từ giờ tớ sẽ không làm phiền cậu nữa!”. Nghĩ rồi, Nguyên không nghe nốt cuộc hội thoại mà đi thật nhanh xuống cầu thang…rơi lại nơi cánh cửa một giọt nước mắt.
Phía cô,…
– Em nói thật chứ? – Tiểu Phàm cười tươi như ánh nắng ban mai
– Phải, em rất thích anh nhưng đây là tình cảm anh em, giữa người em gái với anh trai chứ không phải tình cảm nam nữ! – cô
Cô rối quá chẳng nghĩ được gì, may mà còn nhớ tới lúc nó kể lại chuyện từ chối Tiểu Kỳ.
-….Anh xin lỗi! – Tiểu Phàm
– Anh không có lỗi. Em tin anh sẽ gặp được người con gái tốt hơn em, cô ấy sẽ đem lại hạnh phúc cho anh! – cô
– Cảm ơn em…Chúng mình sẽ mãi là anh em nhé! – Tiểu Phàm gượng cười, rồi ngừng một lúc lại nói tiếp – Em vẫn sẽ nhận món quà này chứ!
– Quà của anh trai lẽ nào lại không nhận chứ! – cô
– Vậy chắc hẳn em đã có người trong lòng rồi…phải không? – Tiểu Phàm đau lòng nhưng vẫn hỏi
– Đây là bí mật giữ anh và em đấy nhé…thật ra em đã có người trong lòng rồi, là Vương Nguyên ạ! – cô
Cô cười rồi khoác vai Tiểu Phàm rồi cùng nhau xuống. Cô nói là cùng cô về lớp cất món quà rồi đi mua trà sữa uống cho ngọt giọng. Nguyên đứng dựa đầu vào cánh cửa lớp học thì thấy hai người cười nói vui vẻ còn khoác vai nhau nữa tim Nguyên chợt đau thắt lại rồi lặng lẽ vào ngồi góc lớp. Ấy vậy mà cô chỉ hỏi mỗi câu khi thấy Nguyên như vậy:
– Yo, sao vậy, đi uống trà sữa không? – cô
Nguyên không đáp mà chỉ lắc đầu. Cô cứ như vậy mà đi luôn. Vừa đi được không lâu thì nó, cậu, Tiểu Long mỗi đứa tay cầm cốc trà sữa bước vào lớp (từ ngày chỉ bảo Hoành Hoành là hắn thân với chúng nó lắm). Thấy Nguyên không như mọi ngày cô và cậu lại gần hỏi:
– Nguyên Nguyên, cậu sao vậy? – nó
– Ừ, sao mặt buồn thiu thế kia? – cậu
– Tớ không sao, chỉ là hơi chóng mặt…à quên hơi đói bụng chút thôi, tớ đi mua gì ăn đây! – Nguyên
Nói rồi Nguyên ra khỏi lớp. Cậu thấy Nguyên không bình thường bèn nói với nó:
– Cậu ấy chắc là có chuyện gì rồi! Chơi cùng cậu ấy mấy năm tớ chưa thấy lần nào đói bụng mà mặt cậu ấy như vậy cả! – cậu
– Ừ, tớ cũng nghĩ vậy, chuyện gì mà khiến Nguyên Nguyên hoạt bát lại trở nên trầm lặng như vậy? – nó
Bỗng nhiên từ đằng sau hai đứa ló lên một cái mặt:
– Chắc là seven love rồi! – Tiểu Long
Hắn là cậu và nó giật bắn mình…cơ mà seven love là gì ta?
– Seven love là gì? – nó và cậu đồng thanh
– Chậc, seven là bảy mà bảy là thất, vậy seven love là… – Tiểu Long
– À, thất tình! – đồng thanh tập hai
– Cậu ấy làm gì có tình mà thất! – cậu
– Cậu đúng là gà công nghiệp. Chẳng phải cậu ta suốt ngày chí chóe với An Nhiên sao? Không ít thì nhiều chắc chắn là có tình cảm! – Tiểu Long
Hắn nói chắc như đinh đóng cột, quả không hổ danh là lãng tử tình trường, hắn đoán trúng phóc khi thân với Nguyên không lâu.
Khoảng 10 phút sau, Nguyên trở lại, trước khi vào lớp không quên hít thở sâu lấy lại tinh thần, cố gắng gượng cười.
– Bim không cả nhà? – Nguyên cười
– Về rồi à, qua đây hỏi chuyện này! – Tiểu Long
Nói rồi hắn kéo Nguyên lên chỗ bục giảng, một tay nắm vai Nguyên hỏi:
– Vừa nãy cậu có chuyện đúng không? – Tiểu Long
– Chuyện gì? Làm gì có chuyện gì? – Nguyên
– Đừng có giấu, chẳng có cái gì qua mắt được Long ca này hết, cái gì tôi chả biết. Cậu chắc chắn là đang… – Tiểu Long
Đang “chém” dở thì ông tay xách cặp bước vào lớp ra hiệu cho cả lớp im lặng để xem hắn nói gì nữa, rồi vỗ mạnh vai hắn làm hắn giật mình:
– Cuộc đời thật lắm tai ương, lớp học luôn có một phường ham chơi! Trống vào mà còn đứng trên này làm gì, học không chịu học, “chém gió” là giỏi! – ông
Nhân lúc ông nói Nguyên chuồn về chỗ trước để hắn tự xử một mình.
– Ô thầy vào từ lúc nào đấy ạ…thầy cứ như ma ấy! – Tiểu Long
– Tôi mà không như vậy thì làm sao bắt được lũ quỷ như cậu, đi về chỗ! – ông
Nó ở dưới cười mỉm cute, nụ cười ấy thu vào đôi mắt hổ phách của cậu “Dễ thương quá à~Cơ mà…
Lần đầu thấy vào tiết của thầy ấy mà cậu ấy cười, không lẽ hết giận thầy rồi sao?…Dạo này mình nắm bắt tình hình kém quá, Nhị Nguyên hôm nay cũng không ổn nữa…chậc chậc!”
Phía Nguyên ngồi im thin thít không phản ứng gì dù lão sư chọc cả lớp cười tạo không khí hay là sự khó hiểu của bài học trong cả buổi ở trường.
Về đến nhà…Nguyên đối với mọi người đều bình thường ngoại trừ cô. Tiểu Nhiên không hiểu mình đã làm sai gì mà lại bị Nguyên đối xử như vậy? Cô không tin rằng chỉ mỗi mình mình bị như vậy?…Có lẽ cô bắt chuyện thì đúng lúc Nguyên tâm trạng không vui thôi…Vì vậy, đến chiều khi Nguyên ra ngoài cô đã bám theo và có nhờ một cô bé…:
– Vương Nguyên Ca…A~ – cô bé
Khi chạy về chỗ Nguyên cô bé đã bị vấp ngã. Nguyên thấy vậy vội chạy lại đỡ cô bé lên, phủi quần áo rồi dịu dàng hỏi han:
– Đi phải cẩn thận, em không sao chứ cô bé? – Nguyên
– Dạ em hong có sao hết á! Cảm ơn Nguyên ca, ca ca cho em xin một tấm ảnh được không ạ? – cô bé
– Tất nhiên là được rồi! – Nguyên
Nguyên cười rồi cùng cô bé chụp hình. Trước khi đi Nguyên còn cẩn thận nhắc nhở rồi xoa đầu cô bé nữa. Cô nãy giờ vẫn nấp sau bức tường quan sát “Cậu ấy vẫn đối tốt với mọi người như vậy à. Chắc là đối với trẻ con nên dù có bực mình nhưng vẫn dịu dàng ấy mà!…Đành thử tiếp vậy!”
Nói rồi cô nhờ một ông chú đi cố tình va phải Nguyên làm rơi hết các món đồ trên tay ông ấy:
– Thằng nhóc, đi đứng thế à? Bộ không có mắt sao? – ông chú lớn tiếng
– Dạ xin lỗi chú…đồ của chú đây ạ! – Nguyên
Sau khi cúi xuống nhặt đồ và xin lỗi ổng Nguyên vẫn cười tươi sau đó bình thường đi tiếp. Cô vẫn theo sát Nguyên “Lạ thật nếu tâm trạng không tốt thì chắc chắn phải có phản ứng gì chứ, đằng này mặt cậu ấy lại chẳng biểu cảm gì? Đối với mọi người vẫn bình thường mà sao với mình lại xa lánh vậy chứ?”. Sau khi dẹp cái suy nghĩ đi thì cô cũng mất dấu Nguyên rồi.
– Ủa, mới thấy đây mà…cậu ấy lại đi đâu rồi ta? – cô
Bỗng nhiên quay lại bắt gặp khuôn mặt ấy:
– Theo dõi tớ làm gì? – Nguyên
Nguyên mặt lạnh cứ tiến về phía cô còn cô thì cứ lùi lại:
– Ờ…ừm…ờ tớ…à…ờ… – cô ấp úng
Nguyên đưa mắt ra chỗ khác rồi quay lưng đi và nói:
– Về nhà đi trời sắp mưa rồi! – Nguyên đi được vài bước thì cô gọi với lại
– Sao cậu vô tâm với tớ thế? Hôm nay cậu làm sao vậy?…Đối với tớ, quan tâm tớ như trước được không? – cô
Cô cúi mặt nói đôi mắt hiện lên một nỗi buồn sâu lắng. Nguyên nghe xong không đáp cứ vậy mà bước đi. Bỗng nhiên trời đổ cơn mưa, nước mưa trút xuống chẳng mấy chốc đã rửa sạch cả thành phố. Cô lặng lẽ ngồi xuống ghế đá lạnh ngắt lòng đau như cắt. Bỗng nhiên ngước mắt lên thấy một người con trai tay cầm ô che cho cô – Nguyên đã quay lại.
– Cậu chưa về sao? – cô đứng dậy
– Cầm lấy…về nhà đi, chút nữa mưa lớn không về được đâu! – Nguyên
Nói rồi Nguyên dúi chiếc cô đang cầm vào tay cô, sau đó rời đi. Cô giữ lưng áo Nguyên, lo lắng nói:
– Ô cho tớ rồi, cậu dùng cái gì? – cô
– Không cần cậu lo! – Nguyên
Rồi Nguyên đưa mắt ra sau, cô hiểu ý đã bỏ tay ra. Nguyên đội mũ áo lên rồi bước đi. Bóng lưng chàng trai khuất dần, giọt nước mắt cô gái lăn rơi hòa với nước mưa “Tớ không chịu được sự vô tâm ấy đâu Nguyên Nguyên…tớ đã hiểu cái cảm giác đau lòng vì một người rồi đấy!”
—————————————-
Tối hôm ấy, Nguyên không về nhà ăn cơm, cô bồn chồn đứng ngồi không yên, chẳng biết cô đã gọi bao nhiểu cuộc nữa nhưng vẫn không nhận được sự trả lời. Khi mọi người đang lo lắng thì đột nhiên cánh cửa mở ra – Bảo Bối đã trở về với thân hình ướt sũng:
– Tiểu Nguyên, em sao lại ướt hết thế này? – anh
– Mưa lớn như vậy mà cậu đi đâu? – nó
– Sao không trú tạm vào đâu đi chứ? – cậu
– Em lên phòng thay đồ đây! – Nguyên
Nguyên bỏ qua tất cả các câu hỏi của mọi người, hững hờ lướt qua cô. Ai cũng không biết Nguyên đã có chuyện gì, chưa bao giờ thấy chàng trai linh hoạt, hay chọc phá mọi người lại như thế này!
Như thường lệ cứ tối đến là nhóm nào vào nhóm đấy không làm bài tập về nhà thì học tiếng Việt nhưng hôm nay nó thì thấy hơi nhức đầu nên không dạy tiếng Việt nữa, cậu và anh cũng ai về phòng nấy học bài rồi chùm chăn đi ngủ sớm, do trời mưa nên hắn cũng không qua. Hoành Hoành thì tranh thủ thời gian trên lớp làm bài tập và học tiếng Việt cùng Tiểu Kỳ (đương nhiên để tiếp cận đối phương nữa) nên cũng ở trong phòng rồi ngủ sớm luôn. Cuối cùng chỉ còn cô và Nguyên, sau khi xuống bếp mang cốc sữa lên uống để chống đói Nguyên lại chạm mặt cô:
– Cậu…có qua phòng tớ học không? – cô
Nguyên không trả lời mà vào phòng lấy sách vở sang phòng cô. Cả buổi cả hai chẳng nói gì, bình thường thì suốt ngày “Tớ làm đúng, cậu làm sai!”. Hôm nay Nguyên không còn ăn snack trong lúc học nữa, rất nghiêm túc học bài không khí trong phòng như làm người khác nghẹt thở mất:
– Khụ khụ khụ! – Nguyên đột nhiên ho dữ dội
– Cậu sao thế? – cô lo lắng
– Khụ…khụ…không sao! – Nguyên một tay bịt miệng ho một tay xua xua
– Có phải là cảm không? – cô
Cô nói rồi đặt tay lên trán Nguyên. Lúc này Nguyên thấp thoáng đỏ mặt:
– Đã nói không sao rồi mà…Hôm nay đến đây thôi, tớ về phòng đây! – Nguyên
Nguyên vừa nói vừa thu xếp sách vở vào rồi chuẩn bị mở cửa bước ra thì bỗng nhiên cô níu tay lại, Nguyên ngạc nhiên quay lại thấy cô cúi mặt giọng lí nhí:
– Có phải vì đưa ô cho tớ mà khiến cậu bị cảm không? – cô
– Không! – Nguyên trả lời đúng 1 từ
Rồi quay người bước nửa bước thì cô giữ chặt lấy tay nghẹn ngào nói:
– Nguyên Nguyên à…tớ rất khó chịu khi cậu đối xử với tớ như vậy. Đừng vô tâm với tớ nữa…được không? Hãy như bình thường…làm ơn đi mà! – cô
Cô nói mà nước mắt rưng rưng. Nguyên gượng cười rồi gỡ tay cô ra khỏi tay mình và không quên để lại chiếc khăn tay cho cô lau nước mắt vì cô đã có người trong lòng nên không thể ở lại lau nước mắt cho cô được. Nguyên vội mở cửa rồi ra ngoài, đứng dựa vào cửa lòng đau nhói. Cô đứng trong phòng hai hàng nước mắt cứ trực mà tuôn ra. Cô ngồi xuống sàn nhà lạnh ngắt dựa lưng vào cửa mà không hay sau tấm cửa gỗ chính là Nguyên cũng đang ngồi như cô vậy, cả hai dựa vào nhau và nghĩ:
– “Tại sao? Tại sao chứ? Đừng như thế mà Nguyên, tớ đau lắm, thực sự rất đau!” – tiếng lòng của cô
– “Tiểu Nhiên…tớ xin lỗi, nếu không thế này tớ sẽ không kìm lòng được mất. Có lẽ đây là cách tốt nhất để duy trì tình bạn giữa hai ta…tớ tin cậu sẽ hạnh phúc bên Tiểu Phàm!” – nỗi lòng Tiểu Nguyên