Đọc truyện [Fanfic TFBoys] Ước Gì Cậu Không Phải Là Con Trai – Chương 24: Tình cảm nảy nở tại website TruyenChu.Vip
Buổi đi chơi hôm ấy…
Nó luôn yêu thích gam màu đen huyền bí nên đã diện cả cây đen, áo thun trắng kết hợp với chiếc áo khoác bò màu đen cùng với chiếc quần jean đen rách trông cực cool, tuy vậy đôi giày lại nằm ngoài quy tắc này với mục đích tạo điểm nhấn thu hút mọi ánh nhìn vào bộ trang phục chất lừ này.
Còn cô mặc áo khoác jacket nữ đẹp kết hợp với chiếc áo thun trắng kẻ sọc và chiếc quần short đen cùng với đôi giày converst cao cổ thể hiện xu hướng thời trang cá tính năng động.
Vẫn là áo lưới nhưng lần này Tiểu Kỳ xinh đẹp lại “đổi gió” với style preppy trẻ trung, Các món đồ cơ bản như sơ mi trắng basic và chân váy đen cũng có thể trở nên chất lừ
Còn về bốn chàng công tử hào hoa, phong nhã phiêu lưu phong trần của nhà TF thì sao?
Lịch lãm với sơ mi, quần jeans xắn gấu với đôi giày màu trắng và mũ. Anh lựa chọn cho mình những gam màu đơn giản, nhẹ nhàng nhưng vẫn nổi bật.
Sử dụng các tông màu trung tính làm chủ đạo, cậu sử dụng công thức mix đồ khá phổ biến khi layer áo sơmi với áo phông in graphic chữ. Quả thực, với cậu, đôi khi đơn giản lại là sự lựa chọn hoàn hảo nhất.
Đối với Nguyên Nguyên không muốn quá chỉn chu và bị đóng khung trong dáng áo sơ mi nam Hàn Quốc đẹp nghiêm túc thì cách mix đồ linh hoạt với áo len mỏng, quần thô, quần jeans là cách mix đồ đơn giản nhưng đem lại hiệu quả khá cao.
Sự biến tấu nhẹ nhàng khi sơmi đi với short lửng, giày vans và điểm nhấn là chiếc áo jeans hay jacket bên ngoài cũng đủ khiến Hoành Hoành nổi bật giữa phố rồi
*******
Trang phục như vầy là quá hoàn hảo rồi. Tại công viên giải trí số 1 Trùng Khánh chúng nó bắt đầu đắm mình vào các trò chơi mới lạ ở nơi đây. Tại đó, mọi ưu phiền của giới trẻ cũng như là tất cả mọi người sẽ theo cơn gió mát mà bay xa thật xa.
Chơi khá lâu rồi, nó cũng đã thấm mệt nên ra ngồi ở ghế đá nghỉ ngơi một chút. Thấy vậy anh liền chạy lại hỏi han, quan tâm:
– Em làm sao thế? Không khỏe à? – anh
– Chỉ hơi mệt chút thôi, không sao đâu, cảm ơn anh! – nó
– Vậy để anh đi mua nước cho em nhé! – anh
Nó khẽ gật đầu thay cho lời đáp. Khi anh vừa mới đi thì cũng là lúc cậu từ phía xa chạy lại. Áp lon nước ngọt mát lạnh vào má nói, cậu cất giọng trầm ấm:
– Này, uống đi! – cậu
– Làm tớ giật cả mình…cảm ơn! – nó
– Hôm nay chắc cậu vui lắm nhỉ? – cậu
Nó nhấp một ngụm nước nữa rồi mới trả lời cậu hỏi của cậu.
– Sao cậu nghĩ vậy? – nó
– Đây là lần đầu tiên tớ thấy cậu cười nhiều như vậy!…Thấy cậu như vậy tớ cũng vui lắm rồi! – cậu nhỏ giọng dần
– Ừm…cũng lâu rồi tớ mới dành thời gian để đi chơi đấy! Từ khi quen mọi người, tớ cảm thấy cuộc sống của mình trở nên đẹp lạ thường, thú vị hơn so với cuộc sống trước kia! – nó
Cậu bật cười ấm áp, nó thấy vậy cũng bất giác cười theo. Nụ cười tỏa nắng làm trái tim cậu xao xuyến làm sao, nhịp đập giờ đã tăng lên gấp đôi rồi cũng nên. Rồi bao nhiêu câu hỏi cứ thi nhau hiện lên trong trí óc cậu “Lại cái cảm giác này, sao lúc nào thấy cậu ấy cười mình lại vậy cơ chứ?…Từ khi biết cậu ấy là con gái, mỗi khi thấy cậu ấy như vậy cũng chính là phút giây rạo rực của trái tim mình….không lẽ mình…thích cậu ấy rồi sao…hờ, có thể coi là vậy không nhỉ???”
Nó thấy cậu cứ như trên mấy ấy liền huých vào tay cậu:
– Sao thế? – nó
– À không sao…cậu khỏe lại chưa? – cậu
– Đỡ nhiều rồi! – nó
– Vậy ra kia tớ có trò này vui cực! Đây cũng chính là lúc tiến hành kế hoạch đấy! – cậu
Nó gật đầu mỉm cười rồi gọi cô để tách ra đi chơi riêng cho Tiểu Kỳ và Hoành Hoành có không gian riêng. Cậu chẳng để cho nó gọi điện mà kéo tay nó ra chỗ trò chơi đó luôn. Nó cũng cứ như vậy mà theo cậu. Khi cậu mua vé vào thì nó đang mải gọi điện nói chuyện với cô nên không để ý. Nào ngờ đâu cậu lại đưa nó vào cái vòng xoay mặt trời…vào trong thì nó mới nhận ra điều này. Khi vòng xoay bắt đầu thì….
——————————————–
– Ei, Nguyên Nguyên qua kia chơi đi! – cô
Cô đập vào vai Nguyên đang ngồi ăn kem kế bên mình.
– Đâu? Qua kia là chổ nào? – Nguyên
– Tàu lượn siêu tốc á! – cô
Nguyên nhìn rồi lắc đầu nguây nguẩy. Thấy vậy cô liền cầm tay Nguyên rồi lay lay, giọng nũng nịu:
– Đi mòa…đi mòa, Nguyên đập troai! – cô
– Không có đi đâu cả, ngồi đây ăn đi! – Nguyên
– Sao cậu không thích nó thế, mới vừa rồi còn chơi mấy trò kia vui lắm cơ mà?…à hay là cậu sợ!? – cô
Thôi xong, đúng tim đen rồi. Nguyên là người thích chơi nhưng trò cảm giác mạnh nhưng riêng cái tàu lượn siêu tốc thì never với lại loại tàu này thuộc loại tàu nhanh với tốc độ kinh khủng, anh chàng không đủ cảm giác để trải nghiệm cảm giác phấn khích tột độ của những tàu lượn siêu tốc.
– Ai sợ thì sợ chứ tớ không sợ! – Nguyên cố che giấu cảm xúc
– Vậy thì đi chơi thôi…hay là cậu sợ thật!? – cô khiêu khích
– Đi…đi thì đi! – Nguyên
Nghe được câu trả lời, cô như cười thầm trong bụng “hí hí…xem cậu không sợ thế nào đây, chuyện này mà up lên weibo thì hot phải biết!” mà không hay để ý người đứng cạnh mình cũng đang lên kế hoạch trả thù “cậu cứ chờ đấy, để xem xíu nữa ai sợ hơn ai!” – nội tâm Nguyên gào thét.
Rồi xong, sau khi thắt dây an toàn, mặt Nguyên bắt đầu dần biến sắc. Khi tàu bắt đầu chuyển động tim của Bảo Bối đập như trống. Một lúc sau…
– Aaaaaaa~! – Nguyên hét lớn
– Haha, vậy mà có người bảo không sợ! – cô nói đểu
– Cậu…cậu cứ cười đi, để rồi xem…ÔI MẸ ƠI! – Nguyên
Không chỉ có tốc độ đáng sợ, hệ thống khởi động thủy lực khiến tàu tăng tốc vô cùng nhanh chóng vì vậy mà hầu như ai cũng phải hét lên hét xuống vì tàu này, chuyến đi đem lại cảm giác mạnh tới mức nhiều người phát hoảng.
Khi chơi cái trò này xong, Nguyên sợ đến nỗi người đờ đờ đẫn đẫn, như vừa nghe tin người yêu đi lấy vợ à quên lấy chồng ấy ~^^ và rồi uống vài ngụm nước cho tỉnh táo để chuẩn bị cho cô hiểu cảm giác của mình vừa rồi.
Sau đó Nguyên thách thức xem cô có dám chơi trò này, trò kia không, nhưng trò nào cô cũng chơi được…cuối cùng chỉ còn “Ngôi nhà ma ám”. Nguyên thì sợ ma vô cùng nhưng cách đây không lâu Bảo Bối đã vào chơi cùng Tiểu Mã Ca và chú Bạng Hổ khi trong lúc chờ anh và cậu giải quyết một số công việc rồi nên cũng không sợ.
– Sao? Dám chơi không? – Nguyên
– Hmm…!!! – cô
Cô thì phải gọi là sợ ma số 1 luôn. Thấy cô ậm ậm ừ ừ, Nguyên cười đắc thắng, nghiêng đầu nói:
– Aiyo, có cái trò chơi mà cũng sợ. Vừa nãy còn có người thách tớ chơi tàu lượn siêu tốc cơ mà! – Nguyên
– Chơi thì chơi…sợ gì! – cô
– Nhớ nhé, vào đấy cậu mà khóc thì thua nha! – Nguyên
Cô miễn cưỡng gật đầu. Rồi cùng Nguyên tới chỗ đó. Đứng trước cánh cổng người cô bắt đầu run lên. Bỗng nhiên điện thoại Nguyên reo – là Hoành Hoành gọi:
– Đứng đây chờ chút, tớ ra chỗ kia yên tĩnh nghe điện thoại chút! – Nguyên
Chẳng để cô trả lời, Nguyên chạy lại chỗ gốc cây gần đó nghe điện:
[- Alo, Nguyên Ca, giờ em phải làm sao để tiếp cận cậu ấy, bọn em cứ ngồi ăn mà chẳng nói với nhau câu nào, em cũng chẳng biết nói gì để cậu ấy vừa ý nữa, giúp em với! – Hoành]
[- Hmm…đúng rồi, rủ em ấy chơi những trò có cảm giác mạnh ấy, ví dụ như tàu lượn siêu tốc đi, rồi khi em ấy sợ, được nghe em chấn an là em ấy ấm lòng ngay! – Nguyên]
[- Okay, đạ tạ sư huynh! – Hoành]
[- Không có chi, goodluck! Anh cúp máy nha! Chaiyo!- Nguyên]
Vừa tắt điện thoại, xoay lưng thì:
– OMG, nhóc làm anh giật cả mình! – Nguyên
Thì ra là bắt gặp một cậu bé đang đeo mặt nạ quỷ.
– Hì hì, em xin lỗi!…Ủa, Vương Nguyên ca ca phải hong? – cậu bé
– Đúng rồi cậu bé…em mua mặt nạ ở đâu chỉ ca ca với! – Nguyên
– Ca ca chụp hình cùng em, em chỉ cho! – cậu bé
Nguyên Nguyên gật đầu đồng ý chụp ảnh cùng cậu bé và được chỉ tới chỗ bán mặt nạ “Quả này cậu chỉ có khóc thét thôi Tiểu Nhiên ạ!”
———————————————————-
Còn về phía nó và cậu (giải quyết xong hai bạn này đã nha, xíu tới Tiểu Hoành nge)…
Khi vòng xoay bắt đầu thì nó bắt đầu run lên mỗi khi đưa mắt nhìn xuống, “Trời ơi, sao mấy cánh cửa lại làm bằng kính chứ?…Nhìn xuống thấy ghê hà!” – nội tâm nó gào thét. Thấy nó không ổn cậu hỏi:
– Cậu sao thế? Ở đây cậu không thoải mái à? – cậu
– À không sao…ở đây rất vui…mà sao có mỗi hai người ở trong một cabin vậy? – nó
– Hì, tớ thích vậy… – cậu
Nó gật đầu. Ngồi trong cabin nó cứ liếc mắt nhìn xuống dưới nên thấy chóng mặt lắm, tay đã nắm chặt vào mép áo rồi, mồ hôi lạnh bắt đầu rơi, mặt nó chợt tái xanh, cậu ngồi đối diện thấy nó không khỏe bèn nhảy sang ngồi cạnh. Bàn tay ấm áp của cậu ấp lấy bàn tay hơi run run của nó từ lúc nào không hay, nó vội nắm chặt lấy cánh tay của cậu. Thấy lạ cậu hỏi:
– Cậu sao thế…sợ gì à? Có gì cứ nói đi đừng làm tớ lo! – cậu
– Không…không sao! – nó
Nó ngại ngùng buông tay cậu ra
– Không sao là không sao thế nào, tớ thấy cả bầu trời đầy sao rồi đấy. Cậu có chuyện gì à? – cậu
– Thực…thực ra, tớ rất…rất sợ độ cao! – nó
– Trời ơi, vậy sao cậu không nói với tớ sớm để chơi trò khác! – cậu
– Tớ…không muốn người khác biết…điểm yếu của mình! – nó
Cậu đến cạn lời với nó, đập tay lên trán mình một cái rồi nói với nó rằng hết vòng này rồi xuống. Trong cabin, vòng tay ấm áp của cậu ôm lấy bả vai nó cho nó đỡ sợ. Tim cậu lại đập nhanh, còn nó phảng phất một cây kẹo bông hồng trên má rồi (đỏ mặt ý). Được hoà mình vào dòng người và chiêm ngưỡng không gian thành phố từ một cái nhìn mới ở trên cao sẽ mang lại cho con người ta những cái nhìn mới mẻ và những chiêm nghiệm riêng ở mỗi cá nhân còn hai bạn trẻ có một không gian riêng, thế giới trong cabin như thắp sáng lên những điều bất diệt.
————————————————-
Về phần của Tiểu Hoành thì sau khi lấp đầy cái dạ dày thì Hoành Hoành bắt đầu rủ Tiểu Kỳ đi chơi. Tiểu Kỳ tâm trạng cũng không ổn vì suốt ngày cứ tơ tưởng đến ai đó nên cứ ừ bừa theo Hoành chứ chẳng để ý gì cả. Rồi xong, khi ngồi trên ghế, tàu chuẩn bị xuất phát thì…:
– Tớ…không chơi nữa đâu! – Tiểu Kỳ
– Hay mà, trò này xả street nhanh lắm! – Hoành
Hoành vội vàng thắt dây đai an toàn cho Tiểu Kỳ. Mặt của hai đứa sát nhau đến nỗi nàng còn cảm nhận được hơi thở của chàng, vậy mà chàng chẳng để ý tẹo nào nhưng nàng đã thoáng đỏ mặt rồi, tim đã lỡ mất một nhịp. Vừa xong thì tàu xuất phát. Tiểu Kỳ la hét om sòm, tay đã nắm chặt tay Hoành Hoành từ lúc nào không hay. Khóe miệng tiểu tử ngốc vẽ nên nụ cười rạng rỡ, nhưng rồi:
– Aaaaaaaa, Tiểu Vũ cứu em! – Tiểu Kỳ hét
– Cậu sợ đến vậy sao?…Vậy xuống nhé! – giọng Hoành trầm xuống hẳn
Nhận được sự đồng ý từ Tiểu Kỳ, một lúc sau Hoành dìu Tiểu Kỳ xuống rồi mua nước cho cô bé uống.
– Thấy đỡ chưa? – Hoành
– Ùm…đỡ nhiều rồi, cảm ơn cậu! – Tiểu Kỳ
– Tớ về trước, nhớ bảo mọi người vậy nhé! – Hoành
– Ơ…ơ này! – Tiểu Kỳ gọi với lại
Chẳng thèm để ý, Tiểu Hoành lạnh lùng quay lưng bước đi, chắc tại cậu bé này không muốn bị tổn thương nữa.
——————————————————
Còn chuyện của hai ông bà hay cãi nhau kia thì…:
– EEi, tớ về rồi nè! Vào thôi nhỉ! – Nguyên
– Hay…hay là thôi đi, mình về hoặc ra chỗ khác chơi nha! – Cô
– Sao?…Chậc chậc, có người sợ rồi kìa! – Nguyên
– Ai sợ chứ?…Tớ…! – cô
– Vậy tớ vào trước! – Nguyên
Sau khi cướp lời cô Nguyên lặng lẽ bước vào chỗ góc khuất, để cô phải chạy theo sau, chẳng may vấp ngã. Nguyên nhân cơ hội này đeo mặt nạ vào dọa cô và đưa tay ra đỡ:
– Có sao không? – Nguyên
– Không…aaaaaaaaaaaa! – cô
Cô hét lớn khi nhìn thấy Nguyên (cũng may là không ai để ý vì vào trong này sẽ không ít người hét)rồi lùi lùi vài bước. Nguyên cười thầm trong bụng, cứ thế dọa cô mà tiến lại gần. Rất đội ơn cái dây giày bị tuột thế là cô ngã ra sau. Nguyên nhanh chóng một tay vừa nãy cầm tay cô, một tay ôm hông đỡ cô. Lúc này bỗng nhiên mặt nạ rơi xuống, mặt hai ông bà cách nhau có 7 cm và hiện tại con tim của cả hai đã phản chủ mà đập liên hồi. Ở cự li gần thế này chàng trai mới để ý trên khóe mắt cô gái có đọng lại vài giọt nước và dòng nước lăn dài trên khuôn mặt thanh tú ấy. Nguyên lắc lắc cái đầu cho tỉnh táo rồi đỡ cô đứng thẳng dậy, xem ra lúc này hồn cô mới trở về:
– Không sao chứ? – Nguyên
– Ừm…không sao, mà sao cậu đeo mặt nạ vào chi làm tớ sợ đến nỗi tim muốn nhảy…! – cô
Nguyên để ngón trỏ lên môi cô “suỵt”, rồi đưa cô ra ngoài ngồi và lấy chiếc băng cá nhân băng vết thương ở cánh tay khi nãy cô vấp ngã rồi cẩn thận cúi xuống buộc dây giày cho cô. Lúc này thoáng thoáng hình bóng của hai quả cà chua trên má cô rồi:
– Ei, sao má lại đỏ lên thế kia?…Trông dễ thương chưa kìa! – Nguyên
Nói rồi Nguyên lấy tay bẹo má cô rồi cười sủng nịnh. Ngại ngùng cô gạt tay Nguyên ra vỗ vỗ vào hai bên má:
– Cũng tại cậu hôm nay hơi khác thường thôi! – cô “sao cứ lúc nào cậu ấy dịu dàng tim mình lại xốn xang vậy nhỉ?”
– Vậy sao? Thế…có vào chơi tiếp không? – Nguyên
– Hỏi thừa…muốn tớ sợ đến chết mới thôi à mà còn rủ! – cô phụng phịu
– Vậy là thua rồi nhé, ra ngoài kia lấp đầy cái dạ dày rồi tính sau ha! – Nguyên
Nguyên cầm tay cô chạy ra chỗ bán đồ ăn nhanh. Trùng hợp là thấy Tiểu Kỳ ở đó một mình:
– Ei, Tiểu Kỳ! – cô gọi
Thấy cô và Nguyên Tiểu Kỳ chạy lại
– Ủa, Hoành Hoành không đi cùng em sao? – Nguyên
– Cậu ấy nói là về trước còn nhắn em nói với mọi người vậy nữa! – Tiểu Kỳ
“hmm…chắc gì đã về, mà về thì Nguyên Ca sẽ kéo ra đây, cả nhóm đang chơi vui mà thiếu một người thì phí cả buổi à!” – Nguyên đăm chiêu suy nghĩ rồi tủm tỉm cười
– Để anh gọi nó! Tiểu Nhiên cậu gọi mọi người về đây giùm tớ, chơi lẻ chán bỏ xừ! – Nguyên
– Ơ nhưng mà…! – cô
Cô lo vì nếu cả nhóm cùng nhau thì sẽ khó cho Hoành Hoành bày tỏ tình cảm với Tiểu Kỳ
– Tớ biết…cứ yên tâm, tớ lo rồi! – Nguyên
Nghe xong cô thấy yên tâm hẳn bèn gật đầu rồi gọi cho nó:
[- Alo, anh và Đại Ca với Thiên Thiên mau sang chỗ Ngôi nhà ma ám nhé, tụi em chờ! – cô]
[- Thế còn… – nó]
[- Nguyên bảo cậu ấy lo hết rồi! – cô]
Nói xong cô cúp máy luôn. Cùng lúc ấy anh mới về:
– SuYi, anh tìm em mãi! – anh
– Anh đi đâu mà lâu vậy? – nó
– Đi mua nước cho em vì gặp fan nên mới phải chạy bán sống bán chết bao nhiêu vòng mới thoát được đấy! Này em uống đi! – anh thở dốc
Nó đưa khăn tay cho anh lau mồ hôi rồi mới nhận lon nước từ tay anh. Lúc đó cậu cũng mua nước cho nó về:
– Đại Ca, đi đâu mà lâu thế? – cậu
– Xíu tớ nói cho…Này, anh lau mồ hôi đi, vất vả cho anh quá! – nó
– Ừm…xin lỗi vì để em chờ lâu! – anh
– Trong lúc chờ anh, tụi em cũng đi chơi zòi!…à mà cậu đỡ chóng mặt rồi chứ! – cậu
Vừa nghe cậu hỏi về sức khỏe nó anh lo lắng hỏi han, nhưng nó chỉ bảo là đỡ nhiều rồi và nói rằng cô nhắc mọi người về chỗ gần Ngôi nhà ma ám.
Còn chuyện bên này, thì Nguyên gọi cho Hoành bảo rằng Tiểu Kỳ bị thương nên tầm 7, 8 phút sau Hoành đã có mặt tại chỗ tụi nó:
– Tiểu Kỳ, cậu có sao không? Có đau chỗ nào không, mà tại sao bị thương vậy? – Hoành
– Xem kìa, vừa đến đã hỏi han ẻm rồi, lo lắm à! Em ấy không sao, Nguyên nói vậy để em đến đấy! – anh
– Có thật không? – Hoành chưa chắc chắn nên hỏi thẳng Tiểu Kỳ
– Tớ không sao thật mà, cảm ơn đã lo cho tớ! – Tiểu Kỳ cười và hơi xấu hổ
Thấy vậy rồi chúng nó bắt đầu trêu hai đứa, cả hai ngượng đỏ chín cả mặt. Rồi cả bọn cùng nhau chơi trong một khu vực nhưng vẫn tách đôi ra để có gì chơi tập thể thì gọi nhau cho dễ. Đột nhiên Nguyên dừng lại trước gian hàng bán đồ handmade, ấn tượng nhất đối với Nguyên chính là lọ điều ước dùng làm móc treo balo cực kì dễ thương. Vậy nên Nguyên bí mật mua hai chiếc, một chiếc màu xanh và một chiếc màu hồng.
Còn Hoành và Tiểu Kỳ chơi gắp thú nhồi bông. Hoành Hoành gắp được chú gấu bông Brown và tặng Tiểu Kỳ luôn, theo Hoành Tiểu Kỳ cũng gắp một con và duyên thật lại là thỏ Cony (hai con là một cặp cũng như hai người vậy)
Về phần anh, nó và cậu thì cả ba đều chơi rất vui nhưng đều chẳng tặng nhau được gì và cũng chẳng bí mật mua được gì vì có ba người mà, nó dối là mua cho người khác rồi về tặng đối phương cũng không được vì mấy ảnh không biết nói dối đâu nhất là có nó ở đó nữa.
Cuối buổi, sau khi rời khỏi công viên giải trí thì chúng nó bắt gặp phải một cơn mưa rào vì vậy là cả bọn thích thú tắm mưa trên đường về nhà. Dưới con đường mưa bảy người vui vẻ cười đùa, nói chuyện rôm rả. Vì vậy mà người ta thường nói “Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào. Cho dù bạn từng bị cảm, bạn vẫn muốn đắm mình trong cơn mưa ấy lần nữa”. Mỗi người đều có thanh xuân, mỗi thanh xuân đều có câu chuyện, mỗi câu chuyện đều có nuối tiếc, mỗi nuối tiếc đều có những hồi ức đẹp vô tận. Tuổi xuân, chỉ đến một lần rồi mất, không ai có quyền cướp những tháng năm xinh đẹp đó đi…Sau này, khi thanh xuân qua đi, chúng ta sẽ còn nhớ mãi về những người ta đã dành cả tuổi thanh xuân để yêu thương và trân trọng…