Đọc truyện [Fanfic TFBoys] Thiên Đường Là Em – Chương 8
Khò khò khò”Hôm nay là buổi đi làm đầu tiên, không thể tới trễ được”
Cái giọng như loa phát thanh của cô oang oang trên điện thoại làm cô nhíu mày càu nhàu. Hôm qua do sợ bệnh ngủ nướng tái phát, cô hét ầm lên sau đó ghi âm lại trong điện thoại mà cái giọng của cô thì có nhẹ nhàng khoan thai gì đâu cơ chứ. Cô hét xong, hàng xóm trong khu phố liền sang càu nhàu rồi thế nên lấy bản ghi âm này làm nhạc chuông báo thức thì quả không phải chuyện tồi nha
Cô ngồi dậy, nhoài người. A, dậy sớm thực là một cực hình nha
Sửa soạn một cách chỉnh chu, cô ngồi vào bàn ăn, liền ăn hết cốc mỳ. Ở một mình nên cô ăn rất xuềnh xoàng qua loa vì vậy mua cả đống mỳ cốc cất trong tủ bếp, đói là úm ba la có mỳ ăn liền
Cô được nhận làm chân phục vụ trong quán. Nghe bà chủ nói quán mới mở, cũng không đông khách lắm. Quán lại nhỏ nên chỉ có mấy chân phục vụ và một thu ngân. Công việc cũng không vất vả lắm
– Bàn kia một cà phê, một kem vani
– Dạ- cô chạy như bay đến quầy, lấy kem và cà phê mang tới
Chạy như thế này thật mệt a
Bà chủ ngay từ khi biết cô tốt nghiệp loại giỏi liền kêu cô làm chân thu ngân nhưng ai cũng biết, trường mà bạn Trân thi, không xét điểm môn toán
Nữ sinh Tiêu Hoa Trân từng có một tiểu sử năm cấp ba. Bạn ấy chỉ vì hỏi một câu cực kì ngu xuẩn mà vang danh tới tận bây giờ. Tiểu sử ấy là thế này
Thầy: bạn nào làm được bài này tôi cho 100 điểm
Cả lớp: im phăng phắc
– Tiêu Hoa Trân
Bạn Tiểu Trân đứng dậy
– Thưa thầy, nó bằng bao nhiêu ạ?
Mặt thầy biến dạng
– Tôi biết các cô các cậu không thi khối có toán nhưng ít nhất không thể dốt tới mức độ này chứ. Em ngồi xuống
Bạn Trân lặng lẽ ngồi xuống
– Thủ quỹ lớp này đâu?
– Em ạ- Bạn Tiểu Trân đứng lên
Mặt thầy méo mó
– Ngồi xuống đi
Bạn Tiểu Trân lặng lẽ ngồi xuống rồi lại đứng lên
– Bạn kia có chuyện gì?
– Dạ thưa thầy, em có một câu hỏi nhỏ
– Em hỏi đi
– Một Tiểu bảo bảo đi chợ mua quýt, Tiểu bảo bảo nói mua 3 kí nhưng 1500 đồng một kí, người bán hàng nói là ba kí 5000 đồng. Tiểu bảo bảo liền đưa cho người đó, hỏi Tiểu bảo bảo đó có mua hớ không ạ?
– Đương nhiên là mua hớ rồi. Nhé, Tiểu bảo bảo nói 1500 đồng một kí tức là 4500 đồng 3 kí. Người bán hàng nói 5000 đồng một kí tức là bảo bảo đó tự nhiên trả thêm cho người ta 500 đồng rồi còn gì
– Ồ, em cảm ơn thầy
– Mà Tiểu bảo bảo đó là ai vậy?
– Em ạ
-….
Vì muốn cô thi kế toán nên anh bắt cô làm thủ quỹ mà hoàn toàn không biết rằng, em gái anh, về môn toán, một chữ bẻ đôi không biết. Thả cô ấy ra chợ, chỉ có mà mua hớ
Vì vậy nên bạn Trân đã không ra chợ mà mua mì gói để trong nhà ăn dần vì mì gói có giá niêm yết sẵn, không sợ bị hớ.
Vì vậy, chân thu ngân nhàn hạ, tiền nhiều, đếm tiền, ay, kẻ yêu tiền như cô, đếm nhiều tiền như vậy, ai mà không sướng chứ, mỗi tội cô không có được diễm phúc đó a, đành làm chân bồi bàn vậy
Rầm
Người cô lảo đảo, cuối cùng cũng đứng vững. Dù sao cô cũng lên đai đen karate, cú va đập này không nhằm nhò gì với cô
Nhưng cái lũ trên tay cô thì có chuyện a
Cô cố giữ thăng bằng cho đống đồ trên tay miệng lầm bầm
– Đừng rơi mà, đừng rơi mà
Nhưng nó rơi rồi, mà nơi nó rơi trúng lại chính là bộ đồng phục của cô. Thực quá mức xui xẻo
Cô nhìn bộ đồng phục loang lổ cà phê lại còn dính bê bết kem vani của mình liền không tự chủ được mà gào ầm lên
– Có mắt không mà đi đứng kiểu gì vậy, nhìn xem, bộ đồng phục của ta đã bị ngươi biến thành cái dạng gì rồi
Sau đó liền cụp mi mắt
Ở đây là quán đông người như vậy, cô lại chửi bới lung tung
Thiên a, bạn Tiểu Trân, ở đây không có nhiều lỗ cho bạn chui xuống như vậy đâu
– Lại là cô sao?
Mi mắt cô khẽ động, gương mặt không tự chủ mà khẽ ngẩng lên chút xíu
– Anh là ai, tôi không quen
Chàng trai đối diện, nụ cười đột nhiên biến dạng
– Là nói trí nhớ cô kém hay là nói tôi không gây được ấn tượng gì với cô?
– Là trí nhớ tôi kém- cô ngay lập tức khẳng định
Thì cứ cho là vậy đi, dù sao nó cũng kém thật
– Để cô gái không biết liêm sỉ là cô vào làm ở đây, quán này chỉ có nước sập vì bị cô đào quá nhiều hố mất
Cô đột nhiên tỉnh ngộ
– Thì ra là cái anh chàng hôm đó không đeo thẻ nhân viên
– Tôi là Vương Thuần, thư ký của chủ tịch Vương, tập đoàn KRJ, hôm đó là tôi quên thẻ nhân viên. Rất vui được gặp cô
– Tôi thì không vui chút nào đâu
Đương nhiên không vui rồi, lần nào cũng bị anh đả kích mạnh như thế, nói cô vui thế nào a
– Xin lỗi quý khách, cô bé mới vào làm nên…
– Không sao- anh phủi tay, cười khẩy
Khoan, nụ cười nửa vời này, a, nhớ lại đi, oa, nhớ không ra a
– Cháu vào thay đồ đi- Bà chủ cười hiền nhìn cô
– Dạ- cô ngay lập tức vào trong
Bà chủ lúc này gằn giọng
– Cháu trai
– Cô, giữ bí mật giùm cháu đi a
– Thôi được rồi
– Cô ấy tên gì vậy ạ?
– Tiêu Hoa Trân, biên kịch tốt nghiệp loại giỏi khoa biên kịch đại học Hí kịch Thượng Hải, 22 tuổi
– Yêu cô- chàng trai ôm gì lấy bà chủ
– Cháu mà còn giở thói với cô bé là không yên đâu. Nói cháu biết sáng nay có tên không chịu trả tiền, bị cô bé hạ đo ván đấy, cháu cẩn thận vào
– Cháu mượn cô bé đó một lát được không?
– Cô chỉ cảnh báo cháu thế, tốt nhất nên cẩn thận- bà chủ nói rồi bước đi
Anh nhìn theo bà chủ, ánh mắt ánh lên tia quỷ dị
– Cô nghĩ cháu là ai chứ. Cô bé này, cháu sớm đã có cách trị rồi
Cô thay bộ đồ vừa rồi bằng một bộ khác rồi bước ra ngoài
– Hoa Trân, Cậu Vương tìm cháu- bà nói với khuôn mặt bất an
Cô ngay lập tức hùng hổ bước tới chỗ Vương Thuần. Mặt bà chủ lập tức không còn một giọt máu
– Anh nói gì thì nói nhanh lên, tôi còn làm việc- cô lấy tay đập mạnh cái bàn
Vừa có động đất mạnh 0,1 độ richter
– Tôi muốn thông tin của cô, OK?
– Tôi là Tiêu Hoa Trân, 22 tuổi, sinh viên tốt nghiệp loại giỏi khoa biên kịch đại học Hí kịch Thượng Hải. Sinh Nhật 1-12. Quê gốc Thượng Hải. Hết- cô nói quay gót
– Ý tôi là, số điện thoại của cô
– Xin lỗi, tôi không thể- cô nói rồi bước đi
Anh nhìn theo bóng cô khẽ thở dài
Cái cây này xem ra khó cưa đổ rồi đây, nó thực sự làm bằng vật liệu rắn a, cưa của anh sẽ gẫy mất