Đọc truyện [Fanfic TFBoys] Thiên Đường Là Em – Chương 44: Đã là hoàn hảo?
Phòng bệnh trống trơn, Hoa Trân đã biến mất không chút tung tích, như 5 năm trước, lúc anh nhận ra tình cảm thật với cô
Bó hoa rơi xuống đất, Tuấn Khải quỳ xuống. Tại sao, tại sao lúc nào anh quyết định ở bên cạnh cô, cô lại biến mất không chút tung tích nào
Tuấn Khải nhấc điện thoại. Từng tiếng tút tút dài. Anh rất sợ, anh rất sợ tiếng chuông ấy sẽ lại không có điểm dừng
Nhạc chuông quen thuộc vang lên, là bài hát tình yêu mùa đông do anh trình bày. Tuấn Khải quay đầu thấy Hoa Trân đứng đó, vẫn mặc đồ bệnh viện, gương mặt phờ phạc nhưng có chút sắc khí hơn. Cô nhìn anh, ánh mắt không biểu lộ nhiều cảm xúc
Tuấn Khải ôm chầm lấy Hoa Trân. Từng giọt nước mắt lăn dài trên hàng mi. Giọng anh mấp máy, có chút nghẹn ngào
– Em ở đây rồi, may quá
Hoa Trân chết lặng. Cô không hiểu tại sao mình lại có cảm giác này, nhưng cô lại cảm thấy có gì đó hạnh phúc nhè nhẹ
Tuấn Khải buông cô ra, nhìn thẳng vào mắt cô nói
– Năm năm trước khi nhận được lá thư ấy từ em, anh đã hối hận biết nhường nào. Hối hận khi không giữ em lại, hối hận khi từ bỏ em
– Thế hiện tại, thì sao?
Hoa Trân đột nhiên hỏi Tuấn Khải khiến anh có chút giật mình
– Hiện tại cũng không thể cứu vãn được quá khứ sao?
– Hiện tại em có yêu anh không?
– Tôi…
– Nhìn thẳng vào mắt anh. Nói cho anh biết
Hoa Trân gượng gạo chớp mắt. Cô không giỏi việc nói dối không chớp mắt. Cô không thể nhìn thẳng vào mắt của anh mà nói rằng, cô chẳng yêu anh một chút nào cả
– Nguyên đã nói, em ấy thả tự do cho anh. Em ấy còn nói anh mang theo hoa hồng, còn nói em sẽ rất thích
Cô cúi đầu, nước mắt không ngừng rơi. Cô nhận lấy bó hoa hồng trên tay Tuấn Khải. Anh ôm cô vào lòng nhỏ nhẹ nói
– Em làm bạn gái anh được không?
Hoa Trân im lặng, cô không nói vì cô chẳng biết nên trả lời như thế nào. Nếu bây giờ cô đồng ý, có phải là rất có lỗi với Nguyên không?
– Em đừng im lặng như thế có được không. Anh rất sợ, anh rất sợ
– Nguyên, em ấy, sẽ…
– Anh vẫn sẽ chăm sóc cho em ấy, nhưng với tư cách là một người anh trai
Anh buông cô ra, nắm chặt lấy tay cô rồi nói
– Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh. Đồng ý làm bạn gái anh chứ?
Hoa Trân nhìn vào mắt Tuấn Khải. Cô không biết dũng khí từ đâu khiến cô gật đầu như vậy
Ngoài cửa bệnh viện, Nam Phong đứng đó khẽ mỉm cười rồi lặng người bước đi
Trong biệt viện nhà họ Vương, Mỹ Kỳ bày bộ dạng chán ghét nhìn Tuấn Khải nắm tay cô, sau đó quay sang nhìn bộ dạng cố gắng của anh mình hiện tại, cô bé hận không thể đánh chết người con gái trước mặt này
Chủ Tịch Vương cơ thể đã ốm yếu hơn trước, hô hấp cũng trở nên khó khăn. Ông nhìn gương mặt của Hoa Trân rồi nắm chặt lấy tay cô
– Cháu là một cô gái tốt. Tuấn Khải lựa chọn cháu, ta cũng rất an tâm
Tiếng ho khù khụ của ông lão. Cô vuốt nhẹ lưng ông rồi dìu ông nằm xuống
Tuấn Khải đứng trước mặt ông nắm chặt lấy tay cô
– Cháu sẽ không phụ lòng Hoa Trân nữa đâu ông
Ông lão gật đầu, lại ho khù khụ. Cô cũng không muốn làm phiền ông nghỉ ngơi nên xin phép ông đi ra ngoài
Hành lang vắng người, hiện tại có Tuấn Khải, Hoa Trân cùng Mỹ Kỳ với bộ dạng giận dữ
– Tuấn Khải, anh cứ đi trước, em muốn nói chuyện với con bé
Tuấn Khải nắm chặt lấy tay Hoa Trân có vài phần lo lắng. Cô vỗ nhẹ tay anh trấn an anh. Anh buông tay cô ra rồi bước đi, nhưng thi thoảng vẫn ngoái lại nhìn cô
– Chị biết đối với anh Nguyên, anh Tuấn Khải quan trọng thế nào không?
– Chị biết?
– Vậy mà chị còn…
– Có thể bây giờ em cảm thấy chị rất độc ác, rất tàn nhẫn. Nhưng có một số chuyện, chỉ cần mọi suy nghĩ của em chín chắn hơn em sẽ hiểu
– Tại sao?
– Bởi vì trên đời có rất nhiều kiểu yêu, nhưng một trong số đó lại là hi sinh bản thân để người mình yêu hạnh phúc
Cô mỉm cười lướt qua Mỹ Kỳ, giống như một cơn gió mát lành khiến cô bé trở nên thấu đáo hơn trong cách nhìn nhận mọi việc
– Em không sao chứ
Tuấn Khải lo lắng bám lấy vai Hoa Trân, cô chỉ cười nhẹ không nói gì
Căn nhà mà cô đã lâu lắm rồi không trở về, nhìn có chút khác lạ. Cô không dám bước chân vào nhà. Cô sợ phải đối diện với bố mẹ cô hiện tại
Nam Hiên vừa đi học về, thấy bóng một cô gái đứng trước cửa nhà mình lặng thinh, bèn lại gần vỗ vai cô
Hoa Trân quay đầu nở nụ cười hiền. Nam Hiên chết lặng, ôm chầm lấy cô. Bao nhiêu cảm xúc ùa về. Năm năm rồi, năm năm rồi. Mặc dù nghe Nam Phong nói là cô rất ổn, nhưng cậu vẫn rất nhớ cô. Nhớ bà chị hủ nữ đáng ghét, cố chấp, nhưng lại đáng thương
Thanh âm của cô phả nhẹ vào tay cậu, ngọt ngào ấm áp cùng chân thực
– Trưởng thành rồi, Em trai
Tuấn Khải cùng Hoa Trân nói hiện tại cần có khoảng thời gian bình ổn dư luận truyền thông rồi tính. Mặc dù giải nghệ đã lâu nhưng mỗi tin tức về họ đều là những tin nóng hổi và luôn được săn đón. Bố mẹ cô lưỡng lự, rồi cũng đồng ý
Tử Kiệt tái xuất giang hồ, cùng Gia Ninh đóng cặp trong một bộ phim mới do anh đầu tư sản xuất. Lý do mời Gia Ninh đóng chính, cô cũng không rõ nguyên nhân
Thiên Tỷ cùng Tiểu Hoành và A Khôi cùng bố Tiểu Hoành vì chi nhánh ở Quảng Châu vừa hoàn thành dự án hợp tác mới với PE, công ty cũng đi vào ổn định nên gia đình họ chuyển về Bắc Kinh
Ngày 20/5, Tuấn Khải chính thức cầu hôn Hoa Trân, đem chuyện tình cảm trắc trở này có một cái kết tốt đẹp
Nguyên cùng Mỹ Kỳ quyết định sang Anh làm việc cùng sinh sống vì có một chi nhánh của KRJ ở bên anh thiếu người quản lý. Mặc dù sắp đến ngày hai người kết hôn, nhưng anh lại không dám mời hai người họ ở lại. Anh sợ, rất sợ Nguyên sẽ lại tổn thương, vì anh
– Chúc hai người hạnh phúc
Nguyên ở sân bay hôm đó, vẫn mang bộ dạng như cô mới lần đầu gặp, nhưng với bộ dạng thoải mái cùng ôn nhu hơn
– Chị cũng mong em sớm tìm được người thật sự bên em suốt đời này
Nguyên lại mỉm cười. Ngày từ biệt hôm đó, mỗi người đều mang một tâm trạng khác nhau, nhưng đều có một cảm giác
Nhẹ nhõm, và an nhiên
Trên lễ đường, cô mặc bộ hỉ phục màu trắng tinh khôi, nắm chặt lấy tay bố mình. Bố cô vỗ nhẹ tay cô nói nhỏ
– mong là con sẽ không hối hận
Cô mỉm cười
– Sẽ không đâu
“Tôi, Vương Tuấn Khải, hứa sẽ ở bên cạnh Tiêu Hoa Trân đến trọn đời. Dù lúc cô ấy ốm đau bệnh tật, Hay lúc cô ấy buồn, tôi cũng mãi ở bên cạnh cô ấy, đi cùng cô ấy tới suốt đời này”
“Tôi, Tiêu Hoa Trân, hứa sẽ ở bên cạnh Vương Tuấn Khải tới trọn đời. Dù lúc anh ấy ốm đau bệnh tật, hay lúc anh ấy khó khăn nhất, tôi cũng sẽ mãi ở bên cạnh anh ấy, đi cùng anh ấy đến suốt cuộc đời này”
THE END