Đọc truyện [Fanfic TFBoys] Thiên Đường Là Em – Chương 4
– Tiêu Hoa Trân, con đứng lại đó cho ta
Tiếng mẹ cô gằn lại đanh thép. Khủng bố khủng bố a, vô cùng khủng bố đi
Cô quay lại nở nụ cười sát thủ giết chết hàng vạn nam sinh nhưng căn bản nụ cười này không có tác dụng với mẹ cô
– Có chuyện gì vậy ạ?
– Con mau bỏ ra cho ta. Ai lại ôm chân cầu thang nhìn mẹ cười quỷ dị, buông mau
Cô nhìn xuống dưới
Ay za, tư thế này của cô quả thực không nói nên lời mà. Nhìn cô như vậy người ta không nghĩ cô là con điên là may cho cô rồi đó
Thu tư thế bất nhã của mình lại, cô tiếp tục đường lên căn phòng yêu dấu
– Con còn định tiếp tục lên?
Cô đứng khự lại. Thảm hoạ, lần này thì đúng là thảm hoạ a. Lựa chọn đi Trùng Khánh hôm nay quả là một lựa chọn sai lầm mà
– Hôm nay con đi đâu?
– Đi chơi- Trả lời rành mạch- Con lớn rồi mẹ cấm con đi chơi sao?
– Trưa sao không ăn cơm nhà, còn không gọi điện thông báo không ăn cơm nhà
– Trưa con ăn cơm ở nhà bạn, còn điện thoại thì- lôi ra- Hết pin rồi
Trưa ăn cơm ở nhà bạn là nói dối còn điện thoại hết pin là sự thật a
– Con còn định nói dối đến bao giờ?
Thót tim
Má mi cô thật khiến trái tim nhỏ bé của cô muốn vụn vỡ mà – Mẹ gọi đến nhà các bạn con đều nói con không ở đó. Nói, hôm nay con đã đi đâu
– Con, con, con….
– Nói!
– Trùng Khánh ạ
Haiz, bệnh thật thà đúng là khó chữa mà. Để xem lần đầu tiên cô đi xa tới vậy, lại đi một mình, để xem mẹ cô xử lý cô thế nào đây?
– Con đến đó làm gì?
– Du lịch a~
– Một ngày mà du lịch sao?
– Hai ngày để mẹ đánh chết con à?
-…….. Đứa con gái này, bà không trị nổi nó rồi
– Đi sao không nói cho mẹ?
– Con nói mẹ có cho con đi không?
-……
Đúng là nếu nó nói bà sẽ không cho nó đi thật
– Thôi cũng lớn rồi, cũng không cấm cản gì con nữa. Lên tắm rửa rồi xuống ăn cơm đi, còn mỗi con chưa ăn đâu đấy- bà nói rồi bước vào trong
– Vâng ạ- cô tung tăng nhảy tót lên phòng
Vừa bước lên phòng, cô thả mình trên chiếc giường êm ái. Chuyến đi lần này hảo, rất thú vị. Vui có, buồn có, bực tức có, nói chung là mọi cảm xúc đều được gói gọn trong chuyến đi này. Những suy nghĩ quái dị khi cô đặt chân vào nhà Tuấn Khải hay những sự thật không thể tin được khi cô bước chân vào nhà của Lưu Chí Hoành, thật ra là có nằm mơ cô cũng không bao giờ nghĩ đến
Nhớ tới Hoành Hoành, cô đột nhiên nhớ tớ cuộc nói chuyện với cậu thì đột nhiên mỉm cười ha hả. Cậu với cô nói chuyện cứ như kiểu hai chị em gái lâu ngày không gặp, thân thiết đến vô cùng
Chợt nhớ lúc mọi sự phát sinh như vậy cô lại không nghĩ tới mà nói với Thiên Tỷ để Hoành Hoành đóng phim. Nghĩ lại việc này có chút không ổn lắm thì phải. Để Hoành Hoành đóng cái bộ phim quái gở của cô thì có phải tin tức sẽ càng lan nhanh hơn không? Tóm lại là việc này vẫn cứ không ổn. Chuyện này muốn che đi chẳng được, lại còn có thể bới tung ra?
Mà Thiên Tỷ cũng thật kì lạ, có thể không suy tính trước sau mà đồng ý với cô, liền không nghĩ tới Hoành Hoành sau chuyện này sẽ bị đả kích, chỉ chích nhiều nhất. Nhưng chuyện này cô đã nói ra, không thể rút lại mà Thiên Tỷ nói đồng ý rồi, chẳng lẽ lại phủi tay nói không làm là xong sao?
-“A lô”
– Cháu chào chú, cháu là Tiểu Trân Trân vô cùng vô cùng đáng yêu
đây ạ
– ” Vâng”- phì cười- ” Hảo đáng yêu. Mà cháu gọi cho chú giờ này có việc gì vậy?”
– Chẳn là còn khuyết bốn chân, một chân nam phụ, một chân nam chính, một chân nữ chính, một chân nữ phụ nên cháu muốn Hoành Hoành, à Lưu Chí Hoành đảm nhiệm vai nam phụ, vậy việc tìm diễn
viên còn lại xem như tạm ổn rồi
– “Cũng được đấy, để chú gọi cho bên công ty họ. Mà này, việc học
hành của cháu dạo này ổn chứ?”
– Xong đâu vào đấy hết rồi, mai cháu đi nhận bằng, ngày kia cháu đi
Bắc Kinh luôn, mẹ cháu bảo đi sớm còn tìm nhà – “Ừ thế cũng tốt, thôi chú cúp máy đây”
– Vâng, cháu chào chú
Vừa cúp máy thì tâm trạng của cô trở nên thất thường. Một mặt nghĩ tới sự việc sẽ phát sinh trong tương lai không khỏi chau mày lo lắng, mặt khác thì nghĩ đến một số phân cảnh trong phim không khỏi cười chảy nước miếng
Nhớ đến Hoành Hoành, cô đột nhiên phát hiện ra mình quên không thông báo bèn rút điện thoại và gửi cho cậu một tin nhắn
Hoa Trân: Hoành Hoành, chị về nhà rồi a
Điện thoại cô chờ đợi một hồi
Không thấy chuông báo tin nhắn
Vẫn chờ đợi
Thật lâu a~…………
A, cuối cùng cũng có tin nhắn rồi
Tiểu Hoành cư tê( tên trong điện thoại của cô): thế ạ
Chờ đợi như thế mà cô chỉ nhận được một tin nhắn vỏn vẹn hai chữ làm cô thật bực mình nha
Hoa Trân: Tin nhắn thì ngắn mà bắt chị đợi lâu thế?
Tiểu Hoành cư tê: hi hi
Lại một tin nhắn cụt ngủn
Hoa Trân: chị thông báo với em một tin, em sẽ đóng chung phim với Tiểu Thiên đấy. Thế nào, có vui không?
Tiểu Hoành cư tê: chị nói sao, đóng chung phim á?
Hoa Trân: Phải, Tiểu Thiên đã đồng ý rồi, Tiểu thụ nên nghe lời Tiểu công chứ?
Tiểu Hoành cư tê: chị ơi em sợ
Hoa Trân: sợ gì?
Tiểu Hoành cư tê: ông nội Thiên Tỷ a~
Bây giờ cô mới nhớ tới ông nội của Thiên Tỷ đã được Tiểu Nguyên nhắc đến
Xin lỗi Tiểu Nguyên, bộ não cô căn bản không nhớ tới
Hoa Trân: Không sao, yên tâm nhé. Có chị, chị sẽ bảo vệ em
Tiểu Hoành cư tê: Vâng, em biết rồi
Hê hê, giờ ông nội của Tiểu Thiên mới được đem ra bới móc a~
Ông nội Tiểu Thiên, ông có muốn nói gì với cô không? Căn bản là không thể a~. Có khi ông tỉnh dậy, xem phim của cô xong chắc lăn ra đột tử mà chết quá
Vì cả ba đứa cháu trai nhà ông đều được cô cho lên thớt chặt chém kịch liệt mà