[Fanfic] TFBoys - Chuyện Tình Cỏ Bốn Lá

Chương 76: Xích mích


Đọc truyện [Fanfic] TFBoys – Chuyện Tình Cỏ Bốn Lá – Chương 76: Xích mích

Ngồi trước màn hình máy tính, một tay di chuột chỉnh sửa đoạn phim vừa quay xong MV mới của TFBOYS vào ngày hôm qua. Vừa ngồi ấn chỉnh sửa sao cho đẹp mắt vừa xoá vài ba lỗi trong đoạn MV. Uống ngụm caffe sữa sau đó đặt xuống bàn. Dơ hai tay thẳng lên cao vươn vai dãn xương cốt, một tay vươn một tay bấm màn hình điện thoại.

Nhanh quá nhỉ, mới đó đã hơn 11 giờ rồi, tới giờ ăn luôn rồi. Tại nhắc tới ăn làm bụng Nhi Lam sôi ục ục do đói cho dù lúc sáng có làm một tô mỳ gói. Giờ đói quá!!! Hai tay đặt hai bên tay ghế quay trái quay phải tìm con ngỗng điên nào đó. Không biết đi đâu mà lâu thế nhỉ? Nếu cậu ấy ở đây nhất định cô sẽ không đói. Đồ ngốc cậu đâu rồi!!!

– Nhi Nhi!!!!!!!!!!!

Giật mình Nhi Lam quay ra cửa ra vào khi nghe thấy ở tận hướng nào đó của một trong hai bên cửa vang vẳng giọng nói nhão nhoẹt của vị tào tháo xinh xắn mà cô vừa nhắc tới. Đưa tay đặt trên con chuột máy tính di lung tung làm con trỏ trên màn hình cũng phải xoay vòng tròn. Vừa nghịch chuột máy tính cô vừa choãi người nhòm ra cửa. Mà hôm nay, con ngỗng điên kia bị bệnh hay sao mà lại dở giời bắn tiếng Việt như thế kia? Còn nữa, sao ngay cả cái tên mĩ miều đẹp đẽ của cô cũng bị con ngỗng điên kia kéo giãn ra như kéo sợi dây thun vậy?

– Dạ!!!!!!!!!!!

Đảo đôi mắt nâu một vòng sau đó Nhi Lam cũng cất giọng nói tiếng Việt theo con ngỗng điên vẫn chưa có xuất hiện. Quay sang nhìn màn hình máy tính vô tình bị cô di chuột hiện lên dải màu mè lung tung beng. Le lưỡi tự riễu chính mình vì sự bất cẩn của bản thân. Với kĩ thuật máy tính hạng A, cô nhanh chóng gõ bàn phím máy tính cũng như di chuột máy tính xoá nhanh bỏ lỗi lầm nhỏ vừa gây ra.

– Ngoan thế!!!!!!

Cái giọng éo éo của con ngỗng điên đang muốn hoá thân thành thái giám giởm còn vang vẳng bên ngoài kia vang vọng vào khiến Nhi Lam bắt đầu thấy bực mình rồi á! Ngước lên nhìn màn hình đang được chỉnh sửa chi tiết dần. Chỉnh con chỏ nhấp vào ô cửa sổ bên cạnh hơi nheo mắt nhìn một cảnh quay khác vẫn chưa được chỉnh sửa cắt ghép. Chỉnh sửa, cắt ghép MV không khó cũng chẳng dễ. Hiện tại, cô mới làm chưa được một phần dù làm chăm chỉ suốt từ 7 giờ 30 sáng tới giờ.

– Chị gọi em!!!!!!!

Sau khi eo éo ngược lại vọng ra ngoài. Nhi Lam không thèm quay ra cửa ra vào nữa. Ngã người ra sau ghế tựa vào lưng ghế, một tay cầm cốc caffe sữa màu trắng đưa lên kề miệng nhấp khẽ một ngụm, một tay chạm chuột di di trên tấm nệm chuyên dụng. Đôi mắt nâu chăm chú nhìn vào màn hình máy tính.

– Hai đứa chưa uống thuốc hả??? Dùng tiếng Trung đi, có gì bí mật mà nói tiếng mẹ đẻ thế???

Chị quản lý từ phòng bên đang an ổn ngồi nghịch điện thoại liền bị một tràng tiếng Việt của hai con thái giám dởm thét tiếng cá heo kinh động cả chị. Đành bực tức ngoái cổ ra cửa gỗ đã đóng kín mà hét ra ngoài. Thật là! Hai đứa này làm việc kiểu gì mà tự dưng đạt mức 500 (ý nói sắp điên đến nơi rồi) thế này? Chị lại mù tiếng Việt mà hai đứa cứ thi nhau thét làm chị nghe không hiểu cái gì hết.

– VÂNG!!!!!!

Hai đứa chưa biết thế nào là rát cổ và khản giọng hay sao mà vẫn thét tiếng cá heo lên cho được. Lần này là song giọng hợp tiếng làm chị quản lý vừa thở dài tưởng thoát nạn lại bị doạ cho giật mình ngã khỏi ghế một cái huỵch xuống nền nhà, bàn toạ vỡ vụn. Điện thoại rơi xuống nền nhà như cục gạch rơi từ trên cao xuống vang lên như xé gan xé ruột. Vừa xoa cột sống vừa bò tới nhặt điện thoại lên ấn, đôi mắt chị mở to vì chính giữa màn hình có một vết nứt nhỏ. Khóc một dòng sông trong lòng.

– HAI ĐỨA TẮT NGAY SÓNG CÁ HEO CHO CHỊ!!!!!!

Tiếng cá heo chúa vang lên từ cổ họng chị quản lý cộng thêm bốn bức tường phản âm làm oang oang khiến chị muốn thủng màng nhĩ. Cả kinh với chính tiếng thét khủng bố của mình, chị quản lý buông điện thoại xuống nền mà đưa hai tay lên bịt chặt tai bảo vệ màng nhĩ. Tiếng thét vang vọng tới hai con cá heo kia rồi nan toả tới cả phòng tập của thực tập và TFBOYS làm bọn họ tập sai một nhịp. Làm cả bọn nhìn nhau khó hiểu đầy thắc mắc.

Phong Tuấn nuôi cá heo cạn hồi nào vậy trời?

– Hí hí! Nhi Nhi ơi!

Cuối cùng cũng thanh yên âm lặng!

Bảo Lam từ ngoài nhăn răng cười như con hấp chạy lon ta lon ton đi tới chỗ Nhi Lam. Đang nhăn nhăn nhở nhở liền ăn ngay quyển sổ đập thẳng mặt làm cho suýt ngã ngửa nhưng không khỏi ngồi bệt dưới sàn, hai chân gập phía sau. Vừa đưa tay xoa mũi đang đau điếng tới ứa nước mắt, vừa choãi người cầm quyển sổ lại đặt vào lòng. Ngước đôi mắt đen long lanh ngây thơ lên nhìn người vừa phũ phàng ra tay.

– Cậu làm cái trò gì vậy hả?

Nhi Lam không quan tâm tới đôi mắt mèo đó thậm trí còn bình thản cầm cốc cafe sữa trước mặt lên nhấp một ngụm. Nhẫn tâm không thèm để ý tới khuôn mặt uỷ khuất của con ngỗng điên nào đó. Lần sau cô phải tỉnh táo trước cơn điên bất trợt của Bảo Lam mới được. Không thể để tự do nôi kéo cô vào cuộc dễ dàng như vậy được!

– Thì có tin vui tớ mới như vậy chứ!!!

Bảo Lam vẫn ngồi tư thế cũ ngước đôi mắt đen mở to lên nhìn cô bạn đang thưởng thức cafe kia.

Tay cầm quyển sách đưa lên phe phẩy quạt vài cái nhưng chợt nhớ tới giờ là cuối thu, nhiệt độ giảm dần cốt yếu không cần phải quạt. Bĩu dài môi khi Nhi Lam vừa uống cafe vừa liếc đôi mắt nâu về phía cô. Đừng nhìn cô như thế chứ? Tại vì có tin trọng đại khiến cô kích động như vậy chứ cho tiền cô cũng không thèm!!!

– Tin gì?

Nhi Lam hạ cốc cafe sữa xuống, hai khuỷu tay tì hai bên tay ghế. Quay sang nhìn con ngỗng điên nào đó mà nghiêng đầu chớp chớp đôi mắt nâu vài cái rồi quay lại nhìn màn hình máy tính. Đặt cốc cafe sữa trong tay nhẹ lên bàn ở ngay góc bàn bên trái ngay cạnh, bàn tay phải nhỏ nhắn tì chuột máy tính chăm chú nhìn lên màn hình máy tính chuyên tâm chỉnh sửa. Có chút không hề để tâm tới cái thông báo gì đó của Bảo Lam đang ngồi phệt dưới đất kia.

– Tớ có hai tin, đều là tin vui!

Đặt quyển sổ vào trong lòng. Bảo Lam ngước lên nhìn cô bạn thân đang chăm chú vào cái màn hình máy tính ngồi trên ghế kia. Đưa hai tay lên, một bàn dơ ngón trỏ, một bàn dơ ngón trỏ và ngón giữa đúng tư thế miêu tả phụ hoạ.

– Nói đi!

Nhi Lam quay sang nhìn qua trả bộ kinh ngạc cho có rồi lại quay trở về lại công việc. Cô phải làm cho xong sớm cái đoạn MV này trước thời hạn phát hành là hai ngày tới. Bảo Lam cùng tổ với cô mà không chịu làm toàn kiếm vài cái chuyện ở đâu ấy. Đến khi tới thời hạn mà không có kiểu gì các nàng Tứ Diệp Thảo xinh đẹp làm bảy món ngồi ăn nhậu với nhau cho mà coi!!!

– Thứ nhất! Chiều nay, chúng ta sẽ được đi cùng ba Bảo Bối bay sang Thượng Hải tức chỗ của Hoành Hoành nhà mình để họp về bộ phim mới do ba anh làm vai chính! Sao? Phấn khích không? Chúng ta sẽ được tham gia đoàn làm phim của dự án đó!!! Ha ha ha!!!

Bảo Lam nói xong cười ngoác miệng ra, vừa cười vừa tự vỗ tay bôm bốp như được mùa. Tuy vậy, Nhi Lam hoàn toàn bình thản tới lạ chỉ khinh thường nhìn con dở lại lên cơn trước mặt rồi lại nâng cốc cafe từ từ uống một hụm. Đúng là tin tốt đó, nhưng cả hai cô vốn là trong tổ quay phim của Phong Tuấn đi theo họ để trải nghiệm là chuyện bình thường cho dù TFBOYS có là diễn viên chính đi chăng nữa. Chẳng phải đang ăn nhờ ở đậu nhà người ta hay sao? Ngày nào chả gặp chả chạm trán gặp. Thậm chí đi cùng xe, làm cùng công ty, ở cùng nhà. Bảo Lam có phải là bị bệnh nặng quá rồi hay không vậy?

– Sao không có phản ứng thế?

Thấy Nhi Lam có vẻ không hứng thú điều này khiến Bảo Lam có chút thắc mắc mà dừng mọi hành động bị cô bạn thân đối diện coi là điên rồ của mình lại. Ngước đôi mắt đen lên nhìn Nhi Lam một tay nâng cốc uống ngụm cafe, một tay gõ bàn phím lạch cạch nhanh thoăn thoắt. Tin giật gân tới như thế cơ mà?

– Oh! Bất ngờ ghê!

Ăn ý phối hợp đặt cốc cafe xuống bàn, buông tay khỏi chuột máy tính rồi dơ hai tay lên hoa lệ trả bộ kinh ngạc làm con ngỗng điên nào đó mỏi chân liền chuyển tư thế do sang tư thế ngồi khoanh tròn mất nết rung đùi còn vỗ tay đen đét nữa. Nhìn tư thế bôi bác hình tượng của một nàng công chúa tới từ xứ sở lúa nước kia mà Nhi Lam không khỏi muốn nhào vô đập cho máu me bung bét.

Tác giả nhớ công chúa xứ sở lúa nước có bạo lực như vậy đâu nhỉ?

– Còn gì nữa không?

Hất mặt ra hiệu nói tiếp sau đó quay mặt vào màn hình máy tính. Dùng chuột bấm vào vài ô phần mềm chỉnh sửa được một lúc liền buông tay đang đặt ở chuột máy tính chuyển sang gõ bàn phím lạnh cà lạch cạnh nhanh thoăn thoắt.


– Còn! Pa pa tớ vừa gọi điện thông báo là pa pa đang có một dự án phim mời cậu tham gia là nữ chính. Nghe nói nam chính là người mang ba dòng máu, là người Hàn gốc Trung lai Thái. Ghê chưa??? Nghe nói hai hôm nữa sẽ từ Thái bay về đây quay phim!

Không để tâm lắm tới thông báo của Bảo Lam. Nhi Lam bình tĩnh nhấc cốc cafe lên uống thêm một ngụm. Căn bản là thông tin của Bảo Lam vẫn chưa thấm vào bộ não của cô. Chứng tỏ cô đang chậm một nhịp. Cô hoàn toàn bình thản nghiêm túc đánh máy khiến cho Bảo Lam mở to mắt chờ biểu hiện của cô nhưng lại thất vọng cụp hàng mi dài nhưng không cong xuống khẽ thở dài.

Bảo Lam thầm ngưỡng mộ Nhi Lam có khả năng điềm tĩnh tốt như vậy. Nếu là cô chắc chắn một điều rằng cô sẽ hét cho banh Phong Tuấn. Tin giật gân thế cơ mà! Ngay cả cô không được tham gia còn kích động thay. Nhi Nhi cậu là thần tượng của tớ!!!

Thế nhưng…

– Mố!!!!! Cậu nói gì????

Vừa ngậm miệng cốc vừa đưa đôi mắt nâu lên trần nhà ngẫm nghĩ. Câu nói của Bảo Lam dần thông suốt dần, đến lúc này Nhi Lam liền bị sặc ho khù khụ. Vừa ho khù khụ vừa đặt vội cốc cafe sữa xuống bàn đứng bật dậy nhìn chăm chăm vào con ngỗng điên vừa ngoác mỏ đưa tin trong khi tiếng ho do sặc vẫn vang lên. Cô được đi đóng phim cơ á? Lại còn đóng với nam chính có tận ba dòng máu ngoại quốc trong người? Tin được không đây???

– Cậu được tham gia dự án phim mới với vai trò nữ chính! Hiểu chưa! Ngay cả tớ là con gái còn…

Cầm quyển sổ trong lòng cuộn tròn lại gõ lên lòng bàn tay còn lại phát hẳn ra tiếng. Ngước đôi mắt đen thoáng chút ngạc nhiên lên nhìn cô nàng vừa được khen là điềm tĩnh đang thẳng người đứng ho sặc trông buồn cười đến phát tội. Bảo Lam toe toét nhe răng cười vừa đập cuốn sổ đã cuộn tròn vào lòng bàn tay còn lại vừa mất nết rung đùi chăm chăm nhìn cô bạn thân.

– Thiên a~! Tớ được làm đi đóng phim hả?

Chưa kịp nói gì liền bị ai đó từ trên cao ngồi ụp xuống vòng rộng tay ôm chặt Bảo Lam vào lòng. Tâm tình vô cùng kích động vẫn có đôi chút còn bán tín bán nghi. Cô đưa hai tay lên cổ cố gỡ vòng tay của Nhi Lam đang thâm tình ôm chặt tới sắp nghẹt thở chết người.

– Nói đi! Chú Hải An những gì? Nói đi!!!

Nhi Lam vẫn ghì chặt cô bạn thân thậm trí dồn cả trọng lực ngả vào lòng làm Bảo Lam mém ngã ngửa. Cũng may cô nhanh chóng đưa hai tay ra sau chống làm trụ nếu không hai đứa chồng đè lên nhau sẽ vô cùng khó coi cho mà xem.

– Buông… Buông…

Bảo Lam khó khăn nhăn nhó do nghẹt thở cất tiếng. Sắc mặt cũng thay đổi như tắc kè có nguy cơ tử vong “rất cao“. Tăng lực ở hai bàn tay mong dẩy được Nhi Lam ra ngã ngửa bất tỉnh càng tốt. Khó thở quá đi mất! Không ngờ Nhi Lam lên cơn còn nặng hơn cả cô a~!!!

– Hở?

– CẬU CÓ BUÔNG RA KHÔNG THÌ BẢO???

Tuy bị ôm cho sắp chết vì ngạt, Bảo Lam vẫn cố thét lên một tiếng cá heo chúa một lần nữa làm kinh động tới các thực tập và ba Bảo Bối khiến bọn họ giật mình quên cả nhịp tiếp theo, có người giật mình trong lúc di chuyển mà va vào nhau ngã chổng vó.

Đề nghị thả cá heo cạn về… Rừng gấp!!!!

– Xin lỗi! He he! Nói đi!!!

Nhi Lam cười mất nết buông ra sau đó ngồi phệt khoanh tròn chân trước mặt Bảo Lam. Giờ nhìn hai cô như dân tị nạn từ vùng khác kéo đến. Ngay sau lưng Nhi Lam có hai cái ghế lại không ngồi đi ngồi phệt dưới đất. Cạn lời!!!

– Dự án phim này của một công ty bên Thái sản xuất. Đạo diễn lại quen với pa pa, ông ta nhờ pa pa tìm hộ nữ chính thế là pa pa gọi điện cho tớ báo cho cậu!

– Ơh!!!!!!!! Thế còn cậu????

Nghe hấp dẫn rồi đấy nhé! Nhưng Nhi Lam vẫn không khỏi tò mò một điều. Sao Chú Nguyễn Hải An ba của Bảo Lam không chọn con ngỗng điên lại chọn cô như vậy?

– Pa pa nói tớ không có khả năng diễn xuất!!! Thật là tàn ác!!!

Bảo Lam chu mỏ đầy uất ức khi nghĩ tới cuộc gọi vài phút trước. Gì chứ! Cô chỉ là diễn không được tự nhiên cho lắm, vẫn còn có chút ngại ngùng mà thôi. Vậy mà pa pa lại phũ phàng nói thẳng thừng chê cô lên, chê cô xuống như thế!!!

– Chú ý nói đúng còn gì?

Nhi Lam đưa tay xoa đầu cô bạn thân trước mặt nói bông đùa. Không ngờ cô lại có người mời đi đóng phim cơ đấy. Cho dù ba mẹ cô có là đạo diễn nhưng chưa từng chọn cô làm diễn viên. Vậy mà dự án lớn lần này lại chọn cô làm vai chính cho dù cô chưa từng trải nghiệm lần nào. Lúc trước, học bên Holiwood có được đào tạo về diễn xuất nhưng cô vẫn chưa thử mình làm diễn viên. Lần này sẽ vô cùng thú vị cho mà xem!

– Cả cậu nữa!!!!

Hờn dỗi gạt bàn tay đang xoa loạn của Nhi Lam trên đầu ra. Bảo Lam khoanh tròn tay chân phồng má giận dỗi quay mặt đi hướng khác trông vô cùng khả ái. Giận rồi!

Nhi Lam chỉ biết cười hì hì đưa tay ôm lấy hai bên má của Bảo Lam quay khuôn mặt của cô bạn đối diện với mình. Cô trưng bộ mặt cún con ra mong rằng sẽ có tác dụng với con ngỗng điên nào đó mặc dù bình thường cô không thích làm việc này cho lắm.

Bảo Lam phì cười khi thấy vẻ mặt hối lỗi của cô bạn cung Ma Kết kia. Trông ngô ngố dễ thương khiến đối phương không kiềm lòng được mà đưa tay lên xoa đầu cưng chiều.

– Mà cậu biết tên của tên tam huyết tộc kia không?

Nhi Lam bất bình gạt tay của Bảo Lam đang xoa dối mái tóc soăn gợn sóng của cô xuống. Trợt nghĩ ra điều gì đó liền ngước đôi mắt nâu của mình lên hỏi. Tam huyết tộc? Nghe có vẻ thú vị ấy nhỉ? Người Hàn gốc Trung lai Thái nghe sao mà cảm thấy chút kì quái. Không biết trong nhà người này có những người nước nào cùng tạo lên mối quan hệ đây? Càng nghĩ tới cô càng mong muốn được gặp người đó sớm hơn. Thật là kích thích quá đi mất!

– Không! Pa pa không đề cập tới!

– Òh!

Nhìn Bảo Lam ngây ngô lắc đầu trước mặt Nhi Lam chỉ biết gật đầu với cảm giác vô cùng hào hứng bao trọn lấy tâm trí. Không hào hứng làm sao cho được cơ chứ khi mà bản thân được chọn làm nữ chính trong lần đầu vô tình được tham gia diễn xuất. Cô chống hai tay xuống sàn, từ từ thu hai chân lên dùng lực đẩy mình đứng thẳng dậy. Quay lưng với cốc cafe sữa uống một hụm rồi lại để xuống bàn. Dơ thẳng hai tay ưỡn ngực, cong lưng co dãn xương cốt sau đó lướt qua Bảo Lam hướng cửa đi tới.

– Đi đâu đấy?

Bảo Lam ngoái đầu nhìn theo bóng lưng của Nhi Lam đang dần tới cánh cửa. Vội chống tay xuống sàn, nâng đầu gối lên cao mà từ từ đứng dậy. Cúi xuống cầm quyển sổ mà vừa rồi lơ đãng mà làm rơi từ trong lòng xuống đất, vứt gọn lên trên góc bàn. Quay lưng lại từ từ bước nhanh tới Nhi Lam đang gần với cánh cửa hơn.

– Tìm mọi người rồi đi ăn tớ đói rồi!

Nhi Lam quay lại nhìn cô bạn thân đanh bước dài chân tới gần nhún vai một cái. Sau đó quay lưng bước đi tiếp mặc kệ khuôn mặt bất mãn của con ngỗng điên phía sau lưng đang lộ dõ.


– Chờ tớ với!!!

Bảo Lam có chút không vui khi mà ai kia không thèm đứng lại chờ cô một cái. Ngược lại còn bước chân dài hơn loáng cái đã ra khỏi cửa phòng. Cô nhanh chân bước tới gần như là đang chạy cố gắng đuổi theo Nhi Lam đã khuất bóng sau cánh cửa.

– No way!

Nhi Lam vui vẻ nói lớn sau đó nhấc chân lon ton chạy đi mất bỏ mặc Bảo Lam mở to mắt vì khá bất ngờ. Nhưng nhanh chóng con ngỗng điên cũng nhấc chân đuổi theo mà í a í ới gọi vọng theo từ phía sau lưng.

Hai cô nàng cười đùa đuổi nhau chạy cách xa dần phòng máy ập vào trong đôi mắt của một người đứng khuất sau cuối hành lang ngược lại. Khi bóng hai cô khuất cuối dãy hành lang đối diện, kẻ đó mới đi nhanh vào trong phòng máy hướng tới bàn làm việc của Nhi Lam. Đôi mày đen hơi nhíu lại khi nhìn vào màn hình máy tính hiển thị MV mới của TFBOYS đang trong quá trình chỉnh sửa, đôi đồng tử xám tro ánh lên tia nguy hiểm. Đặt một tay vào chuột di chuyển con chỏ vào biểu tượng nhấp vài thao tác sau đó di chuyển tới biểu tượng delete nhấp vào. Một ô cửa sổ hình chữ nhật nhỏ hiện ra làm mờ các phần phía sau, trong ô hiện ra hai ô nhỏ xanh đỏ ở hai phía góc dưới [Huỷ – Xoá]. Kích chuột vào ô xoá, nó hiện lên một ô khác hỏi có trắc chắn hay không? Người đó không nghĩ nhiều ấn tiếp vào nút xoá.

Đứng thẳng người nhìn vào màn hình hiển thị ô chữ nhật, trong ô chữ nhật có dòng kẻ ngang đang di chuyển một khối màu qua lại. Nở nụ cười nguy hiểm khi màn hình hiện lên ô chữ nhật khác với dòng chữ “đã xoá“. Cúi xuống dưới mặt bàn liền thấy cốc cafe đã uống được hai phần ba. Cầm cốc lên nhìn kĩ sau đó chạm môi vào miệng cốc mà Nhi Lam từng chạm qua khẽ uống một ngụm. Đặt lại vị trí cũ sau đó quay lưng dời đi coi như không có gì xảy ra.

Màn hình vẫn hiện lên ô chữ nhật với dòng chữ “đã xoá“…

***

Cánh cửa phòng vệ sinh nữ mở ra từ từ. Phía sau cánh cửa là Kỳ Hàn một tay đặt ở vặn cửa từ từ kéo cách cửa mở lớn ra, một tay đưa lên trán vỗ vỗ vài cái. Mắt thì nhắm tịt, đầu thì khẽ lắc lắc. Không hiểu sao từ tối qua tới giờ cô luôn có cảm giác vô cùng khó chịu. Trong người thì cứ cộn cạo hết cả ruột gan lên còn có chút đuối sức nữa. Ăn được một chút liền ói hết ra ngoài làm cho ruột gan cô muốn lòi hết ra ngoài.

Bước ra khỏi nhà vệ sinh tiện tay đưa ra sau đóng kín lại từ từ ra khỏi đó mà quay về quầy pha chế. Đảo đôi mắt nâu khói quanh quán cafe mà không khỏi thở dài ngán ngẩm. Sơ sài vài ba vị khách đang nhâm nhi tách trà hay những tách cafe còn mờ ảo nàn khói bay ra, trên tay là những cuốn sách hay chiếc điện thoại gì đó. Lại quay sang nhìn ra ngoài qua chiếc cửa kính chữ nhật lớn. Những cái cây phía xa xa sơ sác vài chiếc lá mong manh đang kiên cường gồng mình để cơn gió thu lạnh thổi bay đi mất. Bây giờ cũng đã gần giữa tháng 10 rồi, thời tiết cũng giảm dẫn mang theo những cơn gió lạnh tới thấu xương. Vì thời tiết lên quán cũng vãn khách hẳn đôi khi còn không có một người nào làm các nhân viên được dịp rảnh rỗi ngồi uống nước buôn chuyện.

– Hàn Hàn cậu không sao chứ?

Hà An Hi – Cô bạn làm cùng chỗ từ đâu lại gần cầm tay Kỳ Hàn nhăn mày lo lắng hỏi thăm. Cho dù Kỳ Hàn có lắc đầu xua tay nhưng cô vẫn bên cạnh dìu Kỳ Hàn tới chỗ quầy bar ngồi xuống ghế. Ngước lên nhìn khách nam nhân ngồi phía kia lệch hướng nhìn một chút vừa ngồi tại chỗ gọi thức uống. Vâng dạ cho đúng phép tắc sau đó vừa lấy dụng cụ pha chế vừa quay lại nhìn liền bắt gặp gương mặt có chút tái xanh của Kỳ Hàn.

– Hàn Hàn cậu thấy thế nào rồi?

Đặt chiếc cốc cỡ lớn vừa với trên trạn xuống bàn. Cầm hộp sữa đặc đổ lượng vừa phải xuống đáy cốc. An Hi một tay đặt mép bàn, khom người lấy chiếc phích nước nóng mở lắp ra. Với chiếc thìa sắt trên ống trước mặt cắm vào trong cốc, từ từ rót nước vào trong.

– Không hiểu sao từ tối qua tới giờ tớ thấy khó chịu quá!

Tay ôm bụng, Kỳ Hàn nhăn mặt nhăn mày ngước lên nhìn An Hi đang chìa cốc sữa đang bốc nàn khói trắng đục uốn lượn lên không trung ra trước mặt mình. Cô mỉm cười lễ nghĩa đưa bàn tay còn lại ra nhận cốc sữa từ cô bạn làm cùng của mình.

– Cậu có chắc mình không ăn gì linh tinh chứ?

An Hi từ lâu đã quay lưng lại thay Kỳ Hàn pha chế ly cafe đen cho vị khách vừa vào. Đổ dung dịch cafe đen pha sẵn vào cái siêu nhỏ sau đó đặt lên trên bếp ga mili chuyên dụng, vặn nhẹ công tắc cho lên lửa sau đó quay sang với tách cafe chuyên dụng đặt lên bàn.

Trong lúc An Hi đang loay hoay pha chế thì Kỳ Hàn lại ngồi ngây người ra suy nghĩ xem tối qua có ăn gì linh tinh hay không. Ừm… Hình như tối qua Thiên Lam chạy ra ngoài mua mực nướng thì phải a~! Đúng rồi! Tối qua cô và Thiên Lam ngồi nhâm nhi mực nướng chấm tương ớt và uống fanta mà… Sau khi ăn xong và lên giường nằm khoảng hơn ba phút sau cô liền bay vào nhà vệ sinh mà ói lên ói xuống làm cho nó lo sốt vó chạy lông nhông trong phòng kêu làng kêu xóm.

– Tối qua tớ ăn khuya với mực nướng thôi mà!

Kỳ Hán nhún vai một cái rồi ngước lên nhìn An Hi đang cẩn thận rót cafe được đun qua vào trong tách chuyên dụng màu trắng, bên trong có chiếc thìa sứ trắng chuyên dụng thò đầu ra cán thìa ra khỏi miệng tách. Từ từ đưa cốc sữa còn nóng lên trước miệng thổi nhẹ một hơi. Hương sữa đặc được pha sẵn thơm phức bay lên sộc thẳng vào khoang mũi làm cô cảm thấy dễ chịu hơn. Ngậm miệng cốc từ từ thu dòng sữa ngọt ấm vào khoang miệng. Tinh thần có chút thoải mái hơn.

An Hi bê chiếc khay có tách cafe nóng vừa được pha chế hừng hực bốc khói quay lại nhìn cô bạn làm cùng đang uống sữa nóng khẽ mỉm cười lắc đầu.

– Cái này thì tớ cũng chịu!

Nói xong An Hi cũng rời khỏi chỗ mà mang đồ tới cho vị khách nam khi nãy để lại Kỳ Hàn cũng tự cười ngốc một mình.

Có lẽ do ăn mực nướng nên mới vậy nhỉ?

***

Tin tức Nhi Lam sẽ tham gia dự án của bộ phim Thái – Trung nhanh chóng mọi người trong Phong Tuấn biết hết. Ai ai cũng hết sức mừng rỡ mà chúc mừng cho cô rối rít. Ba Bảo Bối trong lúc ăn cơm còn gắp cho một đống đồ ăn ngon cho cô để chúc mừng. Không những thế ngay cả Bảo Lam và cả thực tập hay mọi người cũng đều gắp cho vài miếng ngon cho cô làm cô vừa muốn khóc vừa muốn cười. Cô đi đóng phim có phải đi đánh trận đâu mà vỗ béo cô ác liệt thế!

– Thôi thôi! Cảm ơn tấm lòng của mọi người, nhưng thực sự như vậy…

Nhi Lam xua xua tay khi vẫn còn vài ba người thậm trí là cả Hạ Tổng cũng gắp cho cô. Khuôn mặt méo xệch nhìn mọi người áy náy. Xem xem, phần ăn của cô đầy ắp toàn đồ ngon vậy mà mọi người vẫn thi nhau gắp cho cô.

– Nhi Nhi của chúng ta đi đóng phim chúng ta phải tổ chức một bữa tiệc chứ nhỉ?

Tử Dật ngồi ở dãy đối diện, phía sau lưng TFBOYS dơ tay cao lên phát biểu ý kiến ngay lập tức mọi người bao gồm cả TFBOYS cũng dơ tay lên đồng tình hô theo tiếng “yo!” Lam Nhi Lam đầu mọc đầy hắc tuyến. Cô đi đóng phim thôi mà!!!

– Mỗi đi đóng phim mà mọi người cứ làm quá lên là sao?

Trên bàn có ba chỗ đặt ngang đối diện với chiều rộng của bàn nhóm TFMeo (TFBOYS + Mèo Con), TFGILRS là top người duy nhất an tĩnh ngồi ăn. Thấy mọi người quá đà tới khó chịu, Ân Kỳ khinh khỉnh lên tiếng sau đó cúi đầu ăn một miếng rau. Mỗi đi đóng phim mà cũng làm quá lên, lúc trước cô có dự án phim riêng sao không ai hô hào mở tiệc đi.

– Dù sao Nhi Nhi cũng lần đầu đi đóng, chúng ta chỉ mở bữa tiệc chay thôi có sao đâu?

Phía dãy bàn của người lớn, một chị dance lên tiếng. Ngay lập tức mọi người hưởng ứng theo nhiệt tình.

– Không phải cô ta học bên Holiwood đó sao? Hơn nữa cũng có hiểu biết về diễn xuất, sao mọi người cứ xem như cô ta chân ướt chân ráo vào nghề như vậy? Em thấy cũng bình thường thôi!

Ân Kỳ đưa mắt liếc nhìn khuôn mặt đang nhìn lại mình của Nhi Lam mà nhếch môi cười khinh một tiếng. Tối hôm đó sau khi về tới nhà, Tử Tuệ có kể lại chuyện xích mích trong nhà bếp, còn cả vụ việc hôm sinh nhật Tuấn Khải vào tháng trước. Cho nên giờ cô muốn trả đũa lại người làm đội trưởng cô khó chịu cũng coi như trút giận sang con nhỏ hài cốt kia, không phải đều là bạn bè cả hay sao?

– Cô không thích là chuyện của cô, còn chúng tôi làm gì cho Nhi Nhi là chuyện của chúng tôi! Ai mướn cô tham gia!


Như đã nói tính của Bảo Lam khá nóng tính nghĩ gì nói đó. Cô cũng không nể nang gì mà nhường mới trả nhịn cái người nói xỉa nói soi bạn của cô. Không thèm nhìn lấy một cái, cô quay vào bàn ăn thò đũa vào đĩa thịt rang vàng gắp một miếng lên tính cho vào miệng liền dừng lại…

– Phải rồi! Tuy có hiểu biết về diễn xuất, nhưng cô ta vẫn chưa trải nghiệm nên còn nớ ngớ nên mới cần tiệc tùng gì gì đó!

– Ý cô là sao?

Bảo Lam ngậm miệng lại nuốt khan một cái. Đặt miếng thịt ngon lành xuống bát cơm mới vơi được một ít. Ngẩng đầu quay sang nhìn Ân Kỳ lườm một cái cháy con mắt. Hai cô gái đấu mắt truyền điện qua nhau rẹt rẹt.

Toàn bộ mọi người trong phòng ăn dừng hết hành động hết quay sang chỗ Ân Kỳ rồi quay sang Bảo Lam. Người ta nói trời đánh tránh miếng ăn, thế nhưng hai người này vừa ăn vừa đánh nhau bằng võ mồm cho được. Còn Ân Kỳ càng nói càng hăng nhất là đang trong lúc có lợi thế về khẩu ngôn khi Bảo Lam có chút yếu thế như vậy. Sẵn cơn phẫn nộ tích tụ từ khi hai cô vừa về Phong Tuấn, Ân Kỳ quyết một mạch xả hết một lèo.

– Không phải Mèo Con các người là phóng viên phỏng vấn mở game show cho giới trẻ hay sao? Sao các người không làm tiếp công việc đó đi mà lại bỏ dở như vậy? Không phải lúc đó các người cũng có fan hay sao?

Ân Kỳ cứ thế nói mà không hề để ý tới xung quanh, đặc biệt là vài người đối diện mình. Mọi người xung quanh vừa cố can ngăn trước khi quá trễ vừa liếc nhìn ba người nào đó đang cúi đầu đen mặt lại, bàn tay cầm đũa cũng nắm chặt lại.

– Đó là chuyện của chúng tôi! Không khiến cô xen vào!!!

Không chỉ Bảo Lam mà cả Nhi Lam bắt đầu nổi cơn lửa giận trong lòng ngày càng lớn lên chờ dịp bùng phát. Cô quay sang nhìn Ân Kỳ với đôi mắt nổi lửa giận. Đặt đôi đũa xuống bàn phát ra một tiếng khá nặng tay làm mọi người phải quay sang nhìn cô.

Khốn kiếp! Hôm nay Hạ Ân Kỳ nhai cái gì mà ngứa họng phát ngôn bừa bãi như vậy. Từ lúc đó Mèo Con đã không còn tổ chức game show cho giới trẻ nhận chữ ký Ido nữa. Sau ba năm du học liền quay về và được làm việc tại Phong Tuấn. Hai cô chưa từng nhắc tới công việc đó, thậm trí hai tiếng “Mèo Con” các cô cũng dần quên lãng. Giờ hoạt động trên danh nghĩa Mèo Con cũng không còn ý nghĩa nữa, trong Phong Tuấn mọi người vẫn gọi gộp là Song Lam hay TFCam. Còn khi đi chung với TFBOYS, mọi người liền gọi gộp cả hai nhóm vào thành TFMeo. Hôm nay, Hạ Ân Kỳ “tốt bụng” gợi lại quá khứ cho hai cô, quả thật muốn cắn cho cô ta phát dại.

Tử Tuệ và Diệp Thanh mới đầu cũng để cho Ân Kỳ nói nhưng càng ngày càng quá đà hai cô vội huých tay đá chân can ngăn nhưng không được. Hai cô khẽ liếc mắt về phía ba người nào đó. Ân Kỳ! Mau dừng lại trước khi quá muộn!!!

– Đương nhiên là không thể nữa rồi khi mà nhóm mất đi một thành viên chứ nhỉ? Còn lại là trưởng nhóm nữa phải không?

– Đủ rồi đấy!

Song Lam đồng thanh với giọng nói gần như là thét lên. Mọi người xung quanh cũng can ngăn Ân Kỳ nhưng cô ta càng nói càng phát tiết không hề quan tâm tới lời khuyên của mọi người. Đôi đũa trong tay đã sớm bị Ân Kỳ dùng lực xiết chặt tới phát run.

– Sao không giám đối diện với sự thật hả? Mất đi cô ta, Mèo Con như một con mèo bị chặt đi phần đầu vậy nên giải tán là đúng rồi! Nếu cô ta còn chắc các người đang cười như được mùa có đúng không? Nhưng rất tiếc cô ta đã…

– Hạ Ân Kỳ cô nói đủ rồi đấy!

Dồn nén nhiều nó cũng sẽ phát nổ, Vương Nguyên giận tới nỗi không ăn nổi thêm một miếng. Đôi đũa trong tay cũng bị bóp cho gãy làm đôi. Đặt mạnh đôi đũa gãy xuống bàn nhằm gây sự chú ý và chặn lời nói tiếp theo của Ân Kỳ. Mọi người xung quanh bất kể lớn hay nhỏ cũng đều cảm thấy lạnh sống lưng, cùng quay sang ngước mắt nhìn cậu.

Mọi người không ai hẹn ai cùng nuốt khan một tiếng nặng nề khi thấy vẻ mặt như Tu La chuyển kiếp của Vương Nguyên!

Vương Nguyên đứng bật dậy lạnh lùng nhìn Ân Kỳ, đôi mắt trời đêm hằn tia đỏ vì giận. Hôm nay, cô ta ăn phải cái gì làm cho ngứa họng rồi, nếu không tại sao lại nói nhiều ngôn từ ngứa tai nóng ruột như vậy? Mọi chuyện đang êm suôi, cô ta móc chuyện nên làm gì? Mà hết chuyện để moi rồi hay sao mà đụng phải chuyện này?

Ân Kỳ bị Vương Nguyên doạ cho xanh mặt ngậm chặt miệng im bặt ngước nhìn cậu. Khuôn mặt lạnh tanh của cậu doạ cho cô càng thêm hoảng sợ. Tự trách mình xả giận một cách quá đà nhưng lỡ nói rồi không thể lấy lại được nữa. Cô cúi đầu tránh đi ánh mắt đáng sợ của cậu.

– Tôi lo rồi! Xin phép!

Vương Nguyên hừ một tiếng sau đó rời khỏi bàn ăn bước thẳng ra ngoài cho dù có đụng được vài đũa. Không chỉ cậu mà còn có Tuấn Khải, Thiên Tỉ và Song Lam đang cố nhịn cơn tức đứng dậy bỏ ra ngoài cho dù phần ăn còn rất nhiều. Ai mà nhai nổi nữa cơ chứ!

Mọi người quay về phần ăn của mình có điều không còn nhộn nhịp như cũ, không khí vô cùng ảm đạm tới ngột ngạt. Thật là mất hứng!

Hạ Tổng cùng vài người hiểu chuyện liền lên tiếng dậy bảo khuyên ngăn Ân Kỳ lần sau không được quá khích như vậy. Dù sao, chuyện của Vương Nguyên không ai là không rõ. Mọi người đều hết sức lưu ý trong chuyện này nhưng không ngờ hôm nay trong lúc này lại xảy ra chuyện này.

***

– Nhi Nhi cậu xoá cái gì đi vậy?

Một tay chống bàn, một tay đặt trên chuột máy tính. Bảo Lam nhíu mày nhìn qua màn hình máy tính sau đó quay sang nhìn Nhi Lam đang từ cửa đi vào với vẻ mặt ngạc nhiên.

– Không có! Nhưng có chuyện gì vậy?

Nhi Lam liều mạng lắc đầu chắc chắn khẳng định. Cô có làm gì đâu chứ? Ngoài việc chạy ra ngoài tìm bữa trưa chứ có làm cái gì đâu? Mà bữa trưa cũng không nuốt nổi sau khi vụ việc đó xảy ra. Càng nghĩ cô càng bước tới nhanh hơn.

– Tớ thấy trên màn hình nó hiện lên như vậy!

Bảo Lam tự động lùi ra nhường chỗ cho Nhi Lam vừa bước vào. Một tay chỉ vào màn hình, một tay chống trên mép bàn. Cô hết nhìn màn hình đang được Nhi Lam kích chuột vào biểu tượng dấu X màu đỏ rồi lại quay sang nhìn khuôn mặt của cô bạn thân.

Sắc mặt của Nhi Lam từ ngạc nhiên chuyển sang hoảng hốt cuối cùng là hoang mang. Điều này làm Bảo Lam đứng bên cạnh cũng bị sắc mặt của cô bạn doạ cho ngu người. Mở tròn miệng ra cũng không biết nói cái gì. Cơ miệng cứng lại không nói cũng không đóng lại được.

– Bảo Bảo chuyện này là sao?

Nhi Lam hoảng hốt quay sang nhìn cô bạn thân đang bị cô doạ cho ngu người cũng đang nhìn lại cô. Cô lúng ta lúng túng di chuột tuỳ tiện clink vài ô cửa sổ trên máy tính. Càng clink sắc mặt của cô càng thay đổi liên tục điều này càng làm cho Bảo Lam thêm hoảng hốt mà quay sang nhìn màn hình máy tính.

Trống rỗng???

Chuyện này sao có thể???

– Bảo Bảo đã có ai đó xoá mất toàn bộ cảnh quay trong MV mới rồi!!!

– Hả?????

Bảo Lam thốt lên thiếu điều nhảy dựng lên mà thôi. Cô nhanh chóng bước tới đẩy Nhi Lam mà chạm tay vào chuột máy tính mà di chuyển con trỏ trên màn hình. Sắc mặt của cô càng ngày càng trở lên khó coi. Sao có thể xảy ra chuyện này cơ chứ? Đoạn MV này mất rất nhiều công sức trong suốt hai ngày qua, tiền bạc, thể lực đều rất hao tổn. Vậy mà còn chưa đầy năm tiếng đồng hồ mà bị xoá bay sạch toàn bộ. Chỉ lạnh lùng để lại một bộ nhớ rỗng cùng vài ô cửa sổ trắng phau như trêu ngươi người khác.

Trong phòng, có hai cô gái hoang mang hoảng hốt chăm chăm nhìn vào máy tính. Một người bấm chuột, một người gõ bàn phím. Vừa làm vừa thảo luận bằng chất giọng gần như là tuyệt vọng.

Vừa hay, TFGIRLS vừa từ phòng ăn đi dọc hành lang lướt qua. Vì phòng tập của họ phải đi qua phòng làm việc của tổ làm phim. Gần đi tới phòng đã nghe thấy toàn bộ hết cuộc đối thoại đầy lo lắng của Song Lam trong phòng. Cả ba cô cùng nhanh chân bước tới cửa phòng nhìn vào trong liền bắt gặp cảnh tượng hết sức khó coi.

Bảo Lam ngồi xuống ghế bên cạnh tì hai đầu khuỷu tay lên bàn mà ôm đầu. Mái tóc được buộc gọn đã sớm bị cô vò cho rối tung, rối mù hết cả lên. Bên cạnh, Nhi Lam một tay cầm cốc cafe cho vào miệng uống một ngụm. Cô cứ thế nhậm miệng cốc còn đôi mắt nâu lại vô hồn nhìn vào màn hình máy tính.

TFGIRLS quay sang nhìn nhau. Như hiểu đối phương có suy nghĩ giống mình liền gật đầu một cái. Tử Tuệ dẫn đầu đi vào trước, đằng sau thì có Ân Kỳ và Diệp Thanh.

– Hèm!

Song Lam giật mình khi nghe thấy tiếng hắng giọng từ ngoài cửa hất vào. Nhi Lam thì dời môi khỏi miệng cốc, Bảo Lam thì ngẩng cái đầu bị vò dối lên cả hai cùng nhau quay ra cửa. Ập vào đôi mắt hai cô là TFGIRLS đang kéo nhau từ từ đi vào. Ngay lập tức cả hai đứng dậy cả kinh nhìn ba người vừa gây sự tại phòng ăn đang dần đi vào.

– T… TF… GIRLS? Sao các cô vào đây?

Tử Tuệ nhíu mày khi cô gái trước mặt vừa đặt cốc gì đó xuống bàn, giọng điệu lắp ba lắp bắp như thể đang giấu giếm cái gì đó. Có chuyện gì đó không được ổn cho lắm thì phải? Càng nghĩ cô càng bước tiến tới gần hơn.


– Tại sao chúng tôi không được vào?

Ân Kỳ bước lên trước mặt Tử Tuệ một tay khoanh trước ngực, một tay hất mái tóc đen được chăm sóc một cách kĩ càng tỉ mỉ của mình từ trước ngực ra sau lưng. Chiều cao của cô vốn sấp sỉ cao hơn Song Lam tuy nhiên vẫn hất cằm bộ dạng hết sức kiêu ngạo.

– À… Không…

Nhi Lam xua xua tay từ từ lùi lại vài bước khi mà Ân Kỳ tự tiện thẳng chân bước tới vị trí của cô đang đứng. Trong lúc lùi cô vô tình đâm phải Bảo Lam phía sau làm cả hai phải chới với mém ngã ra sau. Hai cô quay sang nhìn nhau sắc mặt càng trở lên khó coi hơn bao giờ hết.

Ân Kỳ lườm qua hai cô gái đang thay đổi sắc mặt kia rồi quay sang nhìn vào màn hình máy tính. Đôi mắt mở to đầy bất ngờ khi thấy toàn màn hình hiện ô cửa sổ chỉnh sửa nhưng lại chống rỗng không hề có đoạn MV hay bất cứ thứ gì hết. Ngay lập tức cô quay phắt sang làm hai người nào đó giật bắn mình thậm trí còn không giám nhìn thẳng vào mắt cô nữa.

– Tại sao lại rỗng hả???

Thấy Ân Kỳ lớn tiếng, Tử Tuệ và Diệp Thanh quay sang nhìn nhau đầy khó hiểu sau đó bước tới nhìn vào màn hình máy tính.

– Tôi hỏi lại. Tại sao lại rỗng hả???

Thấy hai người trước mặt chỉ biết đánh mắt đi chỗ khác không nói cái gì. Điều này càng làm cho Ân Kỳ thêm khó chịu liền lớn giọng hỏi lại một lần nữa làm Song Lam giật mình ngước khuôn mặt trắng bệch lên rồi lại lảng đi chỗ khác. Cô càng ngày càng tức giận hơn liền nhanh chóng bước tới gần túm cổ áo len đen được máy thêm cổ áo sơ mi trắng bên trong của Nhi Lam lên kéo mạnh bắt ép Nhi Lam phải nhìn thẳng vào cô.

– Hạ Ân Kỳ cô làm cái gì vậy?

Bảo Lam mở to mắt khi thấy Ân Kỳ túm cổ áo của Nhi Lam. Cô định xông tới gạt Ân Kỳ ra nhưng lại phải đứng im vì Nhi Lam đang túm chặt cổ tay cô lại. Dù tức thì tức thật nhưng cô vẫn phải cắn răng đứng trơ mắt nhìn Ân Kỳ đang trừng mắt đầy tức giận lướt qua cô rồi chuyển sang cô bạn thân của cô.

– Tôi… Tôi…

Trong lúc Nhi Lam đang hoang mang đảo mắt không biết trả lời thế nào thì ngay lập tức Ân Kỳ bị ai đó kéo ngược ra sau làm bàn tay đang túm cổ áo cô miễn cưỡng buông ra. Chưa kịp định thần lại liền bị ai đó tát cho một cái vang vọng cả gian phòng. Mặt cô lệch hẳn một bên, đau rát.

– Nhi Nhi… Âu Tử Tuệ cô làm cái gì vậy?… Nhi Nhi à cậu không sao chứ?

Lần này cho dù bị Nhi Lam ngoan cố giữ cổ tay nhưng Bảo Lam vẫn không kiềm lòng được mà bước tới thẳng tay đẩy Tử Tuệ lùi lại vài bước. Cô nhíu mày lo lắng nhìn vào khuôn mặt đã đỏ ửng một bên má của Nhi Lam. Đau lòng run run đưa tay lên định chạm vào má ửng đỏ ấy liền bị Nhi Lam gạt tay xuống.

– Hoàng Nhi Lam cô giải thích thế nào về vấn đề này?

Tử Tuệ rít lên qua kẽ răng. Đôi mày xinh đẹp nhíu lại tức giận nhìn cô gái đứng trước mặt với khuôn mặt ửng đỏ một bên. Nhìn vào đôi mắt nâu lạnh lùng ấy khiến cô không khỏi rùng mình. Uy lực cũng giảm đi vài phần tuy nhiên cô vẫn không thể hiện điều bất thường gì ra bên ngoài.

– Là do tôi sơ xuất…

– Sơ xuất? Cô nói nghe dễ vậy hả?

Diệp Thanh cuối cùng cũng lên tiếng sau một hồi đứng quan sát. Cô bước tới chen giữa đồng đội, tiến lại gần Nhi Lam thẳng tay tát một cái thật đau. Cái tát vọng tiếng trong phòng lạnh ngắt.

– Sơ xuất thế nào mà để cả đoạn MV mất hết toàn bộ như thế hả? Cô làm ăn ẩu đoảng như vậy hay sao hả?

Diệp Thanh lạnh lùng cất giọng chua ngoa vô cùng khó nghe. Đôi mắt đẹp lườm người bị tát đang cản cô bạn sau lưng lại. Còn giả bộ ngoan hiền nữa sao? Thật phục cô quá đi mất! Cô tưởng bản thân làm gà ở cùng phượng hoàng thì sẽ hoá thành phượng hoàng hay sao? Cô, các cô sướng quá tới hoá rồ rồi! Tôi khinh!

– Trong đời ai mà chẳng mắc lỗi, mắc lầm. Hơn nữa Nhi Lam cũng không có làm việc này! Cớ sao các cô tự tiện đáng oan người như vậy hả?

Bảo Lam thô bạo giật cổ tay đang bị Nhi Lam giữ chặt ra. Cô bước lên trước mặc sự ngăn cản của cô bạn thân mà kéo Nhi Lam ra sau lưng. Đôi mắt đen đầy tia tức giận nhìn chăm chăm vào Diệp Thanh sau đó liếc mắt qua Tử Tuệ đứng ngay bên cạnh đó. Khốn kiếp! Trên đời này cô ghét nhất là bị vu oan đấy!

– Không lẽ là cô làm hay sao?

– Cô…

– Các cô đảm nhiệm việc này. Đến khi gặp sự cố còn muốn chối???

-…

Bảo Lam lập tức ngậm miệng khi nghe Ân Kỳ lớn giọng chặn lại. Lời của Ân Kỳ hoàn toàn đúng. Thế nhưng chuyện này hoàn toàn là trường hợp ngoài ý muốn. Là bọn cô bị kẻ nào đó hại.

– Chưa hết! Còn hơn hai ngày nữa là tới ngày phát hành rồi. Cô nghĩ Tứ Diệp Thảo sẽ để yên chuyện này hay sao hả?

– Nhưng chúng tôi không có làm gì hết. Chúng tôi là người bị hại!!!

Hết Ân Kỳ rồi tới Diệp Thanh thay nhau làm cho Bảo Lam tức tới muốn ói máu ra ngoài. Cô uỷ khuất ngước nhìn lần lượt từng người trong nhóm TFGIRLS một. Các cô vốn có xích mích từ lâu, cả hai bên vốn không hề ưa nhau cho dù giải thích cũng vô dụng.

– Các cô đừng có nghĩ thuận lợi vào Phong Tuấn. Dễ dàng tiếp cận TFBOYS là có thể làm gì thì làm. Lần này để tôi coi các cô sẽ làm thế nào, sẽ ăn nói ra sao trước mặt ba người bọn họ!

– Âu Tử Tuệ cô…

– Đủ rồi đấy!

Không để Bảo Lam nói thêm bất cứ điều gì. Nhi Lam ngay lập tức kéo con ngỗng điên ra sau lưng. Còn bản thân thì trực tiếp đứng đối diện với ba người TFGIRLS. Cô cắn môi ngước đôi mắt lạnh lùng lên nhìn cả ba người. Cô không hề có ý định trách móc họ nhưng cô không thể không giận khi bị người ta không rõ đầu đuôi đã ra tay tát cô hai cái, còn nói bọn cô như vậy. Thử hỏi ai có thể chịu được như vậy?

– 10 giờ 30 chưa ngoài tôi trong phòng ra không còn có ai. Tôi cũng không rõ tại sao lại xảy ra chuyện như vậy. Nhưng cô cũng nên lựa lời mà nói. Có gì thì nói tôi này! Bảo Lam không có liên quan gì tới chuyện này hết!!!

– Nhi…

Dù không chịu nhưng Bảo Lam vẫn ngậm miệng lại khi mà bị Nhi Lam quay lại liếc mắt ra hiệu. Thật tức quá đi mất! Nhìn bạn thân của mình một mình chịu đựng trong khi không có lỗi gì như vậy sao cô có thể chịu nổi.

– Cô đừng tỏ ra cao thượng nữa. Cô đúng là vô dụng mà! Vào Phong Tuấn mới được hơn tháng mà làm ăn như này hả??? Cái khác có thể bỏ qua nhưng lần này làm sao bỏ qua được hả???

– Cô làm như chúng tôi muốn vậy chắc!

Nhi Lam kích động hơi lớn tiếng nói lại Diệp Thanh. Đôi bàn tay cô nắm chặt lại thành quyền, cắm móng tay sâu vào da thịt. Nhưng cô không thấy đau, ít nhất là trong lúc này. Tại sao không chịu hiểu cho hai người bọn cô chứ? Sao bọn cô lại không hiểu được rằng hai ngày nữa là ra mắt MV mới chứ? Nhưng không may xảy ra sự cố này thì bọn cô biết làm thế nào? Biết là lỗi của bọn cô nhưng cũng không thể đổ toàn bộ lỗi lên đầu của bọn cô chứ?

– Ai biết được các cô! Chỉ sợ các cô làm việc không nghiêm túc mới gây ra sự việc này mà thôi! Đáng ra tôi phải kịch liệt phản đối cho các cô lo liệu việc này mới đúng!

Diệp Thanh cười khẩy lên một tiếng đầy khinh bỉ làm cho Nhi Lam tức tới nghẹn họng không nói được câu gì. Đương nhiên rồi! Còn gì để biện minh nữa sao?

Nhi Lam tức giận hừ một tiếng vùng cánh tay khỏi Bảo Lam. Một mạch bước thẳng làm TFGIRLS hơi bất ngờ mà tránh đường cho cô đi. Cô chính là tức tới mức phải bỏ đi như vậy ra khỏi cửa.

Thế nhưng khi ra tới cửa, Nhi Lam lại vô tình va phải ai đó mà suýt ngã ra sau. Cũng may người đó đã kịp thời nắm tay cô kéo lại làm cô theo đã ngã vào lòng…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.