Đọc truyện [Fanfic] TFBoys – Chuyện Tình Cỏ Bốn Lá – Chương 23: Nghi ngờ?!
Vài hôm trước TFBoys có tới đài truyền hình Hồ Nam tham dự chương trình cuối năm, TFGirls ra mắt album thứ hai mang tên “Ngày xuân” (mình chế đấy!), Mèo Con bận rộn đi theo TFBoys để quay những khoảnh khắc đáng nhớ lại sau đó tung lên Facebook, Weibo, Youtube, Yoku… Hàng loạt lượt like và lượt xem khiến chúng nó vô cùng vui vẻ và phấn khích.
[][][Hiện tại][][]
Thiên Tỉ và nó cầm tay nhau đi dạo trong công viên. Bỗng nhiên họ nhìn thấy một bé gái khoảng tầm ba, bốn tuổi đang khóc. Cả hai nhìn nhau sau đó nó bỏ tay Thiên Tỉ đi tới chỗ cô bé đó ngồi xuống dỗ dành, cậu cười cười đứng sau nó.
– Em gái! Sao em lại khóc? Mẹ em đâu?
– Hic… Em bị lạc mẹ… Hic…
Cô bé đó không những không sợ người lạ trước mặt mà còn xà vào lòng nó như thể em tìm được chị gái. Nó bế cô bé đó đứng dậy tay đưa lên lau nước mắt cho cô bé đáng yêu rồi quay sang Thiên Tỉ để xem cậu có cách gì không.
– Anh là Dịch Dương Thiên Tỉ? Hic…
Cô bé trong mắt nhìn Thiên Tỉ, những tiếng nấc vì khóc cứ nhè nhẹ hic lên. Nó cũng bất ngờ nhá! Độ nổi tiếng của “bạn trai” nó đã lên tới mức đứa trẻ con cũng biết luôn… Thật là tự hào ha ha! Thiên Tỉ gật gật mỉm cười lộ hai đồng xu khiến Thiên Chỉ Hạc đang đứng gần đó chụp tách một cái sau đó chuồn luôn, họ không muốn phá hỏng thời khắc vui vẻ của thần tượng(^^).
– Anh bế em được không? Hic..
Cậu đưa tay nựng má cô bé cười ấm áp mà gật gật, nó liền đưa cô bé đó cho cậu bế. Hai người lại đi sâu vào công viên cùng cô bé đó, nhìn từ xa mọi người sẽ hiểu nhầm đó là một gia đình trẻ (con). Thiên Tỉ bế cô bé, nó đi bên cạnh một tay ôm tay cậu, tay còn lại đưa ra chọc cười đứa nhỏ khiến cô bé cười giòn tan vô cùng hạnh phúc.
Cả ba chơi rất nhiều trò như lém bóng, gắp thú bông, câu cá nhựa, tô tượng vô cùng vui vẻ. Sau đó họ đi ra ngồi ở một ghế đá nghỉ ngơi còn nó đi ra mua thịt xiên nướng ở bên đường, lúc đầu Thiên Tỉ kêu nó ngồi nghỉ còn cậu đi mua như nó cứ tranh đi và cô bé đó cũng muốn bên cậu nên cậu miễn cưỡng ngồi lại.
– Thiên Tỉ Ca!
Cô bé đó kéo kéo cậu khiến cậu đang chăm chú nhìn nó ở bên đường qua hành rào công viên liền cúi xuống đưa tay nựng má cô bé đó.
– Có chuyện gì vậy Tiểu Dung!
Cô bé đó tên đầy đủ là Trần Kim Dung. Cậu thấy cô bé này rất đáng yêu và nghe lời giống Nam Nam của cậu.
– Anh thích chị Lam hả?
Cô bé tròn mắt bá đạo hỏi cậu khiến cậu đứng hình. Trẻ con thời nay thật sự là… Không thể đỡ nổi. Cậu lắc lắc… Rồi lại gật gật (=v=)
– Em thấy chị ý rất tốt! Em thích chị ấy!
Nó từ xa đi lại trên tay xách túi lilong bên trong là hộp thịt xiên thơm phức. Nó đi tới chỗ hai người ngồi xuống cạnh Tiểu Dung đặt túi thịt xiên lên đùi rồi quay sang bẹo má cô bé một cái.
– Hai người ăn đi nè cho nóng!
Loạt xoạt một hồi với túi lilong nó chìa hộp nhựa bên trong đầy xiên thịt vàng ươm thơm phức nóng hổi. Hai người kia lấy mỗi người một xiên vừa thổi vừa bỏ miệng ăn ngon lành.
– A nào Tiểu Thiên!
Nó để que xiên xuống túi lấy một xiên khác chõ vào miệng Thiên Tổng đang phồng má thổi xiên thịt vừa lấy trong tay. Cậu ngưng việc làm của mình nhìn nó và đang nghĩ xem nó muốn troll cậu hay không thì nó gật gật cười cười. Cô bé cũng nhìn cậu chăm chú làm cậu không thể lắc đầu với cô “bạn gái” lắm chiêu của mình liền há miệng để nó đúc cho cậu làm hai con nhỏ nào đó cười tươi như hoa.
[30 phút sau]
– Tiểu Dung!
Cả ba ngước nhìn người vừa gọi thì thấy một adi tay cầm cặp búp bê đi tới, cô bé liền nhảy xuống ghế chạy lại ôm mẹ. Adi đó ngồi xuống vừa ôm con, vừa bẹo má mà mắng yêu vài câu sau đó adi đi tới cảm ơn cậu và nó tiện thể xin chữ ký của Thiên Thiên luôn (^^)
Vẫy tay chào chào hai mẹ con đã đi khỏi công viên xong nó quay sang nhìn cậu. Nó thấy đôi mắt hổ phách của cậu cúi xuống nhìn môi nó (nó nghĩ thế chứ thực ra cậu nhìn mũi nó) trong đôi mắt đó ánh lên tia nhìn có lẽ là cậu đau? Cậu cúi xuống làm nó chột dạ và cái đầu đen tối của nó có dịp phát huy trí tưởng tượng phong phú (Ô Mai Gót!!ô^ô)
– Anh….
Nó thấy cậu đưa tay lên má nựng một bên má nó.
– *Anh tính làm trò gì vậy Tiểu Thiên? Em biết anh bá đạo rồi nhưng anh không cần làm thế chứ? Nơi này là nơi công cộng nhiều người lắm!!!!* (T^T ôi trí tưởng tượng….)
Trái với cái đầu đen tối của nó, cậu đưa tay quẹt dưới mũi nó sau đó ngồi thẳng lưng nhìn vào bàn tay đó, đôi mày nhíu lại. Nó thấy bất an liền đưa tay lên quyẹt ngang mũi… Nó biết nó đang chay máu cam…
– Thiên Nhi! Em có chuyện giấu bọn anh phải không?
Thiên Tỉ lạnh lùng như kỷ băng hà quay phắt sang nhìn nó làm nó muốn đóng băng luôn. Nó giấu cậu điều gì đó? Nhưng tại sao nó giấu cơ chứ? Trái tim cậu khẽ run lên đau đớn… Cậu sợ!
– Ha ha! Em… Có gì phải giấu cơ chứ?
Nó đưa tay quẹt mũi để mong sao máu ngưng chảy. Nó cười cười nhưng nó vô cùng chột dạ… Nó không muốn mọi người biết…
– Em giải thích đi!
Cậu dơ bàn tay dính đầy máu lên trước mắt nó. Đôi mắt cậu nhíu lại ngước nhìn nó… Cậu mong rằng chuyện không quá tồi tệ!
– Từ khi sinh ra em hay bị vậy lắm, tại gần đây em quên không mua gan heo ăn nên nó mới như thế! Hi hi! Tin em đi!
Nói dối không chớp mắt.
– Thật không?
Cậu nhíu mày nghi ngờ.
– Thật mà! À! Em và anh đi mua gan heo ha?
Nó đáng trống lảng sau đó đứng dậy kéo tay cậu đi vào siêu thị.
[][][Trong siêu thị][][]
Hai hàng nước mắt chảy trong lòng khi nhìn vào đống gan heo đóng gói to ự trên giá. Nó ghét gan heo nhất đấy hu hu! Nó quay sang nhìn cậu thấy cậu hất mặt về phía gan heo ra hiệu nó đi chọn, hai tay cậu đặt lên xe trở hàng. Nó chần chừ đi tới liếc nhìn từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, từ phải sang trái rồi lại từ dưới lên trên.
– Sao không chọn đi?
Thiên Tỉ phía sau lên tiếng, nhìn dáng vẻ của nó cậu nghi ngờ. Nó có thực là bị chảy máu cam là chuyện thường xuyên xảy ra không? Sao trước đây Mèo Con chưa từng đề cập đến?
Nó giật mình nhắm mắt quơ đại một túi gan heo đến khi mở mắt ra mới biết nó to như thế nào. Nó định bỏ lên lấy gói bé hơn liền bị “bạn trai” cướp túi gan heo cho vào trong xe mà đẩy đi mất. Rất muốn khóc khi bóng cậu khuất sau giá khi cậu quẹo phải… Thiên Tổng anh thật bá đạo!
[][][Về tới nhà][][]
Cũng may là Song Lam không có nhà không thì mọi chuyện bại lộ hết. Nó vừa vo gạo vừa liếc nhìn Thiên Tỉ đang tận tay xuống bếp làm món gan heo cho nó, một lần nữa khóc hai hàng nước mắt trong lòng. Cậu ở đây đố thần thánh xuống giúp nó lém gan heo chết tiệt kia…
– Alo! Em về rồi, anh và Nhị Nguyên đi đâu vậy? Anh về mua thêm lá chanh….
Thiên Tỉ kẹp điện thoại vào vai để nghe điện khi Tiểu Khải gọi đến, cậu vừa nghe vừa cho gan heo lên lò vi sóng nhấn tít tít vài nút. Xong xuôi cậu đưa tay cầm máy chuyển tai nghe rồi quay sang nhìn nó đang lau xoong cơm và đặt vào nồi cắm điện và nhấn nút.
– Anh mua thêm cái gì đó về ăn nha! Tự rưng em muốn sang nhà 102 ăn ké á!
-“Ok bọn tớ mua liền rồi về ngay đây!”
Vương Nguyên phấn khích kéo tay Tuấn Khải dí miệng vô điện thoại mà nói. Lâu lâu không thưởng thức trù nghệ của nó, vui quá xá! Tuấn Khải dùng tay còn lại gạt Nguyên Nguyên ra sau đó áp lên tai nhưng chưa kịp nói liền bị Nguyên Nhi kéo xuống chõ mỏ vô điện thoại x2
-“Ừm! Mua gan heo nhá! Chúng tớ thấy ở đây bán gan heo tươi ngon lắm á!”
Thiên Tỉ kích loa làm nó nghe thấy liền xanh mặt mũi lại. Ôi trời đất ơi! Một túi to chà bá chưa đủ sao còn mua thêm nữa… Thiên Tổng yêu quý anh làm ơn nói với “vợ” anh rằng ở nhà có gan heo rồi… Nhưng…
– Ok mua thêm mớ rau cần về nữa nha!
Một gáo nước lạnh rội lên đầu nó khiến nó đóng băng không cử động nổi. Thiên Tỉ! Vậy thì anh giết em đi thì tốt hơn đấy! Hu hu!
-“Bọn anh mua thêm ít hoa quả nữa!”
Tuấn Khải khổ sở lắm mới được nghe máy.
-“Bác thái luôn ra cho con! Gan heo nhà bác ngon ghê!”
-“Heo nhà bác mới mổ hồi sớm đó con ngon lắm!”
-“bla…bla”
Cùng với tiếng của Vương Nguyên và lão bán gan heo phát ra gần đó phả vào điện thoại Tuấn Khải truyền qua điện thoại Thiên Tỉ làm nó nghe được. Thảm rồi!!! Hu hu!