Đọc truyện [Fanfic Sơn Tùng M-TP] Nam Chính Cứ Luôn Muốn Giết Tôi – Chương 40: Hôm nay nam chính lại phân tâm
Ngay từ đầu đều là Tô Điềm Điềm chụp hình một mình.
Sơn Tùng với tư cách là đại cổ đông của đoàn làm phim nên đứng ở bên cạnh giám sát.
Cho dù mọi người bình thường đều cười toe toét, nhưng khi vừa tiến vào trạng thái làm việc thì liền giống như thay đổi thành một con người khác vậy, thái độ vô cùng nghiêm túc.
Lúc Tô Điềm Điềm ở bên trong trang điểm thì Sơn Tùng đang đứng ở một bên thảo luận về vấn đề gì đó cùng với Phạm Đại Đông vừa thong dong đi tới. Anh có chút lười nhác dựa vào trên tường, hai tay khoanh ở trước ngực, mặt mày mang theo một tia ủ rũ.
– Tối hôm qua cậu lại ngủ không ngon sao?
Phạm Đại Đông vừa nói vừa lấy ra từ trong ba lô một vật gì đó.
– Ừm.
Sơn Tùng xoa nhẹ đôi mắt của mình, thuận miệng ừ một tiếng, thần sắc mệt mỏi.
Phạm Đại Đông lập tức hiểu rõ:
– Lại mơ thấy giấc mộng kia rồi hả?
– Ừm.
Phạm Đại Đông cười nói:
– Như thế nào, lần này cậu là kiểu biến thái gì? Ma vương cuồng cưa điện? Hay thích chơi trò nhốt trong mật thất?
Sơn Tùng tức giận nói:
– Là tôi bị đâm một đao.
– À à… Cái gì?!
– Không nói cái này nữa, video mang đến chưa?
Sơn Tùng ho nhẹ một tiếng, vẫy vẫy tay như muốn bỏ qua cái đề tài này vậy, ánh mắt lại nhịn không được mà hướng về phòng hóa trang đằng kia, mang theo một tia tìm tòi nghiên cứu khó phát hiện.
Phạm Đại Đông không chú ý tới sự dị thường của anh ta, chẳng qua là dùng ánh mắt đồng tình nhìn hắn một cái, lập tức từ trong túi lấy ra một cái đĩa cứng.
– Mang rồi mang rồi. Tối hôm qua bị con gái lấy ra chơi một hồi cũng không trả lại nên lúc ra cửa mới quên mang theo, đi đến nửa đường lại chạy trở về một chuyến, thật sự là tức chết người khác mà. Nhìn thử mấy cái này xem thế nào đi?
Sơn Tùng nhận lấy xem qua. Bên trong chiếc đĩa là hình ảnh thu được của mấy diễn viên tới thử vai, ngày phỏng vấn hôm qua anh ta có lịch trình nên không thể tới tận trường quay giám sát được.
Mấy vị đạo diễn thảo luận qua rồi chọn ra mấy người có tiềm năng đưa tới cho anh xem qua, cuối cùng quyền quyết định vẫn là ở trên tay của Sơn Tùng.
Anh xem đi xem lại mấy lần rồi dần dần nhíu mày lại.
Phạm Đại Đông vừa nhìn thấy anh như vậy, lập tức liền biết rõ lúc này lại không thể đùa giỡn rồi.
Lập tức anh ta cũng bày ra bộ mặt ủ rũ nói:
– Sếp à! Tùng lão đại! Đây đều là lượt thứ ba rồi, trước sau có đến hơn mười cô gái, cuối cùng thì ngài muốn tìm người như thế nào chứ?
Sơn Tùng vô thức mà đáp lời:
– Tôi làm sao có thể tìm một cô nhóc chứ, đó là phạm pháp!
-???
Phạm Đại Đông vẻ mặt mông lung, hai giây sau liền lập tức ôm bụng cười to.
– Ha ha ha sếp à, cậu rõ ràng là…
Sơn Tùng lập tức cũng kịp phản ứng lại là lời nói của mình có chỗ không đúng, vội vàng thề thốt phủ nhận:
– Còn không phải lời này của anh khẩu khí giống với bà Phạm nhà tôi sao, tôi vô thức liền…
Bà Phạm ở đây là mẹ của anh ta, em trai anh ta là Việt Hoàng cũng đã đổi mấy lần bạn gái rồi, khó trách tại sao mẹ anh ta cứ nói bóng nói gió để nghe ngóng tin tức cho con trai.
Phạm Đại Đông nghe vậy, lập tức cười càng lớn hơn, một bàn tay đập mạnh xuống bả vai anh, bộ dạng giống như nhà có con trai lớn thế này.
– Tùng à, tôi đây cái gì cũng chưa nói đâu đấy.
-…
Sơn Tùng xụ mặt ho một tiếng, cứng nhắc đổi chủ đề.
– Những cô bé này vũ đạo với kỹ thuật cũng không tệ, thật là…
Sơn Tùng khẽ kêu một tiếng, có chút bực bội kéo mũ xuống.
Anh suy tư một lát rồi mới nói:
– Ánh mắt không được.
Anh tiện tay lật ra ảnh chụp của mấy cô gái chỉ cho Phạm Đại Đông xem.
Phạm Đại Đông thấy sắc mặt anh ta nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn tiến nhập vào trạng thái làm việc, tự nhiên cũng không nói thêm cái gì nữa, lập tức thu hồi tâm tư trêu ghẹo, bắt đầu nghe anh ta phân tích.
– Người này quá nhu nhược, thoạt nhìn lá gan có vẻ khá nhỏ, có cảm giác sợ hãi rụt rè. Làm diễn viên quần chúng còn có thể nhưng muốn diễn vai Tiểu Na thì sẽ có chút khó khăn.
– Còn cô gái này này…
Sơn Tùng bất đắc dĩ nở nụ cười.
– Các anh lúc ấy có phải là đã nói gì đó với người ta hay không? Cô gái này có ý tứ thì là chuyện tốt, nhưng ánh mắt của cô ta cũng quá độc ác rồi… Hoàn toàn không phải kiên cường a, giống như thay đổi thành một người khác vậy. Đây là nữ chính ác độc sao?
– Còn người này…
– Được rồi, cậu đừng nói nữa, dù sao thì dù là ai cũng đều bất mãn đúng không?
Phạm Đại Đông vội vàng dừng lại nhìn anh ta, một tay từ trong tay anh ta rút video ra, tiện thể còn liếc mắt một cái.
Sơn Tùng bất đắc dĩ nói:
– Tôi nói đều là sự thật a, hai cái người vừa rồi có thể đóng được vai phụ đấy. Có thể đi hỏi một chút xem các cô ấy có nhận hay không. Chọn ra Tiểu Na hay là vẫn phải nghĩ cách khác thôi.
Hắn vỗ vỗ vai đối phương nói:
– Vất vả cho các anh rồi.
Phạm Đại Đông phàn nàn nói:
– Mấy cái trường múa xung quanh đã tìm khắp nơi rồi… Muốn người vừa biết khiêu vũ vừa có kỹ thuật diễn, cậu đây là muốn đãi cát tìm vàng a.
Sơn Tùng lắc đầu:
– Có thể diễn được hay không ngược lại cũng không sao cả. Tôi chỉ là muốn người đó có thể mang lại cảm giác kiên cường.
Chỉ tiếc rằng phạm vi trước mắt của bọn họ có hạn, phần lớn những cô gái có thể tìm được ở các trường múa xung quanh đa phần đều là người có hoàn cảnh gia đình không tốt, mà người có gia cảnh khó khăn một chút thì vốn dĩ đều là rụt rè không hợp vai.
Những thứ này người ngoài đều cho rằng không phải là điều kiện tiên quyết, nghĩ muốn có cái loại cảm giác này thì chỉ có thể liều mạng mà diễn thôi.
Phạm Đại Đông nhịn không được lại liếc mắt:
– Tùng à, không phải tôi nói cậu a, nhưng thời gian của chúng ta cũng không còn nhiều nữa rồi. Tháng sau đã khai máy, hiện tại chỉ còn thiếu mỗi Tiểu Na hồi nhỏ mà thôi.
Sơn Tùng nhíu mày:
– Cùng lắm thì để cho bọn họ quay trước.
– Nếu như tháng này còn không được, chúng ta liền tới một nơi xa môt chút, nói không chừng có thể tìm được đấy.
Nhiều người ở độ tuổi ấy kỹ năng diễn rất khó khống chế, thay vì việc cưỡng ép người ta lên hàng VIP thì không bằng làm một cách khác kỳ quặc hơn là tìm chính người như vậy lên diễn.
Phạm Đại Đông chưa từ bỏ ý định:
– Mấy người kia đều không thể chấp nhận được một chút nào đúng không? Lúc trước Manh Manh kia chẳng phải không tệ sao? Lại còn bé Tiểu Tân…
Sơn Tùng có chút buồn cười nhìn hắn một cái, thần sắc từ từ trở nên lạnh lùng.
– Anh, đây là ngày đầu tiên anh biết tôi sao? Hiện tại nói chuyện với anh chính là Sơn Tùng a, không phải Nguyễn Thanh Tùng đâu.
Nguyễn Thanh Tùng là tên thật của anh ta, chẳng qua là trong lòng mọi người đều có thói quen gọi nghệ danh của hắn là Sơn Tùng hơn.
Nếu là Nguyễn Thanh Tùng, lúc ở cùng bạn bè hắn sẽ là một tên choai choai hiền lành thậm chí còn có chút xấu hổ. Nhưng nếu là Sơn Tùng, hắn là một người mang chủ nghĩa hoàn hảo, bằng không cũng sẽ không trở thành ca sĩ nổi tiếng trong số các tuyển thủ năm đó.
Thái độ của Sơn Tùng rất kiên quyết, lắc đầu:
– Không phải vạn bất đắc dĩ thì tôi sẽ không đồng ý với chủ ý đấy. Nếu không việc này sẽ trở thành điều tiếc nuối nhất trong suốt cuộc đời này của tôi.
Phạm Đại Đông còn muốn nói tiếp gì đó thì phòng hóa trang sau lưng bỗng nhiên truyền đến động tĩnh.
Thợ trang điểm trực tiếp giơ tay đẩy hắn ra:
– Ôi chao, Đông ca nhừng đường một chút, với dáng người này của anh có thể phá hỏng cánh cửa này mất. Cái người mẫu chụp ảnh kia, chúng tôi bên này đã chuẩn bị tốt cho cô ấy rồi.
Bị thợ trang điểm công kích, Phạm Đại Đông cũng đã quên việc mà mình muốn nói với Sơn Tùng là cái gì rồi, lúc này liền tức giận đến giơ chân giơ tay.
– Các người thì biết cái gì chứ, ta đây không gọi là béo! Gọi là có phúc khí nha! Đồ ngốc.
-…
Sơn Tùng lẳng lặng nhìn bọn họ chọc cười, ánh mắt tùy ý mà quét đến trên người người đằng sau, anh ta lập tức giống như là bị trúng tà vậy.
Tô Điềm Điềm đứng ở sau lưng thợ trang điểm, lúc đi ra khỏi phòng hóa trang thì tất cả mọi người đều nhịn không được mà nhìn sang.
Cô mặc một bộ váy lụa ballet màu đen, áo vest nhỏ màu đen ôm chặt lấy người, trên ngực cài một chiếc lông vũ màu đen càng làm nổi bật lên làn da trắng như tuyết của cô.
Bên dưới chiếc quần lụa mỏng là một cặp chân dài bị chiếc tất chân màu trắng chặt chẽ bao lấy, cao ráo mà ưu nhã.
Tô Điềm Điềm tựa hồ có chút ngại ngùng, thẹn thùng mím môi cười, đôi mắt cong cong khiến người xem xung quanh cũng không nhịn được mà phải cong khóe môi.
– Nhìn cái gì a. Nhanh nhanh làm việc đi, một hồi vẫn còn quần áo đây!
Thợ trang điểm trừng mắt liếc nhìn, nắm tay cô đi đến sân chụp. Sơn Tùng lúc này mới phát hiện ra là phía sau lưng của cô lại là vùng váy khoét sâu hình chữ V, sợi băng gấm giao vào nhau quấn chặt bên hông, làm cho người ta mơ màng hết lần này đến lần khác.
– Đợi một chút, tôi cảm thấy giống như bị lệch chỗ nào đó.
Khải suy nghĩ một chút, lại đem hoa hồng đạo cụ bên cạnh gắn vào bên hông của cô, đen đỏ kết hợp, xinh đẹp đến tận cùng.
– Oa! Bắt đầu, bắt đầu!
Khải hưng phấn mà kêu lên.
Tô Điềm Điềm mím môi cười, ngoài cửa sổ ánh mặt trời chiếu vào búi tóc đen của cô, tạo ra một tầng ánh sáng mờ ảo. Không biết như thế nào nhưng trong đầu Sơn Tùng bỗng nhiên dần hiện ra bộ dạng tóc đen như thác của cô, ánh nến chiếu rọi, hơi nước dạt dào. Còn có hoa hồng…
Không biết nghĩ tới điều gì, Sơn Tùng bỗng nhiên có chút không được tự nhiên dịch chuyển ánh mắt, vành tai mơ hồ có chút ửng đỏ, nhưng may mà vào lúc này sự chú ý của mọi người đều ở trên người Tô Điềm Điềm, không có ai chú ý tới sự dị thường của anh ta.
…
Tô Điềm Điềm một mình chụp ảnh xong đã là giữa trưa, buổi sáng thay đổi hai bộ quần áo, phải giằng co mất một hồi.
Trợ lý Đồ Đồ xin phép nghỉ về nhà, bởi vậy cơm trưa là cô cùng với các nhân viên khác ăn ở nhà ăn.
Người trong nước đều có thói quen nói chuyện phiếm lúc ăn cơm, nơi đây đương nhiên cũng không ngoại lệ. Hơn nữa bầu không khí ở đây rất hòa hợp, không lâu sau cô liền nghe thấy Phạm Đại Đông phàn nàn với các nhân viên khác vì vấn đề chọn vai diễn.
– Sếp đôi khi quá hà khắc rồi, người mà hoàn toàn phù hợp với điều kiện như vậy nào có dễ tìm a.
– Chủ yếu chính là thời gian không kịp. Kỳ thật, lúc mới bắt đầu khi chọn người cho vai diễn Tiểu Na lúc nhỏ thì đã định sẵn là hai ngôi sao nhỏ tuổi rồi, kết quả thử quay một cái thì không đến vài ngày anh ấy lại loại bỏ người ta mất…
Nói xong lời cuối cùng, Phạm Đại Đông đột nhiên liền gặp phải một vấn đề nan giải.
– Hừ hừ, yêu cầu nhiều như vậy có bản lĩnh thì tự mình sinh một đứa đi! Chỉ biết nằm mơ thôi! Ngay cả một người bạn gái cũng không có, nhìn anh ta đến lúc đó còn dám nói cái gì phù hợp hay không phù hợp không!
-…
Tô Điềm Điềm ở một bên nghe được thì dở khóc dở cười, cuối cùng vẫn là yên lặng đem chuyện này đặt ở trong lòng.
Một cô bé kiên cường sao…
Một giờ chiều, hai người thay đổi một bộ thường phục chụp ảnh.
Vốn dĩ khi xác định chụp ảnh thì không có cái khâu này nhưng sau khi cân nhắc đến độ hot của Sơn Tùng ở mảng phim ảnh thì tội gì mà không cọ nhiệt, bởi vậy phòng làm việc liền sắp xếp như vậy.
Tô Điềm Điềm mặc váy trắng ngồi ở trên bệ cửa sổ, tóc dài rủ xuống trên đầu vai, một bên quạt gió lay động làn váy của cô, lộ ra vẻ dịu dàng mà ưu nhã.
Sơn Tùng thì mặc áo sơ mi quần tây, hai tay bỏ vào trong túi đứng ở bên cạnh cô, thần sắc lãnh đạm.
Giữa hai người không có bất kỳ hành động thân mật hoặc là sự trao đổi ánh mắt nào, nhưng ở cùng khung hình thì lại tạo nên một bầu không khí kỳ diệu.
– Kỳ quái.
Khải vừa nói thầm, vừa liên tục vỗ vỗ.
Quá trình quay thuận lợi diễn ra trong bầu không khí quỷ dị, cuối cùng đã hoàn thành sớm hơn thời gian dự định rất nhiều.
– Để cho Tùng dạy cô ấy cách tự chụp. Đến lúc đó ở trên mạng có thể kéo thêm nhiều lượt xem.
Thừa dịp Tô Điềm Điềm còn chưa tháo trang sức, Khải liền không khách sáo chút nào bán đứng ông chủ nhà mình đi.
– Chun môi, phồng má làm ra vẻ đáng yêu thì cậu ta rất rành đấy.
– Úi ha ha, như vậy không tốt lắm đâu.
Tô Điềm Điềm đương nhiên biết rõ Sơn Tùng bình thường sẽ selfie thành bộ dạng gì mà.
Sơn Tùng:
– Cậu đã nói như vậy rồi thì mọi người cùng nhau chụp một tấm đi.
Vì vậy Tô Điềm Điềm liền đứng ở bên cạnh Sơn Tùng, nhìn anh ta giơ điện thoại lên chụp một tấm. Hình ảnh gương mặt ghét bỏ ở chính giữa của Sơn Tùng hết sức rõ ràng.
Cuối cùng khi ở trong phòng hóa trang cùng nhau tháo phụ kiện, Tô Điềm Điềm liền nói đến việc chọn diễn viên.
– Thật có lỗi a, tôi không phải cố ý nghe lén mọi người nói chuyện đâu, chỉ là về “tôi lúc còn nhỏ” ý, ngược lại tôi có người muốn đề cử cho vai này. Không biết tiền bối có hứng thú hay không?
Sơn Tùng ngừng lại động tác nghịch điện thoại trên tay.
Trước không đề cập tới vấn đề anh đối với người kia có hứng thú hay không, nhưng đối với cách xưng hô “tiền bối” thế này thì anh lại có ý kiến rất lớn đấy.
– Được.
……
Đôi lời tác giả: Hôm nay lại nghĩ không ra vở kịch nhỏ gì hay ho rồi, hì hì, đành chờ mọi người bình luận vậy.