[Fanfic Sơn Tùng M-TP] Nam Chính Cứ Luôn Muốn Giết Tôi

Chương 34: Họa hồn (6)


Đọc truyện [Fanfic Sơn Tùng M-TP] Nam Chính Cứ Luôn Muốn Giết Tôi – Chương 34: Họa hồn (6)

Người đến bích ngọc niên hoa (1), hoa phục tinh tế cộng thêm trang sức tinh xảo càng làm nổi bật lên khí chất và phong độ phi phàm của nàng ta. Cho dù là Tô Điềm Điềm vốn không hiểu chuyện cũng nhìn ra được những thứ trên người nàng ta có giá trị phi phàm.

Điều duy nhất khiến nàng cảm thấy bất ngờ chính là…

Vương phi kia lại có khuôn mặt của Tống Y Nhân! 

Tại sao đều là người quen vậy?

Lần này Tô Điềm Điềm thật có chút nghi ngờ, trước đó một Lý Gia Quyền cũng được đi, bây giờ lại thêm một Tống Y Nhân. Hệ thống cấu tạo thế giới phó bản chẳng lẽ đều tùy tiện lấy người xung quanh cô làm mẫu sao?

003: [Khụ khụ…] 

Tống Y Nhân hôm nay tới có chút kỳ quặc, Tô Điềm Điềm nhất thời không rõ lai lịch của cô ta nên không lên tiếng, dù sao lúc này cô chẳng qua chỉ là một hồn phách, người khác cũng không nhìn thấy cô.

Ngược lại Tống Y Nhân có chút không kiên nhẫn, không lâu sau liền kêu gào ồn ào trong điện, có vẻ không đạt được mục đích quyết không bỏ qua.

Tống Y Nhân không đi ra, lính gác bên ngoài lại kiêng kỵ cấm lệnh của Vương Thượng không dám tiến vào bên trong, nhất thời hai bên cứ giằng co như vậy. 

– Nương nương…

– Bổn cung hôm nay muốn nhìn thử xem ngươi rốt cuộc là yêu nghiệt phương nào tới đây quấy phá!

Nàng ta vừa nói vừa từ trên người lấy ra một pho tượng và mấy lá bùa, dáng vẻ quyết tâm muốn trảm yêu trừ ma. 

Lần này người bên ngoài bị dọa sợ hết hồn, trước tiên không đề cập đến nàng ta đường đường là Vương phi lại làm ra loại chuyện không hợp lễ nghĩa này, cho dù trong điện thật sự có ma quỷ lộng hành, đó cũng là do Vương Thượng để trong lòng mà dung túng.

– Nương nương, cầu xin người, hãy cùng nô tỳ trở về cung đi! Nếu Vương Thượng trách tội xuống chúng ta biết làm thế nào!

Ma ma đi theo nàng ta vội vàng quỳ xuống, từng tiếng dập đầu trên phiến đá xanh vang lên, rất nhanh đã đỏ trán. Viên tổng quản cơ trí hơn vào lúc Tống Y Nhân xông lên thì đã chạy ra ngoài báo tin. 

– Ma ma đừng nói bừa. Yêu nữ này mê hoặc lòng người, còn không biết có mục đích gì! Bổn cung thân là Vương phi, cho dù không phải vì Vương Thượng, cũng coi như vì con dân trăm họ, không thể giữ lại ả.

Tống Y Nhân tức giận mà làm chuyện không suy nghĩ chu đáo.

Tô Điềm Điềm ở trên vách nhìn xem, 003 cũng không quên cùng nàng tám chuyện: 

– Ả đàn bà này nhìn quý phái nhưng lại không có đầu óc. Nếu ném tới những phó bản cung đấu kia e rằng sẽ bị hại chết đến cả xương cũng không còn.

Tô Điềm Điềm chỉ cười cười. Nàng nói:

– Ta hi vọng nàng ta huyên náo càng lớn càng tốt, nếu có người tình nguyện giúp ta một tay, sao ta lại không nhận chứ. 


Nàng suy tư chốc lát, sau đó phất tay áo làm yêu thuật.

Tống Y Nhân bên này đang tìm lá bùa y xin được từ vị cao nhân kia, trong phòng đột nhiên nổi lên một trận gió lớn. Đồ vật trong phòng nhất thời rung động kịch kiệt, cửa sổ đập vang, càng ngày càng mãnh liệt.

Tống Y Nhân bị trận gió này làm sợ hết hồn nhưng rất nhanh liền trấn tĩnh lại, vẫn không từ bỏ ý định cầm lá bùa đung đưa khắp nơi. 

– Xem ra ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Người đâu, mang thanh bảo kiếm trong cung đến đây cho ta!

Tô Điềm Điềm định trêu cô ta một chút, đang muốn tới gần hù dọa, không ngờ lá bùa kia thật sự có pháp lực. Còn chưa đến gần bên người Tống Y Nhân, trên cánh tay bỗng truyền tới một cơn đau nhức. Nàng nhất thời hét lên một tiếng kinh hãi.

Nghe thấy âm thanh này, Tống Y Nhân nhất thời càng tự tin, vội vàng xoay người lại. Cơ thể cô ta linh hoạt, Tô Điềm Điềm nhất thời không tránh kịp, bị cương khí trên lá phù đả thương. 

Nàng không kiềm được có chút nổi nóng:

– Xì…

– Rốt cuộc phải cách bao xa mới an toàn. 

Tống Y Nhân đắc ý nói:

– Ta đây đã cố ý mời tới những bảo vật của cao nhân, những thứ này đặc biệt là để thu phục ngươi…

– Ngươi đang làm cái gì đây! 

Sau lưng bỗng nhiên truyền tới một tiếng gầm, sắc mặt Tống Y Nhân lập tức trắng bệch. Tô Điềm Điềm nhân cơ hội mà núp vào.

Nàng cũng có chút bất ngờ, Tống Y Nhân ngay cả quỷ cũng không sợ nhưng vừa nghe thấy giọng của Sơn Tùng chân đã có chút mềm ra.

– Vương Thượng, không phải hôm nay người xuống núi tuần tra… 

Sơn Tùng vốn dĩ không thèm nhìn nàng, hai ba bước đã tới trước bức họa, hắn đưa tay vuốt ve màn trúc, động tĩnh bên trong nhà dần nhỏ đi một chút.

Nhưng tiếng gió vẫn nức nở như cũ, dường như muốn kể khổ vậy.

Hàn quang trong mắt hắn chợt lóe. 

– Lý Gia Quyền.

– Có thần.

Một thân ảnh từ trong góc tối xuất hiện. Không đợi Sơn Tùng nói thêm, Lý Gia Quyền một phát nắm trúng bả vai Tống Y Nhân, không nói hai lời lập tức lôi nàng ta ra bên ngoài. 


Hắn là người thân cận với Vương Thượng, căn bản không nằm trong nhóm triều thần nào cả, bình thường đều phụng lệnh làm việc, tất nhiên cũng không cố kỵ gì.

Huống chi hôm nay Tống Y Nhân dám động tới quận chúa, hắn hạ thủ càng không nương tay.

– Ngươi muốn làm gì? Đừng qua đây! 

Tống Y Nhân phản kháng kịch kiệt, Lý Gia Quyền càng dứt khoát dùng thêm mấy phần lực, liền ném người trong tay một cái, hoàn toàn không để ý tới nàng ta.

Người bốn phía tản ra quỳ xuống đất, ai nấy hận không thể vùi đầu vào mặt đất để tránh nhìn thấy cảnh Vương phi cùng quẫn, sau này lại bị trách tội.

– Vương Thượng! Tại sao người lại khổ sở vì yêu nữ kia u mê không tỉnh! Bổn cung là vì dân trừ hại! Vì lo nghĩ cho giang sơn xã tắc… A! 

– Đắc tội rồi.

Tống Y Nhân thật là sắp giận điên lên. Tay chân bị trói, nàng làm sao lại có thể chịu đựng sự uất ức này!

– Ngươi thật là to gan! Ta… đường đường là công chúa Bắc triều! Phụ vương ta… Nếu như… 

Lý Gia Quyền liền đưa tay điểm huyệt nàng ta, thế giới cuối cùng cũng được thanh tịnh. Cho đến khi bị khiêng ra khỏi điện, nàng ta vẫn không cam lòng nhìn về phía người mặc áo bào.

Chỉ tiếc hắn vẫn đang đứng trước bức họa, chưa từng quay đầu nhìn qua nàng ta một cái.

Sơn Tùng trấn an Tô Điềm Điềm mấy câu, xoay người ra phía ngoài, nhất thời trên mặt đất mây đen giăng đầy.

– Vương Thượng…

Bên ngoài một đám người quỳ rạp xuống đất, rối rít cúi đầu run rẩy, như sợ rằng ai làm chưa đủ cung kính sẽ bị chọn đi khai đao trước. 

Gần vua như gần hổ.

Vương phi nương nương thân phận tôn quý không thể động, còn người hầu bọn họ đáng thương luôn buộc đầu bên cạnh thắt lưng…

Đại tổng quản đang nghĩ cách thoát thân, bỗng nhiên trong tầm mắt xuất hiện một vạt áo màu xanh, sau đó liền truyền tới giọng nói Vương Thượng mừng giận không rõ ở trên đỉnh đầu. 

– Đi mời Cẩm Sắt cô cô tới đây.

– Vâng, vâng.


Đại tổng quản vội vàng bò từ dưới đất dậy, hướng phía bắc chạy đi. Giống như sau lưng có quỷ đang đuổi theo vậy. 

Sau khi đêm xuống, Sơn Tùng lần nữa trở lại Tiêu Dao điện.

Toàn bộ nến đỏ trong điện đều tắt hết, một mảng tối đen, không khí cũng toát ra mùi vị lạnh lẽo. 

Sơn Tùng không nói một lời thắp đèn, kết quả vừa đốt một ngọn đèn, bất chợt liền bị người nào đó giận dỗi làm tắt.

Lặp lại mấy lần không có kết quả, hắn rốt cuộc bỏ qua việc thắp đèn, bất đắc dĩ thở dài.

– Nàng như vậy là muốn gì chứ… 

Ngoài cửa sổ, ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, càng làm không khí trong phòng thêm lạnh lẽo. Vì nàng giận dỗi không muốn đốt đèn hắn cũng kiên nhẫn từ từ lần mò tìm đường đi.

Hắn đi tới ghế ngồi xuống, hồi lâu ngón tay gõ gõ mặt bàn, cân nhắc mãi sau mới nói:

– Tống Y Nhân đó là công chúa, sau khi nàng qua đời bị đưa tới kết thân. Ta vốn dĩ cũng không thích nàng ta nhưng còn có chỗ cần dùng nên lúc này mới không thể không giữ lại. 

Trong không trung truyền tới một tiếng hừ nhẹ, gần như không tiếng động. Nhưng lại rơi vào tai Sơn Tùng, vậy là nàng đang nghe.

Sơn Tùng có chút mệt mỏi nhắm mắt:

– Bất luận là vì nguyên nhân gì, chuyện này đúng là ta đã không giữ được lời hứa với nàng lúc đầu. 

– Nhưng ta có thể bảo đảm, những năm này ta cùng nàng ta hay bất kỳ nữ nhân nào cũng không có phát sinh bất kỳ quan hệ nào.

Bên trong căn phòng trầm mặc một hồi lâu, nhưng lần này Sơn Tùng không vội vàng mở miệng.

Ánh trăng lạnh lùng trong trẻo lưu chuyển trên đất, hắn đang đợi câu trả lời của nàng. 

Sơn Tùng cho rằng nàng đang giận dỗi, trên thực tế Tô Điềm Điềm không ngờ hắn sẽ nói tới đề tài này, nhất thời không được tự nhiên, không biết nên mở miệng thế nào.

Dù sao nàng vốn dĩ không phải nữ chủ, so với một Vương phi không biết từ đâu tới, nàng quan tâm lúc nào mình có thể khôi phục tự do hơn.

Nàng suy nghĩ một lát, mượn cơ hội này chủ động lên tiếng dẫn dắt. 

Lúc này cố làm vẻ u ám nói:

– Vậy hôm nay làm sao nàng ta có thể tới đây? Không phải lúc trước chàng nói nơi này chỉ thuộc về ta hay sao! Chẳng lẽ là chàng chỉ thuận miệng dỗ ngọt ta thôi?

Sơn Tùng cau mày: 

– Chuyện hôm nay… đúng là một bất ngờ.

Vốn dĩ hôm nay hắn xuống núi vi hành, không ngờ tới lại có người tranh thủ lúc này ra tay.

Nếu không phải tổng quản cấp tốc thông báo, sai con ưng của Lý Gia Quyền thuần dưỡng kia tới đưa tin, sợ rằng đến khi chạng vạng tối hắn mới về tới cung, như vậy tất cả đều không kịp nữa rồi. 


Một khắc kia nghe nàng kêu đau thành tiếng, cả người hắn cũng giống như bị phong bế mạng môn vậy.

Chỉ là trong chuyện này khá phức tạp, quả thực khó giải thích với nàng. Nếu không phải nữ quan Cẩm Sắt cô cô cố ý lơ là, Tống Y Nhân kia cũng không có bản lĩnh xông vào.

Hơn nữa bây giờ hồn phách Tô Điềm Điềm còn chưa hoàn toàn dưỡng thành, nếu lúc này để nàng biết được chỉ khiến hai người thêm khó xử, đến khi nàng hoàn toàn khôi phục trí nhớ e rằng sẽ lại tự trách. Nghĩ tới nghĩ lui hắn vẫn là quyết định giấu nàng. 

Ai ngờ Tô Điềm Điềm hình như nhận thấy mình đúng nhất định không bỏ qua.

– À… Dù sao ta cũng không ra ngoài được, không có cách nào gặp người ngoài hỏi rõ. Đương nhiên chàng nói cái gì thì là cái đó đi.

Sơn Tùng bỗng nhiên ngẩn ra, hắn không muốn nhìn thấy nàng mất hết hồn phách, thân thể. 

– Đừng giận dỗi nữa.

– Vương Thượng người nói sao thì cứ vậy đi.

Sơn Tùng càng không biết phải làm sao. 

– Điềm Điềm…

Tâm tư hắn nhạy bén, sau khi suy nghĩ lại mấy lời nàng nói, liền phát hiện ra tâm tư của nàng.

– Nhưng yêu cầu này… 

Cổ họng hắn căng thẳng, có chút khổ sở:

– Điềm Điềm… Chớ nhân lúc người ta khó khăn…

Tô Điềm Điềm không nói lời nào. 

Hai người trầm mặc giằng co, Sơn Tùng bế tắc, cuối cùng chỉ có thể âm thầm thở dài, chật vật đưa ra quyết định.

– Từ nay về sau, đại điện không cấm chế nữa, khi người khác không nhìn thấy, nàng có thể tự do đi lại trong đại điện.

– Hừ. 

– Bây giờ có thể để ta xem vết thương một chút được không?

Tâm nguyện đã đạt được, nàng tự nhiên không ngang bướng nữa, nói nhỏ mấy tiếng nhìn giống như đang làm nũng vậy.

Thừa dịp Sơn Tùng đi thắp đèn, nàng rốt cuộc cũng không nhịn được lén cười thầm. 

Kế hoạch bước đầu tiên thành công.

***

(1) Bích ngọc niên hoa: Tuổi Ngọc, chỉ phụ nữ cổ xưa tầm 16 tuổi. 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.