[Fanfic Sơn Tùng M-TP] Nam Chính Cứ Luôn Muốn Giết Tôi

Chương 29: Họa hồn (1)


Đọc truyện [Fanfic Sơn Tùng M-TP] Nam Chính Cứ Luôn Muốn Giết Tôi – Chương 29: Họa hồn (1)

Sương mù trên sông Giang Nam lượn lờ mênh mông.

Lúc này là tháng Giêng, cũng chính là lúc mưa dầm, ánh nắng ở bên trong sương mù lẫn vào mưa bụi như có như không, trên mặt sông mịt mờ u ám, nhìn không rõ ràng lắm. Đèn đuốc trên bến đò thưa thớt, thỉnh thoảng thấy hai ba ngư ông cúi đầu đi ngang qua.

Tay ông lão cầm một ngọn đèn mờ nhạt, gió sớm se lạnh thổi thẳng tà áo trước, nhất thời liền bay đi hơn nửa mùi rượu, còn mắng thêm hai câu, nắm thật chặt cái áo tơi trên người.

Ngọn đèn trong tay lắc lư, trên mặt sông bỗng truyền đến từng tiếng sáo trúc, lúc này mới nhìn thấy có một người ngồi không nhúc nhích giống như tượng đất trên một con thuyền hình lá trôi trên sông.

– Kỳ lạ…

Ông lão nói thầm hai câu, lắc đầu một cái bước nhanh trở về bên trong thuyền đánh cá của chính mình.

Mà hướng tầm mắt tới phía trước, con thuyền vẫn phiêu bạc ở chỗ cũ, trên thuyền có một nam tử tóc xám y phục màu đen đang ngồi một mình trong đó.

Tay nắm giữ ống sáo, ngồi xếp bằng ở đuôi thuyền, tư thế kiên cường như cây tùng, bốn phía yên tĩnh đến cực điểm, ngay cả tiếng hít thở đều mang theo vài phần khí lạnh.

Chàng ta hơi thở dài một tiếng, môi mỏng khẽ mở, tiếng sáo lần thứ hai lượn lờ vang lên. Gió bỗng thổi rối loạn mái tóc dài, mưa phùn thấm vào từng sợi tóc, lộ ra một bên mặt vô cùng khôi ngô tuấn tú.

Con ngươi của chàng ta vô cùng nhợt nhạt, đôi mắt lãnh đạm đến cực điểm, dường như là không nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì.

Tiếng sáo vang lên, chàng ta bỗng ngừng thở, trong không khí dường như có cánh hoa bay xuống, chàng ta theo bản năng mà đưa tay ra, một cánh hoa vừa vặn rơi vào lòng bàn tay.

– Là nàng sao…

Chàng ta cẩn thận nâng lên, mặt mày dần dần lộ ra vẻ vui mừng, chính lúc này những cánh hoa xung quanh chàng ta đột nhiên biến mất, chàng ta cuống quít nắm chặt lấy nó, nhưng cũng không nắm được gì.

Lúc mở lòng bàn tay ra, trong lòng bàn tay không hề có thứ gì.

Chàng ta kinh ngạc nhìn lại lòng bàn tay của chính mình, một chút vui sướng trong đáy mắt như thủy triều cuồn cuộn rút đi, thay vào đó là vẻ lãnh đạm, mơ hồ có hơi mê man.

Không phải nàng.

Nàng không trở về.

Chỉ chốc lát sau, trên mặt sông lại vang lên tiếng sáo, uyển chuyển xa xưa, như khóc như than, nhỏ bé xen lẫn trong bình minh, càng khó phân biệt được.


Trời cao vạn trượng, Địa phủ sâu bao nhiêu, cửa chùa phía sau xa dần.

Trời đất mênh mông nhưng mình ta côi cút lạc lõng.

Sau khi Tô Điềm Điềm tỉnh lại, chỉ cảm thấy ở trong đầu một mảnh hỗn độn. Thân thể không thể động đậy, mắt không nhìn thấy, chỉ có thể mơ hồ nghe được chút âm thanh huyên náo, lại lắng nghe như là có người đang nói chuyện.

Người phụ nữ nói:

– Gần đây Vương có từng vào đại điện không?

Người nam đáp:

– Chưa từng.

Vương? Còn có phương thức nói chuyện nho nhã này sao?

Cô đã đến cái xã hội phong kiến rồi sao? Chẳng lẽ lại là MV Sơn Tùng.

Tinh thần Tô Điềm Điềm nhất thời tỉnh táo lại, vội vã nghiêng tai lắng nghe, tiếng nói này xa dần lại thấp xuống.

Ước chừng trong chốc lát, bỗng nhiên truyền đến một trận rối loạn tưng bừng, giống như là âm thanh xung đột của vũ trang.

– To gan. Dám ngăn cản bổn cung.

– Không có mệnh lệnh của Vương, không được phép cho ai vào điện, mời nương nương trở về cho.

– Bổn cung chính là Vương phi do tiên vương sắc phong, bây giờ vị trí đó vẫn còn trống, bổn cung chưởng quản ba cung sáu uyển, chỉ là một điện trống rỗng cũng dám cản ta hay sao?

– Vương phi nương nương.

Tô Điềm Điềm đang nghe hăng say, bỗng nhiên lại có một giọng nữ uy nghiêm truyền đến, ngữ khí người kia trịnh trọng rồi lại xa cách, mang theo một hơi thở của kẻ bề trên, tự nhiên làm cho người ta cảm thấy có hơi ngột ngạt.

– Đại nhân…

– Điện này chính là chỗ ở trước kia của Tô cô nương, xin mời nương nương giữ miệng.


Giằng co bên ngoài điện một trận, bầu không khí đột nhiên căng thẳng lên.

Vương phi cắn răng, cuối cùng cũng chỉ có thể tức giận phất tay áo rời đi:

– Yêu nữ…

– Cung tiễn Vương phi.

Nữ quan kia dường như không hề lo lắng sẽ đắc tội với người kia một chút nào. Bề ngoài một mực cung kính nhưng thái độ đối xử cũng rất đúng mực.

Tô Điềm Điềm nháy mắt mấy cái, cuối cùng cũng có chút manh mối. Đại khái vừa rồi chính là tiết mục nạp thiếp.

Dựa theo dĩ vãng xuyên qua sử sách.

Tô cô nương trong miệng nữ quan cùng với yêu nữ trong miệng Vương phi e là đều chỉ cô.

Vấn đề nếu là như vậy, tại sao là… chỗ ở cũ?

Nữ quan đã qua tuổi trung tuần trầm mặc đứng ở trước điện, nơi này mới vừa bị Vương phi quấy nhiễu, đảo mắt liền thấy có người nhanh chân xuyên qua hành lang hướng về Tiêu Dao điện.

Cô theo bản năng mà đánh giá, người đến toàn thân vận màu đen, trên áo thêu vật sủng của Vương, hoa văn mãng xà, thắt lưng thêu trường đao, đi giày thêu lân, chính là Lý thị vệ cận thần của Vương.

Bây giờ mặt mày hắn như trầm xuống, nữ quan lại nhíu mày, vung tay ra lệnh cho thị vệ trước điện bước nhanh về phía trước.

– Có tin tức sao?

Lý Gia Quyền gật đầu, hai người đi trở lại dưới mái hiên.

Hắn quay đầu huýt sáo một tiếng, trên không trung bỗng xuất hiện một con chim ưng cúi người lao xuống, âm thanh đập cánh đảo loạn, chuông đồng dưới mái hiên bị kích động vang lên chập chờn.

Ánh mắt chim ưng tàn nhẫn, dáng vẻ hung ác quái đản, cả người tràn đầy khí tức tàn ác, mắt thấy mỏ chim ưng sắc bén xông thẳng tới mặt hắn. Lý Gia Quyền không hề hoang mang nâng cánh tay lên, cùng nó đối mặt, lúc trước nó còn hung ác đến cực điểm, hiện tại lại vững vàng đậu trên cánh tay của Lý Gia Quyền.


– Lily, ngươi lại lên cân rồi.

Chim ưng tên Lily liếc hắn một cái, khó chịu mà run cánh đập tro bụi vào mặt hắn.

– Ta nói bậy, nói bậy. Tính khí ngươi sao lại khó chịu như vậy…

Lý Gia Quyền vội vàng đưa tay vuốt lông nó lại thuận lại khen đôi lời khen, nó mới bất đắc dĩ nâng chân phải của mình lên, phía trên có buộc một ống thư nhỏ. Lý Gia Quyền đưa tay rút ra một tờ giấy viết thư, trên tờ giấy mỏng chỉ le que có mấy chữ.

“Vương đã đến khe Thiên Loan, không bao lâu nữa sẽ trở về thành.”

Hắn đọc tin tức một lần, lại đưa nữ quan xem qua. Nhìn nét mực kia, không kiềm được thở dài, ngay sau đó bỏ mật thư vào trong tay áo.

Có lẽ sau khi biết được tin tức thì tâm tình bỗng nhiên thanh tĩnh lại, đột nhiên có chút cảm khái nói chuyện cũ. Nữ quan nhìn dãy núi trùng điệp xa xa, từ từ híp mắt lại.

– Đến nay đã ba năm rồi nhỉ?

Lý Gia Quyền tự nhiên biết nàng đang nói cái gì, lấy tư cách là cận thần của Vương, hắn hiển nhiên càng nhớ rõ ràng hơn.

– Đại nhân trở về hơn hai năm bảy tháng.

Nữ quan lớn tuổi quay đầu nhìn cung điện sau lưng, cau mày.

– Từ sau khi Tô cô nương đi, Vương làm việc càng lúc càng hoang đường. Tuy nói trước mắt đại sự không xảy ra bất trắc gì, nhưng trong lòng ta luôn lo lắng khẩn trương. Giống như lần này hắn tự mình xuống núi ra khỏi thành, thật không biết ngày khác còn làm ra chuyện gì. Đến lúc đó làm sao có thể giao phó với thiên hạ…

– Thần cho là Vương tự có chừng mực. Đại nhân không cần lo ngại.

Nữ quan cười khẽ một tiếng, vốn định nói thêm nữa, lại cảm thấy không ổn. Cuối cùng lại thở dài, giọng buồn bã:

– Chỉ mong là do ta quá lo lắng…

Năm gần đây Vương say sưa tìm tung tích thần tiên, lần này vi phục xuống núi, chỉ có rất ít người biết được chuyện này. Bọn họ liên hợp, một mặt giả vờ bệnh, một mặt tìm tung tích của Vương.

Nhìn thấy Lý Gia Quyền tới báo tin, nữ quan cố ý vẫy lui tất cả mọi người, lại không nghĩ rằng còn có một Tô Điềm Điềm âm thầm lắng nghe.

Chỉ có điều hai người kia lén lút nói chuyện rất cẩn thận, điều này làm cho kế hoạch há miệng chờ sung rụng của Tô Điềm Điềm bị hỏng mất.

– Vậy… rốt cuộc thì ta đang ở đâu?

Đang suy nghĩ, bỗng nhiên bên tai lại vang lên một âm thanh quen thuộc.

Leng keng: Phó bản mở ra. MV thế giới: Lạc Trôi.

Lạc trôi?


Tô Điềm Điềm sững sờ, đây là cái nghiệt duyên gì a? Quả nhiên lại là Sơn Tùng ca.

Chẳng lẽ nói Sơn Tùng đã trói chặt với cô khi xuyên qua hệ thống sao?

– Thật sự là… không biết nói sao mới đúng.

Có điều như vậy cũng tốt, cô trước tiên mang Sơn Tùng tuyên bố mỗi bài hát cùng MV đều nghiên cứu rất tinh tế, xem nội dung vở kịch cũng vô cùng tập trung.

Tô Điềm Điềm nghĩ thầm “chỉ cần không có tinh thần lười biếng như trước kia, vấn đề này cũng không có gì.”

Có điều nói đi cũng phải nói lại, nghĩ đến đây là do “Lạc Trôi” mà vẽ nên thế giới này, tâm tình Tô Điềm Điềm có hơi ảo diệu.

Phải biết điểm sáng của MV này ngoại trừ mấy cái tạo hình tóc xám hoàn mỹ đến cực điểm, một cái đề tài được bàn luận sôi nổi nữa là đôi giày thể thao màu đen.

Người phát ngôn nói bỏ đôi giày thể thao vào MV cổ trang của Sơn Tùng được xem là lần đầu sử dụng hàng hiệu, gây nên bàn tán sôi nổi, đồng thời làm thương hiệu cũng kiếm được ít lợi nhuận, bởi vậy việc này càng khiến cho người ta có ấn tượng sâu sắc.

Còn nữa, bởi vì làm cong thay vì nguyên bản là âm nhạc thuộc về hiện đại tạo ra cảm giác một dòng điện âm nhạc, vì lẽ đó cấu tạo toàn bộ MV cũng không hề dựa theo lịch sử, thậm chí còn mang theo một cảm giác ma mị.

Trong màn ảnh, bầu không khí khi thì lành lạnh lãnh đạm, khi thì ám muội. Ngay cả một phần của ống kính cũng mang khí thế bàng bạc, thô ráp khiến cho người ta không biết nên khóc hay cười, cùng những mạng lưới kia liều một trận.

Cũng không biết loại này lẫn vào trong MV sẽ sinh ra một loại thế giới nào.

– Có điều, nếu như sân nhà là cảnh trôi nổi, vậy hiện tại là tình huống gì?

Tô Điềm Điềm nói thầm, ép buộc chính mình cảm nhận xung quanh.

Trước mắt cô vẫn là một màu đen kịch, tay chân mặc dù không bị trói buộc nhưng cũng không thể động đậy được, chỉ có một đôi tai miễn cưỡng có thể nghe thấy âm thanh của thế giới bên ngoài.

Liên tưởng đến những câu nói trước kia cùng với vở kịch ma mị bên trong MV, trong lòng Tô Điềm Điềm bỗng nhiên có một ý nghĩ bạo dạn.

– Không phải chứ…

Đúng lúc này, bên tai cô bỗng nhiên truyền đến một âm thanh của thiếu niên.

003:

– Chúa ơi, rốt cuộc cũng đợi được cô. Chúng ta đi giết ngược đi.

Tô Điềm Điềm:?

Hơi thở bên trong phả vào mặt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.