Đọc truyện [Fanfic Sơn Tùng M-TP] Nam Chính Cứ Luôn Muốn Giết Tôi – Chương 17: Thư tình (6)
A~
-… Mình thật sự không hề đói mà.
Tô Điềm Điềm nhìn thiếu niên xấu hổ, hai mắt sáng quắc ở trước mặt, bất đắc dĩ đẩy chiếc thìa được đưa đến bên miệng ra.
– Cậu ăn đi, mình thật sự không đói.
Thấy trong mắt thiếu niên dần xuất hiện vẻ mất mác, Tô Điềm Điềm không thể không nghiêm giọng lặp lại lần nữa:
– Mình không sao đâu. Cậu ăn mau đi rồi còn đến lớp.
Cũng không rõ tại sao, từ khi bị thu nhỏ lại thì cứ như cô đã mất hết nhu cầu sinh lý và ham muốn ăn uống vậy, không thấy đói hay khát gì, giống như thật sự biến thành một con búp bê vậy.
Đêm qua lúc Sơn Tùng muốn cho cô ăn thì cô đã nói rồi, nào ngờ anh lại cố chấp như thế.
– Chỉ ăn chút thôi, nhé?
Thiếu niên ngây thơ co tay làm động tác chút xíu, giống hệt như đang nịnh nọt, dỗ trẻ con.
Tô Điềm Điềm: -…
Cũng không biết rốt cuộc là ai giống trẻ con cần dỗ hơn nữa.
Tô Điềm Điềm thở dài một hơi, đành phải miễn cưỡng hớp hai hớp trên thìa của anh, đối phương lập tức thỏa mãn cười tươi.
Thấy anh mặt mày tỉnh tụi dùng thìa đó múc cháo trong chén, như hoàn toàn không chú ý tới đây là hành vi hôn môi giấn tiếp, mặt mày Tô Điềm Điềm bỗng chốc nóng ran.
Đã nói là coi người ta như em trai thôi mà, thế này là sao đây!
*
Ăn sáng xong thì Sơn Tùng cũng đi đến trường. Lúc này Tô Điềm Điềm vẫn bị anh cho vào túi áo mang đi, căn bản không được từ chối.
Hình như Sơn Tùng khá lo cho Tô Điềm Điềm, đi đâu cũng muốn đưa cô theo, như thể chỉ cần mình sơ ý thì cô sẽ hạy mất vậy.
Nếu như không phải vì Tô Điềm Điềm phản đối dữ dội thì anh còn muốn đưa cô vào nhà tắm cùng luôn.
– Làm gì thế!
– Mình chỉ muốn đảm bảo là bạn vẫn luôn ở cạnh mình thôi…
– Mình đã bảo là sẽ không đi lung tung rồi mà, mình giống loại người nói không giữ lời thế à?
Sơn Tùng im lặng một lúc, đột nhiên nói với vẻ tủi thân vô cùng:
– Lúc bé cậu từng nói chúng mình có thể làm bạn tốt cả đời…
Tô Điềm Điềm: -…
Tô Điềm Điềm hết cách với vụ này, tuy rằng trước kia cô từng có suy nghĩ muốn rời xa Sơn Tùng thật. Nhưng đó là chuyện khi cô vừa mới tới thế giới này.
Bây giờ, vì để giải quyết phó bản này cho xong thì sao cô có thể rời khỏi anh được.
Đối với việc này, 002 bày tỏ: [Hứ, ai bảo cô không thèm nghe lời khuyến cáo của người ta. Tự làm tự chịu! Đáng đời ~]
Tô Điềm Điềm giơ tay thề, nếu còn có lần sau thì cô tuyệt đối sẽ không đình công một cách tiêu cục như thế nữa.
Sự thật chứng minh, mấy sinh vật yandere thế này, càng kéo dài sẽ càng nguy hiểm hơn.
…
Trời vừa vào thu nên hay mưa, ba ngày hai buổi mặt đất chẳng bao giờ kịp khô ráo. Sáng sớm thức dậy hãy còn thấy trời trong vắt, nhưng vừa bước ra khỏi cửa thì lại mưa rả rích.
Sơn Tùng lấy một chiếc ô màu đen ra khỏi kệ, Tô Điềm Điềm phát hiện chỉ còn giày thể thao của thiếu niên, còn đôi cao gót với giày da nam hôm qua không biết đã biến mất từ khi nào.
– Đi thôi.
Mưa rơi tí tách lên ô, mọi người xung quanh chỉ biết vội vàng đi nhanh, không ai để ý thấy dưới chiếc ô đen kia còn che giấu một cô gái nhỏ xíu, vô cùng xinh xắn.
Sau khi đến bến xe bus bên ngoài khu chung cư, Tô Điềm Điềm không kềm được bèn nhô ra khỏi mép túi nhìn quanh, Sơn Tùng vốn đang không yên lòng lại hiểu lầm ý của cô.
Anh mấp máy môi mấy lượt rồi mới giải thích:
– Trước kia không phải cậu từng nói là không thích thấy mình trên xe bus à? Nhưng mình thật sự không yên lòng nên thường hay đạp xe chạy theo sau. Như vậy cậu sẽ không sợ nữa.
– Nhưng hôm qua mình vội chạy đi tìm cậu nên đồ còn ở hết trên trường, chưa kịp lấy về. Nên hôm nay không thể không đi xe bus…
Tô Điềm Điềm ngẩn ra, vội xua tay:
– Mình chỉ xem một cái thôi chứ không có ý gì đâu.
Một người bị ép đến mức sợ hãi không chịu đi chung một chuyến xe bus với anh, người còn lại nghe xong thì cũng cam lòng chạy xe đạp theo sau.
Tô Điềm Điềm thật sự không hiểu, rốt cuộc trước đây bọn ở ở chung kiểu gì thế này!
Bây giờ mấy cô cậu trẻ tuổi toàn yêu đương kiểu này à?
Cô bất giác muốn nói rằng sau này anh muốn làm gì thì cứ làm, đừng lo lắng linh tinh, cô cũng sẽ không trách anh.
Nhưng cô ngẫm lại thì nói thế có vẻ đổi tính nhanh quá, khó tránh khỏi việc khiến người khác nghi ngờ. Cuối cùng đành phải nuốt lời muốn nói lại, yên lặng rụt lại vào túi áo anh, giục:
– 817 đến rồi kìa, cậu mau lên đi, coi chừng trễ đấy.
*
Sau khi đến trường, Sơn Tùng không thể tránh khỏi việc bị gọi lên văn phòng nghe ắng. Anh cơ hồ là dùng tốc độ nhanh nhất đặt Tô Điềm Điềm vào trong ngăn bàn.
Tô Điềm Điềm từ nhỏ vốn không học tiết văn hóa nhiều khó tránh khỏi lắng tai nghe mấy mầm non rôm rả học bài, cảm thấy vô cùng mới lạ và đáng ngạc nhiên.
Thanh xuân mơn mởn ~
Thời gian nhanh chóng trôi qua.
Tô Điềm Điềm buồn chán ngồi trong ngăn bàn, đang nghĩ xem sao Sơn Tùng còn chưa về thì đột nhiên nghe mấy cô nàng kia nói chuyện.
Nữ sinh 1:
– Mọi người nghe tin gì chưa? Nghe nói hôm qua Lý Gia Quyền bên lớp 10 cũng trốn học. Bây giờ đang bị mắng cùng với Sơn Tùng lớp mình trên văn phòng đấy. Mình vừa mới lên văn phòng nộp bài, chủ nhiệm lớp mình với lớp bọn họ mắng cứ gọi là như chung tay diệt thù ấy!
Nữ sinh 2:
– Ái chà! Không phải chứ? Lý Gia Quyền á? Sao mà cậu ta cũng…
Lý Gia Quyền? Đợi đã, sao lại là anh ta chứ?
Tô Điềm Điềm vội nhích ra vài bước, tiếng nói lúc này cũng rõ ràng hơn.
Nữ sinh 1:
– Ai mà biết. Hơn phân nửa là vì Tô Điềm Điềm rồi. Sao mình lại không được may mắn như thế nhỉ. Nếu như có em trai lớp dưới nào thích mình thì mình sẽ vui chết mất.
Đột nhiên có một bạn gay nói chen vào:
– Thật ra mình thấy Sơn Tùng lớp mình cũng được phết đấy chứ. Tuy rằng đôi lúc trông cậu ta quái quái, nhưng thành tích của người ta tốt. Thiên tài thì hay dở người mà. Nếu cậu ta mà tháo kính ra thì chắc là sẽ đẹp trai lắm đấy.
Một cô gái khác nói thêm:
– Hơn nữa nghe bảo nhà cậu ấy giàu lắm! Tính tình quái quái một chút cũng chẳng sao. Mình lại thấy Lý Gia Quyền kia ngây thơ quá, lại định bắt chước phim thần tượng chắc.
Nữ sinh 1 nổi khùng:
– Xế, gì mà hơi quái! Cậu chưa thấy ánh mắt của Sơn Tùng lúc nhìn Tô Điềm Điềm từ sau lưng đâu, shh.
Người đang nói chuyện lập tức rùng mình một cái, Tô Điềm Điềm nghe thấy thì có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt của cô ta lúc này.
Nữ sinh 1:
– Phải mình thì bảo đảm không chịu nổi… Ớ kìa, các cậu nhìn mình kiểu gì thế? Sau lưng mình có quỷ à… A… Chào bạn Sơn Tùng.
Sơn Tùng nhìn cô một cái, đẩy mắt kính trên mũi, giọng điệu vô cùng thản nhiên.
– Nhường chỗ cái nhé.
– Ngại… Ngại quá…
Nữ sinh kia xấu hổ cúi đầu, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào ngay tại chỗ.
Rõ ràng vừa mới thấy cậu ta bị nghe mắng ở văn phòng, sao lại về nhanh thế này! Nói xấu sau lưng lại bị người ta nghe thấy thế này đúng là ngượng quá đi.
Sơn Tùng thản nhiên đi về chỗ của mình kéo ghế ngồi xuống, thấy mấy người kia còn đứng đực ra đó thì không khỏi nhíu mày.
Anh gõ nhẹ ngón tay lên bàn vài cái, trông có phần bực mình.
– Còn gì nữa à?
– Không có… Xin lỗi nhé…
Cô gái mở đầu sắp khóc luôn đến nơi, sao hôm nay cô mới phát hiện ra người bình thường khá mờ nhạt này lại là một BoSơn Tùng ẩn thế này!
Đúng lúc tiếng chuông vào học vang lên, mấy người kia xin lỗi xong thì nhanh chóng chạy về chỗ, cứ như sau lưng bị ma rượt vậy.
Sơn Tùng đanh mặt vói tay vào ngăn bàn lấy sách, một giây sau thì chợt khựng lại.
Anh nhìn về phía Tô Điềm Điềm, cô đang dùng đôi tay nhỏ xíu của mình ôm chặt và lắc ngón tay của anh.
Dù không mạnh lắm, nhưng lại khiến anh không muôn giãy ra.
– Có chuyện gì thế?
Anh cúi đầu xuống, cố gắng khiến giọng điệu mình thoáng hơn một chút, vẻ mặt dịu dàng khác hẳn khi nãy.
Bị cô gái mình thích kéo như thế, anh bất giác nhích ngón tay một chút. Bỗng nhiên phát hiện chỗ bị ôm hơi sai sai.
Ngón trỏ bị cô ôm vào trong ngực, đặt ở đâu cũng thấy không tiện lắm, nghĩ thế nên Sơn Tùng lập tức cứng lại không biết phải làm sao.
Tô Điềm Điềm thì đang xem anh như em trai, hoàn toàn không có tính tự giác nam nữ khác biệt, thậm chí vì lo lắng mà còn ôm chặc hơn chút nữa.
Cô lo lắng hỏi:
– Mình vừa nghe họ nói rồi. Không sao đấy chứ?
Họ? Là mấy đứa con gái ban nãy sao?
Sơn Tùng đột nhiên xụ mặt, trên mặt là vẻ ghen tị khó mà che giấu nổi, trầm giọng nói:
– Cậu lo cho thằng nhóc Lý Gia Quyền kia à?
Tô Điềm Điềm ngẩn ra, lập tức phì cười bảo:
– Mình nhớ cậu tên Sơn Tùng mà nhỉ?
Sơn Tùng dừng lại một chút, không khỏi ho nhẹ một tiếng, rút tay khỏi ngực cô lấy sách giáo khoa ra.
Anh ra vẻ bình tĩnh đẩy chiếc kính trên sống mũi, nhưng vành tai lại ửng đỏ.
– Vào học rồi. Lát nữa nói tiếp.
_______
Điềm Điềm: Cậu là bình giấm đấy à?
Anh Tùng: Tùi thân.
Lý Gia Quyền:…. Uả rồi tui tới chỗ này làm gì đây?