[Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé

Chương 87~


Đọc truyện [Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé – Chương 87~

Chương 86 :
Tối đó, mang theo sự tò mò, Rin leo lên giường ngồi đối diện Len đang gõ cạch cạch lên máy tính. Thấy nó, cậu khẽ ngẩng đầu, hiển nhiên là tâm trạng đang rất tốt.
– Em đi đâu về đấy?
Len hỏi xong vấn đề này, bỗng dưng Rin cảm thấy trong giọng của cậu chứa chứa cái chất tự hào thì phải. Mà đó là đương nhiên, đại thần nhà nó vừa hành tình địch chạy 50 vòng sân tập luyện năm mươi ki lô mét thì làm sao không thỏa mãn cho được.
– Đi dạo cho tiêu cơm ạ!
Nói thật Rin cảm thấy dạo này mình hơi mập, má đã tròn ra hẳn một vòng, cái váy cũ hồi xửa hồi xưa giờ mặc lại đã chật rồi.
Rin sợ cứ như vầy, mình sẽ không có đồ để mặt mất.
Đương nhiên với cái suy nghĩ của Rin, Len một trăm phần trăm không hài lòng. Mập cái gì mà mập? Còn ốm chán!
Nhớ lúc mới mang cô về, hình như chỉ có bộ xương ấy, ôm chả được cái gì. Giờ đỡ lắm mới béo béo một chút, nhưng so với Lenka giảm cân thường xuyên còn như cây tăm so với cây chuối ấy! (=.=”)
Ừ, người ta thường nói gì nhỉ? À, vợ mình mình nuôi, đồ mình mình mình chăm!
– Em muốn giảm cân?
Lúc này, mặt Len đã đen kịt. Rin đương nhiên sống cùng cậu lâu đã quá hiểu cậu rồi. Cắn răng nuốt chữ “phải” vào trong bụng, lắc đầu nguầy nguậy…

– Không có, không có. Tôi chỉ sợ lúc ngủ bị căng bụng!
Lúc này, sắc mặt của Len mới hòa hoãn hơn một chút.
– Được rồi! Em ngủ trước đi!
Len chỉ chỉ vào cái giường của mình, sau đó ôm laptop sang sofa. Bắt đầu ngồi xuống làm việc.
Rin nhìn theo bóng dáng của Len, nhớ lại lời của Lenka lúc sáng, khẽ cắn môi. Từ từ đi về phía Len. Cậu ngẩng đầu, tò mò…
– Không ngủ à?
Rin không nói gì, mím môi, mặt bắt đầu đỏ ửng lên. Ngồi xuống sofa, chưa kịp để cậu phản ứng, nó đã chui vào lòng cậu.
Len không hiểu nhìn Rin.
Nó lại làm một việc thật bất ngờ. Nhướn mặt lên và hôn vào môi cậu. Khẽ liếm, cắn nhẹ. Nó cảm nhận được thân nhiệt cậu đang nóng lên, cả thân người run rẩy.
Tiếp theo, nó cúi đầu xuống, vụng về gỡ nút áo của cậu ra, hôn lên xương quai xanh của cậu, cắn rồi mút, một dấu hôn hiện lên.
Rin thở dốc, gương mặt đỏ ửng ngước mặt lên nhìn cậu, cổ áo khẽ trệ xuống, ánh mắt mê ly cùng gương mặt loli đầy quyến rũ, giọng gấp gáp…
– Len, hãy làm cho em get high đi! ( Mấy pé trong sáng thì nghe lời Mèo đừng tìm hiểu từ này
)
Tách…
Trong giây phút đó, Len dường như nghe thấy tiếng lý trí mình đổ vỡ.
Nhanh như cắt, Len đè Rin xuống sofa, toàn bộ tài liệu quan trọng đều bị cậu không thương tiếc gạt đổ tất cả.
Len kéo áo Rin xuống, động tác thuần thục hôn lên xương quai xanh xinh đẹp, thoải mái cắn mút. Sau đó lại đến đôi môi xinh đẹp đầy căng mọng, cắn mút và thâm dò đến tận cuối cùng.
Rin trợn mắt, mặt từ từ trắng lên. Sau đó lại đỏ ửng, cố đẩy cậu ra. Nó không thở được…
Len rời môi nó một chút, ánh mắt sắc bén giờ đây như phủ sương mờ, cậu kéo nhẹ môi nó, giọng gấp gáp…
– Nhớ phải thở!

Rin nghe lời, thở dốc nặng nề. Chưa kịp để nó thở xong, cậu lại áp môi xuống.
Nó nghi là mình sẽ chết.
Khi cậu cắn lên vai nó, không kiềm được một tiếng “a~” ra khỏi miệng nó. Rin giật thót, bịt mồm lại, cái giọng nó bị sao thế này?
Tiếng rên của nó dường như đã lôi lại một chút ý chí. Nó còn quá nhỏ, sẽ bị thương mất.
Len kéo nó lên. Cầm lấy cái mềnh quấn quanh quanh nó, chừa ra cái đầu nho nhỏ. Sau đó ôm chặt nó vào lòng, thở sâu bình ổn lại lửa nóng nguyên thủy nhất trong cơ thể.
Trong lúc Len còn đang bình ổn tâm trạng, vô ý thức ôm nó rất chặt, khiến nó khó chịu khẽ nhúc nhích. Lại nghe thấy tiếng cậu trầm trầm quát tới, mang theo một tia ẩn nhẫn khó kiềm nén
– Ngồi im!!
Nó xanh mặt, ngồi im thin thít.
Gần hai mươi phút sau, hơi yhở của cậu mới đều đều một chút. Len ụp mặt vào cổ Rin, nghiến răng…
– Ai dạy em cái trò này!
– Lenka~san ạ! – Rin ngoan ngoãn thành thật trả lời. Vốn không biết lời nói của mình như đào mộ chôn người khác.
Không ngoài dự đoán. Rin nghe thấy cậu nghiến răng.
– Nó còn bảo em cái gì nữa?
– Chị ấy bảo muốn biết get high là cái gì thì phải hỏi anh theo cách này!

Mặt Len lại đen thêm một tầng…
– Nó còn dạy em cái gì?
– Hết rồi! – Rin ngoan ngoãn trả lời – À, chị ấy hình như còn nói cái gì, nhưng bị Rinto~san lôi đi mất!
Rin gật gù, nó còn nhớ rõ lúc đó sắc mặt của Rinto~san rất không tốt!
Ừ, rất không tốt!
Rin đang diễn tả lại gương mặt thê thảm của Lenka khi bị Rinto bắt gặp trong đầu, lại nghe thấy tiếng cậu thì thầm…
– Không được làm vậy với ai khác nghe chưa?
Rin không hiểu vì sao cậu lại nói vậy, nhưng cũng gật đầu. Lại nghe cậu thở dài…
– Em làm vậy rất nguy hiểm!…
Haizz, lúc trước cậu vẫn hay bị con em gái quỷ xứ mắng là cầm thú. Không ngờ bây giờ chính bản thân cậu cũng thấu mình cầm thú thật…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.