[Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé

Chương 85~


Đọc truyện [Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé – Chương 85~


Chương 84 :
Rin đi phía trước của Lily, vừa đi vừa nói chuyện rôm rả vui vẻ. Len chỉ đi theo sau, hơi nhíu mày vẻ không vui.
-“Đến rồi!”
Lily nhìn Rin, cười vui vẻ. Nhìn cánh cửa lớn trước mặt, Lily khẽ đẩy cánh cửa ra, không muốn Rin tò mò đến mất vui.
Rin căng thẳng, hít sâu. Trong cái đầu nhỏ nhắn chạy qua ngàn câu chữ, căng thẳng không biết lát nữa nên giới thiệu bản thân như thế nào. Chưa kịp để Rin suy nghĩ xong, cánh cửa đã mở ra, trong phòng truyền ra âm thanh của súng giảm âm, đoàng đoàng vang lên.
Rin hít sâu, súng a~! Nhưng nhìn lại gương mặt của Lily và Len, hình như là chả có gì là căng thẳng cả, cứ như là chuyện thường tình ấy.
Cả ba cùng bước vào phòng.
Đứng sát ở góc cửa, Rin nhíu mắt, nhìn thấy ở đằng xa là một cậu bé nhỏ tuổi, mái tóc màu nắng hơi xoăn. Bất quá tướng đứng rất đẹp, trên bàn tay là một khẩu súng ngắn, liên tục nả đạn về phía hồng tâm ở phía xa.
Trên hồng tâm và xung quanh tấm bia có rất nhiều lỗ hổng, hiển nhiên là đã bắn được một lúc.

Nhưng mà, Rin cau mày, không hiểu sao bóng lưng của cậu bạn này, Rin lại có cảm giác rất quen thuộc.
Trong đầu khẽ xoẹt qua thứ gì đó. Mắt Rin kinh ngạc mở to, hít một ngụm khí. Không phải chứ, đừng nói là…
Trong lúc Rin mien man suy nghĩ đến ngẩn người, Lily và Len bên cạnh cũng không hề lên tiếng, chỉ chăm chú nhìn. Đương nhiên là cả hai biết, sự tập trung của sát thủ ở những lúc cao độ là rất cần thiết.
Mãi đến một lúc sau, tiếng đạn thỉnh thoảng lại lên nòng bắn ra. Âm thanh của Rin chợt vang lên, nhè nhẹ như muỗi kêu, có chút run rẩy, cũng có chút không dám tin.
-“O…liver~kun?”…
Bụp…
Dứt sau âm thanh của Rin, chính là âm thanh viên đạn trượt khỏi tầm ngấm, bắn lệch sang một bên tường. Tất cả mọi người trong căn phòng kinh ngạc trợn mắt nhìn Rin.
Len lại ngớ người. Oliver~kun? Cái tên này trong lúc mớ ngủ, Len lúc trước đã nghe khoảng hai đến ba lần. Lúc này lại thật sự là…?
“Cậu nhóc đó như thế nào?”
“Ồ, bị mù một con mắt sao?”
“Em có biết cậu ta tên gì không?”
“Từ, từ, hình như cậu ta tên là… Oliver!”

Len thật muốn một dao đâm chết mình. Gặp lại cố nhân? Đáng lẽ ngay từ lúc nghi ngờ, cậu phải cho người đi điều tra mới đúng, để bóp chết cái cơ hội hai người này gặp nhau từ trong trứng nước.
Đằng xa kia, cậu bé kia cũng rất ngạc nhiên, hô hấp như ngưng trệ. Tay đang cầm súng vẫn đang chưng hửng trên không trung, không hề bỏ xuống. Cứ đứng đó cứng ngắc như một bất tượng.
“Đừng khóc! Nếu em khóc họ sẽ đánh em! Em tên gì?”
“Hức… hức! Em tên là Oliver!”

“Ồ!”
Trong trí nhớ, một đoạn ký ức khẽ xoẹt qua, hình ảnh một cậu bé mặt đầy vết thương cùng một cô bé gầy nhom với gương mặt đầy máu bầm tím, mái tóc xơ rối cùng quần áo rách nát. Cô bé khẽ gật đầu, sau đó lại nhếch miệng, cười thật tươi dù khóe miệng đang co rút đau đớn vì động vào vết thương.
“Oliver~kun, chị là Rin! Đừng khóc nhé, chị sẽ bảo vệ em!”
Ừ, đó là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất, cậu được nghe giọng nói của cô bé lớn hơn mình hai tuổi đó. Giọng nói đó ấm áp quá, ấm áp làm cậu không thể kiềm được phải đến gần, để cảm nhận. Cậu cứ ngỡ là mình sẽ chẳng bao giờ được nghe thứ giọng nói ấm áp đó một lần nào nữa.
Nhưng bây giờ…
Oliver run run hạ súng xuống, chầm chậm quay đầu lại. Trong đôi mắt phải còn lại là sự sửng sờ, sự nghi ngờ, sự mừng rỡ, bao nhiêu cảm xúc đan xen chồng chất.
-“R… Rin~san?”
-“Oliver~kun!”
Hai người nhìn nhau, đắm chìm trong mớ cảm xúc hỗn độn, sau đó lại là sự sững sờ, sự kinh hoảng tột độ, nhưng nhiều hơn hết là vui mừng.
Mắt Rin trào nước, mắt Oliver đỏ hoe. Cả hai đều xúc động nhì nhau.
Oliver vụt chạy lên, Rin cũng định bước lên. Nhưng mới đi được hai bước, đằng sau lại có môt lực kéo lại, cả thân hình nhỏ bé cứ như thế ngã nhào vào lồng ngực của ai kia.
Rin hơi ngước đầu, đập vào mắt là gương mặt của ai kia đang tối đen, Rin còn nhìn được trong đôi mắt kia ẩn ẩn lửa giận.
Giận? Không chỉ có giận, mà còn có một cái gì đó…

Oliver nhìn thấy cảnh tượng đó, tim như bị ai đó nhéo mạnh, mày nhíu lại. Muốn chạy lên giật Rin lại, lập tức một cỗ lực lượng xông đến, nện thẳng vào ngực của Oliver, khiến cậu đau đớn bay thẳng ra xa, kéo thành một đường dài trên mặt đất.
Máu từ trong miệng cậu phun ra, nằm thoi thóp trên mắt đất.
Lily nhìn cảnh tượng đó không khỏi trợn mắt xuýt xoa. Chu choa, mong là thằng con cô đã nương tình vào cú đạp đó.
Còn Rin, đương nhiên là trợn mắt trắng, sau đó tức giận, vùng vẫy, cấu véo, đạp đá lung tung. Lại bị Len ôm chặt hơn, giọng như có ma lực, nhè nhẹ dụ dỗ…
-“Rin, ngoan nào ~ Em không thấy sao? Tôi chỉ đang thử nghiệm cậu ta có một chút thôi mà ~! Là một sát thủ, họ phải rèn luyện như thế, em hiểu không?”
Rin nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng thút thít gật đầu, lửa giận đã giảm hơn. Nhưng đôi mắt đã trào nước nhìn bóng hình đau đớn đang nằm thoi thóp đằng xa…
Lily đứng kế bên trợn mắt trắng. Thần linh ơi, rèn luyện bằng cách đá mạnh vào ngực con nhà người người ta à? Rèn luyện kiển này thì mấy ai mà còn sống cho được?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.