Đọc truyện [Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé – Chương 77~
Chương 76 :
Rin cứ mỗi lần lên cơn, là điên cuồng đòi thuốc, quằn quại đến khổ sở, cả nhà ai cũng thấy thương…
Còn chuyện của Rin, dường như điều tra ra chỉ còn là ngày một ngày hai. Các ám vệ cùng các sư hương của tổ chức đã lần mùi, dấu vết và tra camera về ngày ở tổ chức. Chuyện tổ chức có camera, ai cũng biết. Nhưng gắn camera mật, không phải ai cũng biết…
…Chát…
Một ly rượu phóng tới dưới đất, dưới sự va đập mạnh, vỡ toang, rượu văng tứ phía. Có những mảnh vỡ văng đến trên người đàn ông áo đen đang quỳ trước mặt Len, nhưng ông ta vẫn quỳ cung kính, không gạt đi…
Sắc mặt Len tối đen, tựa hồ như cảm xúc không hề tốt. Cậu ngồi ngạo nghễ trên ghế như một vị vương tử, cao ngạo nhìn người đang quỳ dưới chân…
-“Lặp lại!”
-“Thưa, người lẻn vào tổ chức lấy thuốc trong tổ chức là tiểu thư Akita!”
Len gạt dĩa trái cây trên bàn xuống đất, tiếng vỡ nát vang lên không ngừng, sắc mặt càng u tối lạnh lẽo…
-“Lặp lại!”
-“Tiểu thư Akita đã bỏ trốn, hiện tại không có tung tích gì!”
Chết tiệt!!
Len gần như là gầm lên. Sau khi giao một đống tai họa, con ** đấy cứ phủi mông mà đi à?
Cậu tối sầm mặt, Neru Neru, chưa bao giờ mà cậu cảm thấy cái tên này nghe chói tai như vậy. Vụ hạ độc Rin lần trước, cậu còn chưa xử cô ta đã là thủ hạ lưu tình, còn chút công lao của Nero lấp vào, còn bây giờ?…
Bây giờ là hận không thể ngay lập tức quăng cô ta dầu chảo dầu…
Len đứng lên, mặt khẽ tối, đi lướt qua người đàn ông giọng đầy hờ hững…
-“Lui về đi, có tin gì nhanh chóng báo!”
-“Đã rõ!”
…
Len bước tới phòng của Rin, muốn bước vào, lại cảm thấy có gì đó là lạ…
Nắm tay cửa bị nhòa, có người vào?
Cậu nhíu mày nghi ngờ, đúng lúc này Galaco cầm bình nước bước tới, nhìn thấy Len khẽ cúi đầu chào…
-“Nãy giờ cô ở đâu?”
-“Thưa, tôi đi lấy nước ở Rin~sama!”
Len nhìn bình nước trong tay cô ta, nhíu mày bảo hiểu, lại liếc về phía cánh cửa…
-“Đã có ai vào đây?”
-“Dạ, là thiếu gia Akita!”
Nero? Cậu ta đến đây?
-“Cậu ta đến làm gì?”
-“Rin~sama lên cơn, đúng lúc thiếu gia Akita đi ngang qua nên ghé vào!”
Đúng lúc? Là đúng lúc thật sao? Không hiểu sao, lòng cậu khó chịu vô cùng, hờ hừng liếc Galaco một cái…
-“Đưa thứ đó cho tôi, còn nữa, cô lui xuống đi!”
-“Vâng!”
Len cầm lấy bình nước, mở cửa bước vào, sau đó đóng cửa lại. Ai ngờ quay đầu lại, bắt gặp một cảnh tượng khiến cậu sững sờ, sau đó nghiến răng, thái dương nổi lên gân xanh, bình nước bị cậu giơ lên cao ném xuống, một thứ đồ thủy tinh mắc tiền lại một lần nữa vỡ toang…
Cậu thấy gì? Thấy chiếc giường kingsize trống không, chăn gối lộn xộn, trên đó còn có hỗn độn dây trói, cạnh đó là chiếc màn cửa phất phơ cùng cửa sổ mở toang. Từ bệ cửa sổ tầng ba tới tầng một được nối từ một sợi dây thần kiên cố còn đang lắc lư…
Khốn khiếp!!…
Cậu đấm mạnh vào tường. Nero…
Len hít sâu, cũng không ngăn được cái nghiến răng trèo trẹo của mình…
…
Trong một chiếc xe ô tô chạy đến ngoại thành, với ánh đèn pha soi rõ một góc nhỏ giữa con đường mòn dài, xung quanh là tiếng lá cây nghiêng ngả xào xạc giữa đêm khuya…
Trong chiếc xe, một người con gái và một chàng thanh niên ăn mặc đơn giản. Người con gái tóc uốn lượn sóng buộc lên cao, một cái mũ lưỡi trai cùng một cái kính râm đen che khuất khắp gương mặt. Môi nhỏ đỏ khẽ mím lại, ánh lên lớp son sáng bóng. Bàn tay đặt lên vô lăng khẽ nhịp, màu móng tay đỏ hồng chói mắt…
Mà ở ghế phụ, là một người thanh niên trẻ tuổi thanh tuấn, cũng đội một cái mũ lưỡi trai, áo khoác nón chồng lên, đeo một cái khẩu trang. Ôm gọn trong lồng ngực là một cô gái thanh tú nhỏ nhắn, bọc ở ngoài là một cái áo khoác nam rộng thùng thình, chỉ lộ ra gương mặt hơi tái, đôi mi nhắm nghiền phủ nhẹ như cánh bướm, thuần khiết làm người khác muốn giẫm đạp…
Xe ngừng lại, bẻ lái vào một ngôi nhà hoang sơ. Người con gái rút chìa khóa, khẽ cười chỉ vào căn nhà…
-“Cho anh hai tiếng, làm gì thì làm đi!”…
Người thanh niên nhìn em gái một chút, lại nhìn về cô gái nhỏ nằm cuộn trong lồng ngực, hơi do dự, thở dài một chút. Sau đó cũng nghe lời bế cô gái kia vào trong căn nhà…
…