Đọc truyện [Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé – Chương 75~
Chương 74 :
-“Mau thực hành đi!”
Len nhăn trán mất kiên nhẫn, vẫy vẫy tay. Andrew bên cạnh rót cho Len một ly rượu, gương mặt bặm trợn chứa đầy vẻ cung kính. Charlos bước ra ngoài, một lát sau lấy vào một cái túi thật lớn, để lên bàn…
Gương mặt sưng to rướm máu nhìn cảnh tượng trước mắt, không hiểu là gì…
Charlos đưa cho Mavis đứng cạnh Yuki một con dao. Yuki vừa nhìn thấy, sợ tái mặt, cả thân người đều run lên…
-“Yuki, nhỉ?” – Len khẽ gọi tên Yuki, đây là ước mơ hằng đêm của nó, nhưng bây giờ, ngoài cảm giác lạnh lẽo ập tới thì nó chẳng còn cảm giác gì – “Rin đã chịu đau đớn những gì, tôi sẽ làm cho cô đau đớn gấp bội!”
Len nhếch môi khẽ cười lạnh, hơi rướn người về phía trước, mắt híp lại thành vầng trăng khuyết…
-“… Muốn sống không được, mà chết… cũng không xong!”
-“Á!!!!!!!!!!!”
Len vừa dứt lời, Yuki đã là lên một tiếng thảm thiết, nhìn xuống bụng mình, con dao đâm vào đã thấm ướt một mảng, đau đớn tận cùng, máu đỏ tươi chói mắt thấm qua chiếc váy màu xanh, nhìn thêm rợn người…
Mavis mặt không cảm xúc, tay cầm con dao khẽ vặn một cái, người Yuki run lên, mắt liền thấy một miếng thịt trên bụng rơi xuống đất, máu tràn khắp nơi, tanh nồng…
Cảm giác đau đớn tê dại, róc da xẻ thịt làm cho Yuki chịu không được, mắt thấy nước mắt trào ra, liền muốn ngất đi, lập tức liền bị Mavis giáng cho một cái tát…
Len nhìn cảnh trước mắt, mày nhíu lại, như vậy có phải là hơi nhẹ rồi hay không? Tay huơ ly rượu rỗng sang bên cạnh, lập tức được Andrew rót đầy…
-“Mới như vậy đã ngất, thì lát nữa cô biết chịu làm sao?” – Len cười trầm thấp…
-“Đừng, Len, đừng…Á!!!!!!!!”
Lại một miếng thịt trên người Yuki rớt xuống, đau đớn thấm vào bộ não. Miếng thịt thứ ba, thứ tư, thứ năm lại được cắt ra sâu hơn miếng thịt thứ nhất, dường như thấy cả ruột già lòi ra bên trong…
Yuki trợn mắt, la hét thê thảm, đau đớn khiến thân hình nó run lên…
Đau quá, đau quá, đau quá… Yuki đau như muốn ngất đi…
Từng miếng từng miếng thịt rớt xuống, kèm theo đó là những tiếng la thảm khốc….
Đến khi cơ thể của Yuki như một con bò bị cắt thịt đi, lõm thịt và lòi xương cùng ruột già, ruột non ra bên ngoài, Mavis mới dừng lại…
Len ngồi im nhấp rượu, nhìn cảnh tượng tanh tưởi trước mắt, thoải mái nhấp một ngụm rượu, chân mày hoàn toàn không hề chau lại…
Yuki đau đớn đến mức không còn có thể la nữa…
Mavis tiếp theo lấy ra một cái roi da, quất mạnh lên người Yuki, máu lập tức ứa ra. Từng vết từng vết quất xuống da thịt, máu tràn ra nhiều hơn. Cổ họng khản đặc khiến Yuki đau khổ…
Len sờ sờ cằm nhìn cảnh tượng trước mặt, liếc nhìn Yuki một thân máu là máu, thê thảm đau đớn từng tiếng thét lên. Ừ, vẫn còn nhẹ quá…
Nhìn được ánh mắt không hài lòng của Len, Charlos liếc mắt về phía Mavis đang đánh hăng say liền dừng lại, quăng về roi da rướm máu trong tay về cho Charlos…
Tổng cộng đã cắt 79 miếng thịt và 155 roi. Nhưng Len vẫn không hài lòng…
Charlos lấy trong túi ra một cái bật lửa, một cây nến, một điếu thuốc…
Len nhìn, biểu tình vẫn nhàn nhạt như xem kịch, đưa ly rượu sang nhấp một cái…
-“Không… đừng…!” – Yuki rên rỉ đau khổ, ánh mắt đau khổ cầu cứu nhìn về phía Len. Cậu hơi nhíu mày, mấp máy môi lên tiếng. Yuki mừng rỡ, nhưng nghe xong lời của Len lại khiến nó cứng người…
-“Móc một con mắt của cô ta ra, nó làm cho tôi thấy chướng mắt!”
Vừa nghe xong, Charlos không nhíu mày lấy một cái, lôi trong bao ra một con dao khác, quăng cho Mavis…
Máu bắn khắp nơi, tiếng thét đau đớn vang lên không ngừng nghỉ. Len nhếch môi, đáng lẽ cậu muốn cắt luôn cổ họng của cô ta. Nhưng không sao, cậu thích nghe tiếng thét đau đớn. Nó làm cậu… thỏa mãn…
Con mắt đen mã não của Yuki được Mavis chọc thủng, rạch nát, cuối cùng mới móc ra. Tiếng la của Yuki vẫn rên lên không dứt…
Mavis với lại cái bật lửa, đốt lên điếu thuốc và di di vào mặt của Yuki khiến tạo lên những vết bỏng. Sau đó dùng lửa đốt đèn cầy và đút vào miệng của Yuki, lưỡi như bị nấu chín, tê rát, đau rát, thống khổ…
Tiếng la thảm thiết chỉ còn là những tiếng la rên hư hử. Yuki mất sức, từ từ ngất đi…
Mùi máu tanh nồng vẫn quanh quẫn không tan đi…
Mavis tát Yuki mấy bạt tay, cô nàng vẫn không tỉnh lại. Len nhíu mày mất kiên nhẫn, lập tức Andrew liền chạy đi lấy một thau nước lạnh, sau đó bỏ muối, chanh cùng giấm vào, tạt lên người Yuki…
Vết thương bị nước giấm tạt vào, như thối rửa, lỡ loét ra, lưỡi bị phỏng nặng cùng làn da bị phá nát, không còn gì cả…
Sự đau đớn tràn lan…
Len sau khi xem xong, đứng lên, nói nhàn nhạt…
-“Bỏ cô ta ngâm nước giấm hai ngày, đợi thịt thối rữa rồi cắt ra, vứt tay chân cô ta ở phòng Huyết Lang, phần thối rữa còn lại quăng cho bọn diều dâu…!”
Tưởng chừng như khi cánh cửa kia sẽ đóng lại, Len quay lại nói, không biết nói với đám Mavis hay là nói với Yuki, giọng lạnh lẽo…
-“Nhớ, tốt nhất đừng để cho cô ta chết!”
…
Tiếng gào thét đau đớn vang vọng mãi, thậm chí Len có thể nhìn thấy nhiều người tù nhân sợ hãi, ói mửa thậm chí tè ra quần, tất cả đều kinh hãi nhìn về phía Len…
Tôi đã nói rồi mà, tôi sẽ khiến cho cô sống không bằng chết…
…