[Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé

Chương 6~


Đọc truyện [Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé – Chương 6~


Lạy các thánh ~ Đừng đọc chùa mà không vote cho Mèo ~ =.=

Chương 6 :
– Rin~sama!! Người đang làm cái gì thế??
– Tớ đang buộc chăn!!
Gumi vừa dọn giường, vừa quan sát hành động của cô chủ nhỏ. Buộc chăn?? Nhưng để làm cái gì?? Rin dường như biết cô đang nghĩ gì, nó chậm chạp lên tiếng…
– Buộc chăn để trốn ấy!!
– Á á!! Sao được??!
Gumi hốt hoảng nhìn Rin bằng nửa con mắt, Rin đang đùa đấy à??

– Sao lại không được, Gumi~chan?? – Rin dừng ngay công việc đang dở, nheo mắt đầy tò mò… Gumi hốt hoảng chạy lại, giật ngay mất cái chăn…
– Len~sama sẽ giết em đấy!! Người đừng đùa!!…
Nó khẽ bĩu môi một cái khinh hừ. Giết người có phải chuyện bình thường nào đâu mà suốt ngày cứ nhắc mãi. Suốt ngày nằm trong đây phải chắc nó cũng sắp biến thành cái bánh mì ôi thiu luôn rồi ~!! Thậm chí số ngày nó không thấy được mặt trời dường như còn nhiều hơn số đầu ngón tay của nó nữa đấy chứ…
– Nhưng tớ chán!! Tớ muốn ra ngoài Gumi~chan!!
Gumi lắc lắc đầu cười khổ, tiếp tục quay lại công việc nói vu vơ như nói đùa…
– Sao người không thử xin phép Len~sama?? Biết đâu ngài ấy sẽ cho thì sao??
Nó nghe vậy, ngay lập tức bật người dậy, đáy mắt khẽ lóe lên chốc lát rồi lụi xuống, le le cái lưỡi trêu ma… – Tên đầu vàng ấy chết mất tăm rồi!! Cả tuần nay chả thấy hắn đến!!…
– Ai nói tôi không đến??
Tiếng nói trầm trầm pha chút bỡn cợt vang vang khiến Gumi và Rin rợn sóng lưng. Ngay lập tức quay phắt về phía cái cửa nâu bóng loáng… Rin rụt cổ lại, nuốt ực ực mấy cái. Cả tuần không gặp, vẫn cứ uy lực như vậy…
– Len~sama!!
Gumi thành khẩn cúi đầu chào Len, cậu phẩy tay, cố ý kêu Gumi ra ngoài… Thậm chí cô nàng còn “tốt bụng” đóng cửa hộ. Tâm tư Rin như gào thét, đóng cửa làm cái móe gì????
… Phịch…
-” Ơ??!”
Rin trố mắt nhìn Len, cậu đang nằm phịch trên giường, gương mặt đầy sự nhếch nhác và mệt mỏi. Tuy vậy nhưng không giấu được vẻ sắt bén trên gương mặt ác ma thường thuộc, nhanh chóng đánh một giấc dài…
Rin nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ nhìn Len, cái nơ trắng trên đầu khẽ run run trông rất đáng yêu. Choa ~ Trông cậu ngủ nhìn hiền phết, nhưng mệt mỏi như vậy, suốt tuần qua cậu đã làm những gì??…
Nghĩ lại thì dường như Rin không biết gì về cậu và cậu cũng chả biết gì về nó, nhất là cái quá khứ đau thương tởm lợm đáng nguyền rủa đó…
… Nó đã từng muốn chết như thế nào khi sống trong quãng thời gian như địa ngục…
Rin khẽ chăm chú nhìn cậu, hất hất mấy lọn tóc phủ lấy mắt cậu qua một bên… Liệu cậu cũng có những quá khứ đau thương không muốn nói ra chứ??…

Nó chưa bao giờ nghĩ việc cậu bước chân vào cuộc đời nó sẽ thay đổi cuộc sống của nó như thế nào. Nhưng giờ, có lẽ Rin cũng nên bắt đầu suy nghĩ về những việc như vậy… Thoáng chốc, miệng cậu lầm bầm chữ mất chữ không khiến nó hoảng hồn rụt tay lại…
– Mẹ…!!
” Mẹ?? ” … Rin ôm ngực nhìn cậu, tim vẫn đập thình thịch như trống trong lồng ngực, cảm giác cứ như một tên ăn trộm rất xấu xa làm việc bậy vậy… Mẹ ư?? À nó quên chứ nhỉ, thể nào mà cậu lại không có mẹ được??…
Dễ thương ghê!! Vừa ngủ mơ vừa gọi mẹ. Nghĩ tới, Rin cười khúc khích, tay không yên vị đánh rối mái tóc cậu… Ui cha ~!! Tóc mềm dã man na ~!!…
– Oái… ui!!
Chợt, Len vươn tay ngay khắc tóm lấy nó, làm nó một phen suýt ngã đè lên người cậu… Len ôm chặt Rin vào người, mắt nhắm nghiền, miệng thều thào…
– Mèo hư!! Đừng phá…
Rin mặt đỏ tim đập. Cái bản mặt tuyệt mĩ của ai phóng zoom trước mặt Rin vậy nè. Cư nhiên trước giờ nó chưa từng tiếp xúc thân mật nhiều với con trai, trái tim bấn loạn chắc là điều không tránh được, nhỉ??
Dù nghĩ vậy, nhưng tim nó không thể ngăn được hồi trống đang đập rộn rã… Chợt đáy ánh mắt nó lóe lên một suy nghĩ…
… Cậu đang ngủ, tức là sẽ không có ai dám sát nó. Nghĩa là nó có thể trốn, đúng không??…
Giờ chỉ cần trốn thôi. Rin và cậu gặp nhau chưa bao lâu, không biết gì về nhau. Chia tay như vậy có lẽ sẽ tốt hơn. Nó sợ cái câu “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”, đến lúc đó muốn thoát cũng không được nữa…
… Phải rồi!! Nó sẽ trốn…

… Nhưng trốn rồi, nó sẽ phải làm gì??
Sẽ quay lại nơi đó và tiếp tục chịu hành hạ?? Hay sẽ liều mạng đến cùng và hi sinh một cách oanh oanh liệt liệt… Nó lắc mạnh đầu xua tan hình ảnh đó. Có thằng ngu mới làm như vậy!!…
Nhưng… Rin cắn cắn môi, nhìn cậu… Nó không biết, ở gần với con người này có phải thực sự an toàn hay không. Chả có gì chứng minh cậu sẽ bảo vệ và che chở nó suốt cuộc đời cả… Nếu một lúc nào đó, cậu nhận ra Rin quá vô dụng, cậu sẽ một tay quẳng đi không thương tiếc. Đến lúc đó, chắc chắn Rin sẽ hối hận khi đã chọn ở lại mà không ra đi…
Khẽ nhắm mắt lại, thở sâu…
Rin quyết định…

…Nó thà làm một kẻ ngu còn hơn chọn một cái chết chứa đầy sự hối hận…
…..
Vote đê vote đê. Please đừng đọc chùa nka mấy chế. Mèo khổ lắm ứ !! T.T….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.