Đọc truyện [Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé – Chương 53~
Chương 52 :
Fuzuo nhăn mày, nhìn biểu hiện của Rin, tựa hồ như không hài lòng lắm…
– Làm cho cô bé hoảng sợ rồi!!…
Không có nha, Rin muốn nói như vậy. Nhưng tựa hồ cũng không nói nên lời. Rin cảm thấy hơi rợn sóng lưng…
Cảm giác cực kỳ không an toàn…
– Cảm ơn, tôi không có việc gì !
Nhưng là ý nói, không phải là có chuyện quan trọng muốn nói đến Len hay sao? Tựa như là bị bỏ quên rồi?
Fuzuo mắt hẹp sắc xảo nhìn qua, lập tức hiểu ý, cười tà…
– Nhưng cô bé, cô biết gì không? Với sự tình của tôi bây giờ, sớm muộn cũng bị lật đổ – hai chữ cuối cùng, gần như là nghiến răng để nói ra…
Tâm Rin thoáng lạnh. Sau đó gáy nó bị nặng nề đập một cái. Đau đớn lập tức truyền đến, xông vào đến tận não. Trước khi ngất đi, nụ cười của Fuzuo cũng đi theo vào giấc mộng…
Kể cả câu lầm bầm bị gió cuốn đi của hắn, làm đầu óc Rin như tê liệt…
” Kể cả có chết, tao cũng sẽ lôi thằng nhãi đó xuống mồ chung”…
…
.
.
.
…
– Aniki !
Rinto cùng Kaito vừa bước vào, lập tức nghe một loạt âm thanh đổ vỡ. Kaito bước vào sau, lập tức nhíu mày…
Len đang ngồi trên bộ ghế salon thảm đỏ, trước mặt là một người đàn ông đang quỳ trên đất, đầu cúi thấp, còn nhiễm một tầng đỏ. Xung quanh là những mảnh thủy tinh rơi lung tung. Mà tầng nhiễm đỏ đó, không chỉ có rượu…
Sắc mặt Len vẫn lạnh băng không cảm xúc, không hề tức giận, không gào thét, vẻ mặt bình tĩnh đến không ngờ…
Nhưng đôi mâu quang của cậu khẽ trầm xuống, sắc bén lạnh lùng. Biểu hiện cho một cơn giông tố đang bị người nào đó kiềm nén…
– Lại loạn cái gì vậy?
Kaito phất tay, người đàn ông kia cũng không để ý đến thương tích trên thân thể, lập tức cung kính lui ra ngoài…
– Hừ, vô dụng !
Len khẽ hừ một tiếng, mặt tối sầm, thậm chí không thèm nể mặt đến bất kì ai trong căn phòng. Cứ như một vương tử cao ngạo xem trời bằng vung, sẵn sàng đạp đổ bất kì ai dưới mặt đất…
– Cậu khó chịu cái gì? Vụ càn quét căn cứ khu vực của Fuzuo không phải tiến hành rất tốt sao?
Kaito nhăn mi, xoa xoa thái dương đầy mệt mỏi. Nhưng nhìn đến ánh mắt đầy hàn khí của Len, lập tức khẽ đảo mắt xung quanh, không nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé nào đó thì hiểu hết mọi chuyện…
– Cái gì là tốt? Hắn trước khi xuống mồ còn muốn chơi thêm một vố! Mẹ kiếp, lần này chính là hắn ngứa da kia mà!!
Len muốn nghiến răng, không ngăn được một câu chửi thề. Không biết khi tên kia quay lại, bảo rằng hai tên thủ vệ kia đã bị chết, một đường dao ngay phổi, sâu mà thâm độc. Còn Rin…
Rin là… không có bóng dáng…
Khi nghe đến đây, tim Len có bao nhiêu nóng nảy, có bao nhiêu hoảng hốt. Không ai có thể thấy được…
Mà Fuzuo thật quả là cáo già, sắp xuống mồ cũng kéo người theo làm mồ chôn…
Mà người đó, lại là Rin…
Thái dương Len khẽ co giật, chân vươn một cái liền đạp bể tất cả đồ dùng trên bàn, vật dụng đều bị đá văng ra xa. Một cái chậu lập tức vừa hướng cửa đá tới, cửa lại trùng hợp mở ra, người niềm nở lãnh trọn lại không ai hết là Ted…
– Lenny!! Chết tiệt, cậu là ngứa da phải không ?
Ted không ngừng xoa vết thương, nghiến răng trèo trẹo hướng về phía Len. Mà Len, sắc mặt u uất như hồn ma tái thế, không khỏi hù dọa Ted một phen…
– Ủa, ở đây rốt cuộc là xảy ra cái sự tình gì? Thật đông đủ náo nhiệt a ~!!
Ted lướt qua từng gương mặt thân quen, sau đó đáp đến gương mặt của Len nhăn nhúm ngồi trên ghế, lập tức không thừa thãi nữa. Lướt sơ qua phòng như đang tìm kiếm, sau đó gật đầu “ồ” một tiếng…
– Tôi đoán không có sai mà, con mèo nhỏ của cậu dường như biến mất?
Lời vừa dứt, một cổ ám khí nặng nề như con dao kề ngay cổ Ted khiến Ted không thể căng thẳng nuốt ực…
– Tôi… ý tôi nói là Fuzuo chạy rồi, để hắn đi như vậy không sao chứ?
Lập tức, không khí trong phòng liền giảm xuống âm âm âm độ C. Ted nhíu mi hơi nghi ngờ, phản ứng hơi ngoài dự đoán nha. Nếu là Len thường ngày, chắc chắn là phải bạc bẽo phun ra một câu không có tính người như thế này…
“Hắn trốn? Hắn trốn thì sao. Người sắp chết không có khái niệm thời gian và không gian. Hắn chạy trốn là đang tìm chỗ chôn tốt tốt một chút thôi !”…
Mà phản ứng như thế này, quả thực là không ngờ đến!!…
– Ted, hồi nãy anh nói là “Không ngoài dự đoán”…??
Rinto đang im lặng, lập tức cất lời. Ted nhìn khẽ gật một cái, sau đó lại quay sang nhìn Len một cái, tỏ vẻ không hiểu…
– Lenny, rõ ràng là cậu đã cho thuộc hạ bao vây biệt thự Thượng Cổ với bán kính 10m xung quanh rồi mà. Giờ sao lại hạ lệnh bỏ qua cho Fuzuo, hắn đang ngồi xe đi đến sân bay kia kìa!!
– Sân bay?? – Kaito chất vấn, giọng hơi cao mang theo nghi ngờ – Sao chú biết??
– Ủa, tôi chưa nói sao? – Ted cười cợt – Khoảng 3 tiếng trước tôi có gặp Rin, liền gắn lên người cô bé cái thiết bị dò tìm, mà thông số hiện thị con đường từ đây đến sân bay phía Nam cách ba dặm, nên tôi thắc mắc con mèo nhỏ nhà Len có “lỡ” đi theo hay không thôi…
Len lập tức vùng dậy, giọng sắc lạnh hạ lệnh…
– Cho 2 trực thăng đuổi theo, chỉnh đốn nội bộ, lập tức đuổi theo!! – lại liếc đến Ted, ánh mắt ngoan độc không hề thuyên giảm – Còn chú đừng tưởng tôi sẽ bỏ qua, về tổ chức sẽ có chuyện cho chú làm!!..
Ted khẽ rùng mình, không khỏi nuốt nước miếng một cái. Được rồi, coi như lần này là hắn đùa hơi quá trớn đi…
Ted nhìn theo bóng lưng Len, muốn nói lại thôi. Tâm trạng Len không tốt, nếu nói thì có nguy ngơ một phát bắn chết hắn ngay tại đây. Mà nếu như không nói, thời gian sau khi phát hiện, nguy cơ “bị giết” lại càng cao…
Haizz, khổ tâm a ~…
– Lenny ah~, để tôi nhắc cậu, thiết bị dò tìm đó tôi đang nghiên cứu nên tạm thời thời gian hoạt động lưu chuyển trong vòng 4 tiếng thôi. Cậu chỉ còn một tiếng, đủ hay không ?
…