[Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé

Chương 47~


Đọc truyện [Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé – Chương 47~


Chương 46…
Dưới ánh đèn lập lòa, Rin cắn nhẹ môi, hơi nhăn nhó nhìn về phía con người đang ôm mình trong lồng ngực. Len một đường thẳng đi đến, tiếng bước chân vang dội mà uy nghiêm. Theo sau là nhóm Kaito và hàng thủ vệ không thể thiếu…
– Quay về biệt thự của Fuzuo, hai ngày nữa chúng ta sẽ xuất phát quay trở về Nhật Bản!
Nghiêm giọng đưa ra lệnh, cảm giác làm người ta chỉ có thể phục tùng, không thể không nghe theo. Kaito mím môi nhìn bảng giá trong tay, tức giận cái tên nào đó đi trước…
– Hắc hắc!! Kaito, chú đừng nhìn Lenny với ánh mắt ấy nữa. Chua chòa, chú cũng đừng keo kiệt đến thế chứ??
Ted cười bỡn cợt, Kaito lúc này không thể giữ được bộ mặt ôn hòa ngả ngớn của mình, rống lên đầy tức giận, vang dội cả hành lang…
– Keo kiệt cái đầu chú, tôi đây là giữ tiền cho cái tên đầu vàng chết tiệt đấy, cái tên mà một đồng cũng không bao giờ đụng vô. Vậy thì sao?? Hắn chỉ cần nhàn nhạt nói một tiếng liền rút ra 2 triệu đô la mua con bé tóc đen kia về!! Quá lỗ, không thể tin được!!….

Bên Rin văng vẳng tiếng cãi vả của Kaito, trong đầu Rin không ngừng hiện ra hình ảnh lúc ở trong khán đài kia…

– Tôi… – Rin cắn môi, nhìn đến đôi mắt xanh hun hút không một chút của Len, do dự. Nhưng khi nghe đến tiếng la phảng phất quen thuộc của Yuki, Rin trở nên khẩn trương – Được, được mà!! Anh mau giữ Yuki~chan lại đi, giữ em ấy lại đi!!
Rin vội vã hấp tấp đến muốn khóc, cũng không phát hiện nước mắt đã muốn trào ra đến nơi. Đáy mắt của Len mau chóng xoẹt qua một tia thỏa mãn…
Len giơ bàn tay đang nghịch tóc nó lên, thanh âm nhu tình lạnh đạm, mang theo vẻ lười biếng. Giọng nói không mặn không nhạt, cũng không lớn không nhỏ, nhưng lại thành công thu hút được sự chú ý của mọi người…
– 2 triệu đô la, mua lại cô bé đó!!

Đoạn kí ức nhanh chóng xoẹt qua đầu nhưng mau chóng bị Rin gạt bỏ. Kể cả chuyển “tự” bán bản thân cho Len cũng mau chóng bị Rin gạt ra sau đầu… Chuyện bây giờ nó lo lắng nhất… là Yuki~chan đang ở đâu.
Phía sau, Kaito vẫn rống lên đầy ấm ĩ về việc lỗ thế nào. Gì mà chi phí nuôi dưỡng, ăn mặc, huấn luyến, sau đó chi phí chuyển giao, đặt giá. Thậm chí còn chưa kiếm được đồng nào, lại bị Len mua ngược về, tiền tổn thất đương nhiên tăng gấp đôi. Kaito sầu não nhăn nhó, nhưng ánh mắt vẫn đầy căm hận nhìn về con người nào đó nhàn nhã ung dung đi trước mặt…
Rin đảo mắt, giật nhẹ tay áo Len, ánh mắt lo lắng, nói với giọng thì thầm…
– Tôi muốn gặp Yuki~chan, anh cho tôi gặp con bé đi!!
Giọng Rin nhẹ nhàng, mè nheo như làm nũng. Khiến ánh mắt ai kia thoáng dịu đi, nhưng khi nghe đến “Yuki~chan”, vòng tay ôm lấy ai đó khẽ siết lại…

– A, Rinny muốn gặp cô bé kia sao?? Em may mắn đó, cô bé kia đang ngồi ở phòng chờ!!
Từ phía dưới, Ted cười đến vô lại trườn người lên, trả lời câu hỏi của Rin, cũng không mấy để tâm đến ánh mắt lạnh như sát thủ giết người của Len…
Nghe đến thế, gương mặt nhỏ tràn ngập nét vui mừng. Không hề để ý chân mình đang trống không, nhảy khỏi vòng tay của Len, túm lấy Kaito vui vẻ nhờ dẫn đường…
Chả mấy chốc, một lớn một nhỏ dắt tay nhau đi, theo đó là hai, ba thủ vệ. Ted cười ngả ngớn, định nâng gót chân theo sau, lập tức giọng nói như tử thần vang lên ngay sau lưng Ted, khiến nụ cười trên khóe môi cứng lại…
– Ted, chú là chê công việc quá nhà rỗi hay sao? Thật đúng lúc, công việc ở Singapo, Thái Lan, Úc, Tây Ban Nha và Bồ Đào Nha, thêm công việc ở địa phận Châu Phi, sau khi về một mình chú sẽ đảm nhiệm thay cho Kaito, có phản đối không?
Ted nuốt ực, sóng lưng căng thẳng, giờ mà nói phản đối không phải là đào mộ tự chôn mình à? Ted mấp máy đầy miễn cưỡng, gương mặt đưa đám cố nặn ra nụ cười…
– Không, không có… Rất hài lòng là đằng khác!!…
– Ồ ~!! – Len nheo mắt đầy vị tứ, cười nhếch môi – Chắc là chú chê ít quá. Được rồi, ở Hà Lan và Anh Quốc cùng Pháp, cả buôn người, buôn vũ khí, tôi cũng sẽ chuyển nhượng từ vị trí đảm đương từ Gumiya cho chú luôn. Tôi là rất thương chú mới nhường việc chú đấy nhé.
Len không hề để ý đến gương mặt đen kịt của Ted, bình thản tay đút túi quần ung dung bước qua. Rinto bước theo sau, khi bước qua còn vỗ vai Ted hai cái, vẻ mặt lạnh tanh an ủi…

– Chúc anh làm việc vui vẻ, công việc đó muốn xong ít nhất hơn nửa năm, cơ mà đó trừ phi là anh có năng lực làm việc với tốc độ ánh sáng như của Kaito~san!!…
Nói xong, cũng phủi quần ung dung đi theo hướng Len. Ted thầm nguyền rủa… “Thằng chết tiệt, đến cả em cậu cũng không xem tôi ra gì thế sao?”…

Vote ik mai tung chap OvO…

Cơ mà au muốn hỏi ý một tí (thứ lỗi vì xen ngang), cảm thấy câu truyện này Rin được sủng quá, sủng đến mức bay tận trời xanh (không hiểu sao lại thích sủng), nhưng có ai thấy Rin… ơ ừm… vô dụng không?? Có cần sự “lột tả” hoàn toàn mới không??


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.