[Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé

Chương 35~


Đọc truyện [Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé – Chương 35~


Chương 34:
Tiếng bước chân vội vã vang lên, lấn át cả tiếng gió chiều. Nghe đến huy hoàng nhưng tao nhã. Chẳng mấy chốc, Len đã nhanh chóng bế Rin lướt nhanh qua tất cả đoàn người hầu đang cúi chào mình. Theo sau là những cận vệ đắc lực…
– Kagamine~sama!! Thật quý hóa quá!!
Từ bên trong biệt thự, một người đàn ông chừng bốn mươi chạy qua. Dáng người hiên ngang, chồm râu chổm cùng đôi mắt xếch, vừa nhìn qua là đã không có thiện cảm!!
Fuzuo đưa tay mình ra định bắt tay Len, tuy nhiên Len chỉ hờ hững lướt qua. Lập tức một nòng súng đen chĩa thẳng vào thái dương của hắn, giọng nói phi tiếu mang theo vẻ giễu cợt…
– Fuzuo!! Mong ông nhanh chóng hạ tay xuống. Tôi sợ là tay ông không được sạch sẽ cho lắm…
Ted kéo dài giọng khiến Fuzuo tím mặt. Kaito phía sau lưng Len cười cười đầy vui vẻ. Bàn tay Fuzuo ngại ngùng trên không trung, sau đó từ từ hạ xuống. Trong lòng không khỏi nghiến răng…
Dù gì hắn cũng trong hắc đạo gần mấy mươi năm rồi, giờ phải còn chịu lép vế trước một thằng nhóc đáng tuổi con mình. Bị chúng sỉ nhục và bêu rếu, hỏi sao lòng tự trọng của một mafia như ông không tức??…

Chỉ là… thằng nhóc mà ông nói đến không hề tầm thường…
Len chỉ là hờ hững nhìn người đàn ông trước mặt, nhanh chóng liếc mắt sang Kaito đang nén cười phía sau. Chỉ là Kaito thoáng chốc rùng mình, anh ho khan lấy lại phong độ…
– Mau chuẩn bị phòng!!
– Được được!! Tôi sẽ ngay chóng sắp xếp!!…
Fuzuo cười xuề xòa, nhanh chóng mời bọn họ vào căn phòng khách!!…

.
.
.

– Ổn chứ??
Len cúi xuống, khẽ nheo mày khi nhìn Rin đang nắm chặt lấy áo vest của mình, mặt đã có đôi chút hồng hào, nhưng vẻ mặt còn rất xanh xao. Nhìn Rin đau đớn nằm trong lòng mình, tim Len khẽ nhói…
Sao lúc nãy mình không giết con ả kia cho rồi??
Tia ý nghĩ đó lướt nhanh qua đầu Len khiến cậu có phần sửng sốt, rất nhanh lấy lại sự bình tĩnh…
Cậu không nghĩ ngợi nhiều, lập tức bế thẳng Rin vào một căn phòng lớn. Mọi người phía sau khẽ đảo mắt nhìn nhau, nhưng cũng nhanh chóng bước vào trong…

Rin cảm thấy bản thân mình khá hơn một chút, nó khẽ nheo mày, chỉ cảm thấy trước mắt mình là đôi cằm cương nghị của ai đó cùng chiếc đèn trần thủy tinh sáng đến lóa mắt… Khẽ nghiêng đầu, nó như nín thở…
Thật là quá xa hoa đi!!
Không thua gì biệt thự của cậu cả, dù bản thân nó vốn không hề biết, một cái chậu ở biệt thự Kagamine cũng có thể lên đến hàng triệu đô la. Lập tức, mắt nó nhanh chóng đảo qua một cái bàn dài đầy thức ăn, còn có ánh sáng nhập nhèm, ngọn nến lung linh lung linh cháy đến thơ mộng…
– Tuyệt quá!!
Không kiềm được Rin liền thốt lên đầy cảm thán. Len khẽ nhếch môi cười, lập tức ôm nó ngồi vào ghế chủ tọa. Fuzuo bước vào, nhăn mày đầy khó chịu nhưng cũng không dám nói gì…
Chủ tọa rõ ràng là ông, thế mà tên nhóc vắt mũi chưa sạch kia lại hiên ngang ngồi lên cái ghế đó??
Thật đáng giận!!
Fuzuo hậm hực ngồi xuống cái ghế đối diện ở phía tít đằng xa, đưa ly rượu lên, nhếch mép…
– Để bắt đầu mối quan hệ tốt đẹp của hai chúng ta!!
Cả căn phòng như bị tràn ngập trong câu nói của Fuzuo, cậu không hề để tâm đến sắc mặt ông ta một cái, tự nhiên cầm lên cái đĩa, cắm vào một miếng thịt bò, nhét vào miệng Rin, nhàn nhạt hỏi…
– Ngon không??

Rin đôi mắt như sáng lên, nó gật đầu lia lịa, miệng nhai nhai nhồm nhoàm. Mùi vị thật là tinh tế nha…
Thế là một người ăn một người đút, tuyệt nhiên không hề để ý đến gương mặt đầy tức giận của Fuzuo ngồi đằng kia. Xung quanh, Kaito, Ted và Rinto cũng bắt đầu dùng bữa, không ai để tâm đến lời tuyên bố đầy long trọng của Fuzuo…
Cứ như là lòng tự trọng bị tuyên chiến, Kuzuo đặt ly rượu xuống bàn, kêu một tiếng “ầm” thật động trời. Hiển nhiên vẫn không thu hút được ánh mắt của bất kì ai trong căn phòng long trọng, hắn gầm lên tức tối…
– Kagamine~sama!! Bậc tiền bối như tôi đã nhún nhường cậu hết bao nhiêu rồi mà cậu vẫn như thế. Đây là hợp tác hai bên với nhau, cậu phải biết tôn trọng tôi một chút chứ!!
Nghe được trong giọng nói của Kuzuo có vài phần đã nhẫn nhịn, Rin không kiềm được quay đầu tìm kiếm chủ nhân của giọng nói kia…
Lập tức, Len nheo mày cầm cằm nhỏ của Rin xoay loại, bóp nhẹ hai má nó, nhét vào một hạt bồ đào, thấp giọng nhìn Rin như cảnh cáo…
– Lo mà ăn đi!!

Sẽ ra chap chập chờn vì tuần sau Mèo thi rồi nhé =))


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.