[Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé

Chương 33~


Đọc truyện [Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé – Chương 33~

Từ nay sẽ có đổ máu, hắc bang sẽ xuất hiện nhé. Hơn nữa một tuần hai đến ba chap, đăng vào cuối tuần =))
Chương 32:
Sáng hôm sau, khi trời còn chưa sáng hẳn, Rin đã bị Galaco lôi dậy. Chuẩn bị đi đâu đó, mà Rin thậm chí là còn chẳng nhớ nữa. Nó uể oải dụi mắt lười biếng, ngồi yên cho Galaco chải đầu…
– Galaco~san, hôm nay có việc gì quan trọng lắm sao?
Galaco vẻ mặt có phần uể oải chán nản, nói nhỏ…
– Tôi không rõ, Kagamine~sama không dặn dò cô gì sao?…
Rin tự cốc đầu một cái. Dặn dò? Cái gì là dặn dò? Nó khẽ đảo mắt. Lời nói của cậu đêm hôm qua không biết tự lúc nào đã bay mất rồi… Rin sau khi thay quần áo, liền tí ta tí tởn đi ra khỏi phòng.
Thịch…
Tay còn chưa chạm đến chốt cửa, tim cô bỗng đập mạnh một cái, cảm giác đau nhức và nóng rát từ cả cơ thể truyền đến. Rin nhíu mày, thật khó chịu. Cái cảm giác này tuy vậy cũng thật quen thuộc, chỉ là Rin mơ hồ không rõ mình đã trải qua cảm giác này lúc nào…
Đến khi mở cửa ra, lập tức trước cửa là lồng ngực và cằm của ai đó đập vào đôi mắt. Rin mơ màng ngước đầu, ngũ quan yêu nghiệt kia lại hiện ra, đôi mắt xanh lạnh nhạt chiếu thẳng vào nó, giọng trầm trầm…

– Quá chậm!!
Rin lập tức xụ mặt, cảm giác trên tay lại cảm thấy tê tê…
– Chậm gì chứ?? Hơn nữa tại sao tôi lại phải dậy sớm?
Len nhíu mi nhìn Rin vẻ không vui. Như vậy, lời dặn hôm qua của cậu đối với nó chỉ là dư thừa thôi sao? Mày đẹp nhíu lại chỉ trong hai giây, lập tức giãn ra. Len quay lưng…
– Đi!
Một chữ vô cùng đơn giản và đầy đủ xúc tích. Len liền bước chân đi trước, nhưng vì chân Len dài hơn Rin. Ba bước của nó mới bằng một bước của cậu. Nhìn hóa ra lại một người nhàn nhã đi, một người lại mệt phờ chạy theo. Tiếng thở dốc như muốn lấn át cả tiếng chim hót vào buổi sáng…
Len quay đầu nhìn Rin, thấy nó đến mồ hôi cũng muốn thấm ướt áo rồi. Cuối xuống nhìn đến đôi chân nhỏ trắng, mày nhíu lại. Dừng hẳn khiến Rin mất đà suýt đập đầu…
– Giày đâu??
Cậu hỏi bình thản, nhưng chất giọng lại rõ ràng đến không vui… Rin sờ sờ cái mũi, nói giọng vẻ vô tội…
– Tôi không có giày!!
Rin thành thật trả lời cậu, lại cảm thấy dường như không khí quanh cậu liền nặng nề hơn. Chẳng lẽ nó nói gì sai sao?? Từ nhỏ đến giờ nó chưa từng mang giày nha. Suy nghĩ chưa kịp tắt, nó cảm thấy cơ thể bỗng nhẹ bẫng, nó “a” lên một tiếng, phát hiện mình liền nhẹ nhàng nằm gọn trong vòng tay của ai kia rồi…
– Anh… anh bỏ tôi xuống!!
Tay nó nắm áo cậu đến run run. Từ đây lên đến sân thượng còn đến một quãng dài, không tránh được nữ hầu đi lung tung làm việc. Nhìn thấy cảnh như thế này cũng chính là lạnh nhạt không phản ứng đi, nhưng Rin da mặt mỏng, lập tức đến xấu hổ cúi đầu…
– Mau bỏ tôi xuống!!
Giọng Rin càng lí nhí, mặt như quả gấc chôn sâu vào áo cậu như con mèo làm nũng. Len nhìn hờ hững, giọng đanh đanh một quãng…
– Em có tin em nói một tiếng nữa, tôi liền vứt em từ lầu năm xuống hay không?

Lập tức Rin im bặt, không dám ho he tiếng nào…

.
.
.

Bế Rin ra đến sân thượng, lập tức ở đó liền có hai cái máy bay lớn đang hạ cánh. Tiếng rít gió kêu liền đến ù tai, gió lớn thổi phất phơ tà áo của Len, cả mái tóc vàng cũng bị gió thổi xoay tít…
Đứng trước một cái máy bay, Ted liền nhìn cảnh tượng trước mắt cười xuề xòa, còn có cả Rinto và một chàng trai tóc xanh lạ mặt. Rin nhướn đầu, xung quanh có rất nhiều người mặt đồ đen, đứng nghiêm nhìn Len…
Rin lại dáo dác, nhăn trán. Sao lại không có Lenka~san?
Cậu nhìn nó, ấn đầu nó xuống rồi bước vào máy bay. Chưa đến mười giây, máy bay lập tức bay lên cao… Nó ngước đầu lên nhìn cậu, lồng ngực lại bắt đầu đau đau…
– Lenka~san đâu??
– Nó ở nhà!!

Len lạnh nhạt, để Rin ngồi xuống một cái ghế gần cửa sổ. Nó cảm thấy quá uổng phí đi, một cái máy bay tư nhân lớn như vậy mà chỉ có sáu người thôi sao. Tất nhiên vấn đề này mau chóng được Rin gạt ra khỏi đầu. Làm sao chứ? Cậu có tiền, cậu có quyền…
– Sao chị ấy lại không đi?
– Nó không có liên quan gì đến tổ chức cả!!…
Len mắt khẽ nhíu lại, bắt đầu có vẻ không vui. Rin gật gù hiểu chuyện, ngồi xuống ghế. Nhưng chưa đầy hai phút sau lại chồm người qua vẻ mặt tò mò…
– Thế tại sao tôi lại phải đi? Tôi đâu có liên quan gì đến tổ chức của anh đâu??
Lập tức Len trừng mắt, sát khí tỏa ra ngút trời, mắt hằn lên tia giận dữ vì quá ồn ào từ cái miệng nhỏ này đi…
– Một tiếng nữa, độ cao từ 500m tôi sẽ lập tức vứt em xuống!!
Thế là Rin im re, rụt đầu ngoan ngoãn quay trở về ghế…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.