[Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé

Chương 113Extra 5 ~ Lenka & Rinto (3)


Đọc truyện [Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé – Chương 113: Extra 5 ~ Lenka & Rinto (3)

Extra 5 ~
Đây là một ngày rất vui vẻ, mây xanh nước biển, gió thổi gợn nhẹ như bông cỏ lau gãi ngứa trong trái tim người khác…
Mọi người đều rất vui vẻ, rất thoải mái. E hèm ~ ! Trừ một người…
Từ đằng xa, ta có thể thấy được bóng dáng một cô gái chừng khoảng mười bảy, mười tám tuổi. Độ xuân người tươi phơi phới. Cô có làn da trắng, đôi môi trái tim trông cực kỳ khả ái, mái tóc vàng nắng dài ngang eo hơi xoăn được cô buộc gọn lên bằng một sợi ren tuy băng, chiếc váy đơn giản, khoảng bên ngoài chiếc áo ren xinh xắn hoạt bát, động lòng người hơn là đôi mắt to tròn xanh như biển cả linh hoạt sáng ngời.
À à, nếu như không kể đôi chân mày đang xô vào nhau, ánh mắt tóe lên lửa giận cùng tiếng hàm răng va chạm nhau ken két, thì đó sẽ là một cảnh đẹp ý vui.
Nhưng, đời không như mơ…
Người đẹp giận dữ, tuyệt nhiên kéo đến đêm mưa mây mù. Cô ngồi trên sofa bọc nhung đỏ tại đại sảnh, mặt méo mó cắn cắn móng tay, rủa thầm…
– Rinto chết tiệt!! Chết tiệt!! Dám lơ em!! Sư tử không phát huy thì tưởng em là Hello Kitty chắc? Hừ!! Hãy đợi đó!! Hừ Hừ Hừ!!!
Lenka vừa nói vừa thở phì phò tức giận. Một cô gái người Anh thanh cao thoát tục ngồi đối diện cô, mái tóc đen ngắn uốn sóng, đôi mắt đỏ ánh lên màu của đá quý khiến cô nàng thêm mê người quyến rũ.
Đương nhiên cô nàng không biết Lenka đang nói cái gì lầm bầm trong miệng, vì đó là tiếng Nhật. Nhưng một trăm phần trăm Prima chắc chắc là Lenka đang chửi Rinto từ bụng bà cố sang bụng cháu chắt.

– Muốn chửi cái gì thì gặp cậu ấy mà chửi!
Lenka nghe Prima nói xong, trợn mắt, tiếng nghiến răng càng vang dội…
– Anh ấy sẽ nghe không? Nghe không? Nghe không? Hỏi dư thừa, đương nhiên là không! Hãy nhìn bộ mặt láo toét của Rinto đi, cậu nghe cái giọng của anh ta không. Cái gì mà, ôi ~ “Em về sớm đi, phiền quá”. Rồi cái gì mà… “Anh giúp Sonika làm xong bảng tổng kết sẽ về sau!” Ôi trời ơi!!! Nghe có điên không cơ chứ!!
Lenka uất ức đỏ vành mắt. Ô ô ô!! Rinto hết thương cô rồi phải không? Tại sao lại chạy sang giúp đỡ con mụ khốn nạn nhà Aristle chứ? Còn Sonika nữa, không ngượng mồm à?!!!
Prima rót một tách trà, nhẹ nhàng thanh tao hớp một ngụm, đồng tử rubi đỏ di chuyển đầy âm mưu…
Có thể nói, Prima là một con hồ ly, tính cách gian xảo mưu mô. Lenka bị lây cái tính này là do lây từ Prima cả. Người ta nói :”Gần mực thì đen gần đèn thì sáng”. Không thể không tổng kết Prima chính là một hủ mực đen chính gốc.
Prima cười cười…
– Thế thì cậu trốn anh ta đi! Cho anh ta lo lắng vài ngày! Lần sau sẽ chẳng dám đuổi cậu đi nữa!
Nghe xong, mắt Lenka lóe sáng. Nhưng sau đó lại sụp xuống, gương mặt nhỏ buồn rầu…
– Nhưng biết đi đâu bây giờ?

– Aizz! Chuyện này đâu có khó gì? – Prima híp mắt, buông tách trà xuống – Chẳng phải cậu có một người anh hiện nay đang ở Nhật Bản sao? Tới đó mà ở!

Nửa tiếng sau, Lenka miệng toe toét đến tận mang tai, xách vali đi ra khỏi biệt thự, kêu tài xế chở đến sân bay. Đồng thời cô và Prima dùng hai cái miệng khéo léo uy hiếp toàn bộ người hầu trong biệt thự. Ai dám mở miệng, người đó xác định về quê trồng rau nhé.

.
.
Và một ngày nào đó… Cái ngày nào đó ở đâu đó trong cuốn lịch nào đó. Lenka và Rinto có một khoảng thời gian quay trở về Anh thăm nhà. Thuận tiện ghé thăm Prima. Bất ngờ hơn, con hồ ly Prima vừa nhìn thấy Rinto, không tự chủ nuốt nước bọt lui về sau hai bước…
Lenka khó hiểu hỏi chuyện gì, Prima chỉ có thể cười khan cho qua. Nhưng trong lòng đã âm thầm khốn khổ rơi nước mắt…
Lenka a Lenka, cậu sẽ không biết khi Rinto tức giận như thế nào, đập bàn như thế nào, nả súng như thế nào, đánh người như thế nào, gào thét như thế nào…
Hu hu hu, cậu ta còn kề dao vào cổ tôi uy hiếp nữa chứ!
Hu hu hu, là dao thật đó, sắc lẽm bóng loáng!
T~T. Lạy Thánh, gia tộc Kagamine toàn là lũ người đáng sợ mà thôi…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.