Đọc truyện [Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé – Chương 111: Extra 5 ~ Lenka & Rinto (1)
Extra 5 – Rinto & Lenka (1)
Câu chuyện phải bắt đầu từ đâu đây. A ~! Phải rồi, là bắt đầu từ rất nhiều năm về trước…
Trong căn biệt thự lớn, có một cô gái với mái đầu vàng vàng khẽ bay nhảy, trề môi làm nũng với một cậu trai khác, đang nằm trên sofa nhắm mắt, trên mặt còn ụp một quyển sách. Bất quá, hai anh em dáng vẻ đều làm cho người ta không nhịn được phải xuýt xoa…
Anh thanh tuấn, em thanh tú…
Bất quá cả hai chỉ mới có bảy tám tuổi, nhưng người ngoài nhìn vào thì biết sau này lớn lên sẽ làm cho người ta thân xiêu hồn vẹo…
-“Onii~san! Chơi với em! Đừng nằm đó nữa!”
Cô bé nhỏ lôi kéo góc áo của mình, đôi mắt to óng ánh trong suốt nước, ẩn hồ còn có một tia tinh nghịch. Bất quá cô bé cũng không dám lôi kéo anh trai mạnh, sợ anh trai tức giận…
Bình thường đừng thấy anh ấy không nói gì, hiền hiền như cục bột. Nhưng đến khi tức giận rồi thì hổ báo cũng phải xin nhận em một lạy…
-“Ra chỗ khác chơi!”
Cậu bé lành lạnh quay mặt sang chỗ khác, không thèm liếc mắt em gái mình đến một cái. Cô bé bĩu môi…
-“Hừ, sắc lang! Anh chỉ thích chơi với Miki~san thôi chứ gì!”
-“Nhiều chuyện!”
Len lườm Lenka một cái, ánh mắt to nheo lại sắc lạnh như dao…
-“Con nít con noi, biết cái gì!”
-“Con nít con khỉ á! Anh lớn hơn em có một tuổi mà đòi làm phách à?”
Tựa hồ như bị mắng, Lenka lần này bộc phát, lớn gan cãi lại. Thấy anh hai quay đi, thái độ khinh thường như nói rõ “không thèm chấp trẻ con”, lập tức điên tiết thét lớn một tiếng, sau đó nhào vào anh trai mình cấu xé…
Lenka là con gái, đương nhiên là không mạnh bằng anh mình. Bất quá Len nghĩ làm bị thương em gái cũng không tốt, lập tức ra đòn đấu lại, nhưng sức mạnh cũng giảm đi rất nhiều…
Hai anh em đấu đá hăng say. Len mấy lần khinh thường đối thủ, cũng bị rớt vài sợi tóc, ăn vài cái bạt tay. Mà Lenka, đương nhiên là thê thảm hơn nhiều lần…
-“Cậu chủ, cô… Ặc!”
Một hộ vệ tuôn mồ hôi định đưa tay chặn, ngay lập tức bị ăn một cú đạp vào bụng, không dám ho he gì. Ôm bụng tuôn mồ hôi. Thấy hai vị tiểu tổ tông vẫn đang đánh hăng say, trán tên hộ vệ đổ mồ hôi ròng ròng, thét lên với mấy người giúp việc.
-“Mấy người còn đang đứng đó làm cái gì? Họ mà bị thương thì các người gánh nổi hay không?
Hai hàng người hầu liếc nhìn nhau, sau đó cũng hối hả chạy ra cản. Rốt cuộc, mọi thứ bị rối thành một đoàn. Trong biệt thự vốn luôn yên tĩnh giờ lại lúc nhúc lúc nhúc người, tiếng thét la như vỡ chợ.
Đến cuối cùng, khi mà Lenka bị cưỡng chế kéo ra, hằm hè nhìn Len bĩnh tĩnh phủi bụi trên góc áo, thì cô bé đã có một mái đầu bù xù như ổ quạ, mặt mũi trầy trụa tùm lum. Còn Len, hình như bị bị một vết xước nhỏ bên khóe môi.
-“Onii~chan quá đáng! Đánh con gái không thương tiếc!”
Lenka thấy anh mình sau khi cào nát gương mặt mĩ miều của mình ra, thì lại bình tĩnh ung dung đi lên lầu, còn rất thuận tiện nhờ người hầu pha một tách trà hộ. Điên tiết, nó gào thét lên.
Len nheo nheo mắt, nhìn cô em gái bướng bỉnh nhà mình, trầm giọng thuận tiện nói với quản gia già đang ngồi một bên vui vẻ xem kịch hay.
-“Nhốt nó vào phòng!”
-“Á á!! Không được! Đồ quái thú cưỡng chế!! Đồ bắt nạt con gái!!! Bớ làng nước ơi!!!”
-“Còn nữa, nếu nó quá ồn ào thì vơ đại cái gì nhét vào mồm nó cho tôi!”
Người hầu đang kiềm tay Lenka khóe miệng khẽ co rút mãnh liệt. Nói gì thì nói đây cũng là cô chủ nha. Cũng không ai muốn cuốn xéo về quê sớm như vậy.
-“Lily~sama, welcome back!”
Giọng nói thánh thót của một hàng người hầu khẽ vang lên đều đều ngoài sảnh chính. Chỉ thấy đôi mắt ranh ma của Lenka khẽ sáng lên. Rướn đầu cạp một phát vào bàn tay người hầu đang mất tập trung.
Chỉ thấy người hầu thảm thiết la một tiếng, bóng người nhỏ bé trong tay đã vụt cái chạy mất. Người hầu ánh mắt hối lỗi cùng đau khổ nhìn về phía Len. Cậu chỉ phất tay một cái, cũng theo bước cửa chính mà đến.
-“Mẹ!!!!”
Lenka òa ra, chạy lại bíu lấy cổ mẹ mình ôm xuống. Lily khẽ cười, véo cái má Lenka một chút…
-“Cái mặt sao lại thành thế này?”
-“Còn không phải nii~chan sao?” – Lenka phụng phịu, sau đó hớn hở… -“Mẹ ơi, nước Nga chơi có vui không? Mẹ có mua quà cho con không?”
-“À…!” – Lily ngước đầu, vừa lúc thấy Len nghênh ngang bước ra –”Có, mẹ có quá cho con này!”
-“Lần này mẹ định cho nó con chó Samoyed, chuột túi con hay mèo ba tư nữa đây?”
Len chán nản cắt ngang. Cứ mỗi lần du lịch thế giới về thì bà mẹ này lúc nào cũng moi ra cả một đống đồ lạ kỳ. Riết mà cậu cảm thấy như mình đang sống trong một cái sở thú.
Bà mẹ trẻ phụng phịu nhìn đứa con trai lớn của mình. Sau đó thương tiếc sờ mấy vết thương trên mặt con gái. Cũng may thằng bé ra tay nhẹ…
-“Mẹ ơi, mẹ tặng con một nii~chan mới đi! Con ghét Len nii~chan lắm! Anh ấy chỉ thích chơi với Miki~san thôi!”
Bà mẹ khẽ sửng sốt trước lời nói của đứa con gái ngây thơ, sau đó lại nhìn gương mặt bình tĩnh với loại kích động muốn bóp chết người khác của con trai mình, lớn tiếng cười ha ha. Cả người hầu xung quanh cũng mím môi nén cười.
Lily khẽ vuốt nước mắt, vẫn không nhịn được cười, hỏi đứa con gái nhỏ.
-“Con muốn có anh trai mới sao?”
Lenka kiên định gật đầu, bồi thêm một câu.
-“Không thèm Len nii~san nữa!”
(= =) Và thế là lão đại tương lai trong vòng vài năm sau đã bị em gái mình hất hủi.
– Được rồi!
Lily nheo mày nham hiểm, đẩy một cậu bé từ sau lưng ra trước mặt Rinto…
– Chào nii~san mới đi Lenka! Đây là Rinto! Từ giờ cả hai phải đối xử với nhau tốt nhé!
Bà cười híp mắt, đi qua phía bên Len, cậu trầm giọng, mặt đen kịt…
– Mẹ dinh từ đâu về cái của nợ này đây?
– Haha! Mẹ tìm thấy nó lúc đang “đầu rơi máu chảy” với bọn côn đồ đấy! Có tố chất!
Mà lúc này, hai đứa trẻ kia đang tròn mắt nhìn nhau. Mà nói đúng ra, chỉ có Lenka tròn xoe mắt nhìn Rinto thôi…
Một lúc lâu sau, cô bé vươn tay ra, đôi mắt to híp lại, giọng ngọt ngào…
– Em thích anh rồi đó nha!
…
Ừm ~ Có lẽ câu chuyện của hai bạn trẻ chỉ vừa mới bắt đầu…