Bạn đang đọc Fanfic – Exo: Chương 20
Chương 20
“Chán quá! Họ đi rồi” Exo- K.chán nản nói. Exo-M vừa mới chào tạm biệt chúng tôi rồi ra sân bay luôn rồi. Tôi khẽ thở dài Tao có thể nói là người bạn duy nhất với tôi khi ở đây. Ít ra có anh ấy tôi không đơn độc. Nhiều lúc tôi cũng muốn được debut thành một nhóm nhạc để có thể thoải mái vui đùa chứ không cô đơn như vậy.
“Vậy em về đây. Các anh ngủ ngon”
“Ngủ ngon sao được đây khi Semi đang ở phòng anh cả đêm thế?” Suho thở dài bất lực “Xiumin hyung cho em ở chung đi” anh cầu cứu
“Không em bẩn chết đi được” anh Xiumin phũ phàng nói. Ngay lúc đó một tràng cười liên tiếp đổ ra
“Này đang có con gái ở đây đấy. Sao anh nỡ…” Suho bĩu môi. Tôi bật cười khúc khích.
“Thôi em về đây.” Tôi nói rồi chạy đi.
Về kí túc xá
Tôi nhẹ nhàng lôi một chiếc hộp màu tím ra. Đó là toàn bộ quá khứ của tôi với Sehun: áo đôi, giày đôi, ảnh selfi… tất cả như một thước phim quay chậm khiến tôi như sống lại trong những kỉ niệm. Tay tôi bỗng dừng lại ở hộp đĩa CD đã được tôi chôn sâu xuống cuối cùng. Khẽ phủi bụi, tôi bật nó lên. Đó là nhóm nhảy của tôi. Ở đó, ở vị trí trung tâm là một cô gái có dáng người nhỏ nhắn, người nhễ nhại mồ hôi đang nhảy những bước nhảy đầy khỏe khoắn. Nhưng dù mệt đến đâu thì trên mặt cô gái ấy luôn nở nụ cười.
Tôi khẽ bật cười vuốt nhẹ lên màn hình rồi nhìn vào gương. Tôi khẽ tự nhủ vào gương, đây là tôi sao? Là Jun sao? Tôi lại bật cười thêm lần nữa, Jun của ngày xưa thì luôn nở nụ cười, bạn bè vây quanh, có bạn trai mà bao đứa con gái khác cũng không có được. Đặc biệt, đó là cô gái của ngày xưa, tràn đầy sức sống, vui tươi, hạnh phúc. Còn Jun bây giờ thì sao? Một idol, một hiện tượng mới có thể sánh ngang cùng giọng hát đầy nội lực Ailee, là một cô gái mạnh mẽ. Nhưng mọi người đâu biết rằng, đằng sau vỏ bọc đó là một người con gái nhỏ bé, yếu đuối, đơn độc cần người bảo vệ, cần một bờ vai để chở che. Một cô gái với trái tim đầy vết sẹo đã chai sạn theo thời gian tạo nên một Jun bây giờ. Không cười, chỉ khẽ nhếch môi, luôn làm bạn với bóng tối hay chính cái bóng của mình.
“Đây là cuộc sống mà cậu mong muốn sao?” Hun từng nói vậy. Lúc đó tôi chỉ biết cười khẩy rồi đi tránh qua cậu.
“Chuyện đó không cần cậu phải lo bởi từ lâu cuộc sống của tôi đã không còn hình bóng cậu rồi”
Tôi thở dài, gập máy tính lại để sang một bên. Khẽ mở ngăn kéo, tôi cần phải ngủ, mai có cuộc họp vô cùng quan trọng nên tôi không thể không có mặt. Không có! Tôi ngạc nhiên lúc tung cả ngăn tủ lên, rồi tự cốc đầy mình: đồ ngốc, thuốc ngủ hết từ hôm qua rồi mà. Thôi thì đành phải làm cách khác vậy. Tôi vội nhảy xuống giường khoác tạm một chiếc áo rồi đi ra cửa hàng tiện lợi.
“Cảm ơn” tôi vội gửi tiền, rồi cầm túi bia chạy về kí túc xá
Tôi ngồi vắt vẻo trên lan can sân thượng ngắm nhìn cảnh thành phố trong đêm. Đêm đến, Seoul đẹp thật, tại sao tôi không đến đây sớm hơn nhỉ? Ước gì tôi có máy ảnh ở đây. Gió đông lạnh buốt thổi tạt qua mặt tôi khiến tôi tê cứng lại. Nhưng nó giúp tôi bớt mệt mỏi
Nhìn cảnh thành phố sôi động trong đêm, bỗng dưng tôi muốn hét thật to. Khẽ uống nốt lon bia, tôi đứng lên, lấy hết bình sinh mà hét:
“AAAAAAAAAAAAA” rồi tôi lại bật cười như con ngốc. Khẽ khui thêm lon bia nữa cười uống. Nhưng hình như tôi say mất rồi hay là vì tôi quá nhẹ cân nên gió thổi làm tôi chao đảo nhỉ.
“Ô..ô” tôi nghiêng ngả. Bỗng có một bàn tay kéo tôi lại khiến tôi ngã vào lồng ngực ấm áp.
“Cậu thích chết lắm hả?” Giọng nói đó vừa quen thuộc vừa đầy ắp sự tức giận. Tôi ngẩng đầu lên nhìn Sehun. Cậu ta nhìn tôi đầy tức giận, mắt hằn đỏ. Tôi cười ngờ nghệch:
“Ahaha. Cậu không ở cạnh Semi nữa à. Hay đây là ảo giác? Là ảo giác thì tôi không cần thuốc ngủ nữa mà vẫn ngủ được rồi” tôi nói rồi ngồi dậy. Sehun ngay lập tức nắm chặt lấy vai tôi, ép tôi nhìn vào mắt cậu ấy:
“Cậu nói gì cơ? Thuốc ngủ? Cậu dùng thuốc ngủ bao lâu rồi hả Jun. JUN??” cậu ta hét lên.
“Nhức đầu quá! Tôi dùng bao lâu thì kệ tôi liên quan gì đến cậu?” Tôi hét lên, hất tay cậu ta ra. Thấy tôi như vậy, Sehun nhẹ giọng ôm tôi vào lòng, vuốt nhẹ mái tóc tôi, nhẹ giọng:
“Xin lỗi, xin lỗi được chưa?” Tôi nằm im trong lòng cậu ta. Tận hưởng hơi ấm của cậu ấy, tận hưởng hương bạc hà thơm mát tỏa ra trên người cậu ấy.
“Người cậu lạnh thế? Sao ăn mặc lại phong phanh thế? ốm thì sao?” Sehun siết chặt tôi vào lòng
Tôi đẩy cậu ra, giơ túi bia lên
“Nào uống đi”. Sehun cười nhẹ, cầm lấy túi bia
“Không uống nữa, đi ngủ thôi mai chẳng phải cậu còn lịch trình sao?”
“Ứ hứ” tôi nũng nịu
“Vậy đi uống. Nhưng không ở đây chúng ta tìm chỗ nào ấm áp hơn để ngồi ha” Sehun dứt lời, liền bế thốc tôi lên.
—————————————————
“Cạn ly” tôi cười. Sehun cũng đưa gần lon bia miệng nhấm nháp
“Để tôi kể cho cậu nghe chuyện này nha?” Cậu ta im lặng rồi quay sang nhìn tôi
“Ngày xửa ngày xưa, có một cô bé xinh xắn do ám ảnh về tai nạn mà người cha đã mất nên về đêm cô ấy thường gặp ác mộng. Nhưng cậu bé hàng xóm nhà cô hứa là sẽ bảo vệ cô cho nên hằng ngày, hằng đêm ngủ cùng cô. Từ lúc đó cô bé không gặp ác mộng nữa. Hai người cứ như vậy rồi hẹn hò với nhau. Đến năm 16 tuổi,lớp của hai người đón nhận thành viên mới. Và chính thành viên mới đó đã làm xáo trộn cuộc đời của cô bé kia. Bạn trai cô bé kia tức là cậu hàng xóm hôm nào giờ đây đã không còn quan tâm cô ấy nữa. Gọi tên cậu bé kia là H đi, còn bạn gái cậu ấy là J và học sinh mới kia là S. Hiểu lầm này nối tiếp hiểu lầm khác khiến cho H và J xa nhau và cuối cùng là chia tay. Chính điều đó đã khiến cho những ác mộng đáng sợ kia trở lại với J. Và không còn cách nào khác J phải dùng đến thuốc ngủ. Cô cứ liên tục như vậy suốt mấy năm trời. Đến khi đủ tuổi vị thành niên rồi thì cô lại tập uống rượu để bảo vệ giấc ngủ của mình. Biết là thuốc và rượu đều không tốt cho sức khỏe nhưng cô vẫn phải uống. Uống để quên cái ác mộng kia đi, uống để quên đi nỗi nhớ người yêu và uống để quên đi những mất mát, oan ức cô phải chịu đựng…” tôi cứ nói rồi nước mắt chảy lúc nào không hay.
“Suỵt…. suỵt….” Sehun lại ôm tôi vào lòng, giọng cậu ta có chút gì đó bi thương. Tôi cứ ở yên trong lòng cậu ta cho tới lúc tôi ngủ lúc nào cũng không hay. Trong giấc ngủ mơ màng, tôi cảm nhận được có ai đó bế tôi lên, đặt tôi lên chiếc giường êm ấm. Một bên giường tôi cũng khẽ nhún xuống, rồi một vòng tay nào đó kéo sát tôi vào một thứ gì đó ấm nóng cùng hương bạc hà thơm mát. Khẽ hít lấy hương thơm đó, tôi lại càng chìm ngây ngất chìm sâu trong đó. Thật dễ chịu nha!
“Ngủ ngon đi” Một cảm giác mềm mại ướt át khẽ đặt lên trán tôi, rồi xuống mắt và cuối cùng là dừng lại ở môi
——————————————————
Sehun khẽ nhắm nhìn thân hình nhỏ bé trong lòng cậu. Cô gầy đi nhiều rồi, giờ eo cũng lọt thỏm trong vòng tay cậu. ngày xưa, cậu hay trêu cô là lợn con nhưng thực sự là cô không béo.
Nói thật trong suốt 5 năm qua, chưa bao giờ cậu là chính mình cả. Khi nghe tin nhà cô chuyển đi. Cậu như phát điên lên để đi tìm cô, gọi điện cho cô liên tục nhưng vẫn không xong. Cậu đảm bảo Phương và Yoon biết cô ở đâu, nhưng cậu biết họ sẽ không bao giờ nói cho cậu biết bởi đối với bọn họ cậu không khác gì kẻ thù cả. Đến chính cậu còn ghét bản thân mình nữa cơ mà. Trong suốt 3 tháng sau khi cô ra đi cậu luyện tập điên cuồng, không mệt mỏi. Sụt cân và phải vào viện truyền dinh dưỡng là điều thường thấy trong cậu. Ngày trước cô thường bị mất ngủ thì lần này người thường bị mất ngủ lại chính là cậu.
Cho đến khoảng năm sau đó, cậu nhận được lời mời gia nhập SM. Lúc đầu cậu định từ chối nhưng cậu lại nhớ tới lời nói của con lợn kia:
“Nếu như có lời mời phải nhận ngay dù có tốt hay không? Bởi cậu làm không vì riêng cậu mà cậu làm là vì tôi” nó như động lực khiến cậu đồng ý.
Trong thời gian thực tập, Semi luôn bên cậu mỗi khi cậu buồn. Điều đó khiến cậu cảm động nhưng thực chất tình cảm của cậu chỉ giành cho ai kia.
“Hun à! Đừng tập nữa nghỉ ngơi đi” câu nói đó trong lúc mệt mỏi khiến cậu nhớ tới Jun. Khẽ quay lại ôm chầm người đó vào lòng, gắt gao nói lên:
“Cái đồ ngốc nghếch kia, cậu đã ở đâu vậy hả? Biết tôi nhớ cậu thế nào không? Đây là điều cậu muốn tôi hối hận đúng không? Giờ tôi hối hận rồi đấy! Cậu vừa lòng chưa?? Jun tôi sợ cậu rồi, sợ cậu thật rồi”
“Sehun… mình là Semi” Semi vòng tay ôm lấy thân hình gầy gò cậu. Cậu ngạc nhiên buông Semi ra. Nhìn kĩ lại lần nữa, cậu chán nản quay đi, giọng trầm hẳn:
“Lần sau đừng gọi như vậy nữa. Mình không muốn ai gọi mình như vậy nữa.”
Và sau hơn 2 năm theo đuổi, Semi mới có thể xuất hiện trong tim Sehun. Nhưng vị trí đó quá nhỏ đủ để giúp cậu quên đi được phần nào hình bóng của Jun trong tim cậu.
“Hai người vẫn thế hả?” Cậu vẫn nhớ lời nói đó của Jun. Thực ra phải đến năm thứ tư, cậu mới có thể có chút tiến triển với Semi. Nói trắng ra hai người chỉ mới hẹn hò tầm khoảng một năm.
Cậu cũng không ngờ rằng trong suốt 5 năm qua Jun lại khổ cực như vậy. Không ngủ được mà phải dùng đến thuốc rồi rượu bia. Mà cũng chả biết ở Pháp cô có sống tốt không mà nhìn trông kiệt quệ như vậy
Khé đặt nụ hôn lên trán Jun, rồi đến mắt và cuối cùng là môi, cậu thì thầm:
“Ngủ ngon. Cậu sẽ không gặp ác mộng nữa đâu”