[ Fanfic Exo ] Hậu Chiến Hoàng Tử Và Mĩ Nam

Chương 36: Tự tử


Đọc truyện [ Fanfic Exo ] Hậu Chiến Hoàng Tử Và Mĩ Nam – Chương 36: Tự tử

Tự viết tự thấy cái chap này nó cẩu huyết sao ấy, có gì các readers góp ý nha.
♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡
Suốt 2 tuần LuHan ở trong căn biệt thự to lớn này của SeHun như là 2 thế kỉ ở trong địa ngục, trong nhà không có ánh sáng mặt trời nhiều lúc anh muốn đi ra ngoài đều bị vệ sĩ chặn lại buộc anh phải quay lại phòng. Ban đêm đối với anh mới là một cơn ác mộng thật sự, có bữa SeHun về nhà trên người nồng nặc mùi rượu và nước hoa của đàn bà, SeHun bước qua anh bước tới ngả lưng lên chiếc sofa lớn trong nhà, LuHan lo lắng nhiều hơn ghen, anh lúc đó vội vàng tiến đến cởi áo vest và giày của y ra toan đứng lên thì bị một cánh tay kéo lại. Là y, y trực tiếp đè y trên sofa mà làm tới sáng hừng đông còn dùng hết tất cả các thủ thuật SM làm anh muốn chết đi cho rồi. Sau khi giải tỏa xong thì y bỏ mặt anh nằm bơ vơ ngoài căn phòng khách lạnh lẽo mà đi lên phòng. Hôm nay SeHun nói hôm nay y không về, anh hỏi tại sao liền nhận được ánh mắt sắt lạnh của y lập tức ngậm miệng chả dám nói gì thêm. SeHun vừa ra khỏi cửa được vài phút thì LuHan đã bước lên tầng tới chỗ phòng của SeHun, căn phòng này anh chưa từng được chạm vào chứ đừng nói là bước vào. Nhiều lúc anh hỏi bà quan gia ở đâu nhưng bà đều lắc đầu và bảo “Cậu trai đừng nên vào đó nếu không muốn chết”. Hôm nay cậu đánh liều mạng sống để vào xem căn phòng này có gì mà SeHun bảo vệ nó đến vậy.
Cạch
Vừa mở cửa bước vào, trước mặt anh là một căn phòng màu trắng toát với không khí lạnh run người, anh vòng tay ôm lấy bản thân chà chà lên vai cho ấm hơn rồi hít một hơi sâu bước vào. Cái anh nhìn thấy đầu tiên là chiếc giường to lớn màu đen trắng giữa phòng, anh nhẹ nhàng nằm xuống bên giường cầm lấy chiếc gối mà SeHun hay nằm hít hà mùi hương của y, anh tưởng tượng mình và SeHun sẽ nằm chung trên chiéc giường này nhẹ nhàng ôm lấy nhau rồi nói những lời mật ngọt đáng yêu cho nhau nghe. Nếu lúc đầu anh chắc chắn tưởng tượng của mình là thật nhưng khi thấy tấm ảnh trên đầu giường làm anh sụp vỡ toàn bộ. Đó là một gia đình ấm áp, phải đó chính là SeHun ZiTao và con của y, họ chụp chung giữa một cánh đồng bồ công anh rất đẹp, SeHun còn cười rất tươi. Hình ảnh đó làm anh ghen tị vội vơ lấy tấm ảnh quăng xuống đất đập vỡ mặt kính, anh cầm tấm ảnh lên xé nát đi khúc hình của ZiTao và Kelvin chỉ chừa lại phần ảnh của SeHun là nguyên vẹn. Anh đi khắp phòng lục lọi tất cả đồ đạc có liên quan tới ZiTao là anh cấu xé cho nát bấy mới hả dạ, anh ngồi bịch xuống đất thở hồng hộc, trong lòng lóe lên suy nghĩ.
“Nếu như SeHun biết mình làm như vậy chẳng phải anh ấy sẽ chán ghét mình sao sẽ đuổi mình đi sao, không được thà chết mình vẫn muốn làm ma ở đây, phải rồi chết chết rồi sẽ chẳng ai thấy mình mình có thể giết tất cả mọi người lại gần SeHun phải, chết mình phải chết để được ở cạnh anh ấy. Có chết mình cũng phải làm ma nơi này”
LuHan như bị ma xui quỷ khiến trong đầu chỉ toàn chữ chết, anh vội đứng lên bước vào phòng tắm. Không có lưỡi lam cũng không có dao làm LuHan như phát điên lục tung căn phòng, vừa thấy chiếc dao cạo râu SeHun thường dùng anh liền với tới. Anh bước vào bồn tắm xả nước cho thật đầy, LuHan không chần chừ mà cầm dao cạo rạch ngang một đường ở cổ tay anh học rất giỏi nghành y nên biết cắt ở đâu máu sẽ chảy nhiều nhất. Anh ngắm nhìn những giọt máu từ từ rơi xuống nhuốm đỏ cả nước và cánh tay của anh bằng con mắt quỷ dị ….. cùng lúc đó.
RẦM!!!!!
-LUHAN!!!!- SeHun đẩy cửa xông vào, khi ở công ty trong lòng y cứ cồn cào mãi, uống ly nước thì ly vỡ, chiếc gương để bàn cũng tự động vỡ tan làm y có dự cảm không hay liền hủy bỏ cuộc họp mà chạy nhanh về nhà. Về tới nhà thì chả thấy LuHan đâu liền hoảng loạn kiếm khắp nơi rồi hắn chợt chú ý tới căn phòng của mình liền chạy lên đó, mở cửa ra làm hắn bất ngờ đồ đạt phòng hắn bị bới tung cả lên còn thấm hình của hắn cũng bị đập vỡ cùng lúc đó hắn nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm liền xông cửa vào. SeHun chạy nhanh tới dựt lại dao cạo bế LuHan ra ngoài:
-LuHan …. LuHan ….. em mau tỉnh đừng làm anh sợ mà LuHan- Y vừa lay người anh luôn miệng gọi tên LuHan.
-Máu…. có phải là rất đẹp không hả …. SeHun….. anh rất thích máu mà ….- Mất quá nhiều máu cùng ngâm nước lạnh làm bờ môi vốn hồng hào của anh trở nên tím tái. Nói xong một câu liền ngất đi
-LuHan em nói gì vậy, mau tỉnh lại. Đừng ngủ nữa, LuHan mau tỉnh lại cho anh- SeHun hoảng loạn nhất bổng LuHan lên chạy xuống tầng.

-Lấy xe nhanh lên!!!- Y hét lên với đám vệ sĩ đứng như trời trồng làm bọn chúng hoàn hồn nhanh đi lấy xe. Suốt quảng đường SeHun ôm chặt LuHan vào lòng miệng luôn nói những câu vô nghĩa
-LuHan em cố lên sắp tới bệnh viện rồi, sẽ không sao đâu, có tôi ở đâu, ổn thôi mà, cố lên nai nhỏ- Tài xế có chút bất ngờ với hình ảnh này của hắn nên tự động tăng tốc chạy nhanh đến bệnh viện.
——–////////———
-SeHun, cậu đã làm gì anh tôi hả!?!- BaekHyun bước tới nắm lấy cổ áo SeHun hỏi nhưng đáp lại anh chỉ là gương mặt thất thần của SeHun.
-BaekHyun, em mau bình tĩnh- ChanYeol nhanh chóng kéo BaekHyun ra trước khi SeHun bị cho vài cú đấm vào mặt
-SeHun, LuHan tại sao lại phải vào bệnh viện, mau nói ta nghe- Wu lão gia chống gậy đứng trước mặt hắn hỏi
-Con sai rồi …. lần này con sai thật rồi …. sai rồi….. đáng lẽ con không nên hành hạ em ấy …. không nên lạnh lùng với em ấy aaaaaaaa- SeHun vò đầu bức tóc rồi tự trách bản thân
-Bây giờ không phải lúc con tự trách bản thân, điều đáng lo nhất bây giờ là LuHan- Kim lão gia đứng bên cạnh an ủi
-Tại sao nó lại dại dột vậy chứ, chuyện gì cũng có cách giải quyết mà. Nó mà có chuyện gì chắc tôi sống không nổi quá- Kim phu nhân dựa vào vai Tiffany khóc
-Cậu đừng lo lắng, LuHan sẽ qua thôi mà- Tiffan vỗ vai trấn an
Tạch
Cái đèn đỏ chói tắt, bác sĩ vừa bước ra liền bị SeHun hỏi tới tấp

-Cậu trai trẻ bình tỉnh, cậu ấy đã qua khỏi cơn nguy kịch, may mà đưa tới kịp đấy, à mà …. có chuyện gì xảy ra mà tới mức cậu ấy phải tự tử vậy?- Vị bác sĩ già tháo mắt kính nheo mắt nhìn mọi người
-Chuyện này …. chúng tôi có thể không nói được không thưa bác sĩ- SuHo lên tiếng nói đỡ cho SeHun
-Thôi được rồi chúng tôi sẽ chuyển cậu ấy đến phòng hồi sức, trong mọi người ai sẽ đi đóng tiền diện phí?-
-Là tôi- Wu phu nhân theo bác sĩ đi ra sảnh.
-Anh LuHan sao rồi mọi người- ZiTao thở hồng hộc chạy đến hỏi mọi người, cậu đang ngủ thì nhận được điện thoại của XiuMin bảo LuHan nhập viện thì tức tốc lôi đầu Kris dậy chở cậu đến bệnh viện.
-Em ấy đang chuyển đến phòng hồi sức rồi- Lay đứng vuốt lưng cho ZiTao nói
-Vâng- Mọi người sáng giờ ở lại đây người mệt mỏi vô cùng thấy vậy SeHun nói
-Thôi mọi người về đi, một mình cơn chăm sóc LuHan được rồi-
-Nhưng mà….- D.O còn hơi lưỡng lự
-Đúng rồi đó, con thấy mọi người mệt rồi mọi người mau về nghĩ đi- ZiTao lên tiếng nói nên mọi người cũng an tâm hơn mà ra về.
-SeHun na-

-Hử- SeHun ngửa mặt lên nhìn thì bị ZiTao ôm chầm lấy
-Cố lên, cậu sẽ làm được tớ tin anh LuHan sẽ không hận cậu đâu-
-Hừ ai dám chắc chứ- SeHun cười nhạt đưa tay đập đập đầu ZiTao
-À SeHun này- ZiTao đưa tay ra sau cổ gỡ sợi dây chuyền hình cỏ bốn lá bằng thạch anh rồi nắm lấy tay SeHun mở tay y ra đặt vào trong đó, SeHun ngước nhìn ZiTao
-Sợi dây chuyền này… tớ thấy nó không hợp và xứng đáng với tớ. Từ khi đeo nó tớ toàn gặp xui xẻo, cậu hãy đưa nó cho người yêu thật lòng đi, còn tớ thì không phải- SeHun nhìn sợi dây chuyền trong tay rồi lại nhìn ZiTao, khóe miệng y cong lên
-Thôi tớ về đây, tạm biệt cậu. Chúc cậu hạnh phúc nhé- ZiTao chào xong liền xoay người chạy đi, SeHun nắm chặt sợi dây chuyền trong nhìn vào hướng ZiTao vừa đi thì thầm
-Cảm ơn cậu nhiều lắm, bạn tốt- SeHun bước đi khỏi phòng phẫu thuật tới phòng hồi sức của LuHan. Mở cửa bước tới bên giường LuHan kéo ghế ngồi xuống bên cạnh
-Tại sao em lại gầy đến như thế, có phải khi không có anh liền biếng ăn không??- SeHun vươn tay vút vài sợi tóc lòa xòa trên trán LuHan. Cả đêm y ngồi túc trực bên giường LuHan, hễ anh có biểu hiện nào không tốt y liền hoảng loạn chạy kêu bác sĩ cho đến khi cầm cự không được nên ghé bên giường LuHan thiếp đi, bàn tay y vẫn còn nắm chặt bàn tay truyền nước biển của LuHan.
-Uhm…- LuHan cố gắng cử động nhưng cảm giác cánh tay có gì đó đè lại liền nhìn xuống thì thấy SeHun đang ngủ say trên tay mình, anh rụt rè rút tay ra tránh làm SeHun thức giấc nhưng vừa động một cái là SeHun mở bừng mắt ngồi dậy.
-Se…SeHun…. nước- LuHan thều thào nói
-Được chờ anh một chút- SeHun cẩn thận rót một ly nước ấm, một tay đỡ LuHan dậy ngồi dựa vào mình rồi từ từ bón nước cho anh.
-Tại sao lại cứu em?- Sau một hồi cũng thích ứng được nên LuHan hỏi SeHun
-Em làm anh lo muốn chết, tại sao lại dại dột như vậy, tại sao lại phải tự tử!?!-
-Anh đã từng nói không muốn thấy em, em có sống cũng bị anh ghẻ lạnh vậy nên sống làm gì… ha-

-Anh không dám tiếp xúc gần em là bởi vì anh sợ em sẽ không yêu anh lần nữa anh sợ bản thân sẽ lần nữa tổn thương em, sợ em không chấp nhận anh- SeHun cuối gầm mặt nói hết những suy nghĩ trong lòng mình ra
-Đồ ngốc ….. anh là đồ ngốc …. em không yêu anh vậy cớ gì em phải đồng ý làm vật cưng cho anh- LuHan nhẹ nhàng tựa vào bờ vai vững chải của SeHun mà nói
-Cảm ơn đã không hận anh, LuHan- SeHun cuối xuống đặt môi mình lên tấm trán của LuHan
-Nhưng tội của anh em chưa tính hết đâu, đợi khi nào em khỏe hẳn rồi sẽ cho anh biết tay- LuHan giơ cánh tay phải của mình lên hằn giọng dọa SeHun nhưng với người bệnh như anh nó cũng như một lời nói không có ki-lô-gam nào.
-Thần biết rồi, thưa bà xã đại nhân- SeHun giơ tay lên trán giống như làm lễ
-Ai làm bà xã của anh- LuHan đỏ mặt quay đi
-Là em chứ ai, thích muốn chết còn làm bộ- SeHun lấy tay chọt chọt má LuHan
-Người ta không có mà, giận luôn- LuHan thẹn quá hóa giận với lây mền trùm lại kín mít
-Này anh xin lỗi mà đừng giận anh, LuHan a~- SeHun như con cún nhỏ dụi dụi lấy lòng LuHan
☆☆☆☆☆☆END CHAP☆☆☆☆☆☆
Vậy là 4 đứa nó hòa rồi nhen, đừng la tui nữa nhen. Tới đây end được chưa hay các readers muốn chap nữa thì cmt ik. ♡♡
#lề: Tui là tui GATO với mấy chị fan đi concert của Đào lắm nghe, được Đào ôm rồi seo phi nữa mấy chị ấy chắc làm việc tốt nhiều lắm nè. Tui GATO lắm đó Ọ^Ọ


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.