Đọc truyện [ Fanfic Exo ] Hậu Chiến Hoàng Tử Và Mĩ Nam – Chương 34: Vật cưng
♡Ngược Phàm òi giờ tới ngược Hàm nhá♡ À Mà trong chap này Móm nó láo lắm, các readers cứ ném đá nó thoải mái ♡
—–///—–
Tiệc đã tàn, mọi người cũng về bớt chỉ còn vài bang phái ở lại, LuHan định đi vài vòng liền có một chiếc xe BMW màu trắng dừng trước mặt, cửa kính xe từ từ hạ xuống hiện lên gương mặt đẹp trai tuy hơi móm đeo kính nhìn anh.
-Tính đi đâu hả?-
-Ờ tôi… chỉ định đi dạo vài vòng- LuHan ngượng ngùng trả lời
-Lên xe đi- SeHun hất cằm sang ghế bên cạnh
-Sao!!- LuHan bấy ngờ khi SeHun đề nghị anh lên xe
-Tôi bảo cậu lên xe, không nghe hả!!- SeHun đột nhiên quát lên làm LuHan giật mình lật đật chạy sang mở cửa ngồi vào trong xe. Chiếc xe lăn bánh chạy đi, LuHan lòng vui như điên khi một lần nữa anh được ngồi kế bên y, cái cảm giác này từ lâu anh đã không cảm nhận được hôm nay được nhận lại làm anh vui khôn xiết.
-A- Do không chú tâm nên khi xe dừng lại làm đầu anh bị đập thẳng vào phía trước. SeHun lập tức quay qua nắm lấy đầu anh săm soi thật kỉ rồi sau đó nhìn cái hộp xe như kẻ thù không đội trời chung:
-Có sao không??- SeHun lấy tay xoa xoa đầu LuHan
-À không sao- Được SeHun xoa đầu LuHan như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn trả lời
“SeHun còn quan tâm mình, tức là vẫn còn yêu mình, vậy mình vẫn còn cơ hội để kéo SeHun về lại bên mình” LuHan vẻ mặt đây sung sướng mỉm cười nhìn SeHun
-A cậu đừng có vì vậy mà hiểu lầm, tôi chỉ là sợ đầu cậu cứng quá làm méo xe tôi thôi- Câu nói của SeHun như phang LuHan xuống thẳng địa ngục gặp Diêm Vương. (Au: tại sao mày phũ vậy Móm !! =_=”) SeHun mở cửa xuống xe kiếm đại một cái ghế đá nào đó ngồi xuống, LuHan sau một hồi mới tỉnh cũng theo xuống xe mà ngồi xuống kế bên, hai người cứ ngồi như vậy cho đến khi trời tối dần và hơi lạnh. Một ngọn gió lạnh thổi qua làm LuHan không khỏi rùng mình bất giác lấy hai tay ôm lấy người cùng lúc SeHun xoay qua thấy LuHan như vậy nên cởi áo vest của mình trùm lên đầu LuHan làm anh ngẩn đầu nhìn y. SeHun nhếch mép vỗ vỗ đầu LuHan:
-Nếu anh bị cảm chẳng phải người bị chửi là tôi hay sao, ở đó mà nhìn tôi làm gì- LuHan mặt đỏ lựng nhìn xuống đất
-SeHun à-
-Chuyện gì-
-Cậu có thể quay lại với tôi không?- LuHan hạ mình để hỏi cái câu này
-Never- SeHun lạnh lùng phun ra một câu
-Tại sao?- LuHan khó hiểu nhìn SeHun
-Tôi với ZiTao đăng kí kết hôn rồi với lại … tôi không thích ngoại tình- SeHun nghiêng người áp sát mặt với LuHan
-Nhưng … cậu có thể phá luật mà, tôi rất muốn quay lại với cậu!!- LuHan thật sự rất mong mình với SeHun sẽ trở lại thành một cặp đôi ngọt ngào như trước
-Hử!! Phá luật … cũng hay đấy, tôi có cách này nhưng không phải là ngoại tình với người khác mà là…- Câu nói lấp lửng của SeHun làm LuHan tò mò
-Với thú cưng đấy hahaha!!- LuHan như hóa đá khi nghe SeHun nói, như vậy chẳng khác nào kêu anh làm thú cưng cho y
-Sao không muốn, haizz vậy thì chịu thôi tôi không muốn ZiTao ghen mà tổn hại đến long thể- SeHun đứng lên định bước đi lập tức cảm nhận được góc áo mình bị kéo lại, xoay qua thì thấy LuHan cuối gầm mặt hai vai run rẩy
-Cho tôi cơ hội đi, tôi chấp nhận mà- SeHun nhếch mép ngồi chồm hổm xuống đưa hai tay quẹt đi nước mắt của LuHan
-Tại sao phải khóc, hay là cậu không cam tâm, dù sao tôi cũng đâu ép cậu phải làm!!- LuHan như bị kích động mà kịch liệt lắc đầu
-Ha, vậy thì từ nay cậu là vật cưng của tôi và tôi cũng chả muốn vật cưng của mình phải mang cái vẻ mặt u sầu như vậy trước mặt tôi, hiểu chứ!- SeHun nhướn một bên mày nói với LuHan, nghe xong LuHan vội vội vàng vàng lấy tay chùi chùi gương mặt làm cho nước mắt nước mũi tèm lem trên gương mặt nhỏ nhắn.
-Ghê quá, cậu mau lau mặt rồi đi với tôi mau- SeHun rút khăn trong túi quần ra đưa cho LuHan
-Đi đâu giờ này!?!- LuHan vừa chùi vừa hỏi SeHun
-Nhà tôi, vật cưng thì phải ở nhà chủ chứ- SeHun nói trong đi một nước một ra xe
-Aaa đợi tôi nữa- LuHan một tay vịnh áo vest chạy đi tướng chạy như em bé của anh khiến ai cũng phải bật cười.
Tuổi còn nhỏ chưa biết gì là yêu
Nhưng lại bị nụ cười ngọt ngào của bạn đánh bại
Đôi mắt to của bạn đáng yêu biết bao
Lúc trò chuyện tay hướng đi đâu đấy
Mỗi ngày đến trường tan học, đều có bạn bên cạnh
Mỗi giây tôi đều rất yêu thích
Chẳng biết giải thích những bài toán hình học ấy cũng như khuôn mặt ửng hồng của bạn
Rốt cuộc có bao nhiêu đáp án đây
Tôi chỉ muốn yêu thương, cưng chiều bạn mãi thôi
Đây liệu có phải là tình yêu không?
(Sủng Ái-TFBoys “đã dịch lời việt”)
Hai người vừa yên vị trong xe thì điện thoại SeHun đổ chuông, trên màn hình hiện lên hai chữ bà xã*. LuHan nhìn qua thì cảm thấy chạnh lòng
(*) Vâng, hai thằng hâm dở nó lưu cho vui đấy thế mà ai thấy cũng hiểu lầm
-Alo-
-Cha SeHun đang ở đâu vậy… tiểu Thỏ nhớ cha lắm… hức hức- SeHun nghe thấy giọng của Kelvin lập tức cuống cuồng lên
-Bảo bối nhỏ, hôm nay cha bận công việc không thể về với con và mẹ xinh đẹp được, tiểu Thỏ ngoan mau đi ngủ- LuHan bịch tai dựa vào cửa kính xe, anh không muốn nghe đoạn đối thoại này chút nào nhưng tại sao nó cứ chạy vào tai anh, cái cách họ nói chuyện ngọt ngào như một gia đình làm anh rất đau, nếu lúc trước mình không bồng bột thì có lẽ hạnh phúc này hiện tại nó đã là của anh
-Vâng ạ … cha SeHun nhớ giữ sức khỏe … cha SeHun không được thức khuya đâu … mẹ xinh đẹp sẽ giận cha đó-
-Được rồi, Thỏ mau đi ngủ. Ngày mai cha đưa Thỏ đi dã ngoại nhé- SeHun lo tìm cách an ủi Kelvin nên không chú ý con người bên cạnh mình từ khi nào đã rơi nước mắt. Nghe được tiếng cúp máy của SeHun, LuHan buông hai cánh tay xuống hỏi SeHun
-Kelvin … nó 7 tuổi rồi tại sao lại còn nói bập bẹ không rõ chữ?- SeHun khởi động xe vừa chạy vừa nói
-Thằng bé chậm phát triển hơn những đứa trẻ khác*-
(*) Ở đây có nghĩa là về đầu óc còn thể lực thì như trâu :”>
-Chậm phát triển sao !?!- LuHan thắc mắt nhìn SeHun, anh cũng đã từng nghe về triệu chứng này ở trẻ con thậm chí là người lớn
-Do hắn ta đẩy ZiTao ngã nên thằng bé mới thành như thế, con mẹ nó- SeHun nhắc tới Kris thì tay bất chợt siết chặt tay lái. LuHan cũng biết là y nhắc đến ai.
-Xin lỗi, tôi lúc đó không cố ý nói vậy- LuHan càng nói giọng càng run
-CÂM MIỆNG- SeHun đột nhiên hét lớn làm LuHan giật mình, y tắp xe vào lề đường xoay qua bóp mạnh cằm LuHan
-Cậu chỉ có việc làm sủng vật cho tôi khi nào tôi cho cậu nói cậu mới được mở miệng, rõ chưa!!- Giọng nói hằng hằng mùi thuốc súng của y làm anh chỉ biết gật đầu chứ chả dám mở miệng nữa
-Hừ, ngoan ngoãn thì nhẹ nhàng còn chống đối lại tôi cậu chỉ có sống không bằng chết!!- Y buông chiếc cằm nhỏ bé như sắp bị bóp méo của LuHan rồi trở lại vị trí ngồi khởi động xe chạy đi. Xem ra cuộc sống sau này của LuHan sẽ khó khăn gấp bội rồi.
☆☆☆☆☆☆End Chap☆☆☆☆☆
Viết chap này tự bản thân còn thấy muốn ném đôi dép lào vào mặt thằng Móm lắm luôn.
#lề: đứa con đầu tiên của tớ sắp 100k đọc rồi các readers cố gắng giúp au nha thương mọi người lắm. Xin lỗi vì cuối tuần mới ra chap được cho mọi người.