Fan mỗi ngày đều muốn tôi kết hôn

Chương 25


Đọc truyện Fan mỗi ngày đều muốn tôi kết hôn – Chương 25:

Chương 23
 
Bị Lục Dư Thành một hồi chèn ép, Thẩm Tranh nhanh chóng rời khỏi phòng nghỉ. Lục Dư Thành thấy hắn rời đi nghĩ thầm,coi là quen đi! Hắn xoay người quay đầu lại, thấy Dụ Vi vẫn ngồi đó,sắc mặt không tốt như lúc nãy.
Hắn làm bộ không nhìn thấy: “Vi Vi, tới ăn bữa sáng đi.”
“Có thú vị không, Lục Dư Thành.” Dụ Vi không nhìn đến bữa sáng 1 lần.

“Muốn nghe lời nói thật sao?” Lục Dư Thành kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô, “Được rồi,không chơi vui lắm. Vi Vi sư muội,em thấy thế nào ?”
“Tôi cùng anh sư huynh sư muội cái gì.”
Câu này không biết mình đụng phải Lục Diêu ở đâu, sắc mặt hắn đột nhiên khó coi: “Em cùng Thẩm Tranh cũng gọi nhau là sư huynh sư muội.”
Dụ Vi quả thực nghe được chua xót từ câu này, quay đầu nhìn Lục Dư Thành, hắn lại nghiêng đầu đem bày cháo lên trên bàn. Hắn dường như không muốn nhắc đến chuyện vừa rồi, bưng cháo đến trước mặt Dụ Vi: “Đừng nói chuyện người khác nữa. Ăn cháo ăn cháo đi.”
……
Dụ Vi cau mày nhìn bát cháo trước mặt.
Cô hai ngày này có chút lơ là, ăn hơi nhiều, vận động cũng không đủ, hiện giờ vốn là yêu cầu kiểm soát than hình, càng không thể ăn nhiều. Huống chi cần có một hình ảnh đẹp, cô hiện tại càng không thể ăn cái gì.
Mà hiện tại, rõ ràng có chuyện quan trọng hơn.
“Lục Dư Thành, chúng ta ngày hôm qua không phải đã nói rồi sao! Quen nhau vui vẻ, chia tay yên bình.”
Lục Dư Thành dừng tay lại, “Tôi không đồng ý.”
“……” Dụ Vi trong lòng bực bội “Hiện tại anh định chơi xấu sao?”
“……” Lục Dư Thành không biết nên nói cái gì.
Dụ Vi hừ nhẹ một tiếng: “A, đàn ông.”
“……”
“Đừng giả câm, tôi muốn đuổi người!”


“Vi Vi……”
Dụ Vi không thể nghe bất kỳ lời giải thích nào, từ khi phát hiện giảng đạo lý  không đuổi được Lục Dư Thành, cô  trực tiếp đem Lục Dư Thành ném ra khỏi phòng nghỉ. Đóng cửa lại sau nói với Văn Văn : “Về sau đừng cho hắn vào phòng nghỉ của tôi.”
Văn Văn yếu ớt hỏi một câu: “Nếu hắn muốn xông vào thì sao?”
“Chị cho em gọi bảo vệ.”
“……”
***
Thời điểm đuổi được người rất sảng khoái, người vừa đi Dụ Vi có điểm thất thần.
Khi ghi hình chương trình, Dụ Vi nghe các thí sinh nghiệp dư tá, trong suốt quá trình đều ngẩn người.
《 đây là mộng tưởng 》 là một chương trình liên quan đến âm nhạc, thí sinh được chọn thông qua buổi thử giọng, thử thách để chọn huấn luyện viên, khán giả bình chọn tại chỗ và tham gia vào đội của huấn luyện viên nếu thử thách thành công.
Tổng cộng có 4 vị huấn luyện viên, ngoại trừ Dụ Vi cùng Thẩm Tranh, hai ca sĩ còn lại cũng là những ca sĩ có tiếng và có kinh nghiệm trong làng nhạc.
Đội hung huấn luyện viên hùng hậu, đây cũng là một điểm nhấn của chương trình.
Lúc này đang hát là một nam sinh khá ngầu, phong cách âm nhạc thiên về rock and roll, Dụ Vi đoán người cậu ấy sẽ thử thách không thể là mình, vì thế mặc kệ chính mình thất thần.
Cô không nên có quá nhiều thay đổi cảm xúc khi chương trình được ghi hình. Nhưng chỉ cần có vấn đề liên quan đến Lục Dư Thành, cô liền không thể bình tĩnh được.Tâm trạng của Dụ Vi trong khoảng thời gian này dao động, càng ngày càng dễ rơi vào trạng thái trầm cảm, chán nản vô cớ, thậm chí còn bắt đầu ảnh hưởng không nhỏ đến công việc.
Cô bắt đầu cảnh giác với cảm xúc của chính mình. Bởi vì trải qua bệnh trầm cảm, vật lộn nhiều năm, cô không thể trơ mắt mà nhìn chính mình lại sa sút.
Tránh xa những người khiến cô thấy áp lực.
Dụ Vi không ngừng tự nhủ trong lòng.
Vị trí của Thẩm Tranh ở bên cạnh Dụ Vi , trong quá trình ghi hình hắn luôn nhìn về hướng Dụ Vi. Lúc này Dụ Vi dường như không còn trạng thái gì nữa, trầm lặng hơn trước rất nhiều, rất ít khi bình luận, cũng như ít giao lưu với thí sinh. Hắn không thể để mới ở tập đầu mà Dụ Vi bình bình đạm đạm không hề có điểm nhấn, vì thế thời điểm giao lưu với thí sinh cũng không quên kéo theo cô.
Cả hai thường xuyên tương tác với nhau khiến người hâm mộ phải hò hét chói tai
. Dụ Vi mau chóng phản ứng lại,sự chuyên nghiệp đã khiến cô ấy không được phép bị phân tâm. Vì thế cô vứt bỏ  phân tâm, dành hết tâm trí cho việc ghi hình chương trình. Cô mỉm cười cảm ơn Thẩm Tranh.
Thẩm Tranh cũng cười đáp lại, cảnh hai người đối mặt nhau đã được camera ghi lại.
Các fans lại lần nữa reo hò và cổ vũ.

Công việc ghi hình trên sân khấu đang tiến hành một cách trật tự, Lục Dư Thành ở trong phòng chỉ đạo, nghe được tiếng hoan hô liên tục trên sân khấu, sắc mặt hắn tuấn tối sầm lại.
Các nhân viên trong trường quay chỉ đạo hoàn toàn chú ý đến mọi khía cạnh của máy quay,  không ai để ý rằng nhà sản xuất đã lặng lẽ bước vào cùng với một người đàn ông trẻ tuổi trông giống như trợ lý.
Lục Dư Thành lờ mờ nghe thấy hình như nhà sản xuất nói chuyện với mình, nhưng trong đầu hắn chỉ tràn ngập dáng vẻ của Dụ Vi đang cười với Thẩm Tranh, trong lòng như là có móng vuốt cào cào, ngứa lại dày vò, quả thực hận không thể thay thế Thẩm Tranh ngồi trên cái vị trí kia.
Biết rằng sẽ có những hình ảnh mình không muốn thấy, Lục Dư Thành trước sau vẫn luôn bình tĩnh ngồi xem.
Ngoài màn ảnh Dụ Vi là một người vui vẻ, thường xuyên tương tác với các vị huấn luyện viên. Cô đại khái là thường xuyên lên mạng, trên mạng rất nhiều điều rình rập, không mảy may là có thể lên hot search
Cô ấy còn chưa có hát……
Lục Dư Thành hiện tại  thấy Thẩm Tranh chỉ cảm thấy hắn vô cùng chướng mắt.
Nhưng để nhìn thấy Dụ Vi, hắn có thể chịu đựng được.
Chỉ là mặt càng ngày càng khó coi,khiến chế tác bên cạnh nhìn hắn mấy lần.
Dụ Vi cũng không biết Lục Dư Thành đang xem cô ghi hình. Sau sự thất thần ban đầu, cô bắt đầu ghi hình chương trình một cách nghiêm. Chỉ nghe xong bài hát, không ai muốn thách thức cô. Giữa trưa tiết mục tạm dừng ghi hình, các vị huấn luyện viên bị thách thức giành thời gian để chuẩn bị bài hát, mà Dụ vi không có ai thách thức nên thoải mái đi đến phòng các huấn luyện viên khác quấy rầy chút rồi kết thúc buổi quay.
Nhân viên quay phim đi ăn cơm, Dụ Vi cũng chuẩn bị quay trở lại phòng nghỉ. Đi được nửa đường, chuông điện thoại vang lên, Dụ Vi nhìn vào màn hình phát hiện là một  số lạ, do dự một chút vẫn nghe máy.
“Ai vậy?”
Bên kia điện thoại có giọng nói của một người đàn ông trẻ tuổi, anh ta lịch sự chào hỏi Dụ Vi trước: “Dụ lão sư, tôi là Tưởng Gia Luân,người đại diện của Lục Dư Thành. Tôi xin lỗi vì đã làm phiền cô, nhưng tôi muốn hỏi một chút,Lục ca nhà chúng tôi có ở cạnh cô không?”
Dụ Vi sửng sốt một chút, đại khái cũng không nghĩ tới sẽ nhận được  một cuộc gọi như vậy.
Tưởng Gia Luân hiểu lầm sự im lặng của Dụ Vi, giải thích: “Lục ca hiện tại không nhận điện thoại của chúng tôi, cũng không trả lời tin nhắn của chúng tôi , chúng tôi thật sự không biết tìm ai khác.”
Dụ Vi: “Anh ấy không có ở bên cạnh tôi.”
Tưởng Gia Luân trầm mặc một chút: “Vậy cô lần cuối nhìn thấy lục ca là khi nào?”
“Buổi sáng .” Dụ Vi thuận miệng nói một câu, đầu dây bên kia quả nhiên trầm mặc, cô vừa nghe cũng cảm thấy giống như cố ý trêu cợt người, không thể không giải thích, “Anh ấy hẳn là còn ở thành phố Y, nhưng là ở nơi nào tôi không biết……”
Dụ Vi đang nói, đi qua chỗ ngoặt liền nhìn thấy Lục Dư Thành đáng thương đứng ở cửa, tay đút túi quần, hạ thấp vành mũ, nửa dựa vào cạnh cửa. Văn Văn bên cạnh hắn bất lực đứng ở cửa.
Thật đúng là chặn hắn ở cửa.

Dụ Vi đổi giọng, nói: “Tôi nhìn thấy rồi.”
Lục Dư Thành nghe được tiếng nói liền ngẩng đầu, còn chưa nói chuyện, Dụ Vi đem điện thoại đưa tới trước mặt hắn.
Dụ Vi ý bảo Lục Dư Thành nghe, hắn không rõ nguyên do tiếp nhận, sau đó liền nghe được âm thanh của Tưởng Gia Luân.
Hắn mày nhíu lại: “Chuyện gì?”
Dụ Vi tùy ý nhìn bốn phía. Lục Dư Thành cùng người đại diện gọi điện thoại hoàn toàn là một loại phong cách khác, trầm mặc ít lời, trừ bỏ ban đầu hỏi một câu, lúc sau chỉ là ừ vài tiếng.Không biết đầu bên kia nói gì đó, Lục Dư Thành mày càng nhăn càng chặt, cuối cùng nói: “Đã biết, tôi sẽ mau chóng qua đó.”
Dụ Vi cúi đầu nhìn mũi chân, nghĩ thầm: Hắn rốt cuộc cũng đi.
Lục Dư Thành cúp điện thoại, đi đến bên cạnh Dụ Vi đưa điện thoại cho cô.
Dụ Vi duỗi tay ra lấy, tay hắn lại rụt trở lại khiến tay Dụ Vi không bắt được, lúc này mới ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lục Dư Thành.
“Tiểu May không thoải mái, tôi phải đi về nhìn xem nó.”
Dụ Vi nhớ tới chú mèo đáng yêu hôm trước, trong lòng cũng căng thẳng, ừ một tiếng: “Ngươi đi mau.”
Lục Dư Thành không nhúc nhích, đứng ở trước mặt Dụ Vi  nói: “Tiểu May rất thích em, em có thể hay không quay một video an ủi nó?”
Dụ Vi ngẩn người nhìn hắn, còn có thể như vậy?
“Nó thực sự rất thích em.” Lục Dư Thành lại nhấn mạnh.
Dụ Vi bất đắc dĩ, trước tiên vào phòng nghỉ, sau đó thật sự quay cho tiểu May một cái video. Lục Dư Thành nhận được đoạn video Dụ Vi quay, hắn ở lại phòng nghỉ trong chốc lát mới rời đi, trước khi rời đi hắn nghiêm túc nói: “Ngày mốt gặp lại.”
Lục Dư Thành đi rồi, Dụ Vi tự hỏi tại sao hắn lại không ở cùng Tiểu May thêm vài ngày nữa sau mới nhớ tới ngày mốt chính là bắt đầu quay《 Thính thuyết 》 chuyến thứ hai.
Buổi ghi hình buổi chiều nhanh chóng kết thúc Dụ Vi hoàn toàn không có cảm giác gì. Sự rời đi của Lục Dư Thành dường như đã lấy đi gần hết sinh lực của cô, đột nhiên không còn mong đợi gì nữa, tâm trạng tồi tệ bị dồn vào góc tường mấy ngày trước bỗng bùng lên, độc đoán chiếm gần hết trái tim cô.
Cô nở nụ cười hoàn mỹ trước ống kính, tâm trạng u ám dường như được dưỡng dục nuôi dưỡng, ngày càng phát triển không ngừng.
Sau khi ghi hình chương trình và trở về khách sạn, tâm trạng này lên đến đỉnh điểm. Cô cho Văn Văn đi về nghỉ ngơi, ở trong khách sạn một mình, tắt hết đèn, mở rèm, chiếu ánh sáng bên ngoài vào phòng. Dụ Vi ngồi ở trên sô pha, ôm ôm gối, trầm mặc nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Những lúc an tĩnh, mới có thể càng gần sát tâm mình.
Dụ Vi ôm ngực, nói cho chính mình, lúc đầu luôn là khó chịu nhất.
Ngay trong đêm đó, Lục Dư Thành ngồi máy bay trở về thành phố H mệt mỏi về đến nhà.
Vừa đi trở về , Tưởng Gia Luân liền đón lên: “Cậu cuối cùng đã trở lại, mau tới xem tiểu May, nó hiện tại không cho phép ai tới gần .”
Lục Dư Thành mày nhíu lại, đặt túi trong tay xuống: “Đi khám bác sĩ chưa?” Hắn lúc trước nghe Tưởng Gia Luân ở trong điện thoại nói tiểu May vẫn luôn nôn mửa, trong long vô cùng lo lắng.
“Đi rồi. Là gần đây thời tiết chuyển lạnh, cảm mạo khiến cho nôn mửa……”

 Thành vội vàng đi về phía Tiểu May, người đang cuộn tròn trong lồng của mình, tất cả đều trắng và bông, im lặng, quan sát bóng dáng đáng thương. Lục Dư Thành sải bước đến bên cạnh nó, sau đó ngồi xổm xuống, chạm vào nó. Lục Dư Thành đau lòng ôm nó vào lòng, cất tiếng gọi:”May.”
Ngửi được mùi quen thuộc , tiểu May đang cuộn tròn liền mở mắt, vừa thấy là Lục Dư Thành, cái đuôi theo bản năng lắc lắc, tiếp theo lại ủy khuất mà kêu một tiếng meow.
Lục Dư Thành đau lòng mà đem nó ôm trong lòng ngực: “Đừng sợ, ba ba tới rồi.”
Lục Dư Thành ôm con mèo vào lòng, lấy điện thoại di động ra.
“Có phải hay không nhớ mẹ?” Hắn vừa nói vừa sờ sờ đầu nó , giọng điệu dỗ dành, “Mẹ nghe nói con bị bệnh, liền quay video cho con.”
Tưởng Gia Luân ở bên cạnh trợn mắt há hốc mồm mà nhìn hết thảy.
Lục Dư Thành đã mở  video, Dụ Vi xuất hiện ở trong màn hình, cô cười đối với màn ảnh gọi một tiếng tiểu May, theo sau lại nói vài câu an ủi .
Tiểu May nhìn thấy Dụ Vi, nhỏ giọng meo một tiếng.
Lục Dư Thành ở bên cạnh nói: “Mẹ đang an ủi con đó!”
Tưởng Gia Luân: “……”
*******
Tác giả có lời muốn nói:
(Nhật kí trước khi đi ngủ của Lục Dư Thành)
Tôi đột nhiên phát hiện, Thẩm Tranh có tên ở trong nhật ký của tôi.
Tâm tình phức tạp.
*********
(Nhật kí trước khi đi ngủ của Lục Dư Thành)
Tôi thường xuyên lấy ảnh của Vi Vi cho Lục Mỹ Mỹ xem, kể cho nó chuyện về tôi cùng Vi Vi.
Nhưng nhiều lúc, tôi sẽ nhấn mạnh với nó, không được cùng ba ba tranh giành mẹ.
Vi Vi thực thích những thứ xù xù nhiều lông, Lục Mỹ Mỹ toàn thân đều là lông.
Tôi khẳng định không thể thắng Lục Mỹ Mỹ.
Cho nên công tác giáo dục tác nhất định phải nắm chặt!
 
Mọi người thông cảm cho mình nha. Năm nay mình học 12 rồi nên hơi bận. Mình sẽ cố gắng ra truyện nhanh nhất có thể


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.